Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 26: Quỷ thủ

Nguyên Huyết Tầm chậm chạp mở hai mắt ra, lọt vào mắt nàng là một cỗ thi thể đã thối rữa, nhìn thấy cả xương cốt, gương mặt thi thể kia cách gương mặt nàng còn chưa tới một ngón tay.
Với một người bình thường, tràng diện này đủ để họ sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng với Nguyên Huyết Tầm từ nhỏ đã biểu diễn phim kinh dị mà nói, nàng nhìn thấy thi thể so với nhìn thấy người sống còn nhiều hơn. Nhưng mà nàng vẫn biểu hiện bản thân bị dọa sợ, chỉ thiếu chút nữa đã kêu lên thất thanh.
Trước mắt là ánh sáng từ đèn cấp cứu hắt ra lúc sáng lúc tối.
Nơi này là một hành lang nhỏ trong bệnh viện, cỗ thi thể trước mắt nàng, mặc quần áo bệnh nhân, còn nàng đang nằm trước một phòng giải phẫu.
Nguyên Huyết Tầm cử động muốn đứng lên, nhưng chợt phát hiện tay phải của mình bị khối thi thể ăn mặc quần áo bệnh nhân kia túm chặt lấy.
Bản thân khối thi thể kia không hề nhúc nhích, nhưng bàn tay thi thể lại giống như gọng sắt, đem tay của nàng nắm lại thật chặt.
Huyết Tầm lộ ra biểu cảm sợ hãi, không ngừng vặn vẹo muốn dãy tay mình ra, thế nhưng thử một vài phút vẫn không thể làm được.
Thực lực của nàng đã bị áp chế tới mức này sao?
Nhưng mà Huyết Tầm cũng là người cực kì quật cường, nàng hung hăng xé rách tay khối thi thể kia ra.
Vài mảnh thịt thối cộng với nước thối bắn lên mặt Huyết Tầm, một mùi hôi tanh tưởi lập tức khiến cho người ta có cảm giác nôn mửa đập vào mặt, nhưng với Huyết Tầm mà nói điều đó căn bản không là gì.
Vì thế một màn kinh khủng lại xuất hiện lần nữa.
Tay phải của Nguyên Huyết Tầm bị một cánh tay đã đứt lìa túm chặt, còn nàng cứ mặc kệ cánh tay lủng lẳng kia đi lại trên hành lang trong bệnh viện.
Nàng tuyệt đối không thể nào đơn giản rời khỏi bệnh viện này, trước mắt xem ra người trong bệnh viện hầu như đã chết hết rồi.
Đi được một hồi đột nhiên nàng cảm thấy tay phải đau xót, cánh tay kia dường như càng thêm siết chặt.
Nàng lập tức cúi xuống nhìn, thế nhưng cánh tay kia không hề thay đổi.
“Không đúng… nhất định phải gỡ cái tay này ra…”
Nếu Nguyên Huyết Tầm đang trong thời kỳ toàn thịnh, làm sao có thể lưu lạc tới nước này, nhưng sau khi sống dậy, loại tổn thương này hiển nhiên rất khó có thể thay đổi trong một thời gian ngắn.
Nhưng vào lúc này, Nguyên Huyết Tầm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Nàng nhìn thấy khối thi thể bị nàng kéo đứt cánh tay vậy mà đã không còn nằm ở trước cửa phòng giải phẫu nữa rồi.
Nguyên Huyết Tầm hít một hơi lạnh, thân thể phải lùi lại mấy bước. Nhưng trên thực tế, nội tâm của nàng không hề sợ hãi chút nào, mấy loại sáo lộ trong phim kinh dị này nàng không phải lần đầu tiên gặp được, chẳng qua là dưới tình huống bây giờ có khả năng lật thuyền trong mương.
Dựa vào chân khí Nguyệt Quang truyền cho nàng, nàng bắt đầu ngưng tụ Huyết Tích Tử ở chung quanh thân thể.
Thế nhưng chỉ mới bắt đầu ngưng tụ Huyết Tích Tử, nàng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Bàn tay nàng chống lên vách tường, lúc này thế mà nàng đã suy yếu tới như vậy. Những chân khí này chỉ có thể miễn cưỡng giúp nàng đứng dậy mà thôi.
Bây giờ nàng đã cảm nhận được cái gì gọi là rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Chẳng lẽ nàng thực sự phải chết trong tay Tử Thần sao, chẳng lẽ sống dậy thật sự chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sẽ mất đi tính mạng của mình ư?
Nhưng mà trong nháy mắt, nàng liền vứt bỏ cái ý nghĩ này.
Năm đó thời điểm nàng với tư cách là ngôi sao nhỏ tuổi, chẳng phải con yếu hơn so với hiện tại sao, nàng khi đó vẫn có thể sống, hiện tại nàng đương nhiên cũng có thể sống.
Diễn viên nhất trong môn lần nữa biểu diễn điện ảnh nhất trọng môn sẽ bị trừng phạt. Nhưng nếu như có thể sống sót, thực lực của nàng sẽ cao hơn một tầng, đạt tới một chân bước vào nhị trọng Quỷ Môn Quan, cũng chính là cái gọi nửa bước nhị trọng Môn.
Diễn viên nhị trọng môn trong viện tuyến Trung hình tuyệt đại đa số đều là lãnh tụ có số má, cho dù trong viện tuyến cỡ lớn cũng là trọng điểm được bồi dưỡng. Mà nửa bước nhị trọng môn tự nhiên so với diễn viên bình thường càng có hi vọng bước vào nhị trọng môn, mà nàng muốn từng bước thoát khỏi sự trợ giúp của phụ thân, tự lập môn hộ, trở thành nhị trọng môn chính là đường tắt tốt nhất.
Nàng vịn vào vách tường, miễn cưỡng tiến lên từng bước một, cánh tay phải kia vẫn như trước bị cánh tay thối giữa túm lấy, căn bản không thể nào tách ra được. Nhưng mà Nguyên Huyết Tầm không ngại, chẳng lẽ nàng còn sợ một cánh tay bị đứt hay sao? Phải biết rằng, thực lực của nàng bị đè ép, cùng lắm thì lần nữa thiêu đốt huyết bồ đề trong cơ thể, cho dù chết cũng không thể ngồi chờ chết.
Sau đó nàng đi qua từng cửa phòng bệnh một. Tiếp theo nàng liền nhìn thấy trong mỗi một phòng bệnh, người bệnh đã sớm biến thành thi thể nằm trên giường, bọn họ toàn bộ giống như là người bình thường đã chết hơn mười ngày, không ngừng phát ra mùi tanh tưởi, rất nhiều ruồi bay lượn xung quanh thi thể, bộ dạng như vậy thật khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
Đây chính là sự đáng sợ của Tử Thần!
Khi bước tới cửa một phòng bệnh trong số đó, nàng nhớ rằng đây chính là phòng bệnh lúc trước nàng ở. Nhưng vào lúc này, cánh tay thối rữa kia đột nhiên giật mạnh, kéo nàng tiến vào phòng bệnh này, sau đó cửa phòng bệnh sập một tiếng đóng lại.
Nguyên Huyết Tầm thấy một màn như vậy lập tức hiểu được, nàng sẽ không ra được.
Mà hai người khác bên trong phòng bệnh với nàng cũng đã chết, vô số ruồi đang bay vo ve.
Kết quả nàng lại lần nữa trở về phòng bệnh này.
Nguyên Huyết Tầm chống đỡ cơ thể, nhìn hai cỗ thi thể thối rữa nằm trên giường, hai cỗ thi thể kia rất có thể sẽ sống dậy bất cứ lúc nào.
Đổi lại là trước kia, nàng làm sao sẽ sợ hai quỷ hồn này chứ? Nhưng còn bây giờ thì sao? Ở trong phòng bệnh không thể nào chạy trốn, nếu hai cỗ thi thể này thật sự sống dậy, nàng chỉ có thể thiêu đốt Huyết Bồ Đề. Ở trạng thái hiện tại, nếu phải làm như vậy, thực lực sẽ bị tổn hại rất lớn, tới lúc đó coi như có trở lại rạp chiếu phim, thì đám quỷ Nhật bổn kia cũng có thể đơn giản giết chết nàng, nhưng mà nàng lại không có sự lựa chọn khác.
Lúc này trong lòng nàng bỗng nhiên nghĩ tới Nguyệt Quang. Chẳng lẽ nàng thực sự hi vọng hắn sẽ tới cứu mình sao?
Lại nói số mệnh thật là trêu người, người nam nhân này vốn nàng đã muốn dùng Diệt Huyết Trận giết chết tại viện tuyến Thâm Dạ, nhưng hắn lại liên tiếp cứu mạng nàng.
Một tay nàng tựa vào cửa, tay còn lại bịt mũi, cái mùi tanh tưởi này nói là đã chết qua một tháng nàng cũng tin, hơn nữa còn trong ngày hè nóng bức, mùi phát ra lại càng kinh khủng hơn. Ở một nơi nhiều thi thể thối rữa chồng chất thế này, đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã nhiễm dịch bệnh rồi.
Trong mắt Tử Thần, sinh mạng của nhân loại quả thực không hề có ý nghĩa, muốn tàn sát nhân loại quy mô lớn, căn bản là điều rất dễ dàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Nguyên Huyết Tầm rốt cuộc đã xác định, bất luận làm như thế nào nàng cũng không thể phá vỡ cánh cửa này, tiếp tục làm như vậy chỉ tiêu hao thể lực mà thôi, không còn ý nghĩa nào khác.
Xoay người lại nhìn về hai cỗ thi thể kia, bỗng nhiên lông mày nàng hơi nhăn lại.
Chẳng lẽ là…
Đột nhiên nàng sinh ra một ý nghĩ trong đầu, hướng về phía một trong hai cái giường bệnh đi tới. Càng tới gần, mùi tanh tưởi lại càng đậm đặc, Nguyên Huyết Tầm cuối cùng vẫn là con gái, bị cái mùi tanh tưởi này tra tấn khó có thể nhịn, chỉ có thể dùng tay trái bụm mũi, sau đó đưa tay phải ra kéo ga giường.
Tiếp theo nàng nhìn thấy, cỗ thi thể nằm trên giường này thiếu một cánh tay, mà cánh tay đó là bị kéo đứt.
“Là ngươi.”
Đúng lúc này, cỗ thi thế kia đột nhiên ngồi dậy đánh về phía Nguyên Huyết Tầm.
Hiện tại, Diệp Tường và Nguyệt Quang đang đi tới lầu hai, trước mắt là một loạt cửa sổ dính đầy máu, trên mặt đất rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.
“Trời…” toàn thân Diệp tường run lên “Trong bệnh viện rốt cuộc đã chết bao nhiêu người đây?”
“Là Tử Thần.” Lúc này Nguyệt Quang cũng cắn chặt răng. “Đối với Tử Thần, chỉ cần duy trì sự cân bằng sinh tử là được, Tử Thần hôn mê một thời gian tương đối dài, trong thời gian này Tử Thần có thể sẽ giết chết rất nhiều người.”
Nói tới đây hắn bỗng nhiên dừng bước “Ngươi biết được bao nhiêu về Tử Thần, Vô Thần Tảo Điền tiên sinh?”
Diệp Tưởng tự nhiên biết rõ, trong khoảng thời gian này hắn đã xem laptop mà Vô Thần Tảo Điền lưu lại. Hiện tại hắn đọc và hiểu tiếng Nhật rất dễ dàng.
“Cũng không tính là nhiều, ít nhất ta không biết từ thân có thể trong trạng thái hôn mê vẫn có thể cướp đi sinh mạng của nhiều người như vậy.”
“Nhìn thấy một màn trước mắt này…” Nguyệt Quang quét mắt nhìn rất nhiều thi thể đang nằm trên mặt đất, “Sẽ khiến ta nghĩ tới một vài ký ức không được vui vẻ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận