Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 4: Đêm mưa quỷ ảnh

Vô Thần Thái Lang kinh ngạc đứng ở cửa ra vào, mà những người khác đều rất hồ nghi.
“Đại ca. . . Có chuyện gì sao?”
Diệp Tưởng trấn định đem lời kịch nói ra: “Tóm lại, ở lại trong này, không nên đi ra ngoài!”
Với tư cách huynh trưởng trong sáu anh em, cho tới nay Vô Thần Tảo Điền vẫn luôn có uy tín cao nhất, càng là người chèo chống cái đền thờ, trước mắt hắn chính là Thần Chủ của đền thờ này.
“Vậy… chúng ta nên làm gì đây?”
Diệp Tưởng nhắm hai mắt lại, nói: “Các ngươi trước cứ ngồi đây đi.”
Sau đó, hắn bắt đầu phóng xuất “Khí” .
“Khí” trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đền thờ!
Loại cảm giác này cùng với thời điểm năm đó làm thợ săn ác ma đã triệt để lột xác, đối với bất luận tồn tại cao giai hay phi nhân loại nào, đều có thể cảm ứng rõ ràng.
Mà cảm nhận được khí trong cơ thể Diệp Tưởng, những diễn viên Nhật Bản ở đây đều kinh ngạc không thôi.
Bất quá. . . Bọn hắn kinh ngạc không phải thực lực của Diệp Tưởng quá mạnh, mà trái lại… thực lực của hắn quá yếu!
Vốn cho là, diễn viên có thể biểu diễn nhân vật chính của 《 Tử Chú Đảo 》 thấp nhất cũng nên là nhất trọng môn chứ, coi như là đỉnh phong nhất trọng môn cũng là có thể đi. Kết quả, lại là một diễn viên ngay cả nhất trọng môn còn chưa tới? Loại thực lực này, có cần phải cố ý kéo vào bộ phim này sao? Về phần lực lượng “Khí” này, người Nhật Bản tu luyện không phải con đường Luyện Khí Sĩ mà lấy nhẫn thuật (Ninja) và Âm Dương sư làm chủ. Mà diễn viên trong bộ phim này chủ yếu đều là Âm Dương sư!
Diệp Tưởng cảm ứng bên trong đền thờ Vô Thần, một mảnh yên tĩnh, không có nơi nào xuất hiện điều cổ quái.
Việc mất điện này thoạt nhìn cũng rất tự nhiên, dù sao sấm sét lớn như vậy bị cúp điện là điều đương nhiên. Thế nhưng cái loại cảm giác gọi là “Tự nhiên” này cũng không mảy may mang lại cho hắn cảm giác an tâm.
“Đại. . . Đại ca? Anh không nên làm em sợ?” Lúc này Nguyên Huyết Tầm biểu lộ ra bộ dạng rất sợ hãi, ôm lấy tay Diệp Tưởng, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Diệp Tưởng lần nữa thán phục hành động của nàng. Nhìn bộ dạng nàng nhu nhược như thế này, hoàn toàn không thấy được chút bộ dáng đuổi tận giết tuyệt trước đó tại rạp chiếu phim không độ.
“Đại ca. . . chuyện này là sao vậy?”
Một lúc lâu sau, Diệp Tưởng mới lên tiếng: “Buổi tối nay cũng đã không còn sớm, nên đi ngủ đi thôi, cũng không cần phải lấy nến làm gì.”
Cùng lúc đó. . .
Trong cơn mưa lớn, một cái xe tải đang lướt nhanh trên mặt đường trơn ướt tiến về phía thủ đô.
Tài xế lái xe phát ra một tiếng cười nhỏ, chầm chậm điều khiển tay lái.
Đúng lúc ấy, hắn chợt thấy ở đoạn đường phía trước xuất hiện một thân ảnh tập tễnh!
“A!”
Lái xe sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức đạp chân phanh, nhưng mà… hiển nhiên là đã không còn kịp. Vì trời mưa cho nên mặt đường trơn ướt, vì thế chiếc xe tải to lớn trực tiếp va mạnh vào thân ảnh tập tễnh kia!
Sau khi chiếc xe dừng lại, lái xe sợ tới mức hồn phi phách tán. Dù sao hắn cũng là người có vợ có con, tuyệt đối không thể ngồi tù a! Hắn vội vàng mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống kiểm tra
“Ngươi. . . Ngươi không sao chứ?”
Nhưng. . .
Trên đường làm gì có bất kỳ bóng dáng nào?
“Hử… chuyện này là sao?” lái xe ngạc nhiên nhìn bốn phía, tìm kiếm thế nào cũng không thấy bóng dáng một ai.
Điều này làm sao có thể chứ?
Hắn rõ ràng đụng trúng người mà?
Thế nhưng nhìn lại phía đầu xe tải, cũng chẳng hề có chút dấu vết đụng trúng người nào.
Chẳng lẽ gặp ma sao?
Lái xe càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng leo lên xe, muốn nhanh chóng rời đi.
Mới vừa leo lên xe, chuẩn bị khởi động động cơ, hắn ngẩng mặt lên liền nhìn thấy, ở trước cửa sổ xe là một gương mặt tràn đầy máu tươi đang nằm dán lên mặt kính!
“A a a a a a a a a —— ”
Lái xe kêu lên một tiếng, cũng là âm thanh cuối cùng của hắn ở trên cõi đời này.
Mưa vẫn như trước điên cuồng trút xuống.
Đền thờ Vô Thần.
Kết quả, sáu anh em toàn bộ đều nằm trên thảm nền tatami ở trong phòng, mà Nguyên Huyết Tầm sắm vai Vô Thần Tịch Tử nằm ở giữa.
Căn cứ nhân vật được kịch bản thiết lập, bởi vì Vô Thần Tịch Tử là nữ tính duy nhất trong sáu anh em, vì thế được mấy vị ca ca rất sủng ái. Mười lăm năm trước, cha mẹ bọn hắn bị mất tích một cách ly kỳ, vì thế bọn hắn vẫn luôn cẩn thận chăm sóc Vô Thần Tịch Tử.
“Đại ca. . . anh không ngủ sao?”
Nguyên Huyết Tầm đang đắp chăn, nhìn về phía Diệp Tưởng hỏi.
“Ừ, còn chưa ngủ.”
Mặc dù biết là diễn kịch, nhưng bị Nguyên Huyết Tầm gọi là “Đại ca”, đối với Diệp Tưởng mà nói có chút không quen.
“Đại ca. . . anh đang điều tra chuyện cha mẹ mất tích sao? Cũng đã trôi qua mười mấy năm rồi, anh chưa bao giờ từ bỏ a.”
Diệp Tưởng trầm mặc. Về phần những người khác, dường như đều đã ngủ say.
“Anh hẳn đã tra ra được điều gì? Không thể nói cho em biết sao?”
“Tịch Tử. . .”
“Kỳ thật không phải em hoàn toàn không biết. Em có nghe qua một vài cuộc nói chuyện giữa anh và nhị ca. Chúng ta là nhà Vô Thần, từ thời đại Bình An đã có tiếng là thế gia Âm Dương sư lừng lẫy, cho dù là Thiên Hoàng cũng coi trọng chúng ta. Vì thế cha mẹ mất tích, có phải hay không. . .”
“Tịch Tử, em không cần phải biết rõ những chuyện này. Lấy tiềm lực của em , tương lai nhất định sẽ là người kế thừa đền thờ này.”
“Cái này. . . làm sao được chứ? Đại ca, anh nên là người kế thừa đền thờ này mới đúng!”
Từ vài lời kịch này có thể đại khái phỏng đoán ra, vợ chồng Vô Thần Tảo Điền chỉ sợ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó. Hắn dần dần phát hiện. . . Có chút manh mới quan trọng liên quan tới sự mất tích của vợ chồng Vô Thần. Mà hiển nhiên chuyện này rất nguy hiểm, cho nên mới không nói cho những đứa em trai của hắn biết, một thân một mình tự điều tra.
Vợ chồng Vô Thần chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
“Đại ca. . . anh còn nhớ khi chúng ta còn bé hay không? Ở trước mặt bất kỳ người nào, chúng ta vẫn luôn rất tự hào chúng ta chính là ‘sáu anh em nhà Ott’, đại ca, anh còn nhớ rõ ước mơ khi đó hay không?”
“Chuyện này… đại ca đã sớm không còn nhớ rõ.”
“Anh đã nói, có một ngày hy vọng có thể tạo ra thuyền vũ trụ, tiến tới hành tinh M78…lúc đó em nghĩ trong lòng rằng, đại ca chính là một anh hùng Ultraman.”
“Anh hùng. . . Sao?” Diệp Tưởng lại lộ ra nụ cười khổ: “Tịch Tử, đây chẳng qua là chỉ là ý nghĩ ngu ngốc ngây thơ khi anh còn bé mà thôi. Trên thế giới này, thứ anh hùng thu được, thường thường không phải tiếng vỗ tay, hoa tươi, hào quang, mà chính là cô độc, bất lực, thậm chí là cái chết…”
“Đại ca?”
” ‘Anh hùng’ không hề có bất kỳ ý nghĩa nào. Tịch Tử, thời đại tồn tại một anh hùng thường chính là thời đại bất hạnh. Anh hiện tại tuyệt đối không hy vọng trở thành anh hùng, chỉ muốn là một người bình thường mà thôi.”
Lời kịch này khiến Diệp Tưởng nhớ lại lời kịch trong tiểu thuyết Internet trước kia đã từng đọc qua《 Tử Xuyên 》.
“Anh hùng xuất hiện lớp lớp là bất hạnh của dân tộc, cuộc sống sinh hoạt bình thường mới là điều tốt nhất.”
Đây là một đạo lý rất đơn giản, đáng tiếc nhiều người căn bản không hiểu được.
“Ngủ đi, Tịch Tử.”
Tiếp theo, hắn cũng không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.
Nói cho cùng. . . Người Nhật Bản cuối cùng cũng là một dân tộc có tín ngưỡng.
Thế chiến thứ hai, bọn hắn coi Thiên hoàng là tín ngưỡng cao nhất, cũng chính bởi vì như thế, bọn hắn mới có thể không kiêng nể gì dùng dao mổ tàn sát nhân dân các nước khác. Trình độ mù quáng tin theo Thiên Hoàng của bọn hắn không thấp hơn chút nào người dân Tử Thủy đối với Nguyệt Ảnh. Mà sau khi thất bại, Thiên Hoàng đã không còn được coi là thần nữa, cho nên bọn hắn mất đi tín ngưỡng của mình, lâm vào một trạng thái mù quáng. Nhưng trong vài thập niên ngắn ngủi sau đó, quốc gia này đã có thể khôi phục lại nền kinh tế.
Một dân tộc thật đáng sợ, vĩnh viễn là một dân tộc mà Hoa Hạ luôn luôn phải cảnh giác!
Nguyên Huyết Tầm tự nhiên không ngủ, nàng đang suy nghĩ tới bố cục của An Bội Hằng Nhất.
Nàng chống lại đất nước mặt trời mọc, làm ra quyết định ám sát diễn viên tinh nhuệ của Nhật Bản với quy mô lớn. Sau đó nàng bị bọn chúng kéo vào bộ điện ảnh nhất trọng môn này, nói cách khác, bọn chúng rất có tin tưởng dựa vào bộ phim này tiêu diệt nàng.
An Bôi Hằng Nhất là diễn viên duy nhất đại thành đồng thời đạo thời gian và không gian. Trong diễn viên tứ trọng môn, thực lực không cần nghi ngờ, chính là đệ nhất. Cũng chính bởi vì có tạo nghệ cao như vậy trên mặt thời không, nếu hắn cưỡng ép đả thông một con đường từ viện tuyến Bách Quỷ tới viện tuyến Vong Xuyên, chỉ sợ không phải là không có khả năng. Nhưng mà, có thật là như vậy chăng? Nàng hy vọng, tất cả chỉ là suy nghĩ của mình mà thôi.
Quả nhiên. . . Trên thế giới này, yếu đuối mới chính là nguồn gốc duy nhất của mọi tội lỗi. Bởi vì An Bội Hằng Nhất cường đại như thế, cho nên bọn hắn chỉ có thể mặc chúng bài bố trong tay! Phải trở nên mạnh mẽ mới có thể tự mình nắm giữ vận mạng bản thân, bất luận kẻ nào cũng không dám là địch của mình! Mà Huyết Tầm hiểu rất rõ, bản thân nàng còn chưa đủ mạnh! Thực lực của nàng mới chỉ là nhất trọng môn mà thôi, ở trong mắt phụ thân, nàng không được tính là cái gì!
Mà đỉnh phong nhất trọng môn biểu diễn lại điện ảnh có độ khó nhất trọng môn sẽ bị tiêu trừ aura nhân vật chính, đồng thời nguy hiểm gặp phải cũng cao hơn người khác! Hơn nữa bộ phim này, nàng không có cách nào sử dụng diễn viên thế thân như ngày thường.
Nhưng. . . nàng sẽ không chết!
Tuyệt đối không chết ở chỗ này!
Bất quá, nhân vật Vô Thần Tịch Tử nàng sắm vai quả thật ngây thơ tới buồn cười. Anh hùng? Mộng tưởng? Cái loại tư tưởng con nít trong manga Nhật Bổn này còn sử dụng trong phim kinh dị nữa sao? Giống như mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nhắc tới mộng tưởng, kiên trì không buông bỏ, tất cả đều có thể trở thành hiện thực? Nếu là như thế, cái thế giới địa ngục này cũng sẽ không tồn tại nhiều tuyệt vọng như vậy. Sự thật là, bất kỳ nỗ lực nào của nhân loại dưới lực lượng đều không có chút ý nghĩa nào. Cái từ mộng tưởng này chỉ là người có thực lực mới có tư cách đặt khái niệm. Mà trên thế giới này, cái gọi là “Anh hùng” bất quá chỉ là từ ngữ cường giả tô son trát phấn để bản thân trở nên hoa lệ hơn mà thôi. Lúc ngươi trở nên mạnh mẽ có thể so với bất kỳ kẻ nào, cho dù người đồ sát trăm vạn nhân mạng, người vẫn như cũ là anh hùng!
Ta không muốn trở thành anh hùng, ta chỉ muốn trên thế gian này, không còn bất cứ tồn tại nào có thể uy hiếp được ta, còn có sống chết của mẫu thân!
Trong đầu, nàng nhớ lại ký ức ngày xưa. . .
“Phụ thân đại nhân. . . Chỉ cần con có thể trước mười hai tuổi tu luyện ra Chân Huyết Thần, người có thể trợ giúp viện tuyến Vong Xuyên hay không? Sẽ có một ngày, con muốn viện tuyến Vong Xuyên trở thành viện tuyến siêu đại hình!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận