Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 72: Tô Hàm Thanh

Thời điểm màn đêm buông xuống, rốt cuộc tới được bên ngoài Bàn Long Sơn.
Mà khi ánh trăng xuất hiện, tất cả mọi người đều chú ý tới, mặt trăng trên bầu trời rất tròn, hơn nữa vầng trăng còn bị một quầng sáng màu máu bao phủ, tầng ánh sáng kia khiến người ta nhìn thấy, trong lòng không khỏi sợ sệt.
Tại Tử Thủy đảo, phàm khi tới gần Nguyệt Ảnh tế, ánh trăng sẽ bị một tầng ánh sáng màu máu bao bọc, theo thời gian trôi qua, ánh sáng kia sẽ không ngừng thẩm thấu. Tới thời điểm Nguyệt Ảnh tế, mặt trăng sẽ hoàn toàn biến thành huyết nguyệt! Dưới tình huống bình thường, đều là khi bắt đầu mùa đông, hiện tượng này sẽ xuất hiện.
” ‘Huyết hoàn’ (quầng sang màu máu bao bên ngoài mặt trăng) . . .” La Hằng đang dựng cọc, ngẩng đầu nhìn vầng trăng kia, nói với Phương Tưởng bên cạnh: “Phương đạo sư, ngươi có cảm thấy. . . vòng huyết hoàn này so với mọi năm càng thêm. . .”
Đối phương nghe hắn nói như vậy cũng ngẩng đầu nhìn rồi nói: “Phải… ta cũng cảm thấy như vậy. Dường như so với mọi năm lại càng thêm thẫm hơn.”
“Năm nay so với mọi năm, cũng có nhiều chỗ không giống.”
“Là vì. . . hành vi xúc phạm của Hoàng Thiện Vân sao?”
“Nói đến xúc phạm. . .” phương tưởng dừng lại một lúc mới nói: “Kỳ thật bây giờ nhìn thấy Hoàng Thiện Vân, sẽ khiến ta nghĩ tới Hàm Thanh.”
“Phương đạo sư?”
“Đã hơn mười năm… nếu như năm đó nàng không tiến vào cấm sơn, hiện tại chỉ sợ nàng so với ta còn là một Luyện Khí sư ưu tú hơn.”
La Hằng biết rõ người trong miệng phương đạo sư nói chính là người mười năm trước, cũng bị mọi người coi là “Người xúc phạm thần”, Tô Hàm Thanh!
Mà nàng. . . sau khi tiến vào cấm sơn cũng không có đi ra. Tự nhiên. . . cũng không có ai dám đi vào cấm sơn tìm nàng. Lúc ấy, đã có người canh giữ cấm sơn nhìn thấy Tô Hàm Thanh tiến vào cấm sơn. . .
“Tuổi của Hàm Thanh khi ấy cũng không sai biệt lắm với Hoàng Thiện Vân.. .”
“Phương đạo sư. Bất luận thế nào, Hoàng Thiện Vân cũng khác. Tô Hàm Thanh là người xúc phạm thần không hề nghi ngờ. Ngươi cũng đừng nhắc tới tên của nàng ta nữa.”
“Phải… ta biết. Cũng chính vì ngươi là La đạo sư ta mới dám nói như vậy.”
Sáu giờ tối, tất cả lều vải đã dựng xong toàn bộ. Sau đó, phương tưởng dùng khí của mình bố trí một cấm chế. Cấm chế này, có thể bảo vệ an toàn học sinh ở một hạn độ nhất định. Sau đó mọi người bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Mà lúc này, Khương Thư Nghiên đang đứng ở gần biên giới của cấm chế, ngắm nhìn Huyết hoàn trên bầu trời.
“Thiện Vân?”
Diệp Tưởng đi tới bên cạnh nàng.
“Mấy ngày nay trong Nguyệt Ảnh thần miếu. . .”
“Bọn hắn không hề khiến em cảm thấy khó xử.”
Diệp Tưởng bước lên trước một bước, ôm nàng vào lòng.
“Em… tuyệt đối không phải là ‘Ác ma ” cũng không phải là ‘Người xúc phạm thần’ . Tuyệt đối không phải. . .”
“Hứa Duẫn. . . em.
Sẽ không bao giờ cầu nguyện thần.”
“Thiện Vân?”
“Em… sẽ không bao giờ cầu nguyện. Vì thế hiện tại, buông em ra vẫn còn kịp. ”
Lời của nàng, nếu nói công khai, hậu quả thực không thể nào chịu được. Trên hòn đảo này, không tồn tại khái niệm tự do tín ngưỡng, không tin tưởng Nguyệt Ảnh thần, chính là tội lỗi lớn nhất.
“Thiện Vân. . . Vì sao, vì sao chứ?”
“Đây không phải là thần mà em nên cầu nguyện. Đối với em mà nói, đây chắc chắn là quyết định sẽ không thay đổi. Bất luận là hiện tại hay tương lai.”
Lấy lập trường của Diệp Tưởng, sống chết của Khương Thư Nghiên hắn căn bản không quan tâm nửa điểm. Nhưng hắn lại diễn vai Hứa Duẫn, tự nhiên phải toàn lực mà bảo vệ nàng.
Dốc hết toàn lực!
“Thật sự. . . Không có khả năng thay đổi sao?”
“Không có khả năng.”
Thẳng thắn mà nói. . . sau khi đọc kịch bản, Diệp Tưởng tổng cảm giác, trong mối tình cảm này, Hứa Duẫn luôn là người thủy chung phải trả giá. Mà Hoàng Thiện Vân lại không có quá nhiều hi sinh đối với Hứa Duẫn. Sau khi tiến vào cấm sơn, nàng lại càng thay đổi.
Nàng. . . Lại có thể nói rằng, sẽ không tin tưởng Nguyệt Ảnh thần.
Loại chuyện này thực sự không thể nào mà hình dung được. Mà Hoàng Thiện Vân biết rõ Hứa Duẫn sẽ luôn nhượng bộ nàng cho nên mới nói ra những lời như vậy. Có thể thấy được, đối với Hoàng Thiện Vân mà nói, Hứa Duẫn trong lòng nàng cũng không phải đứng vị trí thứ nhất. Cũng chính vì điều này mới khiến Diệp Tưởng không ưa thích nhân vật Hoàng Thiện Vân này.
Bất quá. . . Cái này không quan trọng. Quan trọng là …, nhân vật Hoàng Thiện Vân này sẽ mang tới cho mình bao nhiêu phiền toái.
Hai người nhìn vào chỗ sâu nhất trong Bàn Long Sơn…. đã bao nhiêu năm rồi, mọi người vẫn luôn chỉ dám dừng lại bên ngoài, chỉ có Luyện Khí sư mới xâm nhập sâu vào bên trong để thăm dò dấu vết của dân bản địa lưu lại.
Nhanh. . .
Rất nhanh. . . sẽ bắt đầu. . .
Tuyệt vọng cùng với. . . Kinh khủng sẽ giáng xuống.
“Được rồi, chúng ta nên quay trở về ăn cơm thôi.”
“Ừ.”
Đúng lúc này, Khương Thư Nghiên bỗng nhiên quay đầu lại nôn mửa kịch liệt.
Diệp Tưởng cũng nhắm mắt, chú ý xung quanh cho nàng. Nếu đã là diễn, vậy dứt khoát nhập tâm vào vai diễn đi.
Mà khi hai người đang đứng với nhau, có một bóng đen ở phía sau nhìn hai người chăm chú.
Khương Tử Nguyệt.
Nàng ta lúc này oán hận, hai nắm tay xiết chặt, nghiến răng trèo trẹo nhìn bóng dáng của hai người trong đêm tối. Đôi mắt giống như muốn phun ra lửa.
Thật lâu sau mới xoay người trở về.
Bất quá, tuy rằng biểu hiện bên ngoài là bộ dáng hận ý ngập trời, thế nhưng trong lòng nàng lại đang tính toán chuyện khác.
“Xem ra. . . Không sai biệt lắm, là thời cơ tốt nhất có thể lợi dụng kịch bản giết chết Khương Thư Nghiên rồi.”
Nàng vẫn một mực khắc ghi những lời công chúa nói trước khi đi.
“Bất luận thế nào, Khương Thư Nghiên nhất định phải chết. Nàng ta là tâm phúc của Nguyên Huyết Tầm, khẳng định trong cơ thể có ‘huyết chủng’ của Nguyên Huyết Tầm. Sau khi giết chết nàng ta, phải đem ‘Huyết chủng’ của Nguyên Huyết Tầm thu vào tay, hiểu chưa?”
“Ta đã hiểu, thưa công chúa điện hạ. . .” ‘
“Ngươi cần phải tranh thủ nhân vật Khương Tử Nguyệt này, vì chỉ có nàng mới có thể giết chết Khương Thư Nghiên. Nhất định. . . phải giết nàng ta!”
Nàng tên thật là Dụ Thu Lam. Chính là một nữ diễn viên có tốc độ thăng tiến nhanh chóng mặt trong viện tuyến Vong Xuyên ở những năm gần đây. Trước đây không lâu đã được gia phong aura nhân vật chính. Nhưng bất quá, Dụ Thu Lam chỉ là thân phận bên ngoài mà thôi.
Thân phận chính thực sự của nàng, chính là tâm phúc của con gái Địa Ngục Vương thứ mười tám Niết Linh, phi y na!
Lúc này đây. . . Nếu như có thể đạt được huyết chủng của Nguyên Huyết Tầm, chính là lập được công lao lớn, nhất định sẽ được trọng dụng hơn nữa. Trong thế giới rạp chiếu phim Địa Ngục, mọi người đều biết, Niết Linh hận Nguyên Thanh thấu xương, có thể nói đã tới tình trạng muốn lóc da ăn thịt. Chỉ cần có thể giết chết được cả nhà Nguyên Gia, coi như kêu Niết Linh phải buông bỏ thân phận Địa Ngục Vương, chỉ sợ hắn cũng sẽ đồng ý. Nhất là sau khi thập cửu vương ni đường chết đi, hắn sẽ trở thành Địa Ngục Vương lĩnh tụ, sự trả thù sẽ càng thêm quyết liệt.
Hết thảy. . . Cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Bầu trời trên Bàn Long Sơn hoàn toàn bị Huyết hoàn ảnh hưởng, ánh trăng cũng tỏa ra những tia sáng màu máu dày đặc, làm cho người cảm giác cực kỳ âm trầm. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận