Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 108: Địa đồ

Biệt quán của dân bản địa này có hình dạng chữ “凹“, tổng cộng có bốn tầng lầu. Mà trước mắt, những luyện khí sư dự bị đều đang ở sườn đông tầng ba của biệt quán. Mà cỗ thi thể kia đang ở phía tây tầng hai biệt quán. Muốn từ sườn đông đi qua sườn tây sẽ phải xuyên quan đoạn hành lang phía nam trong kiến trúc hình chữ “凹“.
Lúc này, hai vị bạch bào sư Kim Thập Trụ và Bạch Nham Ngọc chỉ có thể làm theo chỉ thị.
Mà biệt quán này to tới thần kỳ, hơn nữa bọn hắn không thể nào xác định diện tích của biệt quán, vì theo thời gian trôi qua, toàn bộ diện tích của biệt quán cũng không ngừng xảy ra thay đổi!
Mà nhất là bên hành lang phía nam này, nó liên kết hai bên của biệt quán, chiều dài chừng một trăm đến ba trăm mét. Đúng vậy, thời điểm dài nhất có thể lên tới ba trăm mét! Nhưng đây là tính theo đường thẳng, đoạn hành lang này lại không hề có nơi nào thẳng cả.
Trước mắt hai người đi về hành lang phía nam trên lầu hai. Ở lầu hai không có cái gọi là “Hành lang”. Tất cả những căn phòng được kết nối cùng một chỗ mà không có bất cứ trật tự nào cả. Hơn nữa, có một vài thời điểm, có thể nhiều ra vài căn phòng, thậm chí vị trí của chúng còn không cố định một chỗ!
Đây là quy luật mà bọn họ trú đóng tại nơi này hai tháng rút ra được!
Trước mắt bọn hắn phải làm chính là phong tỏa nơi này, không được để thỉ thể đang ở sườn Tây di động tới sườn đông! Luyện Khí sư dự bị, một người cũng không thể chết!
Lúc này khí trên thân hai người tản ra chút ánh sáng yếu ớt, đi xuyên qua những căn phòng tối đen. Căn nhà bị bỏ hoang đã lâu, đương nhiên không thể còn có điện được, nhóm người Luyện Khí sư vì để sinh hoạt dễ dàng hơn mới bố trí một chút điện ở những nơi quan trọng, lấy thực lực của bọn hắn, biến khí thành điện cũng không phải việc khó.
“Nham Ngọc, nếu quả thật Vũ Sư đại nhân gặp phải rắc rối, chúng ta có đủ năng lực cứu viện sao? ” Trôi qua một đoạn thời gian trầm mặc, Kim Thập Trụ rốt cuộc mở miệng nói ra những lời này.
Bạch Nham Ngọc môi mím chặt, không biết phải nên nói gì.
Vai trò của bọn hắn đều là nhân viên thần chức, chỉ cần vì Nguyệt Ảnh, coi như hi sinh tính mạng bọn hắn cũng sẽ không tiếc. Nhưng tương đối mà nói, bọn hắn không hy vọng bản thân phải hi sinh một cách vô vị. Hiện tại Nguyệt Ảnh thần miế để cho bọn hắn trú đóng tại đây, thậm chí còn để cho đám đệ tử chạy tới nơi này, nghĩ thế nào cũng không thấy hợp lý. Thế nhưng mệnh lệnh của thần quan, không người nào dám phản kháng.
Mà cục diện lúc này đây bọn hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng. Vân Diệp không trông chờ hai người họ thật sự có thể cứu được Vũ Sư. Cho dù hai người liên thủ, thực lực cũng không thể đánh lại được Hoắc Vũ Sư. Tuy rằng Hoắc Vũ Sư mới chỉ được định là tứ tinh tương lai, nhưng hắn lại là người thừa kế Quỷ Lang Tinh, nếu chém giết với tam tinh còn lại, chưa chắc hắn đã là người thất bại. Dù sao, thực lực của Quỷ Lang Tinh hoàn toàn ở trên tam tinh khác! Để hai người bọn hắn đi yểm trợ cho Hoắc Vũ Sư? Quả thực buồn cười!
Rất hiển nhiên hai người bọn hắn chính là con bị bỏ chợ, chỉ là con cờ dùng để dò đường mà thôi. Với cục diện trước mắt, tin tức quá ít, mà Hoắc Vũ Sư lại sống chết không rõ, vì thế Vân Diệp cần phải biết thêm nhiều thông tin hơn nữa! Mà hai người bọn họ trong nhóm bạch bào sư, đều là người tu tâm đạo, cũng chính là Linh Hồn đạo!
Lúc trước đã nói qua, tu hành đạo Linh Hồn khó khăn hơn so với tu đạo thời gian. Số lượng tu hành giả rất ít, nhưng một khi đại thành, sẽ là cường giả không cần nghi ngờ. Một khi bọn hắn ở nơi này xảy ra chuyện, ít nhất có thể thông qua cảm ứng tâm linh, đem tin tức truyền về cho Vân Diệp! Tuy rằng tin nhắn kịch bản lên tới viện tuyến trung hình đã có thêm khả năng thu phát hình, nhưng kéo theo đó phí cũng rất lớn, người bình thường không thể tiêu phí nổi, khoảng cách càng xa, giá cả lại càng cao tới khủng bố.
Vân Diệp cần nắm thêm nhiều tin tức hơn nữa, hắn phải biết đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Vũ Sư cuối cùng còn sống hay đã chết, chỉ có như vậy mới có thể định ra kế hoạch. Dưới tình huống không biết, không thể tùy tiện phái một đội Luyện Khí sư đi cứu viện Hoắc Vũ Sư, nếu có nhiều người chết, tự nhiên hắn sẽ phải chịu trách nhiệm. Vân Diệp và Hoắc Vũ Sư khác nhau, Hoắc Vũ Sư nếu bị truy cứu trách nhiệm, chỉ có thể coi như tạm thời cách chức, nhưng thực lực của hắn vẫn còn đó, ngày sau vẫn còn cơ hội vươn lên, nhưng Vân Diệp hắn lại không có chỗ dựa vững chắc như vậy!
Suy nghĩ cẩn thận hiểu được điểm này, Kim Thập Trụ và Bạch Nham Ngọc đều mắng Vân Diệp là cáo già. Thế nhưng tôn ti trong Nguyệt Ảnh thần miếu rất rõ ràng và nghiêm khắc, nếu công nhiên cãi lệnh Vân Diệp, cho dù hắn giết chết hai người cũng được nữa là. Hai người bọn hắn trong số bạch bào Luyện Khí sư cũng không phải dạng hơn người, chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Nếu chuyến này thuận lợi, như vậy vé chuộc cái chết kiếm được đương nhiên không phải số nhỏ.
“Không nên nói nhiều, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất!”
Nói nhiều sai nhiều, cục diện bây giờ khác hoàn toàn với kịch bản lúc đầu. Hiện tại đây muốn sống sót không những phải can đảm mà còn cẩn trọng, biết nắm bắt thời cơ đưa tới. Đây là bộ phim nhựa của viện tuyến Vong Xuyên, nếu biểu hiện tốt có khi lại có vị lão đại nào nhìn trúng, chẳng phải trong họa gặp may sao? Còn nếu như không thể sống sót, chỉ có thể như người qua đường bị người ta lãng quên mà thôi. Ở điểm này, Bạch Nham Ngọc ngược lại thấu triệt hơn so với Kim Thập Trụ.
Kinh nghiệm sắm vai người qua đường trong phim kinh dị của hắn rất phong phú. Trong thế giới sự thật, hắn chính là loại cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy. Chỉ cần có cơ hội, nhân vật nào cũng có thể tiếp, ngoại trừ người chết thì cái gì cũng đã diễn qua. Loại nhân vật như người qua đường này cũng có cái lợi của nó, chính là không dễ dàng bị chú ý tới, nếu biết nắm lấy cơ hội, vẫn có thể sống sót.
Kỳ thật bất luận một bộ phim kinh dị nào cũng có nhu cầu rất lớn về diễn viên quần chúng. Diễn viên quần chúng muốn sống sót, một là dựa vào kinh nghiệm trường kỳ, từng bước lăn lộn kiếm được một cơ hội ngóc đầu lên, hai là chấp nhận làm thế thân cho những diễn viên khác để đạt được cơ hội tài bồi. Mà con đường Bạch Nham Ngọc lựa chọn, chính là con đường thứ nhất. Thẳng thắn mà nói, để được đảm nhiệm một vai quần chúng trong bộ phim này, hắn cũng phải nhờ vả không ít mối quan hệ.
Nói cho cùng, hắn cũng là người rất có dã tâm, nếu không tại sao lại lựa chọn tu đạo Linh Hồn? Không muốn biểu diễn vai chính, không phải là một diễn viên tốt!
Mà đúng lúc này, Bạch Nham Ngọc bỗng nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy Nham Ngọc?”
Kim Thập Trụ lập tức chú ý tới động tác của hắn.
Nham Ngọc lúc này liền trở nên khẩn trương,…… kéo tay Kim Thập Trụ.
“Gian phòng này không có trong ghi chép lúc trước!”
Trước mắt là một gian phòng rộng tới 100 mét vuông, được bố trí như khuê phòng của thiếu nữa, khắp nơi là búp bê đáng yêu, thế nhưng lại lộ ra chút âm trầm.
“Ngươi nhìn cái kia xem?”
Trên vách tường trước mắt có treo một tấm bản đồ.
“Đây là bản đồ của Tử Thủy đảo sao? Là bản đồ của thời kỳ dân bản địa?”
Mà sau đó, bọn hắn nhìn thấy một cái tên khiến cả hai phải sợ hãi.
“Cái này là… “
Kim Thập Trụ chỉ vào tấm bản đồ kia, giọng nói run rẩy: ” Học Viện Hồng Lạc?”
“Vì cái gì trong bản đồ của dân bản địa, lại xuất hiện Học Viện Hồng Lạc? ? ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận