Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 12: Mao Sơn đệ tử, Mạnh Tinh Tung!

Nguyệt Quang lại nằm mơ một giấc mộng.
Lúc này không phải là giấc mơ âm trầm kinh khủng lúc trước, mà là…
Hắn ở trong mơ nhìn thấy cha mẹ. Hắn toàn lực chạy về phía hai người, thế nhưng bất luận có cố gắng thế nào cũng không thể chạy tới bên cạnh họ.
Gương mặt của cha mẹ thật mơ hồ, bất luận mở to mắt cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Hắn muốn chạm vào hai người thế nhưng bọn họ lại từng bước đi xa…
Sau đó, hắn liền tỉnh lại.
Trong căn phòng sáng đèn, sáu anh em nhà Vô Thần đều bu lại nhìn hắn, mà hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lại Diệp Tưởng và Nguyên Huyết Tầm!
Qua hai giây hắn mới kịp phản ứng, bản thân là đang trong một bộ phim mới.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Diệp Tưởng lộ ra thần sắc vui mừng, hắn trực tiếp dùng tiếng trung.
“Ngươi biết ta là người Trung Quốc sao?” Nguyệt Quang lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Diệp Tưởng gật đầu, nói: “Ta là Vô Thần Tảo Điền, nơi này là đền thờ Vô Thần, mấy người này đều là em trai và em gái của ta. Ngươi cũng không phải người bình thường, nếu tới từ Trung Hoa, không biết sư thừa ở phương nào? Tới tìm ta có gì chỉ giáo?”
“Tiếng trung của Vô Thần tiên sinh nói rất tốt.”
“Ngươi quá khen.”
Hai người đều nói tiếng Trung, Nguyên Huyết Tầm giả bộ như nghe không hiểu, lôi kéo ống tay áo của Diệp Tưởng hỏi: “Đại ca, hai người đang nói cái gì vậy? Em nghe một chút cũng không hiểu.”
” Phải đó. . . Đại ca,
Trong số anh em chúng ta, cũng chỉ có anh được tới Trung Quốc. . .”
Nguyệt Quang miễn cưỡng chống cơ thể ngồi dậy, nhưng bị Diệp Tưởng ngăn lại: “Không cần phải như vậy, ngươi cứ nằm nói chuyện là được.”
Dựa theo nội dung cốt truyện thiết lập, Vô Thần Tảo Điền từng đi qua vùng Tứ Xuyên Trung Quốc, từng có va chạm với người trong Thục Sơn bởi vậy đối với người tới từ đạo môn Trung Quốc cũng có một phần hảo cảm. Bất quá Nguyệt Quang vừa mở miệng, rõ ràng nghe được không phải là khẩu âm vùng Tứ Xuyên, càng xác định hắn không phải đệ tử Thục Sơn.
“Vô luận như thế nào, trước phải cảm tạ mọi người đã cứu giúp. Ta tới đây… là do lệnh tôn lệnh đường dặn dò.”
Diệp Tưởng lộ ra ‘vẻ mặt khó hiểu’, hỏi: “Xin hỏi. . . ‘Lệnh tôn’ ‘Lệnh đường’ là gì vậy?”
Tuy rằng Vô Thần Tảo Điền có học qua tiếng Trung, nhưn hắn là người Nhật Bản, học cách xưng hộ cha mẹ cũng chỉ đơn giản là “Phụ thượng mẫu thượng”, cũng không hiểu “Lệnh tôn lệnh đường” ý chỉ cái gì.
“Thật có lỗi. . . Lệnh tôn lệnh đường, tức là cha và mẹ. Nói chính xác là. . .”
“À!”
Lúc này hắn sử dụng tiếng Nhật, bởi vật năm anh em khác nhà Vô Thần đều có thể nghe hiểu.
“Ngươi. . . ý ngươi nói là cha mẹ chúng ta?”
“Ngươi biết cha mẹ chúng ta ở đâu sao? ”
“Nói mau! Cha mẹ ta rốt cuộc là đang ở đâu!”
Cũng khó trách anh em nhà Vô Thần một bộ dạng nóng lòng như vậy. Tối hôm qua chính là ngày tròn mười lăm năm cha mẹ mất tích, trong lúc này hắn lại mang thông tin mới tới, hỏi sao bọn họ không nóng lòng cho được!
Tuy không biết là thật hay giả, nhưng vẫn là một tin tức quan trọng a!
“Các em bình tĩnh đi, không nên nóng vội!”
Diệp Tưởng là đại ca, rốt cuộc cũng thành thục già dặn hơn. Tuy trên mặt không tránh được thần sắc cấp bách, nhưng vẫn chờ đối phương từ từ nói ra.
“Tâm tư của mọi người ta có thể hiểu được.” Lúc này, từ trong miệng Nguyệt Quang nói ra, biến thành tiếng Nhật tiêu chuẩn.
Nguyên lai hắn biết nói tiếng Nhật!
Kể từ đó, trao đổi tự nhiên không còn chút bất tiện nào nữa.
Nguyệt Quang dừng lại một chút, sau đó bắt đầu tự thuật.
“Ta tự giới thiệu, vừa rồi Vô Thần tiên sinh hỏi sư thừa ở nơi nào, vậy ta cũng không ngại nói thẳng. Tại hạ là đệ tử chân truyền của đại chưởng môn đời thứ 104 của phái Mao Sơn. Mạnh Tinh Tung.”
Mao Sơn!
Phàm là người Trung Quốc, không ai không biết đạo thuật Mao Sơn! Nếu như Thục Sơn nổi danh là kiếm tu thì Mao Sơn lấy bắt quỷ mà nổi danh.
“Thực là đệ tử chân truyền của Mao Sơn ư?” Diệp Tưởng lập tức lộ ra thần sắc kính trọng, chắp tay nói: “Tại hạ thất kính. Bái kiến Mạnh đạo hữu!”
Vô Thần Tảo Điền từng đi qua Trung Quốc, bởi vậy biết rõ người trong đạo môn nếu không phải là đồng môn đều xưng hô với nhau là “Đạo hữu”. Mà Mạnh Tinh Tung là đệ tử chân truyền của chưởng môn Mao Sơn, nói cách khác, tương lai hắn chính là chưởng môn Mao Sơn! Địa vị, tự nhiên không phải chuyện đùa!
“Mao Sơn là nơi nào ta không cần biết, ngươi thực sự biết cha mẹ ta ở đâu sao? ” Lúc này, người trẻ nhất trong sáu anh em, tuổi trẻ khí thịnh Vô Thần Bắc Đấu lập tức kêu to: “Nói mau! Đến cùng chúng ta cha mẹ ở. . .”
Diệp Tưởng dùng cùi chỏ hung hăng thụi Vô Thần Bắc Đấu một cái, nói cho cùng hắn tuổi trẻ khí thịnh, lịch duyệt xã hội còn quá ít. Đối phương tha hương dị quốc, hơn nữa đất nước hắn đối với đất nước Nhật Bản còn có một mối thù truyền kiếp, tuy rằng những năm gần đây mối quan hệ giữa hai nước có chút hòa hoãn, nhưng khúc mắc dù sao vẫn còn có, giọng điệu của ngươi hoàn toàn xem thường sư thừa của người ta, chẳng phải muốn đắc tội với đối phương sao?
Trên thực tế, từ góc độ truyền thừa Đạo Môn mà nói, Nhật Bổn hoàn toàn kém so hơn với Trung Quốc đấy. Âm Dương sư cũng không phải bắt nguồn từ Nhật Bổn mà là đạo truyền âm dương của Trung Quốc. Đạo giáo của Trung Quốc là nguồn gốc của các giáo phái, nó bắt nguồn từ thời đại xa xưa cho tới đời Trương Đạo Lăng liền phát dương quang đại! Diệp Tưởng suy đoán, chỉ sợ là vì nguyên nhân vày mới khiến Vô Thần Tảo Điền không tiếc công tới Ba Thục Trung Quốc, ghé thăm kiếm phái nổi danh nhất Trung Quốc, Thục Sơn Kiếm Phái!
“Bắc Đẩu, không nên nói bậy! Mao Sơn là môn phái đạo môn số một Trung Quốc, thời điểm anh tới thăm Trung Quốc cũng đã từng có trao đổi với đệ tử Thục Sơn. Bọn hắn cũng rất kính trọng Mao Sơn nhất phái, em há có thể không coi trọng họ như vậy chứ!”
Vô Thần Bắc Đấu xưa nay luôn kính sợ đại ca Tảo Điền, giọng nói mềm đi, nhưng vẫn còn lầm bầm: “Ở Trung Quốc mạnh mẽ thì tính là gì, nơi đây là Nhật Bản a….”
“Nếu như chư vị nóng vội, ta sẽ trực tiếp nói phần sau vậy. . .” Nguyệt Quang để bản thân ngồi lên, sau đó móc ra từ trên người một cái bao, giao nó cho Diệp Tưởng.
“Đây là?”
Diệp Tưởng nhìn một chút, thứ bao bên ngoài là do giấy vàng đặc biệt chế thành, chắc chắn là vật phi phàm.
“Đây là vật của lệnh tôn. Ta tuyên bố trước, trước khi mở ra… xin hãy chuẩn bị tốt tâm lý.”
Diệp Tưởng nghe vậy gật gật đầu, sau đó bóc bỏ đi lớp giấy vàng.
“Cái này là gì vậy?”
“Là tên đạo sĩ kia giả thần giả quỷ sao?”
“Mao Sơn. . . Chưa từng nghe nói, không phải phật môn Trung Quốc còn lợi hại hơn so với đạo môn sao?”
“Làm sao em biết?”
“Anh không thấy trong 《 Tây Du kí 》 sao? Thần tiên Đạo Môn đều không đánh lại được Tôn Ngộ Không, Như Lai Phật Tổ vừa ra tay, chẳng phải đã trấn áp hắn dưới chân Ngũ Chỉ sơn sao?”
Lúc này, Diệp Tưởng đã đem giấy vàng lột ra hết.
Hai mắt hắn triệt để trừng lớn, hô hấp cũng trở nên dồn dập!
Thứ được giấy vàng bao lại… cư nhiên là một cánh tay đứt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận