Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 31: Tử Thần Và Những Đứa Bé

Năm 1972 Ultraman Ace ra đời, cũng là năm Vô Thần Tịch sinh ra, vì thế được đặt tên là Tịch, đối ứng với Ultraman Ace nữ.
Diệp Tưởng ngồi xuống, nhặt cái đầu búp bê Ultraman Ace lên, sau đó hắn ngẩng đầu liền thấy, thi thể đang cầm búp bê Ultraman cười gằn một tiếng.
“Aaa…”
Diệp tưởng biểu lộ ra phản ứng Vô Thần Tảo Điền nên có, hắn vung Hắc Diêm lên, trong nháy mắt chặt đứt đầu thi thể kia.
Đầu lâu bay lên trần nhà nhà sau đó nện mạnh xuống đất.
“Tịch tử…… Là tịch tử!” Diệp Tưởng cầm cái đầu búp bê Ultraman nói “Tịch có thể đang gần nơi này.”
“Ngươi nên bình tĩnh, Vô Thần Tiên Sinh.”
“Ta làm sao có thể bình tĩnh được chứ!”
“Ngươi nhất định phải bình tĩnh, chỉ như vậy mới có thể cứu được em gái ngươi.”
Diệp Tưởng nhìn những thi thể đang quấn quýt lấy nhau bởi những bó ruột, hắn cảm giác bản thân hẳn đã diễn đủ, mới lên tiếng: “Vậy người có cách gì hay không? Ngươi hẳn là có cách chứ? Không phải ngươi là đệ tử chân truyền phái Mao Sơn sao?
“Ta nghĩ nàng lúc này hẳn không có chuyện gì đâu, bởi vì chúng ta đều đang ở đây, Tử Thần trước tiên sẽ giữ mạng của nàng lại, hấp dẫn chúng ta tiến vào sâu trong bệnh viện hơn nữa, rồi sau đó mới đem chúng ta giết chết.”
“Thật sao?”
“Mục đích của con búp bê Ultraman này, hẳn là như thế!”
Nói tới đây hắn giơ Viêm Dương lên, lại mạnh mẽ chặt đứt những nhúm ruột trước mặt.
Sau khi ruột bị chém, từng cỗ từng cỗ thi thể thay phiên nhau ngã xuống. Thế nhưng hiện trường phía sau những cỗ thi thể lại khiến Diệp Tưởng nhìn thấy mà kinh hãi. Lần này hắn nôn mửa tới chỉ còn nước chua. Sự hờ hững trên mặt Nguyệt Quang cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự
phẫn nộ hừng hực.
Hàng loạt những thi thể trước mắt không một ai ngoại lệ, đều là những phụ nữ có thai.
Nơi này gần với vị trí khoa phụ sản, một loạt thi thể này đều là những người phụ nữ đang chờ sinh.
Bụng của các nàng bệnh xé toang, lộ ra tử cung bên trong, mà đứa trẻ bên trong tử cung tự nhiên cũng đã chết. Những đứa trẻ đó chết cũng thật thê thảm, thân hình non nớt hoàn toàn thối rữa, khuôn mặt mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng sợ. Lượng lớn nước ối bên trong tử cung chảy ra, rớt xuống mặt đất. Mà cuống rốn của những đứa trẻ này bị kéo ra ngoài, đem thân thể chúng và mẹ buộc lại với nhau.
Nhìn những người phụ nữ có thai cùng những đứa bé chết thê thảm như vậy khiến Diệp Tưởng và Nguyệt Quang cực kỳ phẫn nộ.
Từ khi tiến vào rạp chiếu phim địa ngục, thấy qua nhiều người chết, bọn hắn cũng đã mất đi cảm giác, thế nhưng những đứa bé này còn chưa ra đời lại bị Tử Thần giết chết tàn nhẫn như vậy, còn đem cuống rốn mạnh mẽ kéo ra, trói thi thể mẹ và em bé lại với nhau….
“Súc Sinh”... Diệp Tưởng cắn nát môi, tiếng nói gầm gừ phát ra trong cổ họng, thế nhưng Hắc Diêm trong tay vẫn không ngừng vung lên.
“Đừng gọi là súc sinh”... sắc mặt Nguyệt Quang âm trầm tới độ có thể nhỏ ra nước “Cầm thú độc ác nhất cũng không làm ra được chuyện như vậy.”
Từ nhỏ Nguyệt Quang đã là cô nhi, cha mẹ trong lòng hắn là tồn tại thần thánh không được chạm tới, bởi vậy lúc này sự phẫn nộ của hắn còn nhiều hơn Diệp Tưởng!
“Ta muốn siêu độ những người này, ngươi cứ đi tìm Vô Thần tiểu thư trước đi”.
Nguyệt Quang nhìn những đứa bé đã thối rữa thân thể, được đặt bên trong tử cung không còn là hình người, hắn thực sự không thể bỏ mặc. Cho dù thế nào đi nữa, những đứa bé này đều chưa được nhìn thấy cuộc đời, bọn chúng ngay cả quyền lợi sinh ra cũng không có sao? Bọn chúng so với
bản thân vừa sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, lại càng thêm bi thảm.
Trong mắt hắn, một giọt nước mắt ngưng tụ ở khóe mi, bất tri bất giác lăn xuống hai gò má. Vào lúc này hắn nghĩ tới cha mẹ hắn. Khi mẹ hắn sinh hắn ra rốt cuộc có suy nghĩ thế nào, lại đem bỏ hắn? Là vì cuộc sống trong rạp chiếu phim địa ngục này quá cực khổ sao? Nếu vậy mẹ hắn có nhớ tới hắn hay không?
Nước mắt rơi xuống, một kiếm bổ về phía đứa bé bên trong tử cung của một người phụ nữ, chuẩn bị siêu độ cho nó.
Bất chợt hắn nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên
“ Aaa”
Hắn nhìn thấy tình cảnh trước mắt mà dường như không thể tin được.
“ Không... không...”
Lúc đứa bé kia bị đâm lại phát ra tiếng hét, đứa bé kia còn chưa chết sao?
Nhìn kỹ lại, đứa bé này cùng với những đứa bé khác có điểm khác biệt, da dẻ trắng xám nhưng không bị thối rữa.
“Không, không được, con không được chết!”
Hắn nhanh chóng lấy đứa bé từ trong tử cung ra, đứa bé này bị Viêm Dương đâm thủng, căn bản đã không thể cứu.
Trên cổ đứa bé có một vòng cuống rốn siết lại, phỏng chừng nó chỉ hôn mê bất tỉnh, nên vẫn còn sống. Vì sao Tử Thần lại muốn giữ tính mạng đứa bé này lại.
“Ta đã giết người rồi sao?”
Cả người Nguyệt Quang khụy xuống nền đất. Hắn ôm đứa bé kia, vận chuyển khí trong người truyền sang, thế nhưng đều vô dụng, đứa bé trước mắt đã chết, cho dù hắn làm thế nào cũng không thể cứu được nữa.
“Mạnh quân?“ Diệp Tưởng thấy cảnh này cũng phải ngơ ngác.
Những đứa trẻ khác đều đã chết, riêng đứa bé này vẫn còn một hơi, vốn có thể cứu sống thế nhưng lại bị Nguyệt Quang trong lúc vô tình giết chết, là ngẫu nhiên sao? Làm sao có thể, làm sao lần thứ nhất siêu độ lại vừa vặn đâm trúng đứa bé được Tử Thần lưu lại mạng sống đây?
Đây quả thật là sức mạnh của Thần sao?
Tay Diệp Tưởng siết thành nắm đấm, hai hàng lông mày nhíu chặt. Hắn xin thề, nếu Tử Thần xuất hiện trước mặt, hắn nhất định sẽ xông lên cho tên Thần này 1 đao! Coi như sau một đao này hắn chết đi cũng được.
“Tỉnh lại .. tỉnh lại đi!”
Nguyệt Quang cảm giác trái tim muốn vỡ nát. Nếu đổi lại là diễn viên khác, đã nhìn quen sống chết, đối với cái chết của một npc căn bản cũng không chú ý, dù sao cũng không phải là cố ý.
Nguyệt Quang nhìn lại đứa bé trong tay, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà thối rữa, bộ dáng trở nên dữ tợn, làn da mục nát. Cho dù đứa bé đã trong tình trạng như thế, Nguyệt Quang vẫn cố gắng truyền chân khí qua!
“Dừng tay, Mạnh Quân đủ rồi, nó đã chết.”
Diệp Tưởng túm tay Nguyệt Quang ngăn cản “ Ngươi không nên lãng phí chân khí nữa.”
Tuy rằng Nguyệt Quang có aura nhân vật chính, thế nhưng theo thời gian trôi qua vẫn sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Đứa bé này tuyệt đối không thể cứu được nữa, nếu còn tiếp tục, tính mạng hắn sẽ bị Tử Thần thu lấy.
Tử Thần mượn tay Nguyệt Quang giết chết đứa bé này, đó là đứa bé duy nhất còn sống. Hiển nhiên Tử Thần không thể dễ dàng giết chết đệ tử chân truyền Mao Sơn Mạnh Tinh Tung, vì thế muốn dùng hình thức này dằn vặt hắn.
“ Dừng tay, Mạnh Tinh Tung! Ngươi làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
“ Không, không phải… ta có thể cứu nó, ta vốn có thể cứu!”
“ Điều này không liên quan gì tới ngươi, là Tử Thần” Diệp Tưởng gầm lên
“ Là hắn đã giết đứa bé này, hắn muốn dùng tay ngươi giết chết đứa bé này.”
“Không, không đúng, ta có thể cứu, ta vốn có thể cứu..”
Nguyệt Quang vẫn không ngừng vận chuyển chân khí, chân khí trong người hắn lúc này đã chỉ còn một nửa, thế nhưng mức độ thối rữa của đứa bé kia chỉ càng trở nên đáng sợ hơn…
“Dừng tay.”
Diệp Tưởng nắm chặt cánh tay Nguyệt Quang, theo tiếng gầm giận dữ, mạnh mẽ tách hắn và đứa bé kia ra.
Hai mắt Nguyệt Quang lúc này trống rỗng mờ mịt, hắn không thể nào chấp nhận được, thật sự hai bàn tay mình nhiễm máu tươi tàn khốc tới như vậy. Từ khi sống lại đến hiện tại, hắn chưa từng giết người, những kẻ hắn giết đều là người đáng chết, xưa nay hắn chưa từng tổn thương người vô
tội.
“ Ta là hung thủ... ta là hung thủ giết người.”
Nguyệt Quang đã lâm vào trạng thái mờ mịt luống cuống, hắn thậm chí có ý nghĩ muốn ng, thế nhưng ng cũng chỉ có thể khiến thời gian quay trở về một giây trước, căn bản không làm nên chuyện gì. Hơn nữa một khi cố ý ng, coi như hắn có aura nhân vật chính thì hắn cũng phải chết.
Mà lúc này, Diệp Tưởng và Nguyệt Quang đều không chú ý tới đứa bé đã chết trên mặt đất kia đột nhiên mở bừng hai mắt chết trên mặt đất kia, đột nhiên… mở bừng hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận