Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q15 - Chương 11: Ánh sáng cùng hình ảnh

Tử Thần và Âm Dương sư chính là thiên địch, đối với Vô Thần Tịch Tử mà nói chính là chuyện tình mới nghe lần đầu!
Mà so sánh với điều này, càng quan trọng hơn là cái khái niệm “Tử Thần” này.
“Không, em không tin, em không tin! Cái gì mà Tử Thần. . . Quá hoang đường, không thể có loại chuyện như thế được!”
“Tịch Tử. . .”
“Bởi vì Âm Dương sư chúng ta cứu sống tính mạng con người, vì thế gây nên thù hằn với tử thần, cũng đâu phải chuyện gì hoang đường?”
“Đây là sự thật. Tử thần là kẻ nắm cán cân chi phối người sống kẻ chết, mà Âm Dương sư chúng ta chính là người phá vỡ cân bằng này…”
Vừa lúc đó, tinh thần Diệp Tưởng đột nhiên ngưng tụ, cả người đứng lên!
“Có người đột nhập vào đền thờ!”
Nháy mắt khi Diệp Tưởng nói ra những lời này liền nhanh chóng vọt ra khỏi phòng! Vô Thần Đoàn và Nguyên Huyết Tầm cũng nhanh chóng theo sau! Bởi vì ba người gây ra tiếng động rất lớn lảm những người khác trong nhà Vô Thần cũng tỉnh giấc.
Vô Thần Bắc Đấu là người thứ nhất tỉnh lại, sau đó là Vô Thần Tú Thụ, Vô Thần Thái Lang.
“Hử… đại ca, nhị ca.. và cả Tịch Tử nữa đi đâu rồi?”
Diệp Tưởng là người đầu tiên lao ra khỏi đền thờ trong nháy mắt, không màng xung quanh cứ thế xông vào trong màn mưa!
“Đại ca. . . Làm sao anh biết có người đột nhập vào đền thờ? ” Vô Thần Đoàn tư duy nhanh nhẹn, là người thứ nhất nghĩ tới vấn đề này: “Chẳng lẽ anh ở quanh đây có bố trí thức thần sao?”
Thức Thần là một thù đoạn đặc thù của Âm Dương sư, mà bên trong nhà Vô Thần, căn cứ vào kịch bản thiết lập, chỉ có Vô Thần Tảo Điền và Vô Thần Đoàn hai người mới có thể nắm giữ được Thức Thần của mình. Thức Thần có mạnh mẽ hay không liên quan rất lớn tới thực lực của Âm Dương sư. Lúc trước, Nguyên Huyết Tầm chỉ kém một chút là đã chết dưới tay thức thần của viện tuyến Đông Doanh!
“Phải, xung quanh khu vực đền thờ đều được anh bố trí thức thần!”
Sau đó, bọn hắn chạy về phía cửa lớn, thấy một bóng người nằm trên mặt đất.
Đó là một nam nhân, toàn thân bị mưa xối ướt sũng.
“Người này. . . Là ai vậy?”
Diệp Tưởng, Nguyên Huyết Tầm và Vô Thần Đoàn đứng chung quanh nam nhân đang nằm hôn mê.
“Không biết. . . Lần đầu tiên nhìn thấy người này.”
Hiện tại đã là rạng sáng, lại dưới cơn mưa lớn như vậy, người bình thường có lý nào lại chạy tới đền thờ? Còn là một người mà bọn hắn không hề quen biết?
Bất quá, trong nháy mắt khi nhìn thấy nam nhân này, Diệp Tưởng rốt cuộc cảm thấy an tâm.
Nguyệt Quang!
Người đang nằm hôn mê trên đất này đúng là Nguyệt Quang!
Hắn còn sống!
Trên người nam nhân này, Diệp Tưởng nhìn thấy được bản thân. Cho dù đối mặt với tuyệt cảnh gì cũng không hề buông bỏ tín niệm, mà hắn đối với mình còn có ân tình lớn lao.
Diệp Tưởng cảm thấy may mắn chính là mình còn có cơ hội trả nợ ân tình cho Nguyệt Quang!
“Trước tiên đưa hắn vào trong đền thờ đã. Nhìn bộ dáng hắn… dường như không được khỏe cho lắm.”
Lúc này đây, ba người Vô Thần Bắc Đấu cũng vọt ra từ bên trong đền thờ, nhìn thấy Nguyệt Quang nằm hôn mê trên mặt đất đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Người này là ai vậy?”
“Mau tới giúp mang hắn vào trong đền đi!”
Diệp Tưởng vừa nói vừa nâng người Nguyệt Quang dậy!
Từ sau khi mất tích trong rừng rậm u ám tại《 Tử Chú Đảo 》Diệp Tưởng vẫn luôn không rõ chuyện gì đã xảy ra với Nguyệt Quang. Thẳng thắn mà nói, trạng thái hiện tại của hắn hẳn có quan hệ với 《 Tử Chú Đảo 》 .Bất luận như thế nào, trước tiên phải khiến hắn tỉnh lại đã.
Mà ngược lại với tâm tình của Diệp Tưởng, một lần nữa Nguyên Huyết Tầm nhìn thấy Nguyệt Quang, trong lòng nàng vô cùng rối rắm.
Đối với nàng, Nguyệt Quang có thể chết ở trong bộ phim đó là lựa chọn không còn gì tốt hớn. Một khi hắn chết, nàng cũng không cần phải phiền não nữa, có thể nói, đó chính là kết quả tốt nhất. Thế nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn còn sống , phản ứng đầu tiên của nàng chính là thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vì cái gì?
Tại sao nàng lại có cảm giác nhẹ lòng khi biết hắn vẫn còn sống?
Người nam nhân này. . . khiến nàng nhớ tới bản thân lúc mười tuổi.
Năm nàng mười tuổi, cha nói với nàng, nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi. Nàng vẫn luôn tôn thờ câu nói kia, lấy nó làm kim chỉ nam trong cuộc sống. Thế nhưng người nam nhân đã cứu nàng này, trong mắt nàng hắn là ‘kẻ yếu’ có thể tự do nô dịch hay giết chết. Nhưng nói theo cách nào đi chăng nữa, hắn cuối cùng vẫn chính là người đã cứu nàng.
Trên thế giới này, nhỏ yếu thật sự là tội ác sao? Cường giả sống, kẻ yếu chết mới là quy tắc duy nhất? Chính vì cường giả ôm loại ý nghĩ như vậy cho nên mới coi rằng, chà đạp kẻ yếu là điều đương nhiên. Nàng… cũng đã từng là kẻ yếu, mẹ nàng, cũng giống như vậy.
Trên thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Nhưng trở nên mạnh mẽ thì liền có thể coi mạng người như cỏ rác sao?
Nàng muốn tìm ra đáp án.
Nàng muốn bảo vệ mẫu thân, vì mẫu thân nàng có thể làm bất cứ chuyện gì. Cho nên nàng lựa chọn sống theo ý nguyện của phụ thân, chỉ có làm như vậy mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn… nhưng người cuối cùng khiến nàng có thể sống sót, lại chính là Nguyệt Quang chứ không phải phụ thân. Sau khi nàng gặp chuyện không may, phụ thân còn chưa tới thăm nàng một lần nào, thậm chí ngay cả liên lạc cũng không. Chỉ có đại ca là tới an ủi nàng.
Hơn nữa, quan trọng nhất là. . . Nàng phát hiện, thân thế của Niết Linh và nàng giống nhau, đều cùng là con riêng, là một đứa bé không được chào đón sinh ra đời. Chẳng qua hắn so với nàng còn thảm hơn. Huyết Tầm đại khái đoán được năm đó, sau khi Niết Linh làm phản, Ngao Tuyết Ngọc phát hiện mình mang thai, nàng ta tự nhiên không thể nuôi dưỡng đứa bé kia. Hạ Phù Vi không nói, tất cả những người thân trong thế giới thật của Niết Linh, phàm là người có huyết mạch liên quan tới hắn đều bị Nguyên Thanh dựa vào truy tìm nguồn gốc huyết mạch cùng với những diễn viên có thành tựu về mặt linh hồn, trực tiếp giết chết! Có thể nói, chính là tru di cửu tộc! Dưới loại tình huống đó, đứa bé này với tư cách là con trai của Niết Linh chỉ có 2 loại kết cục, hoặc là bị giết, hoặc trở thành con tin uy hiếp Niết Linh, không có khả năng thứ ba! Với thân phận lúc đó của Ngao Tuyết Ngọc, nàng bí mật sinh đứa bé này ra, đưa nó vào một viện tuyến trung hình, lại để hắn sống mơ màng không hiểu chuyện trong một bộ phim kinh dị.
Trong hoàn cảnh phát triển như vậy, hắn lại vẫn có thể duy trì được bản tâm.
Hai người bọn họ. . . Thoạt nhìn quả thực giống như hai mặt của một hình ảnh vậy.
Chẳng qua hắn lại càng bi thảm hơn…. Thậm chí cha mẹ không cần hắn.
Nguyệt Quang bất tỉnh được đám người Diệp Tưởng thay ra bộ đồ ướt sũng, sau đó đưa vào phòng nằm nghỉ. Với thể chất của Nguyệt Quang, chút nước mưa ấy căn bản không thể ảnh hưởng được tới hắn. Có thể khiến hắn hôn mê, sợ là linh hồn có vấn đề.
Hắn hẳn lúc đó đã bị Quỷ Hồn công kích.
Diệp Tưởng cầm chặt tay hắn, sau đó đem khí trong cơ thể truyền qua người Nguyệt Quang!
Hôm nay hắn thông qua sự dạy bảo của Hoắc Vũ Sư đã có thể thuần thục nắm giữ và vận dụng khí. Với tư cách là một gã luyện khí sư, hắn coi như đang tiến dần từng bước.
Bất quá, bực mình là Nguyệt Quang vẫn không tỉnh lại. Nhưng Diệp Tưởng không vội, dù sao nhìn kịch bản, biết rõ hắn kế tiếp cũng sẽ tỉnh dậy.
“Hắn không phải một người bình thường!” Diệp Tưởng sau khi chuyền khí xong liền ngẩng đầu lên nói với đám “Huynh đệ tỷ muội” đang quay thành một vòng tròn: “Hơn nữa, hắn không phải là người Nhật Bản!”
“Không phải người Nhật Bản?”
“Đại ca nói vậy là sao, anh làm sao biết được?”
“Không phải người Nhật Bản, chẳng lẽ là người Hàn Quốc?”
Diệp Tưởng lắc đầu: “Không phải người Hàn Quốc……. Hắn. . . Hẳn là một người Trung Quốc!”
“Cái gì? ? ?”
Điều này thật sự khiến cho mấy người ở đây đều kinh ngạc, lập tức nhìn kỹ Nguyệt Quang.
“Hắn là. . . Người Trung Quốc sao?” Nguyên Huyết Tầm vươn tay, chạm lên gương mặt Nguyệt Quang: “Em không nhìn ra nha. Đại ca, vì sao anh nhìn ra được hắn là người Trung Quốc?”
Diệp Tưởng lập tức trả lời: “Trong cơ thể hắn có chứa khí, là pháp môn luyện khí điển hình của người Trung Quốc. Năm năm trước anh từng đi qua Trung Quốc, ở vùng gần Thục Sơn Tứ Xuyên có tiếp xúc với một vài nhân sĩ đạo môn Trung Quốc, cũng từng luận bàn qua vài chiêu.”
Thục Sơn!
Người Trung Quốc đối với hai chữ Thục Sơn ít có người nào không biết. Năm đó một bộ 《 Thục Sơn kiếm hiệp truyền 》, khiến Thục Sơn trở thành đại biểu cho môn phái tu tiên điển hình của người Trung Quốc.
“Bất quá, hắn không phải là đệ tử Thục Sơn. Nhưng, hẳn đến từ đạo môn Trung Quốc, không sai được.”
Đúng lúc này, mí mắt Nguyệt Quang giật giật, rốt cuộc chậm rãi. . . Mở mắt ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận