Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Q14 - Chương 75: Biệt quán

“Vũ Sư, hôm nay tới phiên ngươi tới trông coi sao?”
Vũ Sư một thân áo bào trắng đang ngồi trên sofa, trên cái bàn trước mặt hắn thế mà có một tòa nhà được dựng từ mấy trăm cây diêm!
Lúc này hắn lại đem một cây diêm đặt lên trên đó.
“Ừ. . . Đúng vậy.”
Sau khi đặt xong que diêm, hắn mới trả lời vấn đề vừa rồi.
Mà một nam tử khác còn lại trong phòng, lại chính là một trong hai người lúc trước đi điều tra sự tình rút trúng quỷ bài, Vân Chân!
Vân Chân bỗng chậm rãi tiến về phía Vũ Sư, nhìn hắn vẫn đang chăm chút xếp diêm nói: “Ngươi cũng thật là nhàn nhã, ở loại địa phương này mà còn có tâm tư bực này?”
Vũ Sư vân vê que diêm trên tay nói: “Không nên khẩn trương như vậy Vân Chân, nếu thật gặp phải chuyện không may thì cũng đã sớm nên xảy ra rồi.”
“Ngươi cũng thực là. . .”
Vân Chân tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại vô cùng rõ ràng, Vũ Sư trước mắt là nhân vật cường đại cỡ nào. Nguyệt Ảnh thần miếu đúng là dám đi một bước lớn như thế, đưa cả hắn tới đây.
Trong Nguyệt Ảnh thần miếu, người mạnh nhất đương nhiên không cần nghi ngờ chính là thần quan! Tiếp theo, chính là tứ tinh! Mà Vũ Sư trước mắt đây chính là một Luyện Khí sư chói lọi, được coi là người nối nghiệp tứ tinh kế nhiệm!
“Hôm nay, những luyện khí sư dự bị của học viện Hồng Lạc sẽ tới. . .”
“Ừ, ta nhớ. Thần quan đại nhân đã tự mình quyết định. Trong đó còn có thiếu nữ tên Hoàng Thiện Vân đi?”
“Đúng vậy. . .”
Vũ Sư và Vân Chân không nói ra bốn chữ “Người xúc phạm thần”, có phải “Xúc phạm” hay không là không thể tùy ý nói lung tung, đây cần phải do thần quan tự mình quyết định.
“Có ý tứ. . .”
Vân Chân nhìn bộ dáng của Vũ Sư trước mắt không khỏi thở dài.
“Vũ Sư. . . Lần này Học Viện Hồng Lạc phái đệ tử tới đây, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực bảo vệ bọn hắn, Luyện Khí sư dự bị lần này chính là một mẻ máu mới cho Nguyệt Ảnh thần miếu, tuyệt đối không thể mất.”
Vũ Sư đang đặt một que diêm lên kiến trúc trước mặt, thế nhưng vào lúc này, cả kiến trúc mất đi cân bằng, mấy trăm que diêm ầm ầm vung vãi rơi xuống, phủ kín cả bàn lớn!
“Cái này. . .”
Một màn này khiến cho Vân Chân trợn mắt há hốc mồm. Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Sư xếp diêm, muốn để mấy trăm que diêm giữ được cân bằng là rất khó, thế nhưng đối với Vũ Sư thì cũng chỉ như con nít xếp gỗ mà thôi. Nhưng bây giờ. . .
Cánh tay của Vũ Sư vẫn giữ nguyên trong không trung, lúc này Vân Chân thấy rất rõ ràng, cánh tay kia thế mà đang co quắp như bị rút gân!
“Vũ. . . Vũ Sư?”
Vũ Sư lúc này mới lộ ra bộ dáng như vừa tỉnh mộng, nhìn Vân Chân.
Lúc này Vân Chân mới ý thức được, chỉ sợ. . . bộ dạng thong dong vừa rồi kia của hắn chẳng qua chỉ là giả vờ. Thậm chí ngay cả Vũ Sư một nhân vật thiên tài yêu nghiệt như vậy….ở trong tòa kiến trúc hoang phế này cũng cảm thấy bị áp bách?
Bỗng nhiên Vũ Sư nhắm hai mắt lại, một lát sau mới nhẹ nói: “Ta đi trông coi, ngươi giúp ta dọn dẹp một chút.”
“Vâng. . . Vũ Sư.”
Thời gian Vũ Sư tiến vào Nguyệt Ảnh thần miếu so với Vân Chân còn muộn hơn, có thể coi hắn là sư đệ của Vân Chân, bất quá sư phụ của bọn hắn lại không cùng một người, càng không cần xưng huynh gọi đệ với đối phương. Mà với thân phận của Vũ Sư, tương lai trở thành một trong tứ tinh chỉ là vấn đề thời gian, Vân Chân tự nhiên vì hắn mà vui vẻ phục vụ.
Đi đến trước bàn, hắn thu dọn lại những que diêm rơi vãi.
Trong phòng bỗng nhiên trở nên quạnh quẽ.
Trong gian phòng này, ngay cả một cánh cửa cũng không có, vì thế ánh sáng rất lờ mờ.
Hắn ngồi trên ghế sa lon, thu dọn mấy trăm que diêm, mà vào lúc này hắn đột nhiên chú ý thấy, cánh cửa ra vào, rõ ràng đã bị đóng lại!
“Vũ Sư vừa rồi đi ra ngoài… dường như không có đóng cửa nha?”
Điều này khiến hắn lập tức cảm thấy khó hiểu. Bất quá, có thể là do gió đi? Sau đó lại tiếp tục thu dọn diêm trên bàn.
Nhưng ngay lúc này ——
Ở bên trong cái ghê sofa phía sau hắn, bỗng vươn ra một cánh tay thối rữa, tóm lấy hắn!
Sau đó, từ trong cái ghế sô pha đằng sau, một cái đầu rữa nát xé vải mà trồi lên!
“Không —————————— ”
Nhưng. Đây cũng là âm thanh cuối cùng của Vân Chân trên thế giới này.
Lúc này, Vũ Sư đang đi ở phía trước trên hành lang, có thể nói cứ năm bước sẽ có một người đứng gác. Tất cả không ngoại lệ đều là Luyện Khí sư!
“Vũ Sư đại nhân!”
Trải qua hành lang có vô số Luyện Khí sư đứng gác, rốt cuộc hắn đi tới một loạt những cửa sổ sát đất. Từ cửa sổ nơi này có thể quan sát được căn phòng cực kỳ rộng lớn phía dưới.
Trước mắt, là một vị Luyện Khí sư áo bào trắng, cũng là người lúc trước cùng Vân Chân đi điều tra sự tình rút quỷ bài, sư huynh của Vân Chân!
“Vũ Sư! Ngươi đã đến!”
“Ừ, Vân Diệp sư huynh, tình huống. . . Như thế nào rồi?”
“Vẫn giống trước đây, không có thay đổi gì.”
“Như vậy sao? Vậy thì đỡ rồi.”
Ở phía dưới cửa sổ sát đất là một gian phòng hình vuông lớn khoảng trăm mét. Trong đó đặt bảy cái giường, mà trên mỗi cái giường đều có một cỗ thi thể khô quắt đen bóng!(tác giả bị lạm cái chữ thối rữa chắc luôn. Qua mấy trăm năm mà còn hư thối thì giòi nó chả hóa yêu quái. Nên mình đổi thành quắt như xác ướp nhé.)
Nhưng khi nhìn bảy cái thi thể kia, coi như là Vũ Sư, Luyện Khí sư thiên tài tuyệt thế bực này cũng phải lộ ra thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
“Hôm nay, những học viên của học viện Hồng Lạc có lẽ đã tới, cường độ canh gác không có vấn đề gì chứ?”
“Vâng, không có vấn đề!”
Tuy luận về thực lực, không nghi ngờ gì Vũ Sư là mạnh nhất, thế nhưng người phụ trách chỉ huy ở nơi này lại chính là Vân Diệp sư huynh! Dù sao, Vân Diệp lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, tương đối mà nói, Vũ Sư dù sao vẫn còn trẻ, còn cần phải tôi luyện thêm. Huống chi, lúc này đây an bài học viên tới đây tập huấn lại càng không được phép có sơ xuất.
Vũ Sư nhìn bẩy cái thi thể từ sau cửa sổ sát đất, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là thi cốt đã chết đi vô số năm tháng. Bọn hắn. . . hiển nhiên chính là dân bản địa trên đảo này, đại biểu cho lịch sử của Tử Thủy đảo. Trên thi thể, tìm không thấy bất kỳ vết ngoại thương nào, trước khi chết càng không có dấu vết giãy giụa, giống như là bình tĩnh nằm trên giường mà chết đi? Tuy rằng khuôn mặt bọn họ đã bị rữa và quắt lại tới không thể phân biệt. Thế nhưng với tư cách Luyện Khí sư, vẫn có thể đọc được sự oán niệm, căm hận, sợ hãi, cùng với. . . Nguyền rủa của bọn họ trước khi chết.
Loại cảm xúc này có mặt ở mọi nơi trong biệt quán, cho dù đã trôi qua một khoảng thời gian dài dòng buồn chán như vậy mà vẫn không có cách nào tiêu tan.
“Nguyện Nguyệt Ảnh bảo hộ chúng ta.”
Lời Vũ Sư nói hiển nhiên cũng ảnh hưởng tới Vân Diệp bên cạnh, hắn cũng đồng dạng gật đầu: “Nguyện Nguyệt Ảnh bảo hộ chúng ta. Nguyệt Ảnh tượng thần kia cứ 24 tiếng đồng hồ sẽ có người chăm sóc, tuyệt đối không có việc gì.”
“Lần này, thần miếu không tiếc đem một bức tượng thần được tứ tinh đại nhân tự mình khai quang, tuyệt đối không thể có chút sơ xuất nào, nếu không chúng ta chết muôn lần cũng không chuộc được tội! ”
Cứ như vậy,…… Qua một giờ sau.
Vũ Sư đang chịu trách nhiệm trông coi bẩy cỗ thi thể, bỗng nhiên một gã Luyện Khí sư tới báo cáo với hắn.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Vân Chân . . . Không thấy đâu nữa?”
Sau khi nghe được tin thức này, Vũ Sư sắc mặt kịch biến! Không còn vẻ thong dong bình tĩnh như lúc trước nữa!
“Hắn không có khả năng không nói một lời liền bỏ đi. . . Hơn nữa tại biệt quán này nhiều Luyện Khí sư canh gác như vậy, hắn một người sống sờ sờ lại biến mất mà các ngươi một người cũng không phát hiện ra?”
Nhưng mà, đó lại là sự thật.
Kế tiếp, kiểm tra toàn bộ biệt quán cũng không tìm được Vân Chân!
Nhiều Luyện Khí sư như vậy, còn có cả một tứ tinh tương lai và tượng thần Nguyệt Ảnh đã khai quang lại để một vị Luyện Khí sư biến mất! Đối với Nguyệt Ảnh thần miếu mà nói, đây là vả vào mặt một cách trắng trợn!
Lúc này, trên mặt tất cả Luyện Khí sư đều âm trầm như nước. Ánh mắt mỗi người đều nhìn tới hướng của Vân Diệp cùng Vũ Sư. Dù sao hai người lúc này chính là đầu tầu chỉ huy!
“Người của học viện Hồng Lạc sẽ tới. . . Chúng ta nên làm gì đây?”
“Đúng vậy. . . đệ tử học viện Hồng Lạc nếu gặp chuyện không may ở đây, đây chính là đại sự a, bây giờ cách Nguyệt Ảnh tế còn không tới một tháng!”
“Hay là nghĩ biện pháp xin chỉ thị của thần quan đại nhân?”
Vân Diệp dù sao cũng đã lớn tuổi, hành động tương đối thành thục ổn trọng, biết rõ lúc này phải ổn định nhân tâm!
“Lần này tập huấn là ý chỉ của Nguyệt Ảnh thần, không thể thay đổi, điểm này thần quan đại nhân đã liên tục nói rõ! Người còn nói, nếu có tình huống đặc biệt phát sinh, cho phép ta tuỳ cơ ứng biến! Các ngươi tổ chức một đoàn người, tiếp tục tìm tòi Vân Chân ở chung quanh! Phía bên học viện Hồng Lạc kia. . . Chờ bọn hắn đến, tạm thời dấu việc này đi, tránh cho các học viên bị khủng hoảng! “
Bạn cần đăng nhập để bình luận