Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 98: Danh sách (length: 11197)
Bạch Thi Lan trong lòng vẫn rất xao động, nàng thích nhất chính là vẽ tranh, chẳng qua điều kiện không cho phép, mụ nàng cũng không thích nàng cái dạng lười biếng không có việc gì làm.
Càng không thể nào bỏ tiền mua đồ nghề cho nàng.
"Được rồi, còn có gì khác không?"
Đôi mắt Bạch Thi Lan hơi đảo một chút, "Không có, đường xa như vậy còn mang nhiều đồ thế này, ngươi không mệt khiêng sao?"
Hơn nữa lúc này ngồi xe lửa rất mệt mỏi, cũng không nhẹ nhàng như đời sau.
"Không mệt, ngươi thích ta nhất định sẽ mang về cho ngươi."
Hai má Bạch Thi Lan lập tức đỏ lên, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
"Ngươi đang chuẩn bị cho thông gia mang chút thịt muối chỗ chúng ta về đi!"
Lời Hoàng Xuân Hoa cắt ngang không khí ái muội lúc này, Bạch Thi Lan hoàn hồn ngay lập tức chạy về bên cạnh Hoàng Xuân Hoa.
Kinh ngạc nhìn mụ nàng vậy mà bỏ được đem thịt muối lấy ra, mẹ hắn từ trước đến nay đều không có hào phóng như vậy.
Trước đây nàng muốn thì không bao giờ cho.
"Thím, thím khách khí quá."
"Đây là chút lòng thành của nhà chúng ta, không thể để ngươi cứ thế tay không về, chẳng phải khiến thông gia cho rằng chúng ta bạc đãi ngươi sao."
Cố Trường Phong bất đắc dĩ cười một tiếng, "Không sao đâu, ba mẹ ta đều rất hiểu chuyện, sẽ không có ý nghĩ như vậy."
"Bọn họ có nghĩ hay không là chuyện của bọn họ, chúng ta là trưởng bối vẫn phải suy nghĩ đến chuyện này, chí ít phải cho thấy chút tấm lòng."
Cố Trường Phong chống đẩy vài cái, rồi dừng lại.
Bạch Thi Lan đứng ở một bên, hướng Liễu Mộng Mộng hỏi: "Khi nào có thông báo chính thức?"
Liễu Mộng Mộng lắc đầu, "Không biết nữa, ta cũng mới biết hôm nay, nhưng mà thanh niên trí thức Cố đúng là đủ tiêu chuẩn để về nhà thăm người thân, dù sao xuống nông thôn cải tạo mấy năm nay, hắn cũng làm được nhiều việc lắm rồi."
Bạch Thi Lan đương nhiên biết, dù sao Cố Trường Phong cũng là nam chính, bản thân lại có học thức, năm trước đê sông bị vỡ, chính là hắn cùng ba nàng bàn bạc cách tu sửa đê.
Một loạt các kế hoạch cũng đều do hắn nghĩ ra.
Có được suất về thăm nhà là chuyện quá bình thường, cũng sẽ không có ai nói hắn đi cửa sau.
Dù sao những việc Cố Trường Phong làm đều có người nhìn thấy cả.
Cố Trường Phong ăn cơm tối ở nhà nàng xong mới rời đi. Bạch Thi Lan nhìn Hoàng Xuân Hoa, không nhịn được nghĩ đến thái độ kỳ lạ của mụ lúc trước, liền thử hỏi: "Mẹ, mẹ đối xử tốt với Cố Trường Phong vậy ạ? Mẹ chẳng phải nói không thích hắn sao?"
Hoàng Xuân Hoa bỏ dở công việc, liếc nhìn Bạch Thi Lan, "Hắn sắp thành con rể của ta, ta có thể không thích hắn sao? Ta mà không thích hắn, ghẻ lạnh hắn, ta xem mặt sau con làm thế nào mà sống với hắn!"
Bạch Thi Lan: ....
Nàng chỉ là tò mò hỏi một câu thôi, muốn biết vì sao sự thay đổi này lớn như vậy, hình như nàng lại nói sai rồi.
Không quá hai ngày, Bạch Thi Lan lại bị người tìm đến, lần này là hai người.
Chu Văn Nguyệt cùng Tô Văn Tuyết cùng nhau tìm đến nàng.
Bạch Thi Lan cũng không biết mình đã thân với các nàng từ khi nào mà hễ gặp chuyện khó khăn, người đầu tiên các nàng nghĩ tới vậy mà lại là mình.
Thật khiến nàng có chút kinh ngạc!
"Ta đã nói rồi, ta không có cách nào giúp các ngươi, các ngươi tìm ta cũng vô ích thôi!"
Bạch Thi Lan cũng không biết mình lại có năng lực lớn như vậy, có thể làm cho ba nàng thay đổi quyết định đã định?
Sao có thể được, từ nhỏ đến lớn nàng có bao giờ thành công được chuyện gì đâu.
"Nhưng cô là con gái của thôn trưởng, lời cô nói làm sao mà không có tác dụng chứ, cô xem như không muốn giúp chúng tôi thì cũng không cần nói dối!"
Bạch Thi Lan có chút không biết nói gì, "Chẳng lẽ các người có thể xen vào chuyện mà ba mẹ đã quyết định sao?"
Sắc mặt Chu Văn Nguyệt lập tức khó coi, "Như vậy là không giống nhau!"
Bạch Thi Lan nhún vai, "Thế thì có gì khác, không phải cũng đều không xen vào được sao? Đến bản thân các người cũng không thể xen vào, vậy mà còn mong ta đi nói hộ cho các người, thật là quá coi trọng ta rồi đấy!"
Bạch Thi Lan cũng không dám đi hỏi chuyện này, ba nàng tính khí như thế nào, nếu mình mà đi hỏi thì sợ rằng ông sẽ mắng nàng.
Nàng không ngốc đến nỗi đi tìm mắng đâu.
"Các ngươi đừng tìm ta nữa, thật sự muốn về thăm nhà thì cứ tìm thôn ủy hội ấy, cũng không phải một mình ba ta quyết định, thôn ủy hội còn nhiều người lắm đấy."
Tô Văn Tuyết mím môi, "Nhưng mà bọn tôi chỉ quen biết cô thôi, cho nên mới ngại đi nhờ cô, cô xem như nể mặt quen biết nhau đi, cho bọn tôi một cơ hội đi."
Chu Văn Nguyệt đứng cạnh Bạch Thi Lan cũng tỏ vẻ tủi thân: "Đúng vậy đó, Bạch Thi Lan, chúng tôi đến chỗ này lâu như vậy rồi, cũng chỉ muốn về nhìn cha mẹ thôi mà."
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng, "Vậy thì chuyện đó có liên quan gì đến ta đâu, ta có quyền quyết định đâu."
Nàng đi hai bước, liền nghe được Tô Văn Tuyết nói một câu ở phía sau lưng.
"Cô chẳng lẽ không muốn biết sau này mình sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Bạch Thi Lan quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Ta sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Ta cũng không biết thanh niên trí thức Tô đã trở thành thần côn từ khi nào! Thế nào cô còn muốn xem tướng cho ta, xem xem ta có thể sống đến bao giờ hả?"
Đôi mắt Tô Văn Tuyết thoáng lóe lên, "Tôi có thể thật sự biết, cô có thể sống được bao lâu đấy!"
Bạch Thi Lan bật cười, "Ta không tin cô."
Tô Văn Tuyết hít sâu một hơi, "Cô không tin, có thể hỏi Chu Văn Nguyệt, Chu Văn Nguyệt tự mình trải nghiệm xem tướng của tôi rồi đó!"
Bạch Thi Lan ha ha hai tiếng, "Hai người các cô là một phe, ta còn có thể tin cô ấy chắc? Coi ta là kẻ ngốc hả?"
Chu Văn Nguyệt thấy Bạch Thi Lan như thế không thức thời, trong lòng cũng có chút tức giận.
"Văn Tuyết có ý tốt sẽ không hại cô đâu, cô cứ bài xích làm gì?"
Bạch Thi Lan cảm thấy mình không cần nói chuyện với hai người này nữa, nàng biết Tô Văn Tuyết là trọng sinh nên nàng muốn nói cho mình nghe chắc cũng chỉ là nội dung cốt truyện trong sách thôi.
Nhưng nàng vốn dĩ không phải là người trong sách, cũng không thể nào đi theo nội dung cốt truyện trong sách được, nên căn bản cũng không cần nghe nàng ta cái gọi là bói toán kia.
"Ta có bài xích đâu, ta chỉ là không thích mấy chuyện giả thần giả quỷ thôi, vả lại thanh niên trí thức Tô từ trước đến nay vốn không ưa ta, sao có thể tốt bụng xem tướng cho ta chứ!"
Tô Văn Tuyết mắt nhấp nháy, "Thích hay không thích, tôi bói toán cho cô cũng không có mang cảm xúc riêng vào đó."
"Ôi chao, đừng có nghĩ bản thân mình cao thượng quá như vậy, cô không có cảm xúc riêng sao? Chính lời cô nói mà cô có tin không? Cô không tin còn đi lừa ta!"
Bạch Thi Lan lắc đầu, không có tâm trạng gì tiếp tục dây dưa với Tô Văn Tuyết nữa, nàng còn muốn tiếp tục đọc sách.
"Lần trước cô lôi kéo người kia, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Thế này thì đã chứng minh tôi đâu có nói sai!"
Bạch Thi Lan khựng lại, hồi phục tinh thần nhìn về phía Tô Văn Tuyết.
"Cô muốn về nhà thăm người thân thế à? Thật sự là nhớ cha nhớ mẹ? Hay là là nhớ Cố Trường Phong?"
Trong nội dung tác phẩm Tô Văn Tuyết có về nhà không, nàng không nhớ rõ nữa, dù sao cũng lâu như vậy rồi nàng cũng không hề chép lại nguyên tác truyện kia ngay từ đầu.
Nàng nhớ nhất rõ chính là những chuyện liên quan đến mình, còn những chuyện của người khác thì cũng không rõ ràng cho lắm.
Tô Văn Tuyết nắm chặt tay lại, bất đắc dĩ cười nói: "Cô sợ tôi cướp Trường Phong sao? Giờ Trường Phong đã định với cô, hai người còn đính hôn rồi, làm sao mà tôi có thể cướp được chứ."
Bạch Thi Lan ngược lại không phải lo cô cướp đoạt, nếu Cố Trường Phong không thích thì cho dù cô ta cướp cũng cướp không được.
Hơn nữa, cũng không phải cướp từ tay nàng, nàng còn đang chờ xem nữ chính khi nào cướp hắn đi từ tay nàng đây này.
Như vậy, nàng có thể nhanh chóng lựa chọn một ứng cử viên không tồi.
"Chuyện đó đâu có chắc, nghe nói, cô đuổi theo Cố Trường Phong mới xuống nông thôn đó."
Tô Văn Tuyết mím môi, "Đó chỉ là nghe nói thôi, nghe nói cũng không trở thành sự thật."
Bạch Thi Lan nhún vai, "Nhưng tôi vẫn không thể giúp cô được, quy tắc đặt ra rồi, người ta nói, trong quá trình xuống nông thôn, ai biểu hiện đặc biệt tốt có cống hiến thì sẽ có suất."
Tô Văn Tuyết cũng không được coi là biểu hiện tốt, thậm chí so với Chu Văn Nguyệt còn không bằng.
Ngược lại chỉ ngang tầm với bản thân mình mà thôi.
Bạch Thi Lan xoay người rời đi, không thèm để ý tới bọn họ nữa.
Cũng không thể tốn công sức đi giúp bọn họ được.
Vậy mà khi danh sách công bố, Bạch Thi Lan nhìn thấy tên Tô Văn Tuyết cũng có ở trong đó.
Bạch Thi Lan: ... ...
Người này rốt cuộc đã làm cách nào.
"Cô không lo lắng sao?"
Tô Bạch Hân nhìn nàng, "Cô không lo là Tô Văn Tuyết sẽ cướp người của cô trên đường đi à?"
Bạch Thi Lan: ...
Ta thấy là ngươi lo lắng thì có! Nếu lo thì cô theo hắn về cùng đi!
"Đúng rồi, tôi cũng chuẩn bị đi xa một chuyến, cô có muốn đi cùng không?"
Bạch Thi Lan nhướn mày, "Ngươi đi xa nhà ta sao ta phải đi theo cùng làm gì?"
"Cũng vừa hay đi cùng với đối tượng của cô, chẳng lẽ cô không tò mò xem nhà người yêu của cô như thế nào sao?"
Tò mò thì cũng có tò mò, nhưng nàng không tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy, đường xá xa xôi, giao thông lại không thuận tiện, nàng làm cái gì phải tự hành xác mình như thế.
Thấy Bạch Thi Lan có vẻ không chút tò mò nào, Tô Bạch Hân kinh ngạc một chút, nói: "Lần trước cô dùng kem dưỡng da hẳn là sắp hết rồi nhỉ, chỗ tôi vẫn còn kem dưỡng, cô có cần không?"
Bạch Thi Lan lập tức bị hấp dẫn, khẽ gật đầu, "Ngươi sao vậy, đột nhiên đối với ta tốt như thế; trên người ta lẽ nào còn có chuyện gì khiến ngươi nhớ thương."
"Ta muốn ngươi đi theo giúp ta đi xa một chuyến!"
Bạch Thi Lan: ... . . .
"Không đi!"
Đùa nàng à! Nữ chủ đi xa nhà chắc chắn là trùng hợp điểm với nam chủ!
Nói cách khác, nam chủ về nhà, nữ chủ đi địa phương nhất định là không cách xa nhà nam chủ!
"Được rồi, ngươi không đi, ta cũng chỉ có thể tìm người khác, hộ phu cao ta làm ra nhưng là có thể khiến da thịt người ta đổi bóng loáng vô cùng, có thể so với da em bé cũng còn mềm hơn!"
Bạch Thi Lan: ... . .
"À."
Nàng cũng không cần a. . . .
"Ngươi không cảm thấy thân thể của ngươi đen sao? Ngươi nhìn tay ngươi đi."
Bạch Thi Lan nghe lời Tô Bạch Hân nói liền giơ tay lên, sau đó Tô Bạch Hân vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng phát sáng, so cùng với tay nàng.
Bạch Thi Lan có cảm giác như mình là người từ bùn chui ra vậy.
"Thế nào?"
Càng không thể nào bỏ tiền mua đồ nghề cho nàng.
"Được rồi, còn có gì khác không?"
Đôi mắt Bạch Thi Lan hơi đảo một chút, "Không có, đường xa như vậy còn mang nhiều đồ thế này, ngươi không mệt khiêng sao?"
Hơn nữa lúc này ngồi xe lửa rất mệt mỏi, cũng không nhẹ nhàng như đời sau.
"Không mệt, ngươi thích ta nhất định sẽ mang về cho ngươi."
Hai má Bạch Thi Lan lập tức đỏ lên, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
"Ngươi đang chuẩn bị cho thông gia mang chút thịt muối chỗ chúng ta về đi!"
Lời Hoàng Xuân Hoa cắt ngang không khí ái muội lúc này, Bạch Thi Lan hoàn hồn ngay lập tức chạy về bên cạnh Hoàng Xuân Hoa.
Kinh ngạc nhìn mụ nàng vậy mà bỏ được đem thịt muối lấy ra, mẹ hắn từ trước đến nay đều không có hào phóng như vậy.
Trước đây nàng muốn thì không bao giờ cho.
"Thím, thím khách khí quá."
"Đây là chút lòng thành của nhà chúng ta, không thể để ngươi cứ thế tay không về, chẳng phải khiến thông gia cho rằng chúng ta bạc đãi ngươi sao."
Cố Trường Phong bất đắc dĩ cười một tiếng, "Không sao đâu, ba mẹ ta đều rất hiểu chuyện, sẽ không có ý nghĩ như vậy."
"Bọn họ có nghĩ hay không là chuyện của bọn họ, chúng ta là trưởng bối vẫn phải suy nghĩ đến chuyện này, chí ít phải cho thấy chút tấm lòng."
Cố Trường Phong chống đẩy vài cái, rồi dừng lại.
Bạch Thi Lan đứng ở một bên, hướng Liễu Mộng Mộng hỏi: "Khi nào có thông báo chính thức?"
Liễu Mộng Mộng lắc đầu, "Không biết nữa, ta cũng mới biết hôm nay, nhưng mà thanh niên trí thức Cố đúng là đủ tiêu chuẩn để về nhà thăm người thân, dù sao xuống nông thôn cải tạo mấy năm nay, hắn cũng làm được nhiều việc lắm rồi."
Bạch Thi Lan đương nhiên biết, dù sao Cố Trường Phong cũng là nam chính, bản thân lại có học thức, năm trước đê sông bị vỡ, chính là hắn cùng ba nàng bàn bạc cách tu sửa đê.
Một loạt các kế hoạch cũng đều do hắn nghĩ ra.
Có được suất về thăm nhà là chuyện quá bình thường, cũng sẽ không có ai nói hắn đi cửa sau.
Dù sao những việc Cố Trường Phong làm đều có người nhìn thấy cả.
Cố Trường Phong ăn cơm tối ở nhà nàng xong mới rời đi. Bạch Thi Lan nhìn Hoàng Xuân Hoa, không nhịn được nghĩ đến thái độ kỳ lạ của mụ lúc trước, liền thử hỏi: "Mẹ, mẹ đối xử tốt với Cố Trường Phong vậy ạ? Mẹ chẳng phải nói không thích hắn sao?"
Hoàng Xuân Hoa bỏ dở công việc, liếc nhìn Bạch Thi Lan, "Hắn sắp thành con rể của ta, ta có thể không thích hắn sao? Ta mà không thích hắn, ghẻ lạnh hắn, ta xem mặt sau con làm thế nào mà sống với hắn!"
Bạch Thi Lan: ....
Nàng chỉ là tò mò hỏi một câu thôi, muốn biết vì sao sự thay đổi này lớn như vậy, hình như nàng lại nói sai rồi.
Không quá hai ngày, Bạch Thi Lan lại bị người tìm đến, lần này là hai người.
Chu Văn Nguyệt cùng Tô Văn Tuyết cùng nhau tìm đến nàng.
Bạch Thi Lan cũng không biết mình đã thân với các nàng từ khi nào mà hễ gặp chuyện khó khăn, người đầu tiên các nàng nghĩ tới vậy mà lại là mình.
Thật khiến nàng có chút kinh ngạc!
"Ta đã nói rồi, ta không có cách nào giúp các ngươi, các ngươi tìm ta cũng vô ích thôi!"
Bạch Thi Lan cũng không biết mình lại có năng lực lớn như vậy, có thể làm cho ba nàng thay đổi quyết định đã định?
Sao có thể được, từ nhỏ đến lớn nàng có bao giờ thành công được chuyện gì đâu.
"Nhưng cô là con gái của thôn trưởng, lời cô nói làm sao mà không có tác dụng chứ, cô xem như không muốn giúp chúng tôi thì cũng không cần nói dối!"
Bạch Thi Lan có chút không biết nói gì, "Chẳng lẽ các người có thể xen vào chuyện mà ba mẹ đã quyết định sao?"
Sắc mặt Chu Văn Nguyệt lập tức khó coi, "Như vậy là không giống nhau!"
Bạch Thi Lan nhún vai, "Thế thì có gì khác, không phải cũng đều không xen vào được sao? Đến bản thân các người cũng không thể xen vào, vậy mà còn mong ta đi nói hộ cho các người, thật là quá coi trọng ta rồi đấy!"
Bạch Thi Lan cũng không dám đi hỏi chuyện này, ba nàng tính khí như thế nào, nếu mình mà đi hỏi thì sợ rằng ông sẽ mắng nàng.
Nàng không ngốc đến nỗi đi tìm mắng đâu.
"Các ngươi đừng tìm ta nữa, thật sự muốn về thăm nhà thì cứ tìm thôn ủy hội ấy, cũng không phải một mình ba ta quyết định, thôn ủy hội còn nhiều người lắm đấy."
Tô Văn Tuyết mím môi, "Nhưng mà bọn tôi chỉ quen biết cô thôi, cho nên mới ngại đi nhờ cô, cô xem như nể mặt quen biết nhau đi, cho bọn tôi một cơ hội đi."
Chu Văn Nguyệt đứng cạnh Bạch Thi Lan cũng tỏ vẻ tủi thân: "Đúng vậy đó, Bạch Thi Lan, chúng tôi đến chỗ này lâu như vậy rồi, cũng chỉ muốn về nhìn cha mẹ thôi mà."
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng, "Vậy thì chuyện đó có liên quan gì đến ta đâu, ta có quyền quyết định đâu."
Nàng đi hai bước, liền nghe được Tô Văn Tuyết nói một câu ở phía sau lưng.
"Cô chẳng lẽ không muốn biết sau này mình sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Bạch Thi Lan quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Ta sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Ta cũng không biết thanh niên trí thức Tô đã trở thành thần côn từ khi nào! Thế nào cô còn muốn xem tướng cho ta, xem xem ta có thể sống đến bao giờ hả?"
Đôi mắt Tô Văn Tuyết thoáng lóe lên, "Tôi có thể thật sự biết, cô có thể sống được bao lâu đấy!"
Bạch Thi Lan bật cười, "Ta không tin cô."
Tô Văn Tuyết hít sâu một hơi, "Cô không tin, có thể hỏi Chu Văn Nguyệt, Chu Văn Nguyệt tự mình trải nghiệm xem tướng của tôi rồi đó!"
Bạch Thi Lan ha ha hai tiếng, "Hai người các cô là một phe, ta còn có thể tin cô ấy chắc? Coi ta là kẻ ngốc hả?"
Chu Văn Nguyệt thấy Bạch Thi Lan như thế không thức thời, trong lòng cũng có chút tức giận.
"Văn Tuyết có ý tốt sẽ không hại cô đâu, cô cứ bài xích làm gì?"
Bạch Thi Lan cảm thấy mình không cần nói chuyện với hai người này nữa, nàng biết Tô Văn Tuyết là trọng sinh nên nàng muốn nói cho mình nghe chắc cũng chỉ là nội dung cốt truyện trong sách thôi.
Nhưng nàng vốn dĩ không phải là người trong sách, cũng không thể nào đi theo nội dung cốt truyện trong sách được, nên căn bản cũng không cần nghe nàng ta cái gọi là bói toán kia.
"Ta có bài xích đâu, ta chỉ là không thích mấy chuyện giả thần giả quỷ thôi, vả lại thanh niên trí thức Tô từ trước đến nay vốn không ưa ta, sao có thể tốt bụng xem tướng cho ta chứ!"
Tô Văn Tuyết mắt nhấp nháy, "Thích hay không thích, tôi bói toán cho cô cũng không có mang cảm xúc riêng vào đó."
"Ôi chao, đừng có nghĩ bản thân mình cao thượng quá như vậy, cô không có cảm xúc riêng sao? Chính lời cô nói mà cô có tin không? Cô không tin còn đi lừa ta!"
Bạch Thi Lan lắc đầu, không có tâm trạng gì tiếp tục dây dưa với Tô Văn Tuyết nữa, nàng còn muốn tiếp tục đọc sách.
"Lần trước cô lôi kéo người kia, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Thế này thì đã chứng minh tôi đâu có nói sai!"
Bạch Thi Lan khựng lại, hồi phục tinh thần nhìn về phía Tô Văn Tuyết.
"Cô muốn về nhà thăm người thân thế à? Thật sự là nhớ cha nhớ mẹ? Hay là là nhớ Cố Trường Phong?"
Trong nội dung tác phẩm Tô Văn Tuyết có về nhà không, nàng không nhớ rõ nữa, dù sao cũng lâu như vậy rồi nàng cũng không hề chép lại nguyên tác truyện kia ngay từ đầu.
Nàng nhớ nhất rõ chính là những chuyện liên quan đến mình, còn những chuyện của người khác thì cũng không rõ ràng cho lắm.
Tô Văn Tuyết nắm chặt tay lại, bất đắc dĩ cười nói: "Cô sợ tôi cướp Trường Phong sao? Giờ Trường Phong đã định với cô, hai người còn đính hôn rồi, làm sao mà tôi có thể cướp được chứ."
Bạch Thi Lan ngược lại không phải lo cô cướp đoạt, nếu Cố Trường Phong không thích thì cho dù cô ta cướp cũng cướp không được.
Hơn nữa, cũng không phải cướp từ tay nàng, nàng còn đang chờ xem nữ chính khi nào cướp hắn đi từ tay nàng đây này.
Như vậy, nàng có thể nhanh chóng lựa chọn một ứng cử viên không tồi.
"Chuyện đó đâu có chắc, nghe nói, cô đuổi theo Cố Trường Phong mới xuống nông thôn đó."
Tô Văn Tuyết mím môi, "Đó chỉ là nghe nói thôi, nghe nói cũng không trở thành sự thật."
Bạch Thi Lan nhún vai, "Nhưng tôi vẫn không thể giúp cô được, quy tắc đặt ra rồi, người ta nói, trong quá trình xuống nông thôn, ai biểu hiện đặc biệt tốt có cống hiến thì sẽ có suất."
Tô Văn Tuyết cũng không được coi là biểu hiện tốt, thậm chí so với Chu Văn Nguyệt còn không bằng.
Ngược lại chỉ ngang tầm với bản thân mình mà thôi.
Bạch Thi Lan xoay người rời đi, không thèm để ý tới bọn họ nữa.
Cũng không thể tốn công sức đi giúp bọn họ được.
Vậy mà khi danh sách công bố, Bạch Thi Lan nhìn thấy tên Tô Văn Tuyết cũng có ở trong đó.
Bạch Thi Lan: ... ...
Người này rốt cuộc đã làm cách nào.
"Cô không lo lắng sao?"
Tô Bạch Hân nhìn nàng, "Cô không lo là Tô Văn Tuyết sẽ cướp người của cô trên đường đi à?"
Bạch Thi Lan: ...
Ta thấy là ngươi lo lắng thì có! Nếu lo thì cô theo hắn về cùng đi!
"Đúng rồi, tôi cũng chuẩn bị đi xa một chuyến, cô có muốn đi cùng không?"
Bạch Thi Lan nhướn mày, "Ngươi đi xa nhà ta sao ta phải đi theo cùng làm gì?"
"Cũng vừa hay đi cùng với đối tượng của cô, chẳng lẽ cô không tò mò xem nhà người yêu của cô như thế nào sao?"
Tò mò thì cũng có tò mò, nhưng nàng không tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy, đường xá xa xôi, giao thông lại không thuận tiện, nàng làm cái gì phải tự hành xác mình như thế.
Thấy Bạch Thi Lan có vẻ không chút tò mò nào, Tô Bạch Hân kinh ngạc một chút, nói: "Lần trước cô dùng kem dưỡng da hẳn là sắp hết rồi nhỉ, chỗ tôi vẫn còn kem dưỡng, cô có cần không?"
Bạch Thi Lan lập tức bị hấp dẫn, khẽ gật đầu, "Ngươi sao vậy, đột nhiên đối với ta tốt như thế; trên người ta lẽ nào còn có chuyện gì khiến ngươi nhớ thương."
"Ta muốn ngươi đi theo giúp ta đi xa một chuyến!"
Bạch Thi Lan: ... . . .
"Không đi!"
Đùa nàng à! Nữ chủ đi xa nhà chắc chắn là trùng hợp điểm với nam chủ!
Nói cách khác, nam chủ về nhà, nữ chủ đi địa phương nhất định là không cách xa nhà nam chủ!
"Được rồi, ngươi không đi, ta cũng chỉ có thể tìm người khác, hộ phu cao ta làm ra nhưng là có thể khiến da thịt người ta đổi bóng loáng vô cùng, có thể so với da em bé cũng còn mềm hơn!"
Bạch Thi Lan: ... . .
"À."
Nàng cũng không cần a. . . .
"Ngươi không cảm thấy thân thể của ngươi đen sao? Ngươi nhìn tay ngươi đi."
Bạch Thi Lan nghe lời Tô Bạch Hân nói liền giơ tay lên, sau đó Tô Bạch Hân vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng phát sáng, so cùng với tay nàng.
Bạch Thi Lan có cảm giác như mình là người từ bùn chui ra vậy.
"Thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận