Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 02: Người làm công tác văn hoá (length: 7688)

Hoàng Xuân Hoa mắt lạnh liếc qua, khuôn mặt tươi cười của Bạch Thi Lan liền lập tức thu lại, khóe miệng khô khốc giật giật.
Nàng cẩn thận nhìn lại khuôn mặt Hoàng Xuân Hoa.
"Nhìn cái gì! Nếu không còn việc gì làm thì đi xuống ruộng tìm cha ngươi với ca ngươi về ăn cơm!"
Bạch Thi Lan liếc nhìn trời bên ngoài, vẫn là mặt trời chói chang, không muốn ra ngoài chút nào.
"Nương, đến giờ cha với họ tự về thôi, con chạy đi có khi còn lỡ mất! Với lại mặt trời to thế này, con gái xinh đẹp của nương sẽ bị cháy da mất!"
Hoàng Xuân Hoa nheo mắt lại, Bạch Thi Lan lập tức sợ, "Thôi được rồi, con, con đi tìm họ về ăn cơm ngay!"
Bạch Thi Lan cầm cái mũ rơm trên đầu đội lên rồi chạy ra ngoài.
Một đường đi trên con đường nhỏ đầy đá, dưới chân gập ghềnh, mặt trời trên đỉnh đầu hơi chói chang, cánh tay lộ ra bị phơi nắng có chút rát.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên xoa xoa, liếc mắt nhìn thấy trong ruộng đồng có không ít người đang đội nắng bận rộn.
Mùa gặt, không ai dám dừng lại nghỉ ngơi.
Nàng tìm đến vị trí quen thuộc, đứng ở đó giơ tay che mắt, nheo mắt nhìn quanh.
Đột nhiên từ đám người kia tìm được khuôn mặt quen thuộc, lớn tiếng gọi, "Cha~"
Giọng nói ngọt ngào khiến không ít người trong ruộng ngẩng đầu nhìn.
"Cha! Ca! Nương bảo về ăn cơm!"
"Bạch muội tử! Cô đến tìm cha và ca mình sao?"
Bạch Thi Lan liếc mắt, "Chả phải nói nhảm à? Ta vừa gọi rồi còn gì!"
Còn hỏi như thế, sợ là bị điếc!
Người đàn ông vừa nói gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, "Hắc hắc, ta, ta vừa bận quá, không để ý nghe."
Bạch Thi Lan hờ hững ừ một tiếng, đưa tay vén tóc trên mặt.
Nàng có mị lực chết người thật sự là ở khắp mọi nơi, chỉ đến gọi ăn cơm thôi cũng có người đến bắt chuyện!
"Muội tử, cô, cô có rảnh không?"
Bạch Thi Lan làm bộ như rất bận, lắc đầu cười, "Xin lỗi, dạo này ta bận lắm, chẳng có lúc nào rảnh cả! Anh vẫn nên kiếm thêm công điểm đi!"
Lúc này Bạch Quốc Cường và Bạch Thi Ý chạy đến trước mặt Bạch Thi Lan.
"Có chuyện gì?"
Hai người đảo mắt nhìn Bạch Thi Lan và người đàn ông kia, Bạch Thi Lan liền nở nụ cười tươi.
"Không có chuyện gì đâu! Anh đồng chí này chỉ hỏi vài câu thôi mà!"
Bạch Thi Ý nghi hoặc nhìn người đàn ông kia, "Trương Bảo Cường, ngươi hỏi em gái ta chuyện gì?"
Trương Bảo Cường cười gượng hai tiếng, "Không, không có gì."
"Không có chuyện gì đừng lảng vảng trước mặt em gái ta, nó còn chưa gả ai, truyền ra ngoài không hay!"
"Vâng vâng vâng! Ta biết, ta chỉ hỏi mấy câu thôi mà."
"Mấy câu cũng không được, nam nữ phải giữ ý tứ!"
Nói rồi, Bạch Thi Ý kéo Bạch Thi Lan cùng Bạch Quốc Cường đi.
"Cha cũng thế! Sao lại tùy tiện trả lời hắn! Lỡ truyền ra tiếng gió gì thì sao?"
Bạch Thi Ý thở dài, "Ai bảo em gái ngươi xinh đẹp như vậy! Đàn ông mà nhìn thấy là muốn tán tỉnh!"
Bạch Thi Ý: ...
Lời này là sao vậy! ! !
Bạch Thi Lan sinh ra trong gia đình đội trưởng, cuộc sống tương đối tốt, dù thời buổi thiếu thốn thì nàng vẫn có đủ ăn, dù sao cũng không chết đói.
Mà cha mẹ hiện tại của nàng cũng rất nuông chiều nàng, chưa từng nghĩ đến việc để nàng xuống ruộng làm việc, hầu hết mọi việc đều bị những người khác trong nhà làm hết.
Cũng khiến cho Bạch Thi Lan càng thêm yếu đuối.
Liễu Thị bưng đồ ăn lên bàn, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
"Ngươi là đội trưởng phải để ý người nào tốt mà xem cho con gái ta! Lớn từng này rồi mà không ai thèm ngó ngàng!"
Hoàng Xuân Hoa bắt đầu gây áp lực cho Bạch Quốc Cường, Bạch Quốc Cường vội gắp hai miếng cơm vào miệng, gật gật đầu.
Bạch Thi Ý nhướn mày, "Nương, nương khoan nói, con chỗ này ngược lại có một người!"
Sự chú ý của cả nhà lập tức đổ dồn vào người hắn.
Bạch Thi Lan cũng tò mò rốt cuộc ai mới xứng với mình?
Dù sao nàng cũng là con gái đội trưởng mà! Nhất là trong thời buổi hiện tại, điều kiện có thể nói là rất khá!
Hơn nữa nàng lại còn xinh đẹp!
Người muốn cưới nàng chắc chắn phải xếp một hàng dài, đến giờ vẫn chưa tìm được ai xứng với nàng cả!
"Cái cậu Cố Trường Phong ở điểm thanh niên trí thức ấy!"
Bạch Thi Lan sững sờ, lập tức kinh ngạc! Cố Trường Phong này chẳng phải nam chính sao?
Đi một vòng lớn, con pháo thí này vẫn phải đụng độ với nam chính à?
"Ca, sao ca lại quen thanh niên trí thức thế, Cố Trường Phong là ai vậy?"
Bạch Thi Ý vừa nói, lập tức giải thích cho Bạch Thi Lan, "Lần trước chẳng phải con bị ngã xuống hố à? Là Cố Trường Phong kéo con lên đó! Thằng nhóc đấy trông thư sinh thôi, cơ bắp thì không thua gì con đâu!"
Bạch Thi Lan chớp mắt, đây là lần đầu tiên nghe nói nam chính cùng anh trai mình xuất hiện cùng nhau!
Vậy là trong nguyên tác, việc nàng thích nam chính là do anh trai thêm dầu vào lửa à?
Nhưng chắc là anh trai mình không biết nam chính vốn không coi trọng mình.
Dù sao gia thế của nam chính bọn họ cũng không so được!
Có khi làm giày cho người ta còn không xứng ấy chứ!
"Hơn nữa nó cũng đẹp trai, em gái sau này em nhìn đi, chắc chắn sẽ thích!"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng cảm thấy mình vẫn nên cách xa nam chính một chút thì hơn; trân quý mạng sống tránh xa đàn ông!
Nàng biết nam chính không phải là người chân thiện mỹ, trong nguyên thư nàng bị từ chối xong thì muốn cưỡng ép hắn vào khuôn khổ, kết quả ngày thứ hai đã có tin đồn nàng có quan hệ xấu với tên nhị ma tử.
Để không phải gả cho tên nhị ma tử xấu xí đó, trong nguyên thư nàng đã nhảy sông tự vẫn!
Đúng là một người đàn ông đáng sợ! !
Bạch Thi Lan cảm thấy dù nam chính có đẹp trai đến đâu thì nàng cũng chỉ cảm thấy sợ hãi chứ tuyệt đối không thích được!
"Cũng chưa chắc, ta đâu có nông cạn như vậy!"
Nói xong, cả phòng kinh ngạc nhìn nàng, như nghe được chuyện kinh thiên động địa vậy.
Bạch Thi Lan hừ nhẹ một tiếng, "Không tin thì cứ chờ xem đi! Với lại ca, một người thanh niên trí thức có học có thể để ý đến con nhỏ quê mùa thất học như ta sao?"
"Nực cười! Thanh niên trí thức thì đã sao! Em gái ta xinh đẹp hơn người thành phố nhiều! Mấy cô thanh niên trí thức kia không có ai đẹp hơn em gái ta đâu!"
Bạch Thi Lan khóe môi cong lên, vẻ đắc ý không kìm được mà hiện ra!
Nghe nói nữ chính cũng là thanh niên trí thức, không biết trông ra sao.
Nếu so với mình, thì mình có kém gì ai đâu?
Ngày nào đó tìm cơ hội đi xem thử!
Bạch Thi Ý có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên, "Em gái, thằng đó thật sự đẹp trai đấy, lại là người làm văn hóa, có sức lực, chắc chắn xứng với em!"
Bạch Thi Lan giật giật khóe miệng, đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoàng Xuân Hoa, "Không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận