Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 124: Hoàn toàn tương phản (length: 3715)

Bạch Thi Lan xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy, cảm ơn ngươi!"
Nói xong, nàng ho khan một tiếng, sau đó vừa nhìn về phía chỗ khác.
"Không cần cảm tạ, lần sau chú ý chút."
Bạch Thi Lan: ...
Này còn dạy dỗ thêm nữa!
Bạch Thi Lan cùng Cố Trường Phong ở trong trung tâm thương mại đi dạo một lát, đột nhiên nhìn thấy tiệm bán quần áo nam.
Ánh mắt rơi vào người Cố Trường Phong.
Người này ngược lại là mua cho nàng không ít đồ, dường như dừng lại ở chính bản thân hắn gần như là không có một cái nào.
Đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Bạch Thi Lan không khỏi ho khan một cái, mắt láo liên, lôi kéo Cố Trường Phong đến cửa hàng quần áo nam kia.
Sau đó cầm lấy một chiếc áo sơ mi đặt ở trước mặt hắn, "Có muốn xem thử một chút không?"
Cố Trường Phong sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức cong lên.
"Là chọn cho ta sao?"
Bạch Thi Lan mím môi, vẻ mặt câm lặng nhìn hắn: "Bộ đồ này ta chắc cũng không hợp để mặc."
Không phải chọn cho hắn, chẳng lẽ chọn cho ma sao?
Bạch Thi Lan đưa quần áo cho hắn, sau đó đến một bên khác nhìn tiếp.
Chẳng bao lâu sau liền ôm rất nhiều đồ, đi tới trước mặt hắn.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Phong lập tức cứng lại, "Thật ra ta thấy quần áo trên người ta cũng đủ rồi, không cần nhiều như vậy."
"Sao lại không cần? Một năm 365 ngày, mấy bộ quần áo đó mỗi ngày thay một bộ cũng không đủ đây."
Cố Trường Phong: ...
"Cũng không có khả năng mỗi ngày mặc một kiểu khác nhau chứ."
Bạch Thi Lan cười khẽ một tiếng, "Sao lại không thể? Ta thích mỗi ngày mặc một kiểu khác nhau!"
Tuy rằng, quần áo của nàng không đủ để nàng làm được chuyện này.
Cố Trường Phong thật sự không lay chuyển được Bạch Thi Lan, sau đó cầm quần áo vào phòng thay đồ thay.
Đến tối bọn họ mới trở lại bệnh viện.
Cố Trường Phong mệt mỏi ngồi xuống ghế, như là tất cả tinh lực đều đã bị tiêu hao hết.
Yến Thanh kinh ngạc nhìn trạng thái tương phản của hai người, nghi ngờ hỏi: "Hai người các ngươi làm sao vậy?"
Sao đi ra ngoài một chuyến, người thì mệt mỏi như thế còn Yên Nhi cô nàng này lại tinh thần vô cùng.
Bạch Thi Lan cao hứng nói: "Chỉ là đi dạo phố thôi, rất vui!"
Nàng đi tới trước mặt Tô Bạch Hân, "Ngươi xong chưa?"
Tô Bạch Hân ừ một tiếng, "Đã xem gần xong rồi, thu dọn một chút là có thể đi."
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì từ bên ngoài có một nữ sinh vô cùng xinh đẹp bước vào.
Bạch Thi Lan liếc mắt một cái, lập tức mở to mắt.
Oa, thật là một người giàu có a!
Ánh mắt Bạch Thi Lan dán chặt vào người đối phương, không hề rời.
Không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Yến bá bá, Trường Phong ca ca."
Cố Trường Phong tựa vào ghế hơi nhướng mày, sau đó cười một tiếng, "Nhạc Hân."
"Ngươi còn nhớ tên của ta a! Ta còn tưởng rằng ngươi quên rồi chứ."
Nhạc Hân trêu một tiếng, Cố Trường Phong cười, "Đương nhiên là không, ngươi nổi tiếng như vậy, quên ai cũng sẽ không quên ngươi."
Bạch Thi Lan lập tức ho khan hai tiếng, "Đây là ai vậy, ngươi không giới thiệu một chút."
Tìm chuyện phiền phức bước đầu tiên!
Nhạc Hân nghi ngờ nhìn Bạch Thi Lan: "Ngươi là?"
Không đợi Cố Trường Phong nói, chính Bạch Thi Lan giới thiệu: "Ta là vị hôn thê của Cố Trường Phong!"
Nhạc Hân giật mình, dường như có chút không thể tin.
"Vị hôn thê?"
Cố Trường Phong ừ một tiếng, ôn nhu nhìn Bạch Thi Lan.
Nhạc Hân: ...
Nàng vuốt lọn tóc bên tai, sau đó cười một tiếng: "Quả thật làm cho người bất ngờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận