Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 238: (2) (length: 7272)
Hoàng Xuân Hoa hít sâu một hơi, từ đầu đến cuối không hiểu trong nhà bọn họ người thì cũng đâu có ai không ổn, sao mà mỗi con trai lớn lại không được vậy.
"Hắn, có phải đã bị thương ở đâu không?"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, "Mẹ, hắn không bị thương mà."
Hoàng Xuân Hoa mím chặt môi, mặt mày sa sầm, rồi sau như thể đã quyết tâm chuyện gì.
"Con đừng nói ra ngoài nhé! Đàn ông mà không được, để người ta nghe thấy thì còn ra thể thống gì!"
Liễu Mộng Mộng gật đầu lia lịa: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không nói lung tung đâu! Đó là chồng con, chồng con mà mất mặt thì con cũng mất mặt, con tuyệt đối không nói ra!"
Hoàng Xuân Hoa vẫn tin Liễu Mộng Mộng, có điều lại không mấy tin cô con gái út nhà mình.
"Ừm, con cứ chuẩn bị đi, ta đi tìm Thi Lan, phải răn đe nó một trận, không thể cái gì cũng bô bô với người ngoài!"
Liễu Mộng Mộng ngoan ngoãn dạ, nhìn Hoàng Xuân Hoa vội vã bước ra ngoài.
Vừa mới chạy thoát khỏi chỗ Bạch Thi Ý, Bạch Thi Lan liền bị mẹ ruột nhà mình bao vây.
Khiến nàng run lên, "Sao, sao vậy ạ?"
Một đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nàng, Bạch Thi Lan suýt nữa tưởng mình vừa mới nói dối đã bị vạch trần.
Khô khốc nuốt nước miếng.
Nói giọng ái ngại: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện là như thế này..."
"Con đã nói ra ngoài rồi đúng không?"
Lời Bạch Thi Lan sắp nói ra khỏi miệng liền cứng đờ, ngạc nhiên chớp mắt, "Cái... cái gì cơ ạ?"
Hình như nàng không hiểu ý mẹ mình là sao!
"Con đem chuyện của anh con nói ra ngoài rồi à?"
Dưới ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Hoàng Xuân Hoa, Bạch Thi Lan vội lắc đầu, thanh minh: "Sao có thể chứ ạ! Con làm sao phải đi làm chuyện đó?"
"Mẹ chỉ sợ con lanh chanh! Việc gì cũng vội nói với người ngoài!"
Bạch Thi Lan: ... . . . .
"Thì, thì con đâu có ngu đến mức đó đâu! Đấy là anh ruột của con mà!"
Vả lại, chuyện này càng ít người biết càng tốt, giờ người thân đến đông như vậy, càng không thể để người khác biết, nhỡ trong này có ai rành mấy chuyện đó mà đi bắt mạch, thì sao?
"Vậy thì tốt! Con đừng có mà nói linh tinh, còn nữa, nếu con mà gặp thầy nào, thì cầu xin cho anh con chút thuốc thang nhé."
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng câm lặng, cái này... Nàng thật không nghĩ tới mẹ mình lại có thể thao tác đỉnh đến thế.
"Thầy? Mẹ, mẹ, mẹ chắc không ạ? Thầy? Những người mà xưng là thầy, chắc chắn là lừa đảo đấy ạ! Rất không đáng tin, mẹ chẳng lẽ không biết có bao nhiêu người như mẹ cả tin rồi bị bọn thầy lừa gạt hại chết người nhà à?"
Hoàng Xuân Hoa ngẩn người: "Ăn nói hàm hồ!"
"Con không có nói bừa đâu nhé, đừng quên con gái mẹ đây cũng có đi học đàng hoàng đấy ạ!"
Hoàng Xuân Hoa há miệng thở dốc, sau nhớ tới hồi đó thành tích học tập của con gái cũng đâu có tệ.
"Thật sự vậy à?"
"Đương nhiên, đều là lũ lừa tiền mà, đấy chính là được bồi bổ! Cứ bồi bổ đi, cơ thể không phải tốt sao? Nếu không tốt, thì chứng tỏ là cả đời không có duyên sinh con!"
Bạch Thi Lan vừa dứt lời, liền nhìn Hoàng Xuân Hoa.
Hoàng Xuân Hoa ừ một tiếng, "Thôi được, con đi tiếp khách đi, lát nữa còn ăn cơm!"
"Vâng ạ!"
Bạch Thi Lan liền chạy ngay ra, thấy Đào Hỉ lo lắng luống cuống liền ngờ vực hỏi: "Chị, chị vừa làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à."
"Mới chị làm chuyện có lỗi với lương tâm ấy! Lúc nãy em ăn nói kiểu gì đấy hả!"
"Thì em đang nói là, dì cả có thể nhanh chóng thả cho chúng ta đi à? Thật là, đáng ra chị còn phải cảm ơn em đấy! Đúng là không biết điều!"
Bạch Thi Lan liếc xéo một cái, "Vậy trong lòng em ai đẹp hơn?"
Đào Hỉ vô cùng tự tin đáp: "Đương nhiên là em rồi!"
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng, quay người đi chỗ khác.
"Chờ em với!"
Bạch Thi Lan hừ lạnh một tiếng: "Đừng quên, em đã nói sẽ mang tiểu họa bản về cho chị, còn chưa thấy đâu nhé!"
Đào Hỉ: ...
Lập tức lúng túng, "Chị ơi, đâu phải em không muốn mang đâu, cái đó, cái đó nếu để Diệp Kha biết là em thì chắc chắn là anh ấy sẽ hành hạ em thôi! Chị chưa lấy chồng nên không hiểu đâu!"
Bạch Thi Lan khoanh tay, mặt không đổi sắc nhìn nàng.
"Dù sao, em cũng không thể để Diệp Kha biết mà!"
"Cái gì mà không thể để ta biết vậy?"
Diệp Kha vừa mới vào liền nghe thấy tên mình, ngờ vực hỏi.
Đào Hỉ lập tức giật mình, vội vàng nháy mắt với Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan cười hề hề: "Không có nói gì đến anh đâu, chỉ là, anh có thấy cuốn truyện tranh nào nhỏ nhỏ không?"
Diệp Kha nhướn mày: "? ? ? Tiểu họa bản nào?"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan và Đào Hỉ lập tức xáp lại gần Diệp Kha, vây hắn lại.
"Anh không thấy à?"
"Cái gì thế? Ta cũng chả biết hai người đang nói gì." Diệp Kha nhìn hai người vẻ mặt nghiêm túc, bị nhìn chăm chăm liền hơi căng thẳng.
"Anh chưa từng thấy sao? Cố Trường Phong không cho anh xem? Chẳng phải anh ta bảo ở chỗ anh sao?"
Nghe vậy, Diệp Kha càng hoang mang, có chút chần chừ nói: "Ở, ở chỗ ta sao?"
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy! Ở chỗ anh mà! Cố Trường Phong chắc không lừa người đâu nhỉ? Anh ta sẽ không lừa người!"
Cái tên nam chủ dối trá... Ta vẫn nên tin hắn một lần vậy.
"Á, hắn không lừa người, vậy là ta lừa người chắc? Hai người đúng là thành kiến với ta đấy nhé!"
Diệp Kha tỏ vẻ hết sức oan uổng, hắn cũng không biết bọn họ đang nói cuốn sách gì.
Bạch Thi Lan thấy phản ứng của Diệp Kha không giống giả vờ, lẽ nào Cố Trường Phong lại gạt nàng?
Hắn muốn độc chiếm cuốn tiểu họa bản đó!
Đáng ghét, đúng là tên đàn ông thâm hiểm! Vậy mà lại sâu tâm cơ như thế!
"Vậy, rốt cuộc là cuốn sách gì?"
Thấy cả hai im lặng, Diệp Kha càng tò mò hơn: "Cuốn sách đó quan trọng lắm à? Nếu quan trọng thì để ta đi hỏi Cố Trường Phong."
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ nhìn nhau, "Không cần! Không quan trọng lắm, chỉ là hơi tò mò thôi, bọn ta cứ nghĩ là nó ở chỗ anh, nếu ở chỗ anh thì chúng ta tiện mượn xem luôn."
Diệp Kha ồ lên hai tiếng: "Ra vậy à, thế thì không sao, có thể là Cố Trường Phong đưa cho ta, để ta về sau, mà thôi không biết nữa lát nữa ta qua nhắn tin hỏi xem, tiện thể lấy giúp cho hai người!"
Bạch Thi Lan: ... . . . .
Vội ngăn cản: "Không, không cần đâu, lần này anh thật sự quá tốt bụng rồi! Ha ha, nhưng mà giờ thì không cần đâu!"
Nếu đã biết nó đang ở chỗ hắn thì đương nhiên là nàng phải lấy lại, nhưng mà không thể là để Diệp Kha đi lấy được!
Quan hệ giữa Diệp Kha và Đào Hỉ...
Nàng đi cầu anh mình vậy!
Anh mình cho dù biết thì cũng không sao, dù sao thì cũng sẽ không nói ra!
"Ta bỗng nhớ ra một chuyện, hai người nói chuyện đi, ta đi tìm anh ta một chuyến đã!"
Bạch Thi Lan bỏ chạy bán sống bán chết, nhanh chóng chạy vào phòng bếp.
"Anh tôi đâu rồi?"
"Hắn, có phải đã bị thương ở đâu không?"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, "Mẹ, hắn không bị thương mà."
Hoàng Xuân Hoa mím chặt môi, mặt mày sa sầm, rồi sau như thể đã quyết tâm chuyện gì.
"Con đừng nói ra ngoài nhé! Đàn ông mà không được, để người ta nghe thấy thì còn ra thể thống gì!"
Liễu Mộng Mộng gật đầu lia lịa: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không nói lung tung đâu! Đó là chồng con, chồng con mà mất mặt thì con cũng mất mặt, con tuyệt đối không nói ra!"
Hoàng Xuân Hoa vẫn tin Liễu Mộng Mộng, có điều lại không mấy tin cô con gái út nhà mình.
"Ừm, con cứ chuẩn bị đi, ta đi tìm Thi Lan, phải răn đe nó một trận, không thể cái gì cũng bô bô với người ngoài!"
Liễu Mộng Mộng ngoan ngoãn dạ, nhìn Hoàng Xuân Hoa vội vã bước ra ngoài.
Vừa mới chạy thoát khỏi chỗ Bạch Thi Ý, Bạch Thi Lan liền bị mẹ ruột nhà mình bao vây.
Khiến nàng run lên, "Sao, sao vậy ạ?"
Một đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nàng, Bạch Thi Lan suýt nữa tưởng mình vừa mới nói dối đã bị vạch trần.
Khô khốc nuốt nước miếng.
Nói giọng ái ngại: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện là như thế này..."
"Con đã nói ra ngoài rồi đúng không?"
Lời Bạch Thi Lan sắp nói ra khỏi miệng liền cứng đờ, ngạc nhiên chớp mắt, "Cái... cái gì cơ ạ?"
Hình như nàng không hiểu ý mẹ mình là sao!
"Con đem chuyện của anh con nói ra ngoài rồi à?"
Dưới ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Hoàng Xuân Hoa, Bạch Thi Lan vội lắc đầu, thanh minh: "Sao có thể chứ ạ! Con làm sao phải đi làm chuyện đó?"
"Mẹ chỉ sợ con lanh chanh! Việc gì cũng vội nói với người ngoài!"
Bạch Thi Lan: ... . . . .
"Thì, thì con đâu có ngu đến mức đó đâu! Đấy là anh ruột của con mà!"
Vả lại, chuyện này càng ít người biết càng tốt, giờ người thân đến đông như vậy, càng không thể để người khác biết, nhỡ trong này có ai rành mấy chuyện đó mà đi bắt mạch, thì sao?
"Vậy thì tốt! Con đừng có mà nói linh tinh, còn nữa, nếu con mà gặp thầy nào, thì cầu xin cho anh con chút thuốc thang nhé."
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng câm lặng, cái này... Nàng thật không nghĩ tới mẹ mình lại có thể thao tác đỉnh đến thế.
"Thầy? Mẹ, mẹ, mẹ chắc không ạ? Thầy? Những người mà xưng là thầy, chắc chắn là lừa đảo đấy ạ! Rất không đáng tin, mẹ chẳng lẽ không biết có bao nhiêu người như mẹ cả tin rồi bị bọn thầy lừa gạt hại chết người nhà à?"
Hoàng Xuân Hoa ngẩn người: "Ăn nói hàm hồ!"
"Con không có nói bừa đâu nhé, đừng quên con gái mẹ đây cũng có đi học đàng hoàng đấy ạ!"
Hoàng Xuân Hoa há miệng thở dốc, sau nhớ tới hồi đó thành tích học tập của con gái cũng đâu có tệ.
"Thật sự vậy à?"
"Đương nhiên, đều là lũ lừa tiền mà, đấy chính là được bồi bổ! Cứ bồi bổ đi, cơ thể không phải tốt sao? Nếu không tốt, thì chứng tỏ là cả đời không có duyên sinh con!"
Bạch Thi Lan vừa dứt lời, liền nhìn Hoàng Xuân Hoa.
Hoàng Xuân Hoa ừ một tiếng, "Thôi được, con đi tiếp khách đi, lát nữa còn ăn cơm!"
"Vâng ạ!"
Bạch Thi Lan liền chạy ngay ra, thấy Đào Hỉ lo lắng luống cuống liền ngờ vực hỏi: "Chị, chị vừa làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à."
"Mới chị làm chuyện có lỗi với lương tâm ấy! Lúc nãy em ăn nói kiểu gì đấy hả!"
"Thì em đang nói là, dì cả có thể nhanh chóng thả cho chúng ta đi à? Thật là, đáng ra chị còn phải cảm ơn em đấy! Đúng là không biết điều!"
Bạch Thi Lan liếc xéo một cái, "Vậy trong lòng em ai đẹp hơn?"
Đào Hỉ vô cùng tự tin đáp: "Đương nhiên là em rồi!"
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng, quay người đi chỗ khác.
"Chờ em với!"
Bạch Thi Lan hừ lạnh một tiếng: "Đừng quên, em đã nói sẽ mang tiểu họa bản về cho chị, còn chưa thấy đâu nhé!"
Đào Hỉ: ...
Lập tức lúng túng, "Chị ơi, đâu phải em không muốn mang đâu, cái đó, cái đó nếu để Diệp Kha biết là em thì chắc chắn là anh ấy sẽ hành hạ em thôi! Chị chưa lấy chồng nên không hiểu đâu!"
Bạch Thi Lan khoanh tay, mặt không đổi sắc nhìn nàng.
"Dù sao, em cũng không thể để Diệp Kha biết mà!"
"Cái gì mà không thể để ta biết vậy?"
Diệp Kha vừa mới vào liền nghe thấy tên mình, ngờ vực hỏi.
Đào Hỉ lập tức giật mình, vội vàng nháy mắt với Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan cười hề hề: "Không có nói gì đến anh đâu, chỉ là, anh có thấy cuốn truyện tranh nào nhỏ nhỏ không?"
Diệp Kha nhướn mày: "? ? ? Tiểu họa bản nào?"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan và Đào Hỉ lập tức xáp lại gần Diệp Kha, vây hắn lại.
"Anh không thấy à?"
"Cái gì thế? Ta cũng chả biết hai người đang nói gì." Diệp Kha nhìn hai người vẻ mặt nghiêm túc, bị nhìn chăm chăm liền hơi căng thẳng.
"Anh chưa từng thấy sao? Cố Trường Phong không cho anh xem? Chẳng phải anh ta bảo ở chỗ anh sao?"
Nghe vậy, Diệp Kha càng hoang mang, có chút chần chừ nói: "Ở, ở chỗ ta sao?"
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy! Ở chỗ anh mà! Cố Trường Phong chắc không lừa người đâu nhỉ? Anh ta sẽ không lừa người!"
Cái tên nam chủ dối trá... Ta vẫn nên tin hắn một lần vậy.
"Á, hắn không lừa người, vậy là ta lừa người chắc? Hai người đúng là thành kiến với ta đấy nhé!"
Diệp Kha tỏ vẻ hết sức oan uổng, hắn cũng không biết bọn họ đang nói cuốn sách gì.
Bạch Thi Lan thấy phản ứng của Diệp Kha không giống giả vờ, lẽ nào Cố Trường Phong lại gạt nàng?
Hắn muốn độc chiếm cuốn tiểu họa bản đó!
Đáng ghét, đúng là tên đàn ông thâm hiểm! Vậy mà lại sâu tâm cơ như thế!
"Vậy, rốt cuộc là cuốn sách gì?"
Thấy cả hai im lặng, Diệp Kha càng tò mò hơn: "Cuốn sách đó quan trọng lắm à? Nếu quan trọng thì để ta đi hỏi Cố Trường Phong."
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ nhìn nhau, "Không cần! Không quan trọng lắm, chỉ là hơi tò mò thôi, bọn ta cứ nghĩ là nó ở chỗ anh, nếu ở chỗ anh thì chúng ta tiện mượn xem luôn."
Diệp Kha ồ lên hai tiếng: "Ra vậy à, thế thì không sao, có thể là Cố Trường Phong đưa cho ta, để ta về sau, mà thôi không biết nữa lát nữa ta qua nhắn tin hỏi xem, tiện thể lấy giúp cho hai người!"
Bạch Thi Lan: ... . . . .
Vội ngăn cản: "Không, không cần đâu, lần này anh thật sự quá tốt bụng rồi! Ha ha, nhưng mà giờ thì không cần đâu!"
Nếu đã biết nó đang ở chỗ hắn thì đương nhiên là nàng phải lấy lại, nhưng mà không thể là để Diệp Kha đi lấy được!
Quan hệ giữa Diệp Kha và Đào Hỉ...
Nàng đi cầu anh mình vậy!
Anh mình cho dù biết thì cũng không sao, dù sao thì cũng sẽ không nói ra!
"Ta bỗng nhớ ra một chuyện, hai người nói chuyện đi, ta đi tìm anh ta một chuyến đã!"
Bạch Thi Lan bỏ chạy bán sống bán chết, nhanh chóng chạy vào phòng bếp.
"Anh tôi đâu rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận