Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 66: Trò chuyện vui vẻ (length: 14645)
Hôm sau giữa trưa, Bạch Thi Lan thỉnh thoảng liền hướng bên ngoài nhìn qua, người vốn đã hứa sẽ đến lại vẫn chưa thấy đâu.
Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
Liễu Mộng Mộng cũng lặng lẽ đến bên cạnh Bạch Thi Lan hỏi, "Ngươi chắc chắn, Cố thanh niên trí thức sẽ đến chứ?"
Bạch Thi Lan nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt kiên định nói, "Chắc chắn sẽ đến! Hắn đã hứa với ta rồi mà!"
Liễu Mộng Mộng nhìn thoáng ra sau, những người trong phòng dường như cũng đang ngóng trông.
"Hy vọng là thật, ta thấy cô cô có vẻ đang nói chuyện của Cố thanh niên trí thức với bà bà đấy, chắc là đã đoán ra ngươi đang nói dối rồi!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng đã khẩn trương lắm rồi, sao còn muốn nói những chuyện làm nàng thêm căng thẳng vậy! !
Bạch Thi Lan nhắm mắt thật sâu, nâng tay che trái tim vẫn đang đập không ngừng.
"Tẩu tẩu, ngươi, ngươi đừng nói nữa, ngươi nói nữa, đùi ta sẽ nhũn mất thôi!"
Liễu Mộng Mộng lặng lẽ ôm lấy cánh tay nàng, "Đã bảo là không nên nói dối mà, nếu hôm nay người ta không đến, ngươi không biết ăn nói sao đây!"
Bạch Thi Lan cũng biết, nhưng nàng tin rằng nam chủ sẽ không cho mình leo cây, nếu thật sự như vậy thì. . . . .
Nếu thật vậy, nàng cũng không còn cách nào khác. . . .
"Tẩu tẩu, tỷ tỷ, hai người đang nói thì thầm gì thế, sao không cho ta nghe, hai người có phải đang xa lánh ta không?"
Bạch Thi Lan và Liễu Mộng Mộng cùng nhìn về phía Đào Hỉ.
"Ngồi trong phòng không tốt sao? Sao còn đi ra đây?"
Đào Hỉ quạt chiếc quạt giấy trong tay, "Đương nhiên là vì chờ quá chán thôi, tỷ tỷ, tỷ có chắc thanh niên trí thức kia sẽ đến không? Nếu tỷ mà nói dối thì ta khuyên tỷ nên mau chóng nhận đi là vừa! Để lát nữa mợ còn không đánh cho tỷ xuống giường được!"
Bạch Thi Lan lườm một cái, khẽ a một tiếng, "Tuyệt đối không thể nào! Ta với hắn đã hẹn rất rõ ràng, hơn nữa hắn đã hứa với ta thì chắc chắn sẽ không đổi ý!"
"Vậy nên, muội không cần phải lo!"
Đào Hỉ nhún vai, "Dù sao cuối cùng nếu người ta không đến, thì cũng là tự tỷ gặp họa, không liên quan đến ta đâu!"
Bạch Thi Lan nhàn nhạt cau mày, "Vậy nếu không liên quan đến ngươi, thì ngươi mau trở lại chỗ của mình đi!"
Đào Hỉ khoanh tay, nghi hoặc nhìn nàng.
"Sao ngươi cứ đuổi ta vậy? Chẳng lẽ ngươi và tẩu tẩu đúng là có bí mật gì đang giấu ta?"
Bạch Thi Lan lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, "Không có gì cả, ngươi nghĩ nhiều rồi?"
Đào Hỉ hừ nhẹ một tiếng, "Không nói thì thôi, ta còn lạ gì!"
Nàng quay người đi vào phòng, trong bếp, Hoàng Xuân Hoa đang bận rộn nấu nướng.
Mùi hương từ trong bếp bay ra, thu hút cả những nhà hàng xóm đến xem.
"Nhà các ngươi hôm nay có chuyện gì vui à, sao lại nấu món gì thơm vậy?"
Họ nghe rõ cả mùi thịt! Mà không hề ít!
Nhà trưởng thôn có lẽ đang làm chuyện hỉ sự gì chăng!
"Ha ha ha, không có gì, không có gì."
Bạch Thi Lan cười nói vài câu, thấy người kia còn chưa chịu đi, vội kéo kéo tay áo Liễu Mộng Mộng.
"Vương thẩm, nồi nhà bà có vẻ bị cháy rồi thì phải, sao lại có mùi khét vậy?"
Liễu Mộng Mộng vừa nói xong, Vương thẩm vội vàng chạy về, "Ôi trời, đồ ăn trong nồi của ta!"
Bạch Thi Lan nhẹ thở dài một hơi, "Không phải chỉ làm chút thịt thôi sao? Sao lại kích động như vậy, chẳng khác gì sắp cầm bát đến xin ăn vậy!"
Liễu Mộng Mộng vội bịt miệng Bạch Thi Lan, "Tiểu muội, cái miệng này của muội, sao cứ không biết ngậm miệng lại thế, Vương thẩm là hàng xóm của chúng ta đấy! Mà thôi, dù gì không thì bà lát nữa bà cũng sẽ mang ít thịt qua."
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Biết rồi . . không nói nữa là được, nhưng mà sao người ta vẫn chưa tới!"
Không lẽ thật sự không đến sao?
Không, vô lý quá mà...
Liễu Mộng Mộng thở dài một tiếng, "Tốt nhất là ngươi nên nghĩ xem lát nữa ăn nói với bà như thế nào đi!"
Hiển nhiên, Liễu Mộng Mộng cảm thấy có lẽ em gái nhà mình đã bị người ta lừa, chắc chắn người ta sẽ không tới đâu.
Nghĩ cũng phải, nếu người ta không có ý gì với em gái nhà mình thì chắc sẽ không đem chuyện này ra làm trò đùa đâu.
Bạch Thi Lan cắn chặt môi, vẻ mặt có chút khó coi. . .
"Tại sao chứ! ! Hôm qua rõ ràng nói chuyện rất ổn mà! Thật quá đáng đi! !"
Bạch Thi Lan tức giận siết chặt tay, biểu tình suy sụp, hốc mắt sợ hãi đều đỏ lên.
Đang định đi vào bếp giúp Liễu Mộng Mộng thì đột nhiên nàng thoáng thấy một bóng người kéo dài phía sau.
"Tiểu muội, thanh niên trí thức kia hình như đến rồi kìa!"
Người kia từ ánh sáng đi đến, Liễu Mộng Mộng không khỏi nheo mắt lại.
Bạch Thi Lan vừa nghe thấy, lập tức nhìn về phía xa.
Nàng không nhìn rõ mặt người kia thế nào, nhưng gần như chắc chắn người kia chính là Cố Trường Phong! !
Bây giờ là giữa trưa, ai không có việc gì lại đi bộ lung tung bên ngoài?
Khóe miệng Bạch Thi Lan lập tức cong lên, trên mặt càng tươi cười rạng rỡ.
Khoanh tay, tràn đầy kiêu hãnh nói, "Ta đã nói rồi mà, những gì đã hứa với ta thì sẽ không thể nào lừa ta được đâu!"
A! Hôm nay không khí hình như cũng tốt lên không ít thì phải!
Người từ từ đến gần, đúng như nàng dự đoán, đó chính là Cố Trường Phong đến đúng hẹn.
"Xin lỗi, ta đến muộn rồi, đã để ngươi phải chờ lâu."
Bạch Thi Lan hơi nhíu mày một chút, "Đúng đấy, sao ngươi đến muộn như vậy, làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng là. . ."
"Nếu ta không đến, ta sẽ nhờ người đến báo cho ngươi một tiếng."
Bạch Thi Lan khẽ hừ một tiếng, "Vậy sao giờ ngươi mới đến? Có chuyện gì làm chậm trễ à?"
Cố Trường Phong ngập ngừng một chút, "À, có chút việc nên chậm trễ một chút, nhưng, cũng không vướng bận gì, ta, chắc cũng không đến quá muộn chứ?"
Bạch Thi Lan nhẹ gật đầu, "Cũng còn được, cũng chưa ăn cơm, đi thôi!"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, cứ nhìn theo bóng lưng của hai người.
Hai người này. . . bóng lưng nhìn cũng rất xứng đôi.
Đào Hỉ kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện, người đó lại thật sự đến!
Bạch Hoa càng trực tiếp a một tiếng, "Vị này là thanh niên trí thức sao?"
Bạch Quốc Cường tiếp lời, "Là Cố thanh niên trí thức!"
Cố Trường Phong ôn hòa nhẹ gật đầu, "Thôn trưởng."
Bạch Quốc Cường cười ôn hòa, "Trường Phong cứ tự nhiên ngồi, cứ coi như đây là nhà mình."
Nghe câu này Bạch Thi Lan lập tức lườm một cái.
Sao có thể coi đây là nhà mình được chứ?
Cố Trường Phong ngồi cạnh Bạch Quốc Cường, ánh mắt Bạch Hoa vẫn luôn dán chặt trên mặt Cố Trường Phong.
Hài lòng gật đầu nhẹ.
"Không thể không nói hai tỷ muội nhà này, đúng là thích người đẹp mắt, con rể của ta trông thật là tốt."
Bạch Hoa lại nhắc đến chuyện con rể tương lai, Bạch Quốc Cường hơi mím môi, không được vui vẻ nói, "Chuyện này ngươi cứ nói đi nói lại mãi, ta nghe cũng chán rồi, bớt nói lại đi."
Hoàng Xuân Hoa bưng đồ ăn từ trong bếp ra, vừa nhìn liền phát hiện ra Cố Trường Phong.
Cười cười ôn hòa, "Cố thanh niên trí thức đến rồi nha!"
Cố Trường Phong lễ phép đứng lên, hướng về phía Hoàng Xuân Hoa khom người chào.
"Xin lỗi thím, cháu đến muộn ạ."
"Không muộn không muộn, đây không phải là vẫn chưa đến giờ ăn trưa sao?"
Hoàng Xuân Hoa cười đến rạng rỡ cả mặt mày, tầm mắt của nàng chạm ánh mắt của Bạch Hoa.
Bạch Hoa cười khẽ một tiếng, "Tẩu tử, cô đúng là có phúc! Không ngờ Thi Lan lại mang về được một ứng cử viên con rể tốt như vậy!"
Cố Trường Phong nghe đến đây, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan lo lắng ha ha cười hai tiếng, cũng không dám đối diện với ánh mắt của Cố Trường Phong.
Ôi, chuyện này thật sự rất xấu hổ mà. . . . .
Hoàng Xuân Hoa và Liễu Mộng Mộng cũng nhanh tay hơn, Cố Trường Phong lại đứng dậy, chuẩn bị vào bếp giúp đỡ.
"Ôi chao, cũng đã xong hết rồi, không cần đến giúp đâu, cứ để Thi Lan vào bưng ít đồ ăn ra là được."
Hoàng Xuân Hoa hài lòng cười, kéo Bạch Thi Lan lại gần.
"Người ta Cố thanh niên trí thức còn biết giúp đỡ, sao con cứ ngồi im bất động ở đấy vậy? Hả?"
Bạch Thi Lan cười khan, "Thì, thì Đào Hỉ cũng đâu có động tay đâu?"
"Người ta là khách, còn con là gì? Ngay cả việc đó mà cũng không hiểu sao!"
Bạch Thi Lan: ... . .
A, thì thật là xin lỗi nha, nàng thật sự là không có rõ ràng.
"Được rồi, mau bưng thức ăn ra!"
Bạch Quốc Cường vẫn luôn rất thưởng thức Cố Trường Phong, ông đối với mấy người thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn cải tạo cũng không có cảm tình, dù sao điều ông xem thường nhất chính là loại nam nhân ẻo lả yếu đuối.
Đàn ông thì phải có khí phách của đàn ông!
Một bàn đồ ăn đều đã được bày biện xong, Hoàng Xuân Hoa cuối cùng cũng đã ngồi xuống.
"Sao không ai động đũa vậy? Mau ăn đi chứ!"
Hoàng Xuân Hoa thấy Cố Trường Phong không động đũa, vội vàng thúc giục.
Tay bà còn khẽ thúc vào người Bạch Thi Lan một cái.
Bạch Thi Lan: ...
"Còn không mau gắp đồ ăn cho Trường Phong đi! Cả bàn này toàn là đồ ăn ngon đấy!"
Hôm nay Hoàng Xuân Hoa xem như đã dốc hết cả vốn liếng rồi, những món thịt mà bình thường không có mấy khi ăn cũng đem ra.
Bạch Thi Lan tự nhiên là biết, nếu không thì cũng sẽ không ăn nhanh như vậy!
Nghĩ một chút, Bạch Thi Lan vẫn là cầm đũa gắp thức ăn cho Cố Trường Phong.
"Trường Phong, mau ăn đi, ngươi cả ngày bận rộn như vậy, vẫn nên ăn nhiều một chút!"
Ở cái vùng nông thôn này, người ta không có cái kiểu gắp thức ăn chung, ánh mắt nàng khẽ chớp nhìn Cố Trường Phong.
Nàng biết Cố Trường Phong có chút bệnh sạch sẽ, chắc chắn không thể nào ăn những món mà nàng đã gắp.
Nhưng dưới ánh mắt của mợ nàng, nàng cũng không có cách nào từ chối, đành phải làm khó Cố Trường Phong vậy.
Cố Trường Phong cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn trong bát, sau đó cười một tiếng cảm tạ.
Đào Hỉ đảo mắt nhìn quanh hai người, "Cố thanh niên trí thức và chị ta nói chuyện sao mà xa lạ quá vậy, lễ phép thế kia, chẳng giống người yêu chút nào."
Bạch Thi Lan liếc mắt, con bé Đào Hỉ này! Không nói thì thôi, hễ nói là y như muốn người khác chết.
"Cách mọi người chung sống vốn dĩ không giống nhau, không thể yêu cầu ta và Cố thanh niên trí thức phải như hai người và đối tượng của hai người được? Hơn nữa, Cố thanh niên trí thức là người có học thức!"
Đào Hỉ biến sắc, "Người yêu của ta cũng có học thức mà!"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ, "Học thức cao thấp không phải cũng quyết định được nhiều thứ sao?"
Đào Hỉ nheo mắt, "Quyết định được cái gì?"
"Đương nhiên quyết định được cách đối nhân xử thế rồi?"
Cố Trường Phong nhìn Bạch Thi Lan bênh vực, khóe miệng nhếch lên.
"Ta và Thi Lan muội muội vẫn luôn như vậy, có lẽ vì thế mới gây ra hiểu lầm."
Giọng Cố Trường Phong nhẹ nhàng như gió xuân, Đào Hỉ không được tự nhiên dời ánh mắt, Bạch Hoa khẽ đẩy Đào Hỉ.
"Hỉ Nhi nhà ta ăn nói không biết điều, nó không có ý gì khác, chỉ lo lắng Thi Lan bị lừa thôi."
Cố Trường Phong khẽ gật đầu, "Thấy được đó là muội muội lo lắng cho chị."
Xạo sự, rõ ràng là muốn vạch trần ta, muốn ta gặp họa mà thôi.
Bạch Thi Lan cầm đũa lườm Đào Hỉ một cái.
Bạch Thi Ý liếc mắt, "Thôi được rồi, cả bàn thức ăn ngon như thế, nguội thì không ngon đâu, nhanh ăn thôi!"
Sau bữa cơm trưa, Cố Trường Phong liền ngồi cùng Bạch Quốc Cường và Bạch Thi Ý, không biết nói chuyện gì mà trông mặt ba người rất vui.
Liễu Mộng Mộng đứng bên Bạch Thi Lan, "Ta thấy tình hình này có vẻ hơi tốt quá..."
Bạch Thi Lan cười, "Chẳng phải rất tốt sao? Họ sẽ không cần lo lắng chuyện của ta nữa."
Liễu Mộng Mộng: ...
"Tốt quá thì, mẹ chồng chỉ sợ sẽ muốn hai người thành gia sớm thôi."
Bạch Thi Lan cứng người... bất giác nuốt nước bọt.
"Không, không thể nào?"
Liễu Mộng Mộng lắc đầu, "Ta không biết, nhưng đó là việc ngươi phải để ý, nhỡ đâu mẹ chồng nói vậy thật thì ngươi lấy cớ gì đây? Với cả, em Hỉ Nhi không phải cũng đã có nơi có chốn sao? Lời mẹ chồng nói..."
Cô cô cái gì cũng thích so đo với mẹ nàng, còn thích đem Đào Hỉ và nàng ra so sánh.
Mẹ nàng thì luôn muốn mình phải hơn Đào Hỉ, nếu mẹ nàng mà bị cô cô khích bác thật, chuyện này thật không thể nói trước!
Mí mắt Bạch Thi Lan không ngừng giật, giơ hai tay lên che mắt.
"Tha cho ta đi, tha cho ta đi, ta hết cớ rồi!"
Nàng đâu thể thật sự kết hôn với Cố Trường Phong được!
Chuyện đó là tuyệt đối không thể!
"Thi Lan, lại đây!"
Bạch Thi Lan âm thầm cầu nguyện, nghe thấy anh gọi liền nghi hoặc đi qua.
Lại vô tình liếc trúng ánh mắt Cố Trường Phong.
Cau mày, ánh mắt đó là có ý gì?
Bạch Thi Lan vội vàng chỉnh lại biểu tình, bước tới.
"Anh, có chuyện gì ạ?"
Bạch Thi Ý cười, "Anh với ba đang định hỏi, khi nào thì em và Cố Trường Phong kết hôn?"
Bạch Thi Lan cảm thấy chân mình mềm nhũn, cái miệng của chị dâu này sao lúc nào cũng linh tinh thế nhỉ!
Còn kết hôn nữa chứ! Sao không thẳng tay giết nàng luôn đi?
"A a a, kết hôn... Có phải hơi sớm không?"
Bạch Thi Ý nhướng mày, "Không hề sớm, người ta lớn bằng em giờ này con cái đã hai đứa rồi, mà em Hỉ Nhi nhỏ hơn em cũng đã định xong xuôi rồi đấy thôi."
Bạch Thi Lan: "Sao mọi người cứ thích đem em ra so với Đào Hỉ thế, chuyện tìm đối tượng cũng so kè nhau, sao không nghĩ tới cảm nhận của Cố thanh niên trí thức đi."
Ngồi bên cạnh, Cố Trường Phong nghe câu này khẽ nhướn mày.
Bạch Thi Ý vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta còn tưởng em đã quen rồi chứ, sao mà mới thế đã bắt đầu thương người yêu vậy?"
Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
Liễu Mộng Mộng cũng lặng lẽ đến bên cạnh Bạch Thi Lan hỏi, "Ngươi chắc chắn, Cố thanh niên trí thức sẽ đến chứ?"
Bạch Thi Lan nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt kiên định nói, "Chắc chắn sẽ đến! Hắn đã hứa với ta rồi mà!"
Liễu Mộng Mộng nhìn thoáng ra sau, những người trong phòng dường như cũng đang ngóng trông.
"Hy vọng là thật, ta thấy cô cô có vẻ đang nói chuyện của Cố thanh niên trí thức với bà bà đấy, chắc là đã đoán ra ngươi đang nói dối rồi!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng đã khẩn trương lắm rồi, sao còn muốn nói những chuyện làm nàng thêm căng thẳng vậy! !
Bạch Thi Lan nhắm mắt thật sâu, nâng tay che trái tim vẫn đang đập không ngừng.
"Tẩu tẩu, ngươi, ngươi đừng nói nữa, ngươi nói nữa, đùi ta sẽ nhũn mất thôi!"
Liễu Mộng Mộng lặng lẽ ôm lấy cánh tay nàng, "Đã bảo là không nên nói dối mà, nếu hôm nay người ta không đến, ngươi không biết ăn nói sao đây!"
Bạch Thi Lan cũng biết, nhưng nàng tin rằng nam chủ sẽ không cho mình leo cây, nếu thật sự như vậy thì. . . . .
Nếu thật vậy, nàng cũng không còn cách nào khác. . . .
"Tẩu tẩu, tỷ tỷ, hai người đang nói thì thầm gì thế, sao không cho ta nghe, hai người có phải đang xa lánh ta không?"
Bạch Thi Lan và Liễu Mộng Mộng cùng nhìn về phía Đào Hỉ.
"Ngồi trong phòng không tốt sao? Sao còn đi ra đây?"
Đào Hỉ quạt chiếc quạt giấy trong tay, "Đương nhiên là vì chờ quá chán thôi, tỷ tỷ, tỷ có chắc thanh niên trí thức kia sẽ đến không? Nếu tỷ mà nói dối thì ta khuyên tỷ nên mau chóng nhận đi là vừa! Để lát nữa mợ còn không đánh cho tỷ xuống giường được!"
Bạch Thi Lan lườm một cái, khẽ a một tiếng, "Tuyệt đối không thể nào! Ta với hắn đã hẹn rất rõ ràng, hơn nữa hắn đã hứa với ta thì chắc chắn sẽ không đổi ý!"
"Vậy nên, muội không cần phải lo!"
Đào Hỉ nhún vai, "Dù sao cuối cùng nếu người ta không đến, thì cũng là tự tỷ gặp họa, không liên quan đến ta đâu!"
Bạch Thi Lan nhàn nhạt cau mày, "Vậy nếu không liên quan đến ngươi, thì ngươi mau trở lại chỗ của mình đi!"
Đào Hỉ khoanh tay, nghi hoặc nhìn nàng.
"Sao ngươi cứ đuổi ta vậy? Chẳng lẽ ngươi và tẩu tẩu đúng là có bí mật gì đang giấu ta?"
Bạch Thi Lan lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, "Không có gì cả, ngươi nghĩ nhiều rồi?"
Đào Hỉ hừ nhẹ một tiếng, "Không nói thì thôi, ta còn lạ gì!"
Nàng quay người đi vào phòng, trong bếp, Hoàng Xuân Hoa đang bận rộn nấu nướng.
Mùi hương từ trong bếp bay ra, thu hút cả những nhà hàng xóm đến xem.
"Nhà các ngươi hôm nay có chuyện gì vui à, sao lại nấu món gì thơm vậy?"
Họ nghe rõ cả mùi thịt! Mà không hề ít!
Nhà trưởng thôn có lẽ đang làm chuyện hỉ sự gì chăng!
"Ha ha ha, không có gì, không có gì."
Bạch Thi Lan cười nói vài câu, thấy người kia còn chưa chịu đi, vội kéo kéo tay áo Liễu Mộng Mộng.
"Vương thẩm, nồi nhà bà có vẻ bị cháy rồi thì phải, sao lại có mùi khét vậy?"
Liễu Mộng Mộng vừa nói xong, Vương thẩm vội vàng chạy về, "Ôi trời, đồ ăn trong nồi của ta!"
Bạch Thi Lan nhẹ thở dài một hơi, "Không phải chỉ làm chút thịt thôi sao? Sao lại kích động như vậy, chẳng khác gì sắp cầm bát đến xin ăn vậy!"
Liễu Mộng Mộng vội bịt miệng Bạch Thi Lan, "Tiểu muội, cái miệng này của muội, sao cứ không biết ngậm miệng lại thế, Vương thẩm là hàng xóm của chúng ta đấy! Mà thôi, dù gì không thì bà lát nữa bà cũng sẽ mang ít thịt qua."
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Biết rồi . . không nói nữa là được, nhưng mà sao người ta vẫn chưa tới!"
Không lẽ thật sự không đến sao?
Không, vô lý quá mà...
Liễu Mộng Mộng thở dài một tiếng, "Tốt nhất là ngươi nên nghĩ xem lát nữa ăn nói với bà như thế nào đi!"
Hiển nhiên, Liễu Mộng Mộng cảm thấy có lẽ em gái nhà mình đã bị người ta lừa, chắc chắn người ta sẽ không tới đâu.
Nghĩ cũng phải, nếu người ta không có ý gì với em gái nhà mình thì chắc sẽ không đem chuyện này ra làm trò đùa đâu.
Bạch Thi Lan cắn chặt môi, vẻ mặt có chút khó coi. . .
"Tại sao chứ! ! Hôm qua rõ ràng nói chuyện rất ổn mà! Thật quá đáng đi! !"
Bạch Thi Lan tức giận siết chặt tay, biểu tình suy sụp, hốc mắt sợ hãi đều đỏ lên.
Đang định đi vào bếp giúp Liễu Mộng Mộng thì đột nhiên nàng thoáng thấy một bóng người kéo dài phía sau.
"Tiểu muội, thanh niên trí thức kia hình như đến rồi kìa!"
Người kia từ ánh sáng đi đến, Liễu Mộng Mộng không khỏi nheo mắt lại.
Bạch Thi Lan vừa nghe thấy, lập tức nhìn về phía xa.
Nàng không nhìn rõ mặt người kia thế nào, nhưng gần như chắc chắn người kia chính là Cố Trường Phong! !
Bây giờ là giữa trưa, ai không có việc gì lại đi bộ lung tung bên ngoài?
Khóe miệng Bạch Thi Lan lập tức cong lên, trên mặt càng tươi cười rạng rỡ.
Khoanh tay, tràn đầy kiêu hãnh nói, "Ta đã nói rồi mà, những gì đã hứa với ta thì sẽ không thể nào lừa ta được đâu!"
A! Hôm nay không khí hình như cũng tốt lên không ít thì phải!
Người từ từ đến gần, đúng như nàng dự đoán, đó chính là Cố Trường Phong đến đúng hẹn.
"Xin lỗi, ta đến muộn rồi, đã để ngươi phải chờ lâu."
Bạch Thi Lan hơi nhíu mày một chút, "Đúng đấy, sao ngươi đến muộn như vậy, làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng là. . ."
"Nếu ta không đến, ta sẽ nhờ người đến báo cho ngươi một tiếng."
Bạch Thi Lan khẽ hừ một tiếng, "Vậy sao giờ ngươi mới đến? Có chuyện gì làm chậm trễ à?"
Cố Trường Phong ngập ngừng một chút, "À, có chút việc nên chậm trễ một chút, nhưng, cũng không vướng bận gì, ta, chắc cũng không đến quá muộn chứ?"
Bạch Thi Lan nhẹ gật đầu, "Cũng còn được, cũng chưa ăn cơm, đi thôi!"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, cứ nhìn theo bóng lưng của hai người.
Hai người này. . . bóng lưng nhìn cũng rất xứng đôi.
Đào Hỉ kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện, người đó lại thật sự đến!
Bạch Hoa càng trực tiếp a một tiếng, "Vị này là thanh niên trí thức sao?"
Bạch Quốc Cường tiếp lời, "Là Cố thanh niên trí thức!"
Cố Trường Phong ôn hòa nhẹ gật đầu, "Thôn trưởng."
Bạch Quốc Cường cười ôn hòa, "Trường Phong cứ tự nhiên ngồi, cứ coi như đây là nhà mình."
Nghe câu này Bạch Thi Lan lập tức lườm một cái.
Sao có thể coi đây là nhà mình được chứ?
Cố Trường Phong ngồi cạnh Bạch Quốc Cường, ánh mắt Bạch Hoa vẫn luôn dán chặt trên mặt Cố Trường Phong.
Hài lòng gật đầu nhẹ.
"Không thể không nói hai tỷ muội nhà này, đúng là thích người đẹp mắt, con rể của ta trông thật là tốt."
Bạch Hoa lại nhắc đến chuyện con rể tương lai, Bạch Quốc Cường hơi mím môi, không được vui vẻ nói, "Chuyện này ngươi cứ nói đi nói lại mãi, ta nghe cũng chán rồi, bớt nói lại đi."
Hoàng Xuân Hoa bưng đồ ăn từ trong bếp ra, vừa nhìn liền phát hiện ra Cố Trường Phong.
Cười cười ôn hòa, "Cố thanh niên trí thức đến rồi nha!"
Cố Trường Phong lễ phép đứng lên, hướng về phía Hoàng Xuân Hoa khom người chào.
"Xin lỗi thím, cháu đến muộn ạ."
"Không muộn không muộn, đây không phải là vẫn chưa đến giờ ăn trưa sao?"
Hoàng Xuân Hoa cười đến rạng rỡ cả mặt mày, tầm mắt của nàng chạm ánh mắt của Bạch Hoa.
Bạch Hoa cười khẽ một tiếng, "Tẩu tử, cô đúng là có phúc! Không ngờ Thi Lan lại mang về được một ứng cử viên con rể tốt như vậy!"
Cố Trường Phong nghe đến đây, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan lo lắng ha ha cười hai tiếng, cũng không dám đối diện với ánh mắt của Cố Trường Phong.
Ôi, chuyện này thật sự rất xấu hổ mà. . . . .
Hoàng Xuân Hoa và Liễu Mộng Mộng cũng nhanh tay hơn, Cố Trường Phong lại đứng dậy, chuẩn bị vào bếp giúp đỡ.
"Ôi chao, cũng đã xong hết rồi, không cần đến giúp đâu, cứ để Thi Lan vào bưng ít đồ ăn ra là được."
Hoàng Xuân Hoa hài lòng cười, kéo Bạch Thi Lan lại gần.
"Người ta Cố thanh niên trí thức còn biết giúp đỡ, sao con cứ ngồi im bất động ở đấy vậy? Hả?"
Bạch Thi Lan cười khan, "Thì, thì Đào Hỉ cũng đâu có động tay đâu?"
"Người ta là khách, còn con là gì? Ngay cả việc đó mà cũng không hiểu sao!"
Bạch Thi Lan: ... . .
A, thì thật là xin lỗi nha, nàng thật sự là không có rõ ràng.
"Được rồi, mau bưng thức ăn ra!"
Bạch Quốc Cường vẫn luôn rất thưởng thức Cố Trường Phong, ông đối với mấy người thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn cải tạo cũng không có cảm tình, dù sao điều ông xem thường nhất chính là loại nam nhân ẻo lả yếu đuối.
Đàn ông thì phải có khí phách của đàn ông!
Một bàn đồ ăn đều đã được bày biện xong, Hoàng Xuân Hoa cuối cùng cũng đã ngồi xuống.
"Sao không ai động đũa vậy? Mau ăn đi chứ!"
Hoàng Xuân Hoa thấy Cố Trường Phong không động đũa, vội vàng thúc giục.
Tay bà còn khẽ thúc vào người Bạch Thi Lan một cái.
Bạch Thi Lan: ...
"Còn không mau gắp đồ ăn cho Trường Phong đi! Cả bàn này toàn là đồ ăn ngon đấy!"
Hôm nay Hoàng Xuân Hoa xem như đã dốc hết cả vốn liếng rồi, những món thịt mà bình thường không có mấy khi ăn cũng đem ra.
Bạch Thi Lan tự nhiên là biết, nếu không thì cũng sẽ không ăn nhanh như vậy!
Nghĩ một chút, Bạch Thi Lan vẫn là cầm đũa gắp thức ăn cho Cố Trường Phong.
"Trường Phong, mau ăn đi, ngươi cả ngày bận rộn như vậy, vẫn nên ăn nhiều một chút!"
Ở cái vùng nông thôn này, người ta không có cái kiểu gắp thức ăn chung, ánh mắt nàng khẽ chớp nhìn Cố Trường Phong.
Nàng biết Cố Trường Phong có chút bệnh sạch sẽ, chắc chắn không thể nào ăn những món mà nàng đã gắp.
Nhưng dưới ánh mắt của mợ nàng, nàng cũng không có cách nào từ chối, đành phải làm khó Cố Trường Phong vậy.
Cố Trường Phong cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn trong bát, sau đó cười một tiếng cảm tạ.
Đào Hỉ đảo mắt nhìn quanh hai người, "Cố thanh niên trí thức và chị ta nói chuyện sao mà xa lạ quá vậy, lễ phép thế kia, chẳng giống người yêu chút nào."
Bạch Thi Lan liếc mắt, con bé Đào Hỉ này! Không nói thì thôi, hễ nói là y như muốn người khác chết.
"Cách mọi người chung sống vốn dĩ không giống nhau, không thể yêu cầu ta và Cố thanh niên trí thức phải như hai người và đối tượng của hai người được? Hơn nữa, Cố thanh niên trí thức là người có học thức!"
Đào Hỉ biến sắc, "Người yêu của ta cũng có học thức mà!"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ, "Học thức cao thấp không phải cũng quyết định được nhiều thứ sao?"
Đào Hỉ nheo mắt, "Quyết định được cái gì?"
"Đương nhiên quyết định được cách đối nhân xử thế rồi?"
Cố Trường Phong nhìn Bạch Thi Lan bênh vực, khóe miệng nhếch lên.
"Ta và Thi Lan muội muội vẫn luôn như vậy, có lẽ vì thế mới gây ra hiểu lầm."
Giọng Cố Trường Phong nhẹ nhàng như gió xuân, Đào Hỉ không được tự nhiên dời ánh mắt, Bạch Hoa khẽ đẩy Đào Hỉ.
"Hỉ Nhi nhà ta ăn nói không biết điều, nó không có ý gì khác, chỉ lo lắng Thi Lan bị lừa thôi."
Cố Trường Phong khẽ gật đầu, "Thấy được đó là muội muội lo lắng cho chị."
Xạo sự, rõ ràng là muốn vạch trần ta, muốn ta gặp họa mà thôi.
Bạch Thi Lan cầm đũa lườm Đào Hỉ một cái.
Bạch Thi Ý liếc mắt, "Thôi được rồi, cả bàn thức ăn ngon như thế, nguội thì không ngon đâu, nhanh ăn thôi!"
Sau bữa cơm trưa, Cố Trường Phong liền ngồi cùng Bạch Quốc Cường và Bạch Thi Ý, không biết nói chuyện gì mà trông mặt ba người rất vui.
Liễu Mộng Mộng đứng bên Bạch Thi Lan, "Ta thấy tình hình này có vẻ hơi tốt quá..."
Bạch Thi Lan cười, "Chẳng phải rất tốt sao? Họ sẽ không cần lo lắng chuyện của ta nữa."
Liễu Mộng Mộng: ...
"Tốt quá thì, mẹ chồng chỉ sợ sẽ muốn hai người thành gia sớm thôi."
Bạch Thi Lan cứng người... bất giác nuốt nước bọt.
"Không, không thể nào?"
Liễu Mộng Mộng lắc đầu, "Ta không biết, nhưng đó là việc ngươi phải để ý, nhỡ đâu mẹ chồng nói vậy thật thì ngươi lấy cớ gì đây? Với cả, em Hỉ Nhi không phải cũng đã có nơi có chốn sao? Lời mẹ chồng nói..."
Cô cô cái gì cũng thích so đo với mẹ nàng, còn thích đem Đào Hỉ và nàng ra so sánh.
Mẹ nàng thì luôn muốn mình phải hơn Đào Hỉ, nếu mẹ nàng mà bị cô cô khích bác thật, chuyện này thật không thể nói trước!
Mí mắt Bạch Thi Lan không ngừng giật, giơ hai tay lên che mắt.
"Tha cho ta đi, tha cho ta đi, ta hết cớ rồi!"
Nàng đâu thể thật sự kết hôn với Cố Trường Phong được!
Chuyện đó là tuyệt đối không thể!
"Thi Lan, lại đây!"
Bạch Thi Lan âm thầm cầu nguyện, nghe thấy anh gọi liền nghi hoặc đi qua.
Lại vô tình liếc trúng ánh mắt Cố Trường Phong.
Cau mày, ánh mắt đó là có ý gì?
Bạch Thi Lan vội vàng chỉnh lại biểu tình, bước tới.
"Anh, có chuyện gì ạ?"
Bạch Thi Ý cười, "Anh với ba đang định hỏi, khi nào thì em và Cố Trường Phong kết hôn?"
Bạch Thi Lan cảm thấy chân mình mềm nhũn, cái miệng của chị dâu này sao lúc nào cũng linh tinh thế nhỉ!
Còn kết hôn nữa chứ! Sao không thẳng tay giết nàng luôn đi?
"A a a, kết hôn... Có phải hơi sớm không?"
Bạch Thi Ý nhướng mày, "Không hề sớm, người ta lớn bằng em giờ này con cái đã hai đứa rồi, mà em Hỉ Nhi nhỏ hơn em cũng đã định xong xuôi rồi đấy thôi."
Bạch Thi Lan: "Sao mọi người cứ thích đem em ra so với Đào Hỉ thế, chuyện tìm đối tượng cũng so kè nhau, sao không nghĩ tới cảm nhận của Cố thanh niên trí thức đi."
Ngồi bên cạnh, Cố Trường Phong nghe câu này khẽ nhướn mày.
Bạch Thi Ý vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta còn tưởng em đã quen rồi chứ, sao mà mới thế đã bắt đầu thương người yêu vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận