Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 175: Có nghĩ tới không (length: 3652)

Bạch Thi Lan nghe xong, cười ha ha một tiếng.
Vậy coi như là thân cận? Kia rõ ràng chính là mang họa vào thân.
Ai dính vào người đó xui xẻo kiểu như vậy.
"Ngươi chính là vị hôn thê của Trường Phong phải không!"
Một giọng nói vang lên.
Bạch Thi Lan nhìn sang, đó là một phụ nhân có chút tương tự với Tô Văn Tuyết.
Lông mày của nàng hơi nhướng lên một chút, ánh mắt rơi vào người Tô Văn Tuyết.
Tô Văn Tuyết tự nhiên chú ý đến, biểu tình lập tức thay đổi một chút.
Sau đó nở nụ cười, nói: "Mẹ, đây chính là vị hôn thê của anh Trường Phong, Bạch Thi Lan!"
Tô phu nhân dùng ánh mắt đánh giá Bạch Thi Lan, ánh mắt soi mói mang theo vẻ xem xét khiến khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật hai lần.
"Ha ha, đúng vậy; ta chính là vị hôn thê của anh Trường Phong, xin hỏi ngươi chính là mẹ của Tô Văn Tuyết sao?"
Tô phu nhân nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Cũng khó trách, hai mẹ con các ngươi lớn lên cũng thật giống nhau a!"
Khóe miệng Tô phu nhân chậm rãi nhếch lên.
"Ngược lại là biết nói chuyện."
Bạch Thi Lan khẽ cười hai tiếng, "Đâu có, đâu có."
Nàng nói là lời thật mà, hai người kia thật sự rất giống nhau! Nếu mà không nhận ra là mẹ con thì thật sự chỉ có người mù!
"Thằng nhóc Trường Phong kia cũng là do ta nhìn lớn lên, người này rất khó tính, không để ý đến mấy cô nương gia thế gì, không biết ngươi và Trường Phong rốt cuộc là như thế nào định ra quan hệ."
Giọng nói Tô phu nhân rất ôn nhu, nhưng Bạch Thi Lan lại nghe ra ác ý trong lời nói.
Bạch Thi Lan chớp mắt, "A, như thế nào định xuống ấy hả, các ngươi cái này nên hỏi anh Trường Phong! Lúc trước ta cũng muốn bảo anh ấy suy nghĩ thêm chút nhưng anh ấy cứ không nghe, nhất quyết muốn vội vàng định quan hệ với ta!"
Biểu tình Tô phu nhân ngưng lại một chút, ánh mắt rơi vào vẻ điệu bộ làm ra vẻ của Bạch Thi Lan.
Nếu nàng không nhớ lầm, Cố Trường Phong hẳn là chán ghét nhất loại nữ nhân này, chẳng lẽ hai năm trôi qua, khẩu vị của hắn lại thay đổi?
Bạch Thi Lan che mặt, vẻ mặt xấu hổ.
Tô Văn Tuyết tay đã sớm vô thức nắm chặt, lòng bàn tay thịt non cũng vô thức bị bóp đến đỏ lên, lại không có một chút cảm giác đau đớn.
"Vậy sao? Chắc là trên người ngươi nhất định có chỗ đáng để hấp dẫn hắn nhỉ."
Bạch Thi Lan: "Quá khen!"
Tô phu nhân: ...
Nàng không hề có ý khen ngợi!
Tô phu nhân hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía con gái mình.
Nàng dù sao cũng là trưởng bối, sao có thể so đo nhiều với một tiểu bối.
Sau khi liếc mắt với Tô Văn Tuyết thì xoay người rời đi.
Tay Bạch Thi Lan quàng lên cánh tay của Tô Bạch Hân.
"Nha, cái bà Tô phu nhân này nhìn cũng có chút tương tự với ngươi!"
Tô Bạch Hân mí mắt nhếch lên, "Ta thấy mắt ngươi mù rồi à, mà lại thấy ta giống bà ta, sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói ta và Tô Văn Tuyết là chị em ruột?"
Tô Văn Tuyết hoàn hồn lại thì nghe được những lời này, vẻ mặt cứng đờ.
Bạch Thi Lan: ...
Nàng nói chỉ là một câu nhìn tương tự mà thôi, nhưng không hề nghĩ đến chuyện chị em ruột.
Cùng lắm cũng chỉ là chị em họ mà thôi.
"Đừng kích động, ta chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, không có nghĩ nhiều như vậy."
Tô Bạch Hân ừ một tiếng, "Ta biết rồi, bất quá về sau vẫn là đừng nên thuận miệng nói bừa, nếu mà bị người khác hiểu lầm thì ta đây làm văn chương sẽ không hay."
Bạch Thi Lan ngậm miệng lại, chuyện này hình như cũng có chút nghiêm trọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận