Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 142: Phỏng chế quốc hoạ (length: 3708)
Bạch Thi Lan ngơ ngác nghe Tô Bạch Hân nói.
"Tự do? Sao thế, trong giấc mơ của ngươi, ngươi không hề tự do chút nào sao?"
Nhìn không ra a.
Tô Bạch Hân thở dài một hơi: "Giấc mơ này quá chân thật, chân thật khiến người áp lực, nên khi tỉnh dậy lại đột nhiên cảm thấy vui vẻ."
Nói, nàng cười nhìn Bạch Thi Lan: "Mà nói, trong mơ người thay đổi lớn nhất chính là ngươi, xem ra ngươi vẫn là phúc tinh của ta!"
Bạch Thi Lan: ...
"Ngươi... Ngươi... Được thôi, ta là phúc tinh của ngươi, vậy ngươi phải đối xử tốt với ta một chút! Như vậy đi, trước hãy đưa thù lao cho ta đi!"
Tô Bạch Hân khẽ cười, lại ngồi xuống.
"Ta đã nói rồi, đợi trở lại Đại Phong thôn, ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi chẳng lẽ còn không tin ta sao?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, cười hắc hắc hai tiếng: "Đương nhiên không phải, ta nhất định tin tưởng ngươi, chỉ muốn sớm cảm thụ một chút thôi, vừa nãy ngươi không phải nói ta là phúc tinh của ngươi sao? Vậy đưa cho phúc tinh một chút lợi ích, chẳng phải đó là việc ngươi nên làm sao?"
Bạch Thi Lan mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Tô Bạch Hân.
"Vậy không được, lời ta nói ra luôn luôn là bốn vó ngựa khó đuổi nên không thể đưa sớm cho ngươi, đợi trở về Đại Phong thôn, ta sẽ đưa cho ngươi."
Biểu cảm trên mặt Bạch Thi Lan lập tức thất vọng, lạnh lùng ừ một tiếng.
Tô Bạch Hân đợi một lát, vẫn chưa đợi được điều mình muốn biết, hỏi: "Ngươi không tò mò sao? Không muốn hỏi một chút chuyện khác sao?"
Đôi mắt Bạch Thi Lan có chút lóe lên, "Hỏi gì?"
Nàng đâu có gì không biết chứ?
"Hỏi về những chuyện liên quan tới ngươi ấy?"
Bạch Thi Lan nhướn mày, cười ha ha một tiếng: "Ngươi chỉ là mơ một giấc mơ thôi, ngươi xem nó là thật nhưng ta đâu xem là thật, vậy thì có gì mà phải tò mò?"
Nghe vậy Tô Bạch Hân bật cười: "Cho nên nói, ngươi dễ thương hơn so với người trong giấc mơ của ta."
Bạch Thi Lan: ...
Ha... Vậy ta thật sự phải cám ơn ngươi rồi đây.
Bạch Thi Lan ừ một tiếng: "Ta thấy dạo này tâm trạng ngươi có vẻ không tốt, còn tưởng ngươi bị bắt nạt."
"Đương nhiên không phải, chỉ bằng Tô Văn Tuyết, làm sao có thể bắt nạt ta?"
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
"Tô Văn Tuyết tìm ngươi gây chuyện?"
Tô Bạch Hân tràn đầy đồng cảm nhìn Bạch Thi Lan: "Ngươi có nghĩ tới không, người mà nàng muốn gây chuyện không phải ta?"
Bạch Thi Lan im lặng một chút, nữ phụ không tìm nữ chính gây chuyện, vậy còn gọi là nữ phụ ác độc sao?
"Vậy tìm ai? Chẳng lẽ còn tìm ta không thành?"
Nàng chỉ là một pháo hôi làm nền thôi, có gì mà phải tìm nàng gây chuyện?
Tô Bạch Hân khẽ gật đầu: "Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi!"
Bạch Thi Lan: ...
Không, không thể nào...
Bất quá "Nàng có thể làm gì gây chuyện với ta, chẳng lẽ còn muốn đánh ta? Nếu nàng dám đánh ta thì Cố Trường Phong chắc chắn sẽ thu thập nàng!"
Tô Bạch Hân cười: "Cách này không giống chơi trò gia đình sao? Đúng rồi, Cố Trường Phong có đưa tin tức về buổi xã cho ngươi không?"
Bạch Thi Lan nghi hoặc nhìn nàng: "Tin tức gì?"
"Phỏng chế quốc họa."
Bạch Thi Lan: ? ? ?
"Hả? Phỏng chế quốc họa? Cái này... Không tốt lắm đâu?"
Tô Bạch Hân nhún vai: "Chuyện xui xẻo này đâu sai ta, ta đã thấy qua trình độ vẽ tranh của ngươi rồi, nếu ngươi đi thì chắc chắn sẽ được chọn thôi!"
Bạch Thi Lan há hốc miệng, trong đầu vẫn luôn suy tư 'Phỏng chế quốc họa'... Má ơi, vậy mà là quốc họa a! Nàng thật sự có trình độ đến mức đi phỏng chế sao?
Bạch Thi Lan trong lòng có chút kích động, cũng có chút nóng lòng muốn thử...
"Tự do? Sao thế, trong giấc mơ của ngươi, ngươi không hề tự do chút nào sao?"
Nhìn không ra a.
Tô Bạch Hân thở dài một hơi: "Giấc mơ này quá chân thật, chân thật khiến người áp lực, nên khi tỉnh dậy lại đột nhiên cảm thấy vui vẻ."
Nói, nàng cười nhìn Bạch Thi Lan: "Mà nói, trong mơ người thay đổi lớn nhất chính là ngươi, xem ra ngươi vẫn là phúc tinh của ta!"
Bạch Thi Lan: ...
"Ngươi... Ngươi... Được thôi, ta là phúc tinh của ngươi, vậy ngươi phải đối xử tốt với ta một chút! Như vậy đi, trước hãy đưa thù lao cho ta đi!"
Tô Bạch Hân khẽ cười, lại ngồi xuống.
"Ta đã nói rồi, đợi trở lại Đại Phong thôn, ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi chẳng lẽ còn không tin ta sao?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, cười hắc hắc hai tiếng: "Đương nhiên không phải, ta nhất định tin tưởng ngươi, chỉ muốn sớm cảm thụ một chút thôi, vừa nãy ngươi không phải nói ta là phúc tinh của ngươi sao? Vậy đưa cho phúc tinh một chút lợi ích, chẳng phải đó là việc ngươi nên làm sao?"
Bạch Thi Lan mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Tô Bạch Hân.
"Vậy không được, lời ta nói ra luôn luôn là bốn vó ngựa khó đuổi nên không thể đưa sớm cho ngươi, đợi trở về Đại Phong thôn, ta sẽ đưa cho ngươi."
Biểu cảm trên mặt Bạch Thi Lan lập tức thất vọng, lạnh lùng ừ một tiếng.
Tô Bạch Hân đợi một lát, vẫn chưa đợi được điều mình muốn biết, hỏi: "Ngươi không tò mò sao? Không muốn hỏi một chút chuyện khác sao?"
Đôi mắt Bạch Thi Lan có chút lóe lên, "Hỏi gì?"
Nàng đâu có gì không biết chứ?
"Hỏi về những chuyện liên quan tới ngươi ấy?"
Bạch Thi Lan nhướn mày, cười ha ha một tiếng: "Ngươi chỉ là mơ một giấc mơ thôi, ngươi xem nó là thật nhưng ta đâu xem là thật, vậy thì có gì mà phải tò mò?"
Nghe vậy Tô Bạch Hân bật cười: "Cho nên nói, ngươi dễ thương hơn so với người trong giấc mơ của ta."
Bạch Thi Lan: ...
Ha... Vậy ta thật sự phải cám ơn ngươi rồi đây.
Bạch Thi Lan ừ một tiếng: "Ta thấy dạo này tâm trạng ngươi có vẻ không tốt, còn tưởng ngươi bị bắt nạt."
"Đương nhiên không phải, chỉ bằng Tô Văn Tuyết, làm sao có thể bắt nạt ta?"
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
"Tô Văn Tuyết tìm ngươi gây chuyện?"
Tô Bạch Hân tràn đầy đồng cảm nhìn Bạch Thi Lan: "Ngươi có nghĩ tới không, người mà nàng muốn gây chuyện không phải ta?"
Bạch Thi Lan im lặng một chút, nữ phụ không tìm nữ chính gây chuyện, vậy còn gọi là nữ phụ ác độc sao?
"Vậy tìm ai? Chẳng lẽ còn tìm ta không thành?"
Nàng chỉ là một pháo hôi làm nền thôi, có gì mà phải tìm nàng gây chuyện?
Tô Bạch Hân khẽ gật đầu: "Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi!"
Bạch Thi Lan: ...
Không, không thể nào...
Bất quá "Nàng có thể làm gì gây chuyện với ta, chẳng lẽ còn muốn đánh ta? Nếu nàng dám đánh ta thì Cố Trường Phong chắc chắn sẽ thu thập nàng!"
Tô Bạch Hân cười: "Cách này không giống chơi trò gia đình sao? Đúng rồi, Cố Trường Phong có đưa tin tức về buổi xã cho ngươi không?"
Bạch Thi Lan nghi hoặc nhìn nàng: "Tin tức gì?"
"Phỏng chế quốc họa."
Bạch Thi Lan: ? ? ?
"Hả? Phỏng chế quốc họa? Cái này... Không tốt lắm đâu?"
Tô Bạch Hân nhún vai: "Chuyện xui xẻo này đâu sai ta, ta đã thấy qua trình độ vẽ tranh của ngươi rồi, nếu ngươi đi thì chắc chắn sẽ được chọn thôi!"
Bạch Thi Lan há hốc miệng, trong đầu vẫn luôn suy tư 'Phỏng chế quốc họa'... Má ơi, vậy mà là quốc họa a! Nàng thật sự có trình độ đến mức đi phỏng chế sao?
Bạch Thi Lan trong lòng có chút kích động, cũng có chút nóng lòng muốn thử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận