Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 88: Rơi sông (length: 7287)
Trần Mộng Đan thật sự bị hấp dẫn và cũng thật lòng muốn đi học.
Bất quá, đó chỉ là hiện tại, nàng không biết con đường tiếp theo có đi được không, cũng không dám nói ý nghĩ này với mẹ. Nàng chỉ dám nói vài lời với Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan cũng không thấy có gì, "Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi! Không cần rụt rè!"
"Nếu ta thất bại thì sao?"
Bạch Thi Lan nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Có gì đâu, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó thôi, chẳng lẽ thất bại là không sống được chắc?"
Hơn nữa, chuyện này chắc cũng không đến mức thất bại, cùng lắm thì chỉ mệt một chút thôi.
Mà mệt thì có gì, đó chẳng phải là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa sao?
Lời của Bạch Thi Lan khiến Trần Mộng Đan lập tức đầy lòng tin, "Ngươi nói như rất có đạo lý vậy!!"
Bạch Thi Lan sờ mũi, "Đó là đương nhiên! Ngươi xem ai đang nói đấy!"
Trần Mộng Đan: ....
"Vậy được, ta sẽ đi mua ít vải, rồi về nhà thử xem!"
Bạch Thi Lan mắt sáng lên hai lần, "Lẽ nào, ngươi đã chuẩn bị máy may rồi?"
Trần Mộng Đan gật nhẹ đầu, "Đúng rồi, của mẹ ta, bà ấy vẫn luôn không dùng, không phải để ta luyện tập sao?"
Bạch Thi Lan lại lần nữa ngưỡng mộ, "Thật tốt! Còn có cả đồ dùng để luyện tập!!"
Nhà nàng cái gì cũng thiếu!
Sau này bảo mẹ mua cho một cái mới được!
Bạch Thi Lan không quan tâm tốt xấu, chỉ tin vào cảm xúc của mình.
Nếu sờ thấy cũng không tệ lắm thì nàng cảm thấy có thể mua để may đồ, còn nếu không thì đành phải đổi sang nhà khác vậy.
Cuối cùng cả hai đều mua không ít đồ, Bạch Thi Lan lại sắm thêm một bộ đồ mới vào tủ quần áo, sau đó là đủ loại đồ ăn!
Tuy rằng nàng cũng muốn mua ít đồ dùng lau mặt, nhưng thứ đó thực sự quá đắt, nàng không nỡ móc sạch túi tiền của mình.
"Hôm nay coi như là thắng lợi trở về."
Đến lúc hai người chia tay, Trần Mộng Đan đột nhiên nói: "Có cần ta đưa ngươi không?"
Bạch Thi Lan nhíu mày, "Ngươi, đưa ta? Ngươi không ngại xa à?"
Trần Mộng Đan nhún vai, "Cũng không sao, ta thấy người nhà ngươi lo cho ngươi như vậy, nếu ta đưa ngươi về nhà bình an vô sự thì họ hẳn là sẽ yên tâm hơn."
Bạch Thi Lan mí mắt giật giật, "Chắc không sao đâu, cũng đã qua vài ngày rồi!"
Hơn nữa không phải nói đã đánh cho tên kia một trận rồi sao? Chắc chắn trong thời gian ngắn hắn không dám bén mảng tới đâu?
Bạch Thi Lan sờ cằm, ánh mắt rơi vào đống đồ lớn trên tay nàng.
"Thôi, ngươi không cần đưa ta, vẫn là lo cho chính ngươi đi!"
Trần Mộng Đan bĩu môi, "Đây là chính ngươi nói không cần ta đưa đó, đừng có đổi ý đấy nhé!"
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Ta có gì phải đổi ý chứ, mau về đi thôi, kẻo nữa lại không thấy đường đấy!"
Trần Mộng Đan ừ một tiếng, xoay người đi về hướng đường lớn.
Bạch Thi Lan nhìn bóng lưng đối phương rời đi, lúc này mới quay người đi vào rừng cây nhỏ.
Nàng phải đi xuyên qua rừng cây nhỏ mới về đến nhà được.
Đồ trên tay hơi nhiều, xách đến các ngón tay cũng thấy đau.
"Rốt cuộc ngươi cũng ra ngoài!"
Một giọng nói vang lên, Bạch Thi Lan giật mình nhìn người đang chắn trước mặt mình.
"Sao ngươi lại ở đây!!"
Trương Chí An cười tủm tỉm nhìn Bạch Thi Lan, "Ta ở đây thế nào ư? Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy! Ngươi lại còn hỏi ta tại sao ở đây?"
Hắn đi thêm vài bước về phía Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan sợ hãi không ngừng lùi về sau.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Ánh mắt Trương Chí An dừng lại trên người Bạch Thi Lan, lưu luyến không rời, liên tục đánh giá cơ thể nàng từ trên xuống dưới.
"Chúng ta, ta khổ quá mà! Vì chờ ngươi, ca ca ngươi đã đánh ta tơi bời rồi!"
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Đó là đáng đời ngươi! Không liên quan đến ca ta!"
Trương Chí An nhẹ giọng chậc một tiếng, "Quả nhiên muội muội luôn hướng về ca ca, đương nhiên sẽ không để ý đến ta, bất quá cũng không sao, đợi ngươi gả cho ta rồi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, sau này ngươi sẽ biết ca ca không có ích gì, chỉ có đàn ông như ta mới có ích cho ngươi nhất."
Trương Chí An lại đi hai bước về phía Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan sợ hãi ném đồ chạy trối chết.
"Cứu mạng với! Có lưu manh!!"
Bạch Thi Lan chạy rất nhanh, Trương Chí An còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã chạy rồi.
Trương Chí An vội đuổi theo, "Đứng lại! Ngươi trốn đâu cho thoát!!"
Trong lòng Bạch Thi Lan như muốn trào nước mắt, cứ tưởng người kia không dám tới nữa ai ngờ hắn lại đến rồi!!
"A a a!!"
Vừa thấy bàn tay kia sắp chạm vào người mình, nàng sợ đến muốn chết!
La thất thanh.
"Ngươi đừng chạy nữa! Ta đối với ngươi là nghiêm túc, ta thật lòng thích ngươi!"
Bạch Thi Lan sợ tái mặt, vội lắc đầu, "Không không không, ta không cần ngươi thích! Chẳng qua cũng vì ta xinh đẹp, còn ngươi xấu xí nên ngươi mới thích ta! Nông cạn!"
Nghe vậy, khóe miệng Trương Chí An lập tức xệ xuống, sắc mặt cũng trở nên méo mó.
"Ngươi đứng lại cho lão tử! Còn chạy nữa, tin lão tử giết chết ngươi không!"
"Ta mà đứng lại, chẳng phải ngươi sẽ giết chết ta sao! Ngươi nghĩ ta ngu chắc?"
Vậy mà đối phương chạy còn nhanh hơn cả Bạch Thi Lan, rất nhanh đã đuổi kịp, tóm được cổ tay nàng.
Bạch Thi Lan cố nén cơn đau từ tay truyền đến, không ngừng vùng vẫy.
"Mau thả ta ra! Ngươi tin ta hay không ca ta lại đến dạy dỗ ngươi!!"
Trương Chí An cười ha ha, "Ta sợ gì chứ, ngươi là của ta rồi, ta chịu vài trận đòn cũng không sao, đại cữu tử xót em gái là chuyện đương nhiên thôi."
Sắc mặt Bạch Thi Lan lập tức tối sầm, "Vô sỉ!! Dù ta có chết cũng không gả cho ngươi!! Ngươi vẫn đừng mơ mộng hão huyền nữa!!"
Dường như những lời này đã đâm trúng Trương Chí An, sắc mặt của hắn lập tức sa sầm.
"Ha ha, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết ta có phải là đang mơ mộng hão huyền không!!"
Mắt thấy khuôn mặt kia đang ngày càng tiến gần, Bạch Thi Lan trực tiếp giơ chân đá mạnh vào chỗ hiểm của đối phương.
Đau đến nỗi hắn kêu gào thảm thiết!
Bạch Thi Lan nhân cơ hội đó bỏ chạy.
Nàng chạy rất nhanh, liên tục quay đầu nhìn lại phía sau, giây sau dưới chân tê rần, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã từ trên cầu thấp xuống sông.
Bạch Thi Lan vùng vẫy mấy cái, nước sông cũng tràn vào miệng, trong tầm mắt mờ mịt vì nước sông đột nhiên xuất hiện một người.
Người kia nhảy xuống sông, ôm eo nàng bơi vào bờ.
Bạch Thi Lan ho khan vài tiếng, lúc này mới ổn định lại chút khó chịu trong lồng ngực.
Cố Trường Phong cởi áo của mình choàng kín lên người Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan không hề làm bộ, câu đầu tiên vừa nói ra: "Tên lưu manh kia muốn giở trò với ta!!"
Bất quá, đó chỉ là hiện tại, nàng không biết con đường tiếp theo có đi được không, cũng không dám nói ý nghĩ này với mẹ. Nàng chỉ dám nói vài lời với Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan cũng không thấy có gì, "Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi! Không cần rụt rè!"
"Nếu ta thất bại thì sao?"
Bạch Thi Lan nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Có gì đâu, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó thôi, chẳng lẽ thất bại là không sống được chắc?"
Hơn nữa, chuyện này chắc cũng không đến mức thất bại, cùng lắm thì chỉ mệt một chút thôi.
Mà mệt thì có gì, đó chẳng phải là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa sao?
Lời của Bạch Thi Lan khiến Trần Mộng Đan lập tức đầy lòng tin, "Ngươi nói như rất có đạo lý vậy!!"
Bạch Thi Lan sờ mũi, "Đó là đương nhiên! Ngươi xem ai đang nói đấy!"
Trần Mộng Đan: ....
"Vậy được, ta sẽ đi mua ít vải, rồi về nhà thử xem!"
Bạch Thi Lan mắt sáng lên hai lần, "Lẽ nào, ngươi đã chuẩn bị máy may rồi?"
Trần Mộng Đan gật nhẹ đầu, "Đúng rồi, của mẹ ta, bà ấy vẫn luôn không dùng, không phải để ta luyện tập sao?"
Bạch Thi Lan lại lần nữa ngưỡng mộ, "Thật tốt! Còn có cả đồ dùng để luyện tập!!"
Nhà nàng cái gì cũng thiếu!
Sau này bảo mẹ mua cho một cái mới được!
Bạch Thi Lan không quan tâm tốt xấu, chỉ tin vào cảm xúc của mình.
Nếu sờ thấy cũng không tệ lắm thì nàng cảm thấy có thể mua để may đồ, còn nếu không thì đành phải đổi sang nhà khác vậy.
Cuối cùng cả hai đều mua không ít đồ, Bạch Thi Lan lại sắm thêm một bộ đồ mới vào tủ quần áo, sau đó là đủ loại đồ ăn!
Tuy rằng nàng cũng muốn mua ít đồ dùng lau mặt, nhưng thứ đó thực sự quá đắt, nàng không nỡ móc sạch túi tiền của mình.
"Hôm nay coi như là thắng lợi trở về."
Đến lúc hai người chia tay, Trần Mộng Đan đột nhiên nói: "Có cần ta đưa ngươi không?"
Bạch Thi Lan nhíu mày, "Ngươi, đưa ta? Ngươi không ngại xa à?"
Trần Mộng Đan nhún vai, "Cũng không sao, ta thấy người nhà ngươi lo cho ngươi như vậy, nếu ta đưa ngươi về nhà bình an vô sự thì họ hẳn là sẽ yên tâm hơn."
Bạch Thi Lan mí mắt giật giật, "Chắc không sao đâu, cũng đã qua vài ngày rồi!"
Hơn nữa không phải nói đã đánh cho tên kia một trận rồi sao? Chắc chắn trong thời gian ngắn hắn không dám bén mảng tới đâu?
Bạch Thi Lan sờ cằm, ánh mắt rơi vào đống đồ lớn trên tay nàng.
"Thôi, ngươi không cần đưa ta, vẫn là lo cho chính ngươi đi!"
Trần Mộng Đan bĩu môi, "Đây là chính ngươi nói không cần ta đưa đó, đừng có đổi ý đấy nhé!"
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Ta có gì phải đổi ý chứ, mau về đi thôi, kẻo nữa lại không thấy đường đấy!"
Trần Mộng Đan ừ một tiếng, xoay người đi về hướng đường lớn.
Bạch Thi Lan nhìn bóng lưng đối phương rời đi, lúc này mới quay người đi vào rừng cây nhỏ.
Nàng phải đi xuyên qua rừng cây nhỏ mới về đến nhà được.
Đồ trên tay hơi nhiều, xách đến các ngón tay cũng thấy đau.
"Rốt cuộc ngươi cũng ra ngoài!"
Một giọng nói vang lên, Bạch Thi Lan giật mình nhìn người đang chắn trước mặt mình.
"Sao ngươi lại ở đây!!"
Trương Chí An cười tủm tỉm nhìn Bạch Thi Lan, "Ta ở đây thế nào ư? Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy! Ngươi lại còn hỏi ta tại sao ở đây?"
Hắn đi thêm vài bước về phía Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan sợ hãi không ngừng lùi về sau.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Ánh mắt Trương Chí An dừng lại trên người Bạch Thi Lan, lưu luyến không rời, liên tục đánh giá cơ thể nàng từ trên xuống dưới.
"Chúng ta, ta khổ quá mà! Vì chờ ngươi, ca ca ngươi đã đánh ta tơi bời rồi!"
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Đó là đáng đời ngươi! Không liên quan đến ca ta!"
Trương Chí An nhẹ giọng chậc một tiếng, "Quả nhiên muội muội luôn hướng về ca ca, đương nhiên sẽ không để ý đến ta, bất quá cũng không sao, đợi ngươi gả cho ta rồi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, sau này ngươi sẽ biết ca ca không có ích gì, chỉ có đàn ông như ta mới có ích cho ngươi nhất."
Trương Chí An lại đi hai bước về phía Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan sợ hãi ném đồ chạy trối chết.
"Cứu mạng với! Có lưu manh!!"
Bạch Thi Lan chạy rất nhanh, Trương Chí An còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã chạy rồi.
Trương Chí An vội đuổi theo, "Đứng lại! Ngươi trốn đâu cho thoát!!"
Trong lòng Bạch Thi Lan như muốn trào nước mắt, cứ tưởng người kia không dám tới nữa ai ngờ hắn lại đến rồi!!
"A a a!!"
Vừa thấy bàn tay kia sắp chạm vào người mình, nàng sợ đến muốn chết!
La thất thanh.
"Ngươi đừng chạy nữa! Ta đối với ngươi là nghiêm túc, ta thật lòng thích ngươi!"
Bạch Thi Lan sợ tái mặt, vội lắc đầu, "Không không không, ta không cần ngươi thích! Chẳng qua cũng vì ta xinh đẹp, còn ngươi xấu xí nên ngươi mới thích ta! Nông cạn!"
Nghe vậy, khóe miệng Trương Chí An lập tức xệ xuống, sắc mặt cũng trở nên méo mó.
"Ngươi đứng lại cho lão tử! Còn chạy nữa, tin lão tử giết chết ngươi không!"
"Ta mà đứng lại, chẳng phải ngươi sẽ giết chết ta sao! Ngươi nghĩ ta ngu chắc?"
Vậy mà đối phương chạy còn nhanh hơn cả Bạch Thi Lan, rất nhanh đã đuổi kịp, tóm được cổ tay nàng.
Bạch Thi Lan cố nén cơn đau từ tay truyền đến, không ngừng vùng vẫy.
"Mau thả ta ra! Ngươi tin ta hay không ca ta lại đến dạy dỗ ngươi!!"
Trương Chí An cười ha ha, "Ta sợ gì chứ, ngươi là của ta rồi, ta chịu vài trận đòn cũng không sao, đại cữu tử xót em gái là chuyện đương nhiên thôi."
Sắc mặt Bạch Thi Lan lập tức tối sầm, "Vô sỉ!! Dù ta có chết cũng không gả cho ngươi!! Ngươi vẫn đừng mơ mộng hão huyền nữa!!"
Dường như những lời này đã đâm trúng Trương Chí An, sắc mặt của hắn lập tức sa sầm.
"Ha ha, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết ta có phải là đang mơ mộng hão huyền không!!"
Mắt thấy khuôn mặt kia đang ngày càng tiến gần, Bạch Thi Lan trực tiếp giơ chân đá mạnh vào chỗ hiểm của đối phương.
Đau đến nỗi hắn kêu gào thảm thiết!
Bạch Thi Lan nhân cơ hội đó bỏ chạy.
Nàng chạy rất nhanh, liên tục quay đầu nhìn lại phía sau, giây sau dưới chân tê rần, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã từ trên cầu thấp xuống sông.
Bạch Thi Lan vùng vẫy mấy cái, nước sông cũng tràn vào miệng, trong tầm mắt mờ mịt vì nước sông đột nhiên xuất hiện một người.
Người kia nhảy xuống sông, ôm eo nàng bơi vào bờ.
Bạch Thi Lan ho khan vài tiếng, lúc này mới ổn định lại chút khó chịu trong lồng ngực.
Cố Trường Phong cởi áo của mình choàng kín lên người Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan không hề làm bộ, câu đầu tiên vừa nói ra: "Tên lưu manh kia muốn giở trò với ta!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận