Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 74: Chạy (length: 14508)

"Một người đi là được rồi, ngươi sao cũng đi theo?"
Liễu Mộng Mộng cùng Bạch Thi Lan đang trên đường đến thôn Đại Phong, Liễu Mộng Mộng tò mò hỏi dồn.
"Cùng nhau đi tìm trạm xá, giới thiệu cho ngươi người bạn a!"
Liễu Mộng Mộng nghi hoặc nhìn nàng một cái, "Trông không giống a!"
Bạch Thi Lan đảo mắt có chút lúng túng, "Có gì không giống chứ, ta vốn là đi tìm người mà!"
"Tìm trạm xá?"
Bạch Thi Lan cười hì hì một tiếng, "Đương nhiên cũng không chỉ là tìm trạm xá a! Tô Bạch Hân a!"
Liễu Mộng Mộng nghi hoặc a một tiếng, "Tô Bạch Hân? Ngươi tìm nàng làm gì?"
"Tẩu tử, ngươi quên rồi sao, Tô Bạch Hân thảo dược giỏi như vậy, chắc chắn cũng sẽ biết xem bệnh a, nói không chừng Tô Bạch Hân coi trọng hai mắt, tiểu cô nương kia không phải sẽ sống lại sao?"
Liễu Mộng Mộng trầm mặc một chút, "Tuy rằng có lẽ cũng có như ngươi nói, thế nhưng... Tiểu cô nương kia có lẽ cũng không muốn sống."
Bạch Thi Lan: ...
"Cũng không thể thật sự để chúng ta đền một ngàn tệ đi! Nhiều quá đi!!"
Thời này tiền thực sự là quá có giá trị!
"Nghe nói người nhà kia hình như là phía bên nhà của người mà Đào Hỉ đang để ý, nếu như thật phải đền tiền, chắc chắn nhà người yêu của Đào Hỉ sẽ bỏ tiền ra!"
Bạch Thi Lan nhướn mày, "Hả, ý ngươi là nhà ta sẽ không ra? Nhà người yêu của Đào Hỉ ra?"
"Dù sao cũng là do nhà người yêu của nàng xúi các cô đi mà, nếu như không đi thì làm gì có chuyện hôm nay? Nói đi nói lại cũng là liên quan đến bọn họ!"
Bạch Thi Lan trầm mặc, tẩu tử của nàng đúng là giỏi đổ tội a!
Vậy mà đẩy cái nồi này sang cho người yêu vốn còn chưa xuất hiện của Đào Hỉ.
"Nói không chừng, bọn họ chính là cố ý muốn đổ cái nồi này lên người Đào Hỉ, nên mới để nàng đi!"
"Vậy không nên a! Nghe nói nhà người yêu của Đào Hỉ đặc biệt có tiền mà? Nếu có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu! Có lẽ là cô nương kia thật sự quá quẫn trí!"
Nếu là đổi thành nàng, chắc cũng nghĩ không thông, vậy mà lại gả cho một lão nam nhân, còn nói cái gì cam tâm tình nguyện...
Thật sự có người cam tâm tình nguyện gả cho lão nam nhân đã bước qua tuổi bốn mươi năm mươi sao, nếu nói là bác học đa tài, bị tài hoa hấp dẫn thì còn nghe được, nhưng mà... Nàng soi đi soi lại rõ như vậy mà, đúng là không thấy chỗ nào có tài hoa...
Hoàn toàn chỉ là một lão hán độc thân mà thôi!
"Tạo nghiệp a... Không biết nhà bọn họ có gặp báo ứng không!"
Liễu Mộng Mộng cảm thán một câu, Bạch Thi Lan cũng theo thở dài một hơi, do dự nói: "Vậy có nên tìm Tô Bạch Hân không?"
Liễu Mộng Mộng nào biết, "Không biết có nên tìm không, nhưng nếu thật sự cứu người trở lại không phải lại thêm cực khổ cho nàng sao?"
Bạch Thi Lan có chút không tiếp lời được, cảm thấy tẩu tử mình nói dường như cũng có đạo lý, cứu về không biết người ta lại sẽ tự sát...
Làm gì phải tăng thêm thống khổ cho đối phương chứ...
Nhưng mà lại cố tình muốn đem cái nồi này đổ lên đầu bọn họ.
"Nhưng mà, nếu mà thật vậy, không phải Đào Hỉ vô cớ bị mang tiếng là tội phạm giết người sao?"
Nàng vốn không có làm gì, dựa vào cái gì người ta tự sát lại muốn đổ lên đầu nàng a.
Liễu Mộng Mộng cũng chợt nhận ra, "Đúng nga... Vậy không phải Hỉ Nhi muội muội liền thành cái gì phạm nhân giết người sao, cái đó, cái đó không được a! Đến lúc đó Hỉ Nhi muội muội chỉ sợ cũng nghĩ không thông mất!"
Vậy vẫn là nên tìm Tô Bạch Hân một chuyến!
"Vậy tẩu tẩu, ngươi đi tìm trạm xá, ta đi tìm Tô Bạch Hân!"
Liễu Mộng Mộng gật đầu, "Bất quá, quan hệ giữa ngươi và Tô Bạch Hân không phải luôn nước sông không phạm nước giếng sao? Hôm nay ngươi đi tìm nàng, nàng có đồng ý không?"
Bạch Thi Lan tự tin cười một tiếng, "Đương nhiên! Có ta ra tay, sao có thể không đồng ý!"
Trên tay nàng còn có rất nhiều thứ mà Tô Bạch Hân muốn biết mà!
Tùy tiện ném ra một cái là có thể tóm được Tô Bạch Hân ngay!
Bất quá nàng phải suy nghĩ thật kỹ, nên tung ra thông tin nào để nhử đây...
Thấy Bạch Thi Lan tự tin như vậy, Liễu Mộng Mộng cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Hai người đến ngã rẽ thì tách ra.
Bạch Thi Lan đến nhà Tô Bạch Hân, lúc này trời đã tối đen như mực.
Nhà nào cũng tắt đèn, Bạch Thi Lan đi trên đường còn có chút sợ hãi.
Bên tai thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa.
Bạch Thi Lan càng thêm tập trung nhìn xuống chân, sợ dưới chân đột nhiên xuất hiện con gì đó bò ra.
Đề cao cảnh giác với xung quanh.
Luôn trong tình trạng lo lắng đề phòng mà đến nhà Tô Bạch Hân.
Lúc này nhà Tô Bạch Hân cũng giống như vậy, đèn đều đã tắt.
Chắc là do đã ngủ rồi.
Bạch Thi Lan biết Tô Bạch Hân ngủ ở phòng nào, liền nhón chân nhìn về phía đó.
Chó nhà Tô Bạch Hân đột nhiên sủa hai tiếng, dọa Bạch Thi Lan lùi lại mấy bước.
"Ngươi, ngươi kêu cái gì kêu a! Ta cũng đâu có đến trộm đồ nhà ngươi!"
Bạch Thi Lan cùng con chó kia cũng coi như quen mặt, nhưng con chó kia đối với nàng từ trước đến nay chưa bao giờ thân thiện.
Chỉ cần vừa nhìn thấy nàng là y như rằng phải sủa cho đã cổ họng mới chịu bỏ qua.
Đột nhiên "cọt kẹt" một tiếng, Tô Bạch Hân xuất hiện ở cửa, trên tay hình như còn cầm đồ vật.
"Ai ở bên ngoài?"
Bạch Thi Lan vừa nghe giọng đã biết là Tô Bạch Hân, lập tức lên tiếng.
"Là ta a!! Tô Bạch Hân! Ta là Bạch Thi Lan a!!"
Tô Bạch Hân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bật đèn trên hành lang lên, "Muộn thế này, sao ngươi lại đến đây?"
Bạch Thi Lan cười khan hai tiếng, chậm rãi nói ra: "Có một chuyện, ta muốn cầu cạnh ngươi một chút, ngươi xem có thể giúp ta được không?"
Tô Bạch Hân khẽ nhíu mày, "Cao dưỡng da ta đưa cho ngươi nhanh vậy đã dùng hết rồi? Chỗ ta tạm thời hết nguyên liệu rồi, làm không được!"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng còn chưa nói là chuyện gì mà, đã nhanh như vậy từ chối mình rồi sao?
Hơn nữa, nàng dùng tiết kiệm như vậy, sao có thể trong chốc lát mà đã dùng hết được.
"Không có! Tạm thời còn chưa dùng hết! Ta muốn nói đâu phải chuyện này!"
Tô Bạch Hân "Ồ" một tiếng, "Vậy ngươi muốn nói cái gì?"
Bạch Thi Lan đôi mắt thoáng lóe lên, "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc, giúp ta cứu một người! Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi thù lao."
Tô Bạch Hân nheo mắt lại, "Ngươi có gì để cho ta?"
....
Liễu Mộng Mộng dẫn trạm xá đến nhà tân nương, Bạch Thi Lan sau lưng cùng Tô Bạch Hân cũng tới.
Bạch Thi Ý thấy Tô Bạch Hân tới liền bực bội liếc mắt Bạch Thi Lan một cái.
"Không phải ngươi đi tìm trạm xá sao? Sao còn dẫn Tô Bạch Hân tới nữa?"
Bạch Thi Lan cười một tiếng, "Chuyện này ngươi không hiểu rồi, ta tìm Tô Bạch Hân đương nhiên là để phòng bất trắc a!"
Lỡ như hai người trạm xá đều nói là không qua khỏi thì sao!
Bạch Thi Ý không hiểu ý trong lời nói của Bạch Thi Lan, "Ngươi bớt gây thêm phiền phức đi! Muộn thế này, ngươi còn kéo người ta đến đây! Đến lúc đó phải xin lỗi người ta đàng hoàng đấy!"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng cần gì xin lỗi chứ, nàng cũng bỏ ra không ít của cải được không?
Mời được Tô Bạch Hân tới một chuyến tốn kém lắm đấy!
Hai người trạm xá tiến lên, mỗi người đều khám cho tân nương một lượt, đều lắc đầu, "Cái này, hình như là đã tắt thở rồi!"
Bạch Thi Lan lặng lẽ nhìn về phía Tô Bạch Hân.
Tô Bạch Hân chậm rãi bước lên trước, lại bị phụ thân của tân nương cản lại.
"Ngươi là ai! Đây không phải việc ngươi có thể xem vào!"
Bạch Thi Lan vội vàng đi ra hòa giải, "Đây, đây là bạn của ta, nàng cũng là một người rất lợi hại!"
Trạm xá của thôn Đại Phong thì biết Tô Bạch Hân: "Bạch Hân, làm sao vậy, ngươi thấy có vấn đề gì sao?"
Tô Bạch Hân cẩn thận quan sát sắc mặt của tân nương, "Ta thấy nàng vẫn chưa chết."
Trạm xá vuốt vuốt chòm râu, "Đã không còn thở rồi."
Tô Bạch Hân lắc đầu, "Có lẽ vẫn còn."
Nàng tiến lên trước, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp nâng người dậy, dùng lực vỗ vào sau lưng của tân nương.
Theo sau một ngụm máu đen bắn ra, vương vãi trên giường.
Tân nương vốn đã "chết" đột nhiên sống lại.
Bạch Thi Lan trợn mắt há hốc mồm, ta giọt cái WOW! ! Nữ chủ này mẹ nó lợi hại thật a! !!
Y thuật này... Thật là...
Tân nương ngơ ngác mở mắt ra, ánh mắt vô hồn nhìn người trước mắt.
Đào Hỉ thấy tân nương mở mắt ra, lập tức cuống quýt "Này, con gái của các người đã tỉnh rồi! Đừng có mà muốn lừa gạt chúng tôi nữa!"
Phụ thân tân nương lập tức đen mặt, trừng mắt nhìn Tô Bạch Hân.
Tô Bạch Hân vỗ vỗ tay, nhìn về phía Bạch Thi Lan, "Xong rồi."
"Cảm ơn nhé!"
Tô Bạch Hân không thèm để ý nói ra: "Đừng quên đồ đã hứa của ta!"
Bạch Thi Lan gật đầu, "Yên tâm đi! Uy tín của ta vẫn rất tốt!"
"Tức phụ! Nàng, nàng chưa chết!"
Người đàn ông trung niên mặc đồ tân lang mừng rỡ dang tay bước về phía tân nương.
Biểu cảm của tân nương lập tức trở nên hết sức kinh hoàng.
Người ở đây chỉ cần không mù thì đều nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.
"Còn nói cái gì tự nguyện! Rõ ràng là bị ép buộc nha, ta muốn tố cáo các người buôn bán con gái!!"
Phụ thân tân nương khẽ mím môi, sắc mặt hết sức khó coi, "Ngươi nói buôn bán con gái là buôn bán con gái? Chính nó sớm đã có quan hệ phu thê với tân lang, mới nhất quyết đòi gả cho hắn!"
"Tôi không có!!"
Tân nương đau khổ gào lên, đôi mắt đã đỏ hoe, bên trong tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
"Ba, con căn bản không hề tiếp xúc với hắn, tại sao ba lại muốn vu oan cho con!"
Sắc mặt của người đàn ông trầm xuống, nói ra: "Lúc đó có nhiều người nhìn thấy như vậy, còn có gì để mà cãi chứ? Ta nói cho con biết, nếu chính con không tự trọng, vậy thì không liên quan gì đến chúng ta, tóm lại con có chết cũng là người nhà họ!"
Tân nương cắn môi, tay nắm chặt ga giường, đầy vẻ quật cường và bất khuất.
Bạch Thi Lan nghe cũng thấy không thể chịu được nữa, "Có phải là các người không muốn tin tân nương là bởi vì đã nhận tiền sính lễ rồi không? Chỉ là không muốn trả lại nên mới làm vậy đúng không!"
Đào Hỉ lập tức hát đệm theo, "Đúng rồi! Nói không chừng hết thảy đều là do chính các người thiết kế ra!"
"Chậc chậc chậc, hổ dữ không ăn thịt con, nhìn dáng vẻ của ngươi so một cái súc sinh còn muốn độc! Ai, hiện tại người ta, cũng không thể nói là người! So súc sinh còn không bằng, cũng không biết nên gọi tên gì."
"Mẹ nó ngươi dám mắng lão tử!"
Nam nhân kia tựa hồ nghĩ là bị nói trúng tim đen, tức giận đến cầm lên một bên băng ghế liền muốn đập vào Đào Hỉ cùng Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Ý liền vội vàng tiến lên, một tay đè xuống cái băng ghế hắn vừa nhấc lên.
"Buông xuống! Ta cho ngươi biết, ngươi nếu dám xằng bậy, đừng trách ta đánh ngươi!"
Tân nương nhìn tân lang kia đi tới, càng không ngừng lui về phía sau.
"Ngươi tránh ra! ! Lăn ra a! !"
Tân nương cự tuyệt khiến sắc mặt tân lang hết sức khó coi, trực tiếp giơ tay túm lấy cánh tay tân nương kéo đến trước mặt mình.
"Chúng ta đã kết hôn rồi, ngươi còn thẹn thùng cái gì! Được rồi, nhanh đi!"
Tô Bạch Hân giơ tay đặt lên cổ tay tân lang, lập tức tân lang đau đớn buông lỏng tay ra.
"Ngươi làm cái gì ta!"
Tô Bạch Hân cau mày, "Người ta không phải tự nguyện."
"Ta mặc kệ nàng có tự nguyện hay không! Cha mẹ nàng nhận tiền của ta rồi, người đàn bà này chính là vợ ta! Không cần đến các ngươi những người ngoài này lo chuyện!"
"Các ngươi làm như vậy, thật không sợ chúng ta báo lên trên sao?"
"Ha ha ha, báo lên trên? Ngươi tố cáo thì có ích gì sao? Chúng ta là danh chính ngôn thuận! Cũng không có ép buộc gì, ai bảo lúc trước nàng câu dẫn ta đây, cũng không còn trong trắng ta có thể muốn nàng đã là tốt rồi!"
Bạch Thi Lan hơi mím môi, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia của đối phương thật có chút làm người ta buồn nôn.
Nàng dời ánh mắt, tròng mắt chuyển động.
"Nếu con gái của ta đã tỉnh rồi, chuyện này coi như xong đi, các ngươi là khách nhân, nhưng bây giờ cũng đã muộn, chúng ta sẽ không chiêu đãi!"
Phụ thân tân nương rõ ràng là muốn đuổi người đi, Bạch Quốc Cường cũng không muốn ở lại thêm.
Dù sao đây là chuyện riêng nhà người ta, hắn cũng không phải là người trong thôn này, cho dù trong lòng cảm thấy đồng tình với cô gái này, nhưng ngoài việc đó ra, hắn cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.
"Van cầu các ngươi, mau cứu ta đi, ta không muốn gả cho hắn! !"
"Xin các ngươi đấy!"
Tân nương không biết làm sao, liền quỳ xuống đất dập đầu về phía họ.
Bạch Thi Lan trong lòng có chút khó chịu, mấy năm nay nghe được chuyện như vậy cũng không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên thật sự đối mặt.
Trong đầu khó chịu muốn chết, nhưng cũng không có cách gì.
Lần này nàng trầm mặc vô cùng, chủ yếu là không biết phải nói gì, vì không có khả năng cứu nàng ra.
Bạch Thi Ý gãi gãi đầu, "Này, chúng ta cũng không có cách nào mà, cô nương, nếu cô thật sự không muốn gả, vậy thì nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ đi, nghĩ là thiên hạ chắc cũng không có ba mẹ nào không thương con mình đâu."
Tân nương lập tức tuyệt vọng, "Bọn họ chính là ép buộc ta! Nếu không cứu được ta, vì sao còn muốn cho ta sống lại! Ta chỉ muốn chết!"
Giọng nói oán trách khiến tim người ta như thắt lại, một giây sau, một bàn tay giáng xuống mặt tân nương.
"Ngươi chết? Ngươi còn muốn chết, lão tử nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi ăn mặc thứ nào mà không phải do chúng ta cho, bây giờ bảo ngươi gả cho người ngươi còn muốn chết muốn sống, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi chết! Đó cũng là ma của nhà họ Trương!"
Bạch Thi Lan há hốc miệng, "Ngươi, ngươi đánh người! Ba, hắn đánh người!"
Bạch Quốc Cường liếc nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan nhìn Bạch Quốc Cường, Bạch Quốc Cường bất đắc dĩ tiến lên.
"Cho dù nàng là con gái của ngươi, ngươi cũng không thể động tay động chân!"
"Ngươi cũng không phải thôn trưởng thôn ta, không quản được lão tử!"
Bạch Quốc Cường mặt trầm xuống, ném người kia sang một bên, "Ngươi mà đánh người, ta sẽ quản ngươi!"
Bạch Thi Lan cùng Đào Hỉ đỡ tân nương dậy.
Đào Hỉ hơi mím môi, nhẹ giọng nói ra: "Nếu không muốn thế thì sao không trốn đi? Như vậy, ngươi không phải sẽ không cần gả cho người mình không thích, cũng không cần bị ức hiếp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận