Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 179: Yết hầu căng lên (length: 5766)
Bạch Thi Lan hô hấp lập tức cứng lại, lắp bắp ngươi ngươi.
Bị đè xuống giường, hai tay cô dùng sức giãy giụa hai lần.
Vẫn là không giãy giụa nổi dù chỉ nửa phân.
"Mau thả ta ra! Nếu để người ngoài nhìn thấy thì không hay!"
Cố Trường Phong vùi đầu vào cổ Bạch Thi Lan, nhỏ giọng đáp, "Bọn họ sẽ không vào phòng của ngươi."
Bạch Thi Lan giật giật mí mắt, thân thể đang đè trên người cô nóng quá, nếu nói là sốt cao, tình hình hiện tại dường như không thích hợp.
Hắn không phải bị hạ thuốc chứ?
Một ý nghĩ hoài nghi lóe lên trong đầu Bạch Thi Lan, đang định nói ra thì cái đầu đầy lông của hắn cọ vào cổ cô.
Mấy sợi tóc lộn xộn làm cô ngứa ngáy.
"Dù, dù ngươi trúng thuốc cũng không thể làm càn!"
Lòng Bạch Thi Lan chợt có chút khẩn trương, sức cô căn bản không phải đối thủ của Cố Trường Phong.
Nếu hắn thật sự muốn làm gì mình thì giờ phút này, điều duy nhất cô có thể làm là hét lên.
Bất quá, trong lúc khẩn trương, Bạch Thi Lan khẽ liếc qua khuôn mặt Cố Trường Phong.
Khuôn mặt đẹp trai đó làm cô không khỏi nuốt nước bọt.
Đột nhiên có cảm giác muốn thử xem...
"Cho ta ôm một cái thôi, để ta ôm thêm một lát nữa thôi."
Giọng Cố Trường Phong có chút van xin, đôi mắt đỏ hoe tội nghiệp nhìn Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan: ...
Bạch Thi Lan cảm giác tim mình đột nhiên cứng lại, suýt nữa không thở được.
Người đàn ông này cũng quá phạm quy, lúc này sao lại dùng vẻ mặt đó nhìn mình chứ?
Thật sự muốn làm cô phạm sai lầm nha!
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng phạm sai lầm!
Đây chính là nam chủ! Là nam nữ chủ!
Tuy rằng hiện tại nữ chủ có vẻ không có quan hệ gì với nam chủ, nhưng bọn họ chỉ là chưa có quan hệ, tương lai chắc chắn sẽ có.
Cô cũng không muốn cuối cùng trở thành một cái gai trong lòng đôi tình nhân.
Trong lòng Bạch Thi Lan đang nghĩ thì bỗng cảm thấy mặt mình ướt một chút.
Đồng tử cô bỗng mở to, lập tức quay đầu.
Vừa quay đi liền chạm vào một bờ môi mềm mại.
Thời gian dường như dừng lại.
Bạch Thi Lan chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Đột nhiên, cửa bị kéo mạnh ra, Yến Thanh Ư đi vào: "Thi Lan, con có thấy..."
"Rầm" một tiếng đóng cửa, Bạch Thi Lan lập tức tỉnh táo.
Kinh hoàng quay đầu lại.
Ngọa tào! Ngọa tào!
Ta mẹ nó lại làm bẩn nam chủ rồi!
A a a! !
Bất quá thật mềm a...
Không đúng! Ta lại làm bẩn nam chủ còn bị mẹ của hắn bắt gặp!
"Hai đứa mau thu dọn lại đi!"
Bạch Thi Lan nghe tiếng Yến Thanh Ư, trong giọng nói còn mang vẻ bối rối.
Hình như vì đã nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Bạch Thi Lan nhắm chặt mắt, khẩn trương không thôi.
"Mẹ ngươi thấy hết rồi! Cố Trường Phong ngươi làm sao để ta giải thích với mẹ ngươi đây?"
Hơi thở Cố Trường Phong có chút không ổn, hai tay càng nắm chặt hơn, ôm Bạch Thi Lan thật chặt vào lòng, dường như muốn hòa tan cô vào người mình.
Bạch Thi Lan khẽ kêu lên một tiếng, "Ngươi làm đau ta!"
Cô đau đớn oán trách một tiếng rồi giãy giụa lần nữa.
Lần này, cô dễ dàng thoát khỏi tay Cố Trường Phong.
Sau đó cô nhanh chóng rời giường, đứng sang một bên nhìn Cố Trường Phong.
Nằm trên giường, Cố Trường Phong tóc ướt mồ hôi, thở hổn hển.
Bộ dáng phóng đãng kia làm Bạch Thi Lan không khỏi nuốt nước bọt.
"Hay là, ta, ta vẫn nên đi tìm bác sĩ cho ngươi! Nếu, nếu không muốn để Tô Bạch Hân biết, ta sẽ tìm người khác..."
Má nó! Rốt cuộc là ai ra tay hạ độc Cố Trường Phong thế này!
Bạch Thi Lan mím môi, mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, rồi nghĩ đến cảnh Cố mẫu vừa mới thấy, cô càng đau đầu hơn.
Thôi xong, Cố phu nhân nhất định là hiểu lầm! !
Cô giải thích cũng không biết giải thích thế nào.
Cố Trường Phong ngồi dậy, kéo áo sơ mi ra một chút, lập tức, trước mắt Bạch Thi Lan là da thịt màu đồng trắng ngần.
Bạch Thi Lan mở to mắt nhìn, ánh mắt cô lướt trên xương quai xanh của hắn, cổ họng khô khốc, thậm chí không biết nói gì cho phải.
Cô cố nén động tác muốn nuốt nước bọt, gượng cười hai tiếng, hỏi: "Vậy...Cố, Cố Trường Phong, ngươi, ngươi có đỡ hơn không?"
Nói rồi, tay Bạch Thi Lan đặt lên nắm cửa, một bộ sắp sửa ra ngoài tìm bác sĩ cho hắn.
"Không cần, ta tắm một cái là được rồi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, mặt đầy hoài nghi, "Ngươi thế này thật sự tắm một cái là giải quyết được sao?"
Cô xem tiểu thuyết cũng không ít, tình huống này cô cũng đoán ra được là do cái gì gây nên.
Đây không phải điển hình của cốt truyện xuân dược sao?
Nói vậy, nếu đã trúng dược mà không ngủ với ai đó thì chắc chắn không thể giải quyết được, vậy nên, vẫn phải tìm bác sĩ mới được!
Bạch Thi Lan vừa nghĩ đến chuyện tìm bác sĩ, người đầu tiên cô nghĩ đến là Tô Bạch Hân.
Dù sao, sách thuốc của Tô Bạch Hân rất giỏi, trên sách đều viết như vậy, hơn nữa, cô ở chung với Tô Bạch Hân lâu như vậy, hiểu cô ấy cũng không ít.
Loại xuân dược này, đối với Tô Bạch Hân mà nói chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi...
Bị đè xuống giường, hai tay cô dùng sức giãy giụa hai lần.
Vẫn là không giãy giụa nổi dù chỉ nửa phân.
"Mau thả ta ra! Nếu để người ngoài nhìn thấy thì không hay!"
Cố Trường Phong vùi đầu vào cổ Bạch Thi Lan, nhỏ giọng đáp, "Bọn họ sẽ không vào phòng của ngươi."
Bạch Thi Lan giật giật mí mắt, thân thể đang đè trên người cô nóng quá, nếu nói là sốt cao, tình hình hiện tại dường như không thích hợp.
Hắn không phải bị hạ thuốc chứ?
Một ý nghĩ hoài nghi lóe lên trong đầu Bạch Thi Lan, đang định nói ra thì cái đầu đầy lông của hắn cọ vào cổ cô.
Mấy sợi tóc lộn xộn làm cô ngứa ngáy.
"Dù, dù ngươi trúng thuốc cũng không thể làm càn!"
Lòng Bạch Thi Lan chợt có chút khẩn trương, sức cô căn bản không phải đối thủ của Cố Trường Phong.
Nếu hắn thật sự muốn làm gì mình thì giờ phút này, điều duy nhất cô có thể làm là hét lên.
Bất quá, trong lúc khẩn trương, Bạch Thi Lan khẽ liếc qua khuôn mặt Cố Trường Phong.
Khuôn mặt đẹp trai đó làm cô không khỏi nuốt nước bọt.
Đột nhiên có cảm giác muốn thử xem...
"Cho ta ôm một cái thôi, để ta ôm thêm một lát nữa thôi."
Giọng Cố Trường Phong có chút van xin, đôi mắt đỏ hoe tội nghiệp nhìn Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan: ...
Bạch Thi Lan cảm giác tim mình đột nhiên cứng lại, suýt nữa không thở được.
Người đàn ông này cũng quá phạm quy, lúc này sao lại dùng vẻ mặt đó nhìn mình chứ?
Thật sự muốn làm cô phạm sai lầm nha!
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng phạm sai lầm!
Đây chính là nam chủ! Là nam nữ chủ!
Tuy rằng hiện tại nữ chủ có vẻ không có quan hệ gì với nam chủ, nhưng bọn họ chỉ là chưa có quan hệ, tương lai chắc chắn sẽ có.
Cô cũng không muốn cuối cùng trở thành một cái gai trong lòng đôi tình nhân.
Trong lòng Bạch Thi Lan đang nghĩ thì bỗng cảm thấy mặt mình ướt một chút.
Đồng tử cô bỗng mở to, lập tức quay đầu.
Vừa quay đi liền chạm vào một bờ môi mềm mại.
Thời gian dường như dừng lại.
Bạch Thi Lan chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Đột nhiên, cửa bị kéo mạnh ra, Yến Thanh Ư đi vào: "Thi Lan, con có thấy..."
"Rầm" một tiếng đóng cửa, Bạch Thi Lan lập tức tỉnh táo.
Kinh hoàng quay đầu lại.
Ngọa tào! Ngọa tào!
Ta mẹ nó lại làm bẩn nam chủ rồi!
A a a! !
Bất quá thật mềm a...
Không đúng! Ta lại làm bẩn nam chủ còn bị mẹ của hắn bắt gặp!
"Hai đứa mau thu dọn lại đi!"
Bạch Thi Lan nghe tiếng Yến Thanh Ư, trong giọng nói còn mang vẻ bối rối.
Hình như vì đã nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Bạch Thi Lan nhắm chặt mắt, khẩn trương không thôi.
"Mẹ ngươi thấy hết rồi! Cố Trường Phong ngươi làm sao để ta giải thích với mẹ ngươi đây?"
Hơi thở Cố Trường Phong có chút không ổn, hai tay càng nắm chặt hơn, ôm Bạch Thi Lan thật chặt vào lòng, dường như muốn hòa tan cô vào người mình.
Bạch Thi Lan khẽ kêu lên một tiếng, "Ngươi làm đau ta!"
Cô đau đớn oán trách một tiếng rồi giãy giụa lần nữa.
Lần này, cô dễ dàng thoát khỏi tay Cố Trường Phong.
Sau đó cô nhanh chóng rời giường, đứng sang một bên nhìn Cố Trường Phong.
Nằm trên giường, Cố Trường Phong tóc ướt mồ hôi, thở hổn hển.
Bộ dáng phóng đãng kia làm Bạch Thi Lan không khỏi nuốt nước bọt.
"Hay là, ta, ta vẫn nên đi tìm bác sĩ cho ngươi! Nếu, nếu không muốn để Tô Bạch Hân biết, ta sẽ tìm người khác..."
Má nó! Rốt cuộc là ai ra tay hạ độc Cố Trường Phong thế này!
Bạch Thi Lan mím môi, mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, rồi nghĩ đến cảnh Cố mẫu vừa mới thấy, cô càng đau đầu hơn.
Thôi xong, Cố phu nhân nhất định là hiểu lầm! !
Cô giải thích cũng không biết giải thích thế nào.
Cố Trường Phong ngồi dậy, kéo áo sơ mi ra một chút, lập tức, trước mắt Bạch Thi Lan là da thịt màu đồng trắng ngần.
Bạch Thi Lan mở to mắt nhìn, ánh mắt cô lướt trên xương quai xanh của hắn, cổ họng khô khốc, thậm chí không biết nói gì cho phải.
Cô cố nén động tác muốn nuốt nước bọt, gượng cười hai tiếng, hỏi: "Vậy...Cố, Cố Trường Phong, ngươi, ngươi có đỡ hơn không?"
Nói rồi, tay Bạch Thi Lan đặt lên nắm cửa, một bộ sắp sửa ra ngoài tìm bác sĩ cho hắn.
"Không cần, ta tắm một cái là được rồi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, mặt đầy hoài nghi, "Ngươi thế này thật sự tắm một cái là giải quyết được sao?"
Cô xem tiểu thuyết cũng không ít, tình huống này cô cũng đoán ra được là do cái gì gây nên.
Đây không phải điển hình của cốt truyện xuân dược sao?
Nói vậy, nếu đã trúng dược mà không ngủ với ai đó thì chắc chắn không thể giải quyết được, vậy nên, vẫn phải tìm bác sĩ mới được!
Bạch Thi Lan vừa nghĩ đến chuyện tìm bác sĩ, người đầu tiên cô nghĩ đến là Tô Bạch Hân.
Dù sao, sách thuốc của Tô Bạch Hân rất giỏi, trên sách đều viết như vậy, hơn nữa, cô ở chung với Tô Bạch Hân lâu như vậy, hiểu cô ấy cũng không ít.
Loại xuân dược này, đối với Tô Bạch Hân mà nói chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận