Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 104: Xem thường (length: 14740)
Bạch Thi Lan lập tức ở một bên phụ họa nói: "Đúng vậy! Người cũng đã đứng ở trước mặt ngươi, nếu nàng dám cả gan lừa gạt ngươi, cứ trực tiếp đi gây sự với nàng là được rồi!"
Yến Thanh ánh mắt chuyển dời đến Bạch Thi Lan trên người, trong ánh mắt hắn mang theo vài phần xem xét, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nàng chẳng lẽ không phải bạn bè của ngươi sao?"
Bạch Thi Lan chớp chớp đôi mắt to linh động, giọng nói mười phần khẳng định trả lời: "Bạn bè? Đương nhiên không phải a, chúng ta chỉ là hàng xóm mà thôi!"
Hơn nữa còn là loại hàng xóm cách xa nhau không xa nha!
Yến Thanh nghe xong trầm mặc không nói...
"Ta nhìn ngươi và nàng quan hệ cũng không giống như thật sự tốt!" Yến Thanh đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.
Bạch Thi Lan nghe vậy, lập tức kinh ngạc đến trừng lớn hai mắt, trong lòng âm thầm sợ hãi than: Lão đầu tử này ánh mắt cũng quá sắc bén a, lại liếc mắt một cái đã thấy rõ hết thảy! Không đúng a, chính mình hẳn là không có biểu hiện ra dấu hiệu quan hệ không tốt với Tô Bạch Hân đi! Nàng không khỏi bắt đầu nhớ lại những hành động cử chỉ trước đây, ý đồ tìm ra dấu vết có thể làm bại lộ ý tưởng thật sự của mình, nhưng không thu hoạch được gì.
Yến Thanh mí mắt hơi động đậy một chút, nhẹ giọng nói ra: "Xem ra ta đoán đúng rồi!"
Bạch Thi Lan trầm mặc không biết nói gì mà nhìn hắn, trong lòng thầm thì: Lão đầu tử này biểu tình thấy thế nào cũng đều khiến người ta cảm thấy rất muốn ăn đòn!
Nàng cười khan hai tiếng, cố gắng để ngữ khí của mình nghe tự nhiên nhất có thể, "Ông ngoại, ngài đừng có hiểu lầm. Ta và Tô Bạch Hân xác thật có thể coi là bạn bè tốt nha!"
Kỳ thật, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, mối quan hệ giữa các nàng dù như thế nào cũng tuyệt đối không thể nào trở thành đối địch!
Ở trong câu chuyện, nàng thà đảm nhận một vai phụ mờ nhạt, cũng tuyệt đối không muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của các nhân vật chính! Dù sao, làm vai phụ, muốn chiến thắng các nhân vật chính cường đại cơ hồ là chuyện không thể nào. Hơi không cẩn thận, nàng chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục bi thảm...
Tô Bạch Hân khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, "Đúng vậy, gia gia, ta và Bạch Thi Lan có thể nói là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ con vô tư, từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên tình cảm giữa chúng ta tự nhiên sẽ sâu đậm hơn so với những người khác."
Nghe đến câu này, mí mắt Bạch Thi Lan không khống chế được hơi giật giật một chút. Đây là thật sao? Tình cảm của các nàng thật sự sâu đậm như vậy sao? Vì sao chính nàng một chút cũng không cảm nhận được đâu? Chẳng phải các nàng chỉ là kiểu hàng xóm quen thuộc mà xa lạ sao? Hơn nữa, mụ mụ nàng vẫn luôn rất ghét người một nhà Tô Bạch Hân, đương nhiên không bao gồm bản thân Tô Bạch Hân nha.
Lúc này, Tô Bạch Hân tiếp tục nói: "Gia gia, bây giờ ta muốn châm cứu cho ngài, mời ngài thả lỏng người."
Yến Thanh nghe lời Tô Bạch Hân nói xong, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Bạch Thi Lan chú ý thấy sắc mặt Yến Thanh trở nên âm trầm, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Không phải là sợ kim tiêm đấy chứ? Bộ dạng này đúng là có chút giống a!
Vội vàng mở miệng nói: "Ông ngoại, tại sao ngài không nói gì? Tô Bạch Hân cần hiểu rõ tình hình giác quan của ngài đây."
Tô Bạch Hân như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Thi Lan, mà Bạch Thi Lan thì lại không hề nhận ra ánh mắt đó.
Yến Thanh ánh mắt phức tạp, hắn nhìn Bạch Thi Lan một cái thật sâu, giọng nói có chút không vui nói: "Ngươi gọi thân thiết quá nhỉ!"
Bạch Thi Lan vẻ mặt mờ mịt, trong lòng không khỏi dâng lên vô số dấu chấm hỏi.
Nàng âm thầm cân nhắc, nếu không gọi Yến Thanh là ông ngoại, vậy thì nên gọi như thế nào đây? Gọi là gia gia? Hay là lão nhân? Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Thi Lan không nhịn được giật giật khóe miệng, nghĩ thầm nếu quả thật gọi như vậy thì chỉ sợ sẽ càng làm Yến Thanh tức giận thêm thôi.
Lúc này, Cố Trường Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, ngài cứ chuyên tâm trả lời câu hỏi của Tô Bạch Hân trước đi, cùng cháu dâu tương lai nói chuyện phiếm thì khi nào rảnh cũng được, không cần vội."
Yến Thanh mí mắt khẽ nhíu lại, trong lòng âm thầm nói thầm: Thằng nhóc này, đi ra ngoài một chuyến, thay đổi ngược lại nhiều ghê, trước kia có thấy hắn quan tâm đến ai như vậy đâu.
Bất đắc dĩ, Yến Thanh trong lòng vẫn có vài phần dao động bởi vì ngoại tôn của hắn chắc chắn không thể nào giỏi lừa gạt hắn.
Cho nên, con bé kia nói không chừng có thể chữa lành chân cho hắn thật.
"Vậy chúng ta ra ngoài đi."
Bạch Thi Lan hướng về phía Cố Trường Phong hất cằm.
Cố Trường Phong ánh mắt dừng lại trên người Yến Thanh, "Tô đồng chí, cô có mấy phần chắc chắn?"
Tô Bạch Hân cười nhạt một tiếng, "Nếu anh đã đưa tôi đến đây, nghĩa là đã tin tưởng tôi, nếu đã tin tưởng tôi thì nên tuyệt đối tín nhiệm."
Cố Trường Phong biết mình vừa hỏi có chút không ổn, hơi mím môi.
Bạch Thi Lan nói: "Tô Bạch Hân rất lợi hại, cô ấy nói được thì chắc chắn là được, anh không cần lo lắng dù sao cô ấy cũng có chạy đằng trời được đâu!"
Cố Trường Phong nghe lời Bạch Thi Lan nói xong, khẽ mỉm cười, "Cô nói đúng, tôi vừa mới lơ đễnh."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, đứng lên, đi về phía cửa.
"Vậy chúng ta đi ra?"
Tô Bạch Hân cười cười, "Không cần, tôi chỉ châm cứu cho vị gia gia này thôi, không cần phải đi ra ngoài, vừa hay cũng để thanh niên trí thức Cố yên tâm!"
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, lại ngồi trở về, chống cằm nhìn Tô Bạch Hân.
Vừa nãy những lời đó hẳn là nói với Cố Trường Phong nhỉ?
Dù sao vừa rồi Cố Trường Phong còn đang hoài nghi Tô Bạch Hân!
Nam chính vào lúc này còn hoài nghi Tô Bạch Hân, người ta cũng đã đưa về nhà rồi, còn gì mà phải hoài nghi nữa.
Tô Bạch Hân lấy ra một loạt ngân châm, Bạch Thi Lan liếc nhìn qua, đôi mắt lập tức trợn to.
Những chiếc ngân châm ánh lên ánh sáng mờ ảo khiến Bạch Thi Lan không khỏi nuốt nước bọt một cái, khẩn trương lên.
Chắc chắn là đâm đau lắm đây!
Bạch Thi Lan nghĩ thầm, chốc nữa lão gia tử kia chắc chắn sẽ kêu lên, Cố Trường Phong lát nữa không biết có nổi cáu không.
Nhưng mà Bạch Thi Lan nhìn thấy những cây kim đâm vào da kia mà Cố Trường Phong ông ngoại không hề rên một tiếng nào.
Ngược lại, chính nàng lại không dám nhìn nhiều.
"Xong rồi, gia gia, bây giờ ông cảm thấy thế nào?"
Yến Thanh mím môi, xoa xoa lên chân, "Có chút cảm giác."
Tô Bạch Hân thu châm, cười nói: "Ông có cảm giác như vậy là rất tốt, điều đó cho thấy tốc độ hồi phục của ông sẽ rất nhanh."
Yến Thanh đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Cô nói thật sao?"
Tô Bạch Hân: "Ông yên tâm, đến lúc tôi rời đi, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông!"
Nghe được lời của Tô Bạch Hân nói, Yến Thanh lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu cô nương, nói mạnh miệng thì không tốt đâu."
Bạch Thi Lan tặc lưỡi một tiếng, "Ngươi nghe chẳng phải tốt đấy sao, đến cuối cùng là nói khoác hay không thì qua mấy ngày nữa ông sẽ biết thôi."
Không cần phải nói những lời này lúc này, dù sao còn hơn là không có hy vọng gì mà.
Trước khi rời đi, Yến Thanh còn cố tình nhìn Bạch Thi Lan một cái, khiến Bạch Thi Lan cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.
Nàng hướng tới Tô Bạch Hân đang đứng thẳng bên cạnh hỏi: "Ngươi nói xem, ánh mắt kia là hắn đang coi thường ta sao?"
Tô Bạch Hân nhướng mày, "Để ý?"
"Ta để ý gì chứ? Ta chỉ là đang nghi ngờ thôi, có phải hắn đang ghét bỏ ta không vậy? Cảm thấy ta trèo cao con trai của hắn?"
Giống như mẹ của Cố Trường Phong ấy?
Tô Bạch Hân khẽ cười một tiếng, "Nếu thật sự không thích cô, thì cô có thể làm gì?"
Bạch Thi Lan nhún vai, đương nhiên là không thể làm gì được.
Người ta không thích thì là không thích, dù bạn có làm gì đi nữa cũng chẳng dễ dàng gì để thay đổi.
Bạch Thi Lan cũng không có ý định thay đổi thái độ của người khác đối với mình.
Độ khó đó quá lớn, ai chẳng biết việc thay đổi một người là chuyện khó khăn nhất!
Bạch Thi Lan tự nhận là mình cũng không có năng lực đó!
Thấy nàng một bộ dạng chẳng có gì lạ, Tô Bạch Hân khẽ cười hai tiếng.
"Đúng là vậy, vốn dĩ cô chính là người như vậy."
Bạch Thi Lan không hiểu nhìn nàng, nàng là người như thế nào?
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Trường Phong không có dẫn các nàng về thẳng Cố gia ngay, mà lại đi lòng vòng quanh đó.
Trong thành phố dù sao cũng khác so với ở nông thôn, đặc biệt là những thành phố lớn, thành phố lớn và huyện thành nhỏ của họ quả là hai thế giới khác nhau, căn bản là hoàn toàn hai kiểu.
Hơn nữa, tốc độ phát triển của thành phố lớn cũng không giống so với thành phố nhỏ.
Bạch Thi Lan nhìn thấy những chiếc váy có vẻ thời thượng ở trong cửa hàng thời trang, đôi mắt đều sáng lên.
Lặng lẽ sờ vào chiếc ví tiền nhỏ đang đựng tiền của mình.
Khi trở về đến Cố gia, Bạch Thi Lan xách hai gói đồ lớn, trong tay Tô Bạch Hân cũng cầm một gói nhỏ.
Vừa bước vào cửa Cố gia, liền nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
Bạch Thi Lan tai khẽ động đậy, liền biết người đang nói là Tô Văn Tuyết.
Quả nhiên sau khi đi vào, liền thấy Tô Văn Tuyết đang ngồi bên cạnh Cố mẫu, Tô Văn Tuyết khẽ ngẩng đầu lên nhìn.
Cười ôn hòa lễ phép.
"Bạch Thi Lan, Tô Bạch Hân, thì ra các cô đang ở nhà anh Trường Phong à! Tôi còn tưởng các cô ở nhà khách chứ, còn định đến mấy nhà khách gần đây tìm các cô đấy!"
Bạch Thi Lan vừa nghe đã biết đây chỉ là lời nói ngoài mặt, chuyện để Tô Văn Tuyết đi tìm các nàng đơn giản là chuyện không tưởng a!
Ai mà chẳng biết bây giờ nàng chính là người mà Tô Văn Tuyết ghét nhất.
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Vậy cũng không cần cô phải khổ cực thế đâu, bọn tôi đều ở chỗ này cả."
Tô Văn Tuyết siết chặt tay, vẻ mặt có chút không vui.
Ánh mắt Cố mẫu rơi vào trên tay Bạch Thi Lan, hơi mím môi, sắc mặt không được tốt nói: "Vừa mới ra ngoài đã vội đi mua đồ?"
Bạch Thi Lan cúi đầu nhìn xuống, cầm gói đồ lớn đựng quần áo trên tay mà không hề giấu diếm.
Cố Trường Phong: "Đây là tiền riêng của Lan muội muội mua."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ? Nói thì nói thôi!
Sao lại muốn đem chuyện mình lấy tiền riêng ra tiêu xài đem ra nói vậy chứ!
Bạch Thi Lan biểu tình có chút cứng đờ, gượng gạo cười với Cố mẫu: "Ha ha, chưa từng thấy quần áo nào đẹp như vậy."
Cố mẫu hơi mím môi, khẽ liếc mắt một cái, giọng nói bình tĩnh nói ra: "Ta biết, ta muốn nói là, ngươi vừa mới đến đây, liền đã dùng một khoản tiền lớn như vậy để mua quần áo."
"Hơn nữa, ngươi hẳn là còn muốn ở lại đây một thời gian nữa, nếu tiêu hết tiền rồi, chuyện đó đối với ngươi mà nói cũng không hay. Dù sao, trong cuộc sống còn có những chỗ khác cần dùng đến tiền."
"Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể sắp xếp chi tiêu hợp lý, không cần quá mức lãng phí. Đương nhiên, nếu ngươi có khó khăn gì hoặc cần giúp đỡ, có thể tùy thời nói với chúng ta."
Bạch Thi Lan trầm mặc một chút, gượng gạo nói ra: "Bá mẫu, người cứ yên tâm, ta sẽ không tiêu xài bậy bạ. Bộ quần áo này quả thật rất đẹp, nên ta mới không nhịn được mà mua. Sau này ta sẽ chú ý tiết kiệm."
Chỉ là hai bộ quần áo thôi, biểu hiện gì mà nặng nề như vậy!
Cố mẫu nhìn vẻ thành khẩn của Bạch Thi Lan, nhẹ gật đầu, tỏ ý tán thành.
Nàng mỉm cười nói với Bạch Thi Lan: "Vậy thì tốt rồi, ta cũng không muốn vợ tương lai của Trường Phong là người không biết tiết kiệm."
Bạch Thi Lan: ... .
Chẳng phải là không thích ta sao? Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện vợ tương lai của Cố Trường Phong?
Tô Văn Tuyết đứng một bên nghe Cố mẫu nói vậy, biểu tình có một chút thay đổi, ngón tay nắm chặt hơn.
Nàng không tin Cố a di xem trọng Bạch Thi Lan, thân phận của Bạch Thi Lan không xứng với Cố Trường Phong một chút nào!
Một con nhỏ ở nông thôn lên vốn dĩ là thô tục, bất quá là có chút nhan sắc thôi.
Chút nhan sắc đó thì tính là gì, nàng không thấy Cố Trường Phong là người xem trọng nhan sắc.
Nếu nói về nhan sắc thì nàng cũng không kém!
Bạch Thi Lan tiếp tục giữ nụ cười gượng gạo trên mặt, Cố Trường Phong lên tiếng giải vây: "Ngươi đi cất đồ trước đi, biết phòng ở đâu không?"
Bạch Thi Lan liền vội vàng gật đầu, "Biết biết, vậy ta lên trước."
Nàng không kịp chờ đợi muốn rời khỏi hiện trường, sợ sẽ bị gọi lại.
Về tới phòng, Bạch Thi Lan lấy quần áo từ trong túi ra ngoài.
Chuẩn bị cất vào tủ quần áo, vừa mở tủ ra, liền thấy bên trong treo đầy quần áo nam, hiển nhiên là của Cố Trường Phong.
Bạch Thi Lan đứng trước tủ quần áo hồi lâu, khóe miệng có chút co giật, không nhịn được than thầm: "Để quần áo của ta vào, sao thấy kỳ kỳ vậy nhỉ?"
Nàng trực tiếp đẩy mấy bộ quần áo đang treo sang một bên, chừa ra không ít khoảng trống, sau đó cất đồ của mình vào.
Bạch Thi Lan vỗ vỗ tay, lúc này mới thấy vừa mắt.
"Như vậy mới đúng chứ!"
Sau khi thu dọn xong, nàng cũng không đi ra ngoài.
Bạch Thi Lan cảm thấy ở một mình trong phòng vẫn thoải mái hơn một chút, vừa ra khỏi cửa liền phải đối mặt với mẹ của nam chủ và Tô Văn Tuyết.
Thôi vậy, hãy để cho hai nhân vật chính tự đối mặt đi!
Nàng cũng chỉ là một pháo hôi, chỉ muốn kiếm một chuyến thu nhập thêm mà thôi.
Nằm trên giường, mắt đã bắt đầu díu lại, khi gần rơi vào giấc ngủ thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Khiến Bạch Thi Lan giật mình, hoảng sợ mở mắt.
"Thi Lan, ngủ rồi sao?"
Tiếng bên ngoài rất nhỏ, dường như sợ làm ồn đến người trong phòng.
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, sau khi ngồi dậy liền ra mở cửa phòng.
Ngoài cửa là Cố Trường Phong, Cố Trường Phong nhìn Bạch Thi Lan tóc hơi xốc xếch, đôi mắt khẽ lay động.
"Vừa rồi ngủ rồi hả?"
Bạch Thi Lan tựa vào khung cửa, ngáp một cái, mệt mỏi "ừ" một tiếng.
"Xin lỗi, xem ra ta đã quấy rầy ngươi rồi."
Bạch Thi Lan nhấc mí mắt, "Sao vậy?"
"Cha ta về muốn gặp ngươi."
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
Thôi xong, cơn buồn ngủ của Bạch Thi Lan biến mất hoàn toàn, thậm chí cảm giác đầu óc sắp không ổn rồi!
Khẩn trương đến sắp không nói nên lời, "A? Gặp, gặp ta hả?"
"Không có gì, nếu bây giờ ngươi thật sự mệt thì cứ nghỉ ngơi đi; chờ ngươi nghỉ ngơi xong rồi gặp cũng được."
Bạch Thi Lan nuốt một ngụm nước bọt, "Không, không cần, sớm gặp muộn gì cũng phải gặp mà?" Huống chi nàng cũng đã tỉnh, người phía dưới nhất định là biết rồi...
Yến Thanh ánh mắt chuyển dời đến Bạch Thi Lan trên người, trong ánh mắt hắn mang theo vài phần xem xét, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nàng chẳng lẽ không phải bạn bè của ngươi sao?"
Bạch Thi Lan chớp chớp đôi mắt to linh động, giọng nói mười phần khẳng định trả lời: "Bạn bè? Đương nhiên không phải a, chúng ta chỉ là hàng xóm mà thôi!"
Hơn nữa còn là loại hàng xóm cách xa nhau không xa nha!
Yến Thanh nghe xong trầm mặc không nói...
"Ta nhìn ngươi và nàng quan hệ cũng không giống như thật sự tốt!" Yến Thanh đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.
Bạch Thi Lan nghe vậy, lập tức kinh ngạc đến trừng lớn hai mắt, trong lòng âm thầm sợ hãi than: Lão đầu tử này ánh mắt cũng quá sắc bén a, lại liếc mắt một cái đã thấy rõ hết thảy! Không đúng a, chính mình hẳn là không có biểu hiện ra dấu hiệu quan hệ không tốt với Tô Bạch Hân đi! Nàng không khỏi bắt đầu nhớ lại những hành động cử chỉ trước đây, ý đồ tìm ra dấu vết có thể làm bại lộ ý tưởng thật sự của mình, nhưng không thu hoạch được gì.
Yến Thanh mí mắt hơi động đậy một chút, nhẹ giọng nói ra: "Xem ra ta đoán đúng rồi!"
Bạch Thi Lan trầm mặc không biết nói gì mà nhìn hắn, trong lòng thầm thì: Lão đầu tử này biểu tình thấy thế nào cũng đều khiến người ta cảm thấy rất muốn ăn đòn!
Nàng cười khan hai tiếng, cố gắng để ngữ khí của mình nghe tự nhiên nhất có thể, "Ông ngoại, ngài đừng có hiểu lầm. Ta và Tô Bạch Hân xác thật có thể coi là bạn bè tốt nha!"
Kỳ thật, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, mối quan hệ giữa các nàng dù như thế nào cũng tuyệt đối không thể nào trở thành đối địch!
Ở trong câu chuyện, nàng thà đảm nhận một vai phụ mờ nhạt, cũng tuyệt đối không muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của các nhân vật chính! Dù sao, làm vai phụ, muốn chiến thắng các nhân vật chính cường đại cơ hồ là chuyện không thể nào. Hơi không cẩn thận, nàng chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục bi thảm...
Tô Bạch Hân khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, "Đúng vậy, gia gia, ta và Bạch Thi Lan có thể nói là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ con vô tư, từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên tình cảm giữa chúng ta tự nhiên sẽ sâu đậm hơn so với những người khác."
Nghe đến câu này, mí mắt Bạch Thi Lan không khống chế được hơi giật giật một chút. Đây là thật sao? Tình cảm của các nàng thật sự sâu đậm như vậy sao? Vì sao chính nàng một chút cũng không cảm nhận được đâu? Chẳng phải các nàng chỉ là kiểu hàng xóm quen thuộc mà xa lạ sao? Hơn nữa, mụ mụ nàng vẫn luôn rất ghét người một nhà Tô Bạch Hân, đương nhiên không bao gồm bản thân Tô Bạch Hân nha.
Lúc này, Tô Bạch Hân tiếp tục nói: "Gia gia, bây giờ ta muốn châm cứu cho ngài, mời ngài thả lỏng người."
Yến Thanh nghe lời Tô Bạch Hân nói xong, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Bạch Thi Lan chú ý thấy sắc mặt Yến Thanh trở nên âm trầm, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Không phải là sợ kim tiêm đấy chứ? Bộ dạng này đúng là có chút giống a!
Vội vàng mở miệng nói: "Ông ngoại, tại sao ngài không nói gì? Tô Bạch Hân cần hiểu rõ tình hình giác quan của ngài đây."
Tô Bạch Hân như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Thi Lan, mà Bạch Thi Lan thì lại không hề nhận ra ánh mắt đó.
Yến Thanh ánh mắt phức tạp, hắn nhìn Bạch Thi Lan một cái thật sâu, giọng nói có chút không vui nói: "Ngươi gọi thân thiết quá nhỉ!"
Bạch Thi Lan vẻ mặt mờ mịt, trong lòng không khỏi dâng lên vô số dấu chấm hỏi.
Nàng âm thầm cân nhắc, nếu không gọi Yến Thanh là ông ngoại, vậy thì nên gọi như thế nào đây? Gọi là gia gia? Hay là lão nhân? Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Thi Lan không nhịn được giật giật khóe miệng, nghĩ thầm nếu quả thật gọi như vậy thì chỉ sợ sẽ càng làm Yến Thanh tức giận thêm thôi.
Lúc này, Cố Trường Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, ngài cứ chuyên tâm trả lời câu hỏi của Tô Bạch Hân trước đi, cùng cháu dâu tương lai nói chuyện phiếm thì khi nào rảnh cũng được, không cần vội."
Yến Thanh mí mắt khẽ nhíu lại, trong lòng âm thầm nói thầm: Thằng nhóc này, đi ra ngoài một chuyến, thay đổi ngược lại nhiều ghê, trước kia có thấy hắn quan tâm đến ai như vậy đâu.
Bất đắc dĩ, Yến Thanh trong lòng vẫn có vài phần dao động bởi vì ngoại tôn của hắn chắc chắn không thể nào giỏi lừa gạt hắn.
Cho nên, con bé kia nói không chừng có thể chữa lành chân cho hắn thật.
"Vậy chúng ta ra ngoài đi."
Bạch Thi Lan hướng về phía Cố Trường Phong hất cằm.
Cố Trường Phong ánh mắt dừng lại trên người Yến Thanh, "Tô đồng chí, cô có mấy phần chắc chắn?"
Tô Bạch Hân cười nhạt một tiếng, "Nếu anh đã đưa tôi đến đây, nghĩa là đã tin tưởng tôi, nếu đã tin tưởng tôi thì nên tuyệt đối tín nhiệm."
Cố Trường Phong biết mình vừa hỏi có chút không ổn, hơi mím môi.
Bạch Thi Lan nói: "Tô Bạch Hân rất lợi hại, cô ấy nói được thì chắc chắn là được, anh không cần lo lắng dù sao cô ấy cũng có chạy đằng trời được đâu!"
Cố Trường Phong nghe lời Bạch Thi Lan nói xong, khẽ mỉm cười, "Cô nói đúng, tôi vừa mới lơ đễnh."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, đứng lên, đi về phía cửa.
"Vậy chúng ta đi ra?"
Tô Bạch Hân cười cười, "Không cần, tôi chỉ châm cứu cho vị gia gia này thôi, không cần phải đi ra ngoài, vừa hay cũng để thanh niên trí thức Cố yên tâm!"
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, lại ngồi trở về, chống cằm nhìn Tô Bạch Hân.
Vừa nãy những lời đó hẳn là nói với Cố Trường Phong nhỉ?
Dù sao vừa rồi Cố Trường Phong còn đang hoài nghi Tô Bạch Hân!
Nam chính vào lúc này còn hoài nghi Tô Bạch Hân, người ta cũng đã đưa về nhà rồi, còn gì mà phải hoài nghi nữa.
Tô Bạch Hân lấy ra một loạt ngân châm, Bạch Thi Lan liếc nhìn qua, đôi mắt lập tức trợn to.
Những chiếc ngân châm ánh lên ánh sáng mờ ảo khiến Bạch Thi Lan không khỏi nuốt nước bọt một cái, khẩn trương lên.
Chắc chắn là đâm đau lắm đây!
Bạch Thi Lan nghĩ thầm, chốc nữa lão gia tử kia chắc chắn sẽ kêu lên, Cố Trường Phong lát nữa không biết có nổi cáu không.
Nhưng mà Bạch Thi Lan nhìn thấy những cây kim đâm vào da kia mà Cố Trường Phong ông ngoại không hề rên một tiếng nào.
Ngược lại, chính nàng lại không dám nhìn nhiều.
"Xong rồi, gia gia, bây giờ ông cảm thấy thế nào?"
Yến Thanh mím môi, xoa xoa lên chân, "Có chút cảm giác."
Tô Bạch Hân thu châm, cười nói: "Ông có cảm giác như vậy là rất tốt, điều đó cho thấy tốc độ hồi phục của ông sẽ rất nhanh."
Yến Thanh đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Cô nói thật sao?"
Tô Bạch Hân: "Ông yên tâm, đến lúc tôi rời đi, chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông!"
Nghe được lời của Tô Bạch Hân nói, Yến Thanh lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu cô nương, nói mạnh miệng thì không tốt đâu."
Bạch Thi Lan tặc lưỡi một tiếng, "Ngươi nghe chẳng phải tốt đấy sao, đến cuối cùng là nói khoác hay không thì qua mấy ngày nữa ông sẽ biết thôi."
Không cần phải nói những lời này lúc này, dù sao còn hơn là không có hy vọng gì mà.
Trước khi rời đi, Yến Thanh còn cố tình nhìn Bạch Thi Lan một cái, khiến Bạch Thi Lan cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.
Nàng hướng tới Tô Bạch Hân đang đứng thẳng bên cạnh hỏi: "Ngươi nói xem, ánh mắt kia là hắn đang coi thường ta sao?"
Tô Bạch Hân nhướng mày, "Để ý?"
"Ta để ý gì chứ? Ta chỉ là đang nghi ngờ thôi, có phải hắn đang ghét bỏ ta không vậy? Cảm thấy ta trèo cao con trai của hắn?"
Giống như mẹ của Cố Trường Phong ấy?
Tô Bạch Hân khẽ cười một tiếng, "Nếu thật sự không thích cô, thì cô có thể làm gì?"
Bạch Thi Lan nhún vai, đương nhiên là không thể làm gì được.
Người ta không thích thì là không thích, dù bạn có làm gì đi nữa cũng chẳng dễ dàng gì để thay đổi.
Bạch Thi Lan cũng không có ý định thay đổi thái độ của người khác đối với mình.
Độ khó đó quá lớn, ai chẳng biết việc thay đổi một người là chuyện khó khăn nhất!
Bạch Thi Lan tự nhận là mình cũng không có năng lực đó!
Thấy nàng một bộ dạng chẳng có gì lạ, Tô Bạch Hân khẽ cười hai tiếng.
"Đúng là vậy, vốn dĩ cô chính là người như vậy."
Bạch Thi Lan không hiểu nhìn nàng, nàng là người như thế nào?
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Trường Phong không có dẫn các nàng về thẳng Cố gia ngay, mà lại đi lòng vòng quanh đó.
Trong thành phố dù sao cũng khác so với ở nông thôn, đặc biệt là những thành phố lớn, thành phố lớn và huyện thành nhỏ của họ quả là hai thế giới khác nhau, căn bản là hoàn toàn hai kiểu.
Hơn nữa, tốc độ phát triển của thành phố lớn cũng không giống so với thành phố nhỏ.
Bạch Thi Lan nhìn thấy những chiếc váy có vẻ thời thượng ở trong cửa hàng thời trang, đôi mắt đều sáng lên.
Lặng lẽ sờ vào chiếc ví tiền nhỏ đang đựng tiền của mình.
Khi trở về đến Cố gia, Bạch Thi Lan xách hai gói đồ lớn, trong tay Tô Bạch Hân cũng cầm một gói nhỏ.
Vừa bước vào cửa Cố gia, liền nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
Bạch Thi Lan tai khẽ động đậy, liền biết người đang nói là Tô Văn Tuyết.
Quả nhiên sau khi đi vào, liền thấy Tô Văn Tuyết đang ngồi bên cạnh Cố mẫu, Tô Văn Tuyết khẽ ngẩng đầu lên nhìn.
Cười ôn hòa lễ phép.
"Bạch Thi Lan, Tô Bạch Hân, thì ra các cô đang ở nhà anh Trường Phong à! Tôi còn tưởng các cô ở nhà khách chứ, còn định đến mấy nhà khách gần đây tìm các cô đấy!"
Bạch Thi Lan vừa nghe đã biết đây chỉ là lời nói ngoài mặt, chuyện để Tô Văn Tuyết đi tìm các nàng đơn giản là chuyện không tưởng a!
Ai mà chẳng biết bây giờ nàng chính là người mà Tô Văn Tuyết ghét nhất.
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, "Vậy cũng không cần cô phải khổ cực thế đâu, bọn tôi đều ở chỗ này cả."
Tô Văn Tuyết siết chặt tay, vẻ mặt có chút không vui.
Ánh mắt Cố mẫu rơi vào trên tay Bạch Thi Lan, hơi mím môi, sắc mặt không được tốt nói: "Vừa mới ra ngoài đã vội đi mua đồ?"
Bạch Thi Lan cúi đầu nhìn xuống, cầm gói đồ lớn đựng quần áo trên tay mà không hề giấu diếm.
Cố Trường Phong: "Đây là tiền riêng của Lan muội muội mua."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ? Nói thì nói thôi!
Sao lại muốn đem chuyện mình lấy tiền riêng ra tiêu xài đem ra nói vậy chứ!
Bạch Thi Lan biểu tình có chút cứng đờ, gượng gạo cười với Cố mẫu: "Ha ha, chưa từng thấy quần áo nào đẹp như vậy."
Cố mẫu hơi mím môi, khẽ liếc mắt một cái, giọng nói bình tĩnh nói ra: "Ta biết, ta muốn nói là, ngươi vừa mới đến đây, liền đã dùng một khoản tiền lớn như vậy để mua quần áo."
"Hơn nữa, ngươi hẳn là còn muốn ở lại đây một thời gian nữa, nếu tiêu hết tiền rồi, chuyện đó đối với ngươi mà nói cũng không hay. Dù sao, trong cuộc sống còn có những chỗ khác cần dùng đến tiền."
"Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể sắp xếp chi tiêu hợp lý, không cần quá mức lãng phí. Đương nhiên, nếu ngươi có khó khăn gì hoặc cần giúp đỡ, có thể tùy thời nói với chúng ta."
Bạch Thi Lan trầm mặc một chút, gượng gạo nói ra: "Bá mẫu, người cứ yên tâm, ta sẽ không tiêu xài bậy bạ. Bộ quần áo này quả thật rất đẹp, nên ta mới không nhịn được mà mua. Sau này ta sẽ chú ý tiết kiệm."
Chỉ là hai bộ quần áo thôi, biểu hiện gì mà nặng nề như vậy!
Cố mẫu nhìn vẻ thành khẩn của Bạch Thi Lan, nhẹ gật đầu, tỏ ý tán thành.
Nàng mỉm cười nói với Bạch Thi Lan: "Vậy thì tốt rồi, ta cũng không muốn vợ tương lai của Trường Phong là người không biết tiết kiệm."
Bạch Thi Lan: ... .
Chẳng phải là không thích ta sao? Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện vợ tương lai của Cố Trường Phong?
Tô Văn Tuyết đứng một bên nghe Cố mẫu nói vậy, biểu tình có một chút thay đổi, ngón tay nắm chặt hơn.
Nàng không tin Cố a di xem trọng Bạch Thi Lan, thân phận của Bạch Thi Lan không xứng với Cố Trường Phong một chút nào!
Một con nhỏ ở nông thôn lên vốn dĩ là thô tục, bất quá là có chút nhan sắc thôi.
Chút nhan sắc đó thì tính là gì, nàng không thấy Cố Trường Phong là người xem trọng nhan sắc.
Nếu nói về nhan sắc thì nàng cũng không kém!
Bạch Thi Lan tiếp tục giữ nụ cười gượng gạo trên mặt, Cố Trường Phong lên tiếng giải vây: "Ngươi đi cất đồ trước đi, biết phòng ở đâu không?"
Bạch Thi Lan liền vội vàng gật đầu, "Biết biết, vậy ta lên trước."
Nàng không kịp chờ đợi muốn rời khỏi hiện trường, sợ sẽ bị gọi lại.
Về tới phòng, Bạch Thi Lan lấy quần áo từ trong túi ra ngoài.
Chuẩn bị cất vào tủ quần áo, vừa mở tủ ra, liền thấy bên trong treo đầy quần áo nam, hiển nhiên là của Cố Trường Phong.
Bạch Thi Lan đứng trước tủ quần áo hồi lâu, khóe miệng có chút co giật, không nhịn được than thầm: "Để quần áo của ta vào, sao thấy kỳ kỳ vậy nhỉ?"
Nàng trực tiếp đẩy mấy bộ quần áo đang treo sang một bên, chừa ra không ít khoảng trống, sau đó cất đồ của mình vào.
Bạch Thi Lan vỗ vỗ tay, lúc này mới thấy vừa mắt.
"Như vậy mới đúng chứ!"
Sau khi thu dọn xong, nàng cũng không đi ra ngoài.
Bạch Thi Lan cảm thấy ở một mình trong phòng vẫn thoải mái hơn một chút, vừa ra khỏi cửa liền phải đối mặt với mẹ của nam chủ và Tô Văn Tuyết.
Thôi vậy, hãy để cho hai nhân vật chính tự đối mặt đi!
Nàng cũng chỉ là một pháo hôi, chỉ muốn kiếm một chuyến thu nhập thêm mà thôi.
Nằm trên giường, mắt đã bắt đầu díu lại, khi gần rơi vào giấc ngủ thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Khiến Bạch Thi Lan giật mình, hoảng sợ mở mắt.
"Thi Lan, ngủ rồi sao?"
Tiếng bên ngoài rất nhỏ, dường như sợ làm ồn đến người trong phòng.
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, sau khi ngồi dậy liền ra mở cửa phòng.
Ngoài cửa là Cố Trường Phong, Cố Trường Phong nhìn Bạch Thi Lan tóc hơi xốc xếch, đôi mắt khẽ lay động.
"Vừa rồi ngủ rồi hả?"
Bạch Thi Lan tựa vào khung cửa, ngáp một cái, mệt mỏi "ừ" một tiếng.
"Xin lỗi, xem ra ta đã quấy rầy ngươi rồi."
Bạch Thi Lan nhấc mí mắt, "Sao vậy?"
"Cha ta về muốn gặp ngươi."
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
Thôi xong, cơn buồn ngủ của Bạch Thi Lan biến mất hoàn toàn, thậm chí cảm giác đầu óc sắp không ổn rồi!
Khẩn trương đến sắp không nói nên lời, "A? Gặp, gặp ta hả?"
"Không có gì, nếu bây giờ ngươi thật sự mệt thì cứ nghỉ ngơi đi; chờ ngươi nghỉ ngơi xong rồi gặp cũng được."
Bạch Thi Lan nuốt một ngụm nước bọt, "Không, không cần, sớm gặp muộn gì cũng phải gặp mà?" Huống chi nàng cũng đã tỉnh, người phía dưới nhất định là biết rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận