Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 58: Cãi nhau (length: 15027)

Liễu Mộng Mộng khóe miệng giật một cái, cẩn thận liếc mắt nhìn.
"Đúng là có chút giống, thế nhưng ta cũng không xác định, chỉ là lúc cùng giặt quần áo từng nhìn thấy."
Bạch Thi Lan vừa nhìn liền biết đây nhất định là bị oan, nữ chủ làm sao có thể sẽ cùng người đàn ông khác có quan hệ gì.
Hơn nữa Tô Bạch Hân cả ngày chỉ biết vội vàng kiếm tiền chế dược, làm gì có thời gian đi hẹn hò, hơn nữa người đàn ông này trông còn không đẹp bằng Cố Trường Phong.
Có mà thích mới là chuyện lạ!
"Khi nào?" Bạch Thi Lan nhiều chuyện hỏi một câu.
Nam thanh niên trí thức hơi mím môi, "Ta quên, dù sao cũng là cái con đàn bà không biết liêm sỉ này ra tay với ta, lúc ta tỉnh lại, trên tay ta cũng chỉ có thứ này!"
Bạch Thi Lan kinh một tiếng, "Vậy là ngươi bị làm hôn mê khi nào?"
Nam thanh niên trí thức suy tư một chút, "Buổi sáng."
"Buổi sáng? Buổi sáng ngày nào?"
Chính là buổi sáng mấy ngày hôm trước.
Mấy ngày hôm trước? Mấy ngày trước đó chẳng phải là lên núi đi tìm nhân sâm hay sao?
Lời nói dối này tệ quá đi!
Bạch Thi Lan ha ha bắt đầu cười khẩy, "Ngươi xác định chứ?"
Tô Bạch Hân cũng nghĩ đến chuyện hôm đó, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
"Ta xác định! Chính là mấy ngày hôm trước, chẳng lẽ các ngươi không muốn nhận!"
Đào Hỉ liếc một cái, "Ta thấy ngươi là để ý đến cái mặt của Tô Bạch Hân nên cố tình ăn vạ đấy à! Đàn ông các ngươi thật là nông cạn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, bộ dạng cũng thực sự là khiến người buồn nôn."
Ánh mắt của nam thanh niên trí thức lập tức rơi vào người Đào Hỉ vừa nói chuyện.
"Ngươi cùng nàng là một phe! Tự nhiên sẽ bênh nàng, a, lũ đàn bà các ngươi chẳng phải đều là một giuộc sao?"
Đào Hỉ lập tức nổi giận, "Ngươi có bản lĩnh nói thêm câu nữa, làm sao không có được người liền muốn hủy hoại thanh danh của người ta, tuy rằng ta không thích Tô Bạch Hân, nhưng hôm đó Tô Bạch Hân là ở cùng với chúng ta! Ngươi tính toán sai rồi!"
Mấy thím đang xem náo nhiệt mỗi người đều vểnh tai, nghe được lời của Đào Hỉ xong liền vội vàng hỏi: "Mấy đứa con gái các ngươi chạy lên núi làm gì? Cả ngày lêu lổng, chỉ biết lười biếng đi chơi, cũng không biết có nhà ai thèm rước không."
"Thím, mồm thím thối thế, vẫn nên cách xa ta ra chút, hơn nữa ta có đối tượng rồi, người yêu của ta là người nhà thím cả đời trèo cũng không lên được."
Thím kia bị Đào Hỉ mắng cho đỏ mặt, bị mất mặt trước mọi người có chút không qua được.
"Cái đồ con gái hỗn xược kia nói cái gì đó! Có tin lão nương xé rách miệng của ngươi không!"
Đào Hỉ khẽ cười một tiếng, "Ta sợ quá đi, thím có bản lĩnh đến đây, nếu thím dám động đến ta, ta sẽ mách mẹ ta, thím sẽ chờ mẹ ta xé rách miệng của thím đi!"
Bạch Thi Lan há hốc mồm, vội vàng can ngăn, "Thím ơi, thím, thím đừng có chấp nhặt với chúng ta nhiều năm như vậy rồi, thím còn không nhận ra chúng ta thì đúng là đôi mắt của thím nên đi chữa thật đấy! Lời Đào Hỉ nói tuy không dễ nghe nhưng cũng không có oan cho thím đâu!"
Thím kia tưởng là Bạch Thi Lan sẽ nói lời hay ho gì, nghe xong lời của Bạch Thi Lan càng thêm tức, trực tiếp giơ cánh tay vạm vỡ lên định túm lấy hai người.
Bạch Thi Lan tuy yếu ớt, nhưng cũng không phải dạng người chịu đánh không hoàn thủ.
Đào Duyệt thấy vậy càng thêm giận dữ, "Ngươi dám đánh chị ta, ta giết chết ngươi!"
"Tiểu muội! ! Bà già thối tha, ngươi muốn chết sao! !"
Ba người đánh thành một đoàn, ngược lại đem chuyện của Tô Bạch Hân và nam nhân kia gác qua một bên.
Những người xung quanh vội vàng vào can ngăn, "Thôi đừng đánh nữa, dì Chu, người lớn như vậy còn chấp nhặt với bọn trẻ làm gì!"
"Ngọa Tào, tiểu muội!"
Bạch Thi Ý vốn là đi đến chỗ Tô Bạch Hân nghĩ chuyện này sợ là không dễ giải quyết, lại quay người đi tìm bí thư chi bộ thôn, ai ngờ khi anh ta dẫn người quay lại nhìn thấy hai em gái và vợ mình lại đánh nhau với người! !
Anh ta vội vàng chạy đến, đưa tay đè người của hai bên xuống.
"Làm gì thế, làm gì thế! Sao lại còn đánh nhau?"
Bạch Thi Ý sắp không ngăn nổi nữa, sức chiến đấu của mấy bà này có hơi bị mạnh đấy.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, này, ai giật tóc của ta thế? Mau buông ra, mau buông ra!"
Vẻ mặt của Bạch Thi Ý lập tức méo mó, cảm giác da đầu sắp bị giật rồi.
"Còn không mau dừng tay!"
Một giọng nói hùng hậu lại khàn khàn chậm rãi vang lên.
Lập tức tất cả dân làng ở đó đều dừng lại, cứng đờ đứng tại chỗ.
Thím Chu đang gây chuyện lúc này cũng bị Bạch Thi Ý đè xuống.
"Có chuyện gì chúng ta không thể nói, cứ phải động tay động chân?"
Bạch Thi Ý cũng không tiện trách mắng người lớn tuổi, đành phải chuyển sang trách móc em gái mình.
"Không phải em ở nhà nhặt đậu à? Sao lại chạy ra đây?"
Bạch Thi Lan lúc này có chút chật vật, cô giơ tay lên sửa sang lại mái tóc rối bời.
"Chẳng phải tại không chịu nổi khi thấy Tô Bạch Hân bị người bắt nạt à? Chúng ta mới tới giúp cô ấy thôi !"
Tô Bạch Hân sững sờ, trong lòng có chút cảm động.
"Thi Lan..."
"Chuyện này liên quan gì đến mấy người, các người còn chẳng biết bên trong này đã xảy ra chuyện gì? Đừng đến làm loạn."
Nói xong, lại ngại ngùng nhìn người bí thư chi bộ có chút tuổi đứng phía sau.
"Lý gia gia, mấy đứa nó không hiểu chuyện, ông đừng để bụng."
Lý Chí Trăn chắp tay sau lưng, "Xảy ra chuyện gì?"
"Bí thư chi bộ, ông phải làm chủ cho con gái tôi chứ, cái tên thanh niên tri thức này vũ nhục con gái tôi còn trong trắng, ông xem, đã có nhiều người như vậy đến đây rồi, hắn chính là muốn mượn cơ hội kiếm vợ đấy!"
Bí thư chi bộ nhìn về phía nam thanh niên tri thức, "Cậu có gì chứng minh?"
"Chẳng lẽ vật trong tay tôi còn chưa đủ chứng minh sao?"
Bí thư chi bộ lắc đầu, "Chỉ là một bộ quần áo không biết là của ai, cậu phải chứng minh bộ quần áo này là của Tô Bạch Hân mới được."
Nam thanh niên tri thức tròng mắt đảo quanh, "Tôi, tôi còn nhớ, trên eo của cô ta có một nốt ruồi đỏ!"
Sắc mặt của Tô Bạch Hân lập tức tái đi, người đàn ông này tại sao biết?
Trên người nàng có nốt ruồi, trừ người nhà thì không ai biết mới phải!
Sắc mặt Lý Quế Phương cũng rất khó coi, hiển nhiên là bị trúng tim đen, ánh mắt của bà ta rơi vào người Tô Bạch Hân đang yếu ớt.
Tô Bạch Hân căn bản không biết nên giải thích như thế nào.
"Hả? Cậu nghe ở đâu thế? Chuyện này chẳng phải cả thôn đều biết à?"
Bạch Thi Lan giơ tay mình lên, tiếp tục nói ra: "Lúc Tô Bạch Hân sinh ra chẳng phải cũng bởi vì có nốt ruồi đỏ đó nên mới thành sao phúc tinh hay sao?"
Lời của Bạch Thi Lan lập tức kéo mọi người trở lại chuyện trước đây, mười mấy năm trước, nhà họ Tô sinh ra một bé gái.
"Đúng đấy, nốt ruồi ở trên eo của Bạch Hân hình như ai cũng biết mà, Lý Quế Phương chẳng phải trước đây cũng từng nói vì sao Bạch Hân nhà bà ấy vận may lại tốt như vậy à? Chính là vì nốt ruồi đỏ đấy!"
Nam thanh niên trí thức không ngờ lúc này lại bị chặn họng, vẻ mặt của hắn có chút không khống chế được.
"Hơn nữa, lúc các ngươi nói, chúng ta đang ở trên núi cơ."
"Các người là một phe! Đương nhiên sẽ cố tình nói vậy rồi, chẳng phải chỉ là không muốn để cho Tô Bạch Hân gả cho ta thôi sao? Ha, đã bị đàn ông đụng vào rồi, trừ ta miễn cưỡng chấp nhận, thì ai còn dám muốn con đàn bà không biết xấu hổ như thế."
Tô Bạch Hân cắn môi, "Lúc đó Cố thanh niên tri thức cũng ở cùng với chúng tôi, anh ấy có thể làm chứng cho tôi!"
Vẻ mặt của bí thư chi bộ vốn không tốt cho lắm, nhưng khi nghe đến Cố thanh niên tri thức thì vẻ mặt mới có chút khởi sắc.
"Vậy thì gọi Cố thanh niên tri thức đến đây một chuyến đi!"
Một người dân làng lập tức chạy ra ngoài.
Bí thư chi bộ nói: "Nếu như cậu nói không phải là sự thật thì cậu bịa đặt vu khống cũng sẽ phải đi cải tạo."
Mắt Bạch Thi Lan loé lên một cái, vội vàng chỉ vào người đàn ông kia nói: "Lý gia gia, ông ta cố tình nói như vậy, căn bản là ông ta không có bất kỳ chứng cứ gì cả!"
Bí thư chi bộ ừ một tiếng, "Chờ Cố thanh niên tri thức đến rồi nói tiếp"
Ông ta có vẻ không mấy muốn nói, Bạch Thi Lan có một đống lời bị nghẹn ở trong lòng.
Bạch Thi Ý khẽ lắc đầu, kéo Bạch Thi Lan đến bên cạnh mình.
Nhỏ giọng nói: "Em làm sao thế? Sao lại chạy đến đây?"
Bạch Thi Lan nhẹ tặc lưỡi một tiếng, nhỏ giọng trả lời "Chẳng phải vừa nói với anh rồi à? Chúng ta tới đây là để chống lưng cho Tô Bạch Hân!"
"Em coi anh là thằng ngốc chắc, ai mà tin lời nói dối của em, em với Tô Bạch Hân có phải bạn tốt gì cho cam đâu mà lại ra mặt vì cô ấy."
Bạch Thi Lan: ...
"Tuy không phải bạn tốt gì, nhưng mà chúng ta không chịu nổi khi thấy người ta bị oan chứ, còn vu khống người ta trong sạch, đúng là không ra gì mà!"
Bạch Thi Lan tự cho là giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị nam thanh niên tri thức kia nghe được.
Mặt của nam thanh niên trí thức âm trầm, hung dữ trừng mắt về phía Bạch Thi Lan.
Liễu Mộng Mộng đứng ở trước mặt Bạch Thi Lan, "Nhìn cái gì mà nhìn? Hay là ngươi còn muốn vu oan cho tiểu muội nhà ta?"
Nam thanh niên trí thức thu hồi ánh mắt, vẻ mặt âm trầm.
Bạch Thi Ý bất đắc dĩ liếc qua Liễu Mộng Mộng đang bao che cho con mình, nhức đầu nói: "Trời đất ơi, vợ ơi, em lại xía vào chuyện nữa à? Sao em cũng hùa với hai đứa này vậy?"
Liễu Mộng Mộng hừ một tiếng, "Chúng em cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi, ai mà biết con mụ kia đột nhiên động tay với tiểu muội nhà ta!"
"Đúng đấy! Anh Thi Ý, anh là đàn ông mà lại trơ mắt nhìn chúng em bị đánh à? Chẳng lẽ anh không thương xót gì bọn em sao? "
Đào Hỉ đưa tay ra, "Tay em nuôi lâu như vậy, đã bị con mụ kia làm hỏng mất rồi!"
Bạch Thi Ý: ...
"Gì mà con mụ kia, con mụ kia, đó là người lớn tuổi, phải gọi dì đấy!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Nếu là người lớn tuổi thì sao lời nói không giống người lớn nên nói gì cả, mồm thối như vậy!"
Bạch Thi Ý vội vàng che miệng Bạch Thi Lan, liếc nhìn xung quanh, thấy động tĩnh bên này của họ không thu hút những người khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, Cố Trường Phong liền được tìm tới, cùng hắn đến đây còn có Tô Văn Tuyết.
Tô Bạch Hân nhìn thấy Cố Trường Phong, đôi mắt lập tức sáng lên.
"Cố thanh niên trí thức!"
Cố Trường Phong nhàn nhạt gật đầu, đi tới bên cạnh Bạch Thi Ý, "Lý gia gia."
Đoàn bí thư chi bộ ôn hòa đáp một tiếng, "Chắc hẳn trên đường đến, ngươi đã nghe đại khái sự tình, lúc đó ngươi cùng bọn hắn ở trên núi?"
Cố Trường Phong đáp, "Đúng vậy; từ sáng sớm đã vào núi."
Người đàn ông kia nghe Cố Trường Phong nói xong, lập tức lộ vẻ không tin.
"Không thể nào! Nàng buổi sáng rõ ràng ở cùng ta!"
Cố Trường Phong hơi nhướng mày, "Vì sao không thể? Chúng ta nhiều người như vậy đều thấy, huống chi ngươi tựa hồ cũng không chắc đó có phải là Tô đồng chí hay không?"
Nam thanh niên trí thức mím môi, "Nhưng trong tay ta không phải có y phục của nàng sao?"
Cố Trường Phong nhẹ giọng nói: "Loại y phục này rất nhiều cô nương đều có, làm sao ngươi chắc chắn được đây là của Tô đồng chí? Rõ ràng ngươi ít khi tiếp xúc với Tô đồng chí, có lẽ Tô đồng chí căn bản không biết ngươi là ai."
Ánh mắt nam thanh niên trí thức lướt qua Tô Văn Tuyết.
"Văn Tuyết muội muội, ngươi mau giúp ta phân xử đi, ngươi cũng tận mắt thấy đúng không?"
Tô Văn Tuyết cứng đờ người, trong lòng không khỏi mắng một tiếng ngu xuẩn.
"Phạm thanh niên trí thức, ta đúng là thấy Tô Bạch Hân, nhưng ta không thể chắc người làm bẩn ngươi là Tô Bạch Hân, xin lỗi, Phạm thanh niên trí thức."
Ánh mắt Bạch Thi Lan đảo qua lại trên người Tô Văn Tuyết và Phạm thanh niên trí thức.
Hai người này sao có cảm giác có chút bí mật nhỏ thế nhỉ?
Thanh niên trí thức này sao lại đi hỏi Tô Văn Tuyết? Có quan hệ gì với Tô Văn Tuyết?
"Văn Tuyết muội muội, nhưng trước đây chẳng phải ngươi nói cái yếm này là trên người Tô Bạch Hân sao?"
Nếu không thì hắn cũng sẽ không cầm cái yếm đến nhà tìm lý lẽ, cũng là muốn ép Tô gia nhận lỗi.
Ánh mắt Bạch Thi Lan nhìn Tô Văn Tuyết lập tức thay đổi.
Thì ra trong này có sự nhúng tay của Tô Văn Tuyết, nàng bất chợt bắt đầu ra tay! Có lẽ là do Tô Bạch Hân dạo gần đây đi lại quá gần Cố Trường Phong chăng.
Nói rồi mí mắt Tô Văn Tuyết khẽ giật giật, vẻ mặt vô tội.
"Phạm thanh niên trí thức, ta cũng chỉ nói có thể, chứ không nói nhất định nha, ta lần trước thấy không ít người dùng cũng tương tự nhau, chỉ là Tô Bạch Hân để lại ấn tượng sâu sắc nhất thôi, nên mới tiện miệng nói ra, nào ngờ ngươi lại hiểu nhầm ý ta."
Tô Bạch Hân mím môi, liếc nhìn Tô Văn Tuyết đang cười áy náy với mình.
Đoàn bí thư chi bộ chậm rãi nói: "Ý là thanh niên trí thức này và nha đầu Bạch Hân có chút hiểu lầm, bất quá thanh niên trí thức quả thực bị người làm bẩn."
Phạm thanh niên trí thức nghe đến đây, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
"Ngươi yên tâm, Đại Phong thôn chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời, ngươi tạm thời chờ vài ngày, ta sẽ cho người điều tra rõ ràng."
Phạm thanh niên trí thức có chút nóng nảy, nếu người phụ nữ kia không phải Tô Bạch Hân, mà là người khác thì hắn có chút không muốn.
Nhất là còn không biết đối phương lớn lên thế nào.
"Chuyện này giải quyết xong, tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi ai ra tay trước."
Ba người Bạch Thi Lan lập tức chỉ tay về phía Chu thẩm tử vẫn còn đang hung hăng.
Chu thẩm tử thấy thế, lập tức nổi giận, "Ba đứa nhóc các ngươi chỉ loạn cái gì, lão nương nói gì đến lượt mấy đứa tiểu bối như các ngươi lên tiếng, lão nương chẳng qua là thay mẹ các ngươi dạy dỗ các ngươi mà thôi."
"Chu Thúy Hoa!" Đoàn bí thư chi bộ lên tiếng.
Chu Thúy Hoa lập tức ngậm miệng, vẻ mặt hung tợn vẫn chưa kịp thu lại.
"Nếu ngươi là một người lớn, thì không nên ăn nói lung tung trước mặt tiểu bối, hôm nay là giờ làm việc, không đi làm công điểm đàng hoàng, chạy đến đây náo loạn!"
Đoàn bí thư chi bộ hơi mím môi, "Hôm nay ai đến đây xem náo nhiệt đều bị trừ mười công điểm!"
Lập tức, những người xem náo nhiệt mặt mày khổ sở, nhanh chóng giải tán.
Đoàn bí thư chi bộ dẫn Phạm thanh niên trí thức đi, Bạch Thi Lan nghi ngờ hỏi: "Tẩu tử, thật là Lưu quả phụ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận