Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 203: (2) (length: 7434)

Bạch Thi Lan trong lòng mất hứng, bất quá nàng biết chính mình cái cảm xúc này rõ ràng là do lời mẹ nàng nói mà ra.
Dù sao mười mấy năm đều là như vậy.
Thỉnh thoảng sẽ có chút giúp đỡ, đa phần đều là chờ ăn cơm, bản thân mình cũng không khác biệt mấy.
Dù gì việc đồng áng nặng nhọc là đàn ông trong nhà làm nhiều hơn.
Nếu nghĩ vậy, thì mình mới là người vô dụng nhất trong nhà.
Bạch Thi Lan không khỏi nuốt nước bọt, lửa giận trong lòng lập tức tan biến.
Thôi, nàng chính là kẻ vô dụng nhất, vẫn là không nên nói nhiều thì hơn.
"Mẹ, mẹ nói gì với em gái mà làm em ấy giận dữ vậy?"
Hoàng Xuân Hoa lơ đễnh nhìn nàng.
Bạch Thi Lan vội vàng vùi đầu vào bát cơm, không dám lên tiếng.
"Chuyện ăn hỏi."
Bạch Thi Ý nghi ngờ hỏi: "Sao thế, ngươi đã ghét Đào Hỉ đến mức không muốn đi ăn giỗ cưới của nàng à?"
Bạch Thi Lan: ...
Tuy nàng không thích Đào Hỉ lắm, nhưng chưa đến mức ghét bỏ, dù sao đôi khi Đào Hỉ vẫn rất đáng yêu.
"Không có!"
Nàng tức giận trừng Bạch Thi Ý.
Anh trai nàng thật sự là quá thẳng thắn rồi!
Đào Hỉ lấy chồng ở thành phố lớn đó, lẽ nào không để vợ mình đi mở mang tầm mắt chút sao?
Chị dâu nàng gần nửa đời người chỉ ở trong thôn, ngay cả thị trấn cũng ít khi đến.
"Sao em cứ nhìn anh vậy, mặt anh có dính gì à?"
Bạch Thi Lan chớp mắt: "Không có."
Bạch Thi Ý lau mặt, liếc mắt kỳ lạ rồi nhìn vợ mình.
"Vợ à, em thấy em gái làm sao ấy?"
Liễu Mộng Mộng mím môi, im lặng ăn cơm trong bát.
Không khí trên bàn bỗng trở nên căng thẳng.
Bạch Thi Ý cũng không phải người vô tâm, lập tức cảm nhận được.
Ánh mắt nhìn quanh mẹ, em gái, và vợ.
Ba người này rốt cuộc làm sao vậy? Làm người ta hoang mang, ăn cơm cũng mất ngon.
Bạch Thi Ý rót đầy rượu cho mình và Cố Trường Phong.
"Nào, hai anh em mình cạn chén!"
Cố Trường Phong khẽ cười: "Được."
Nhờ có Bạch Thi Ý lên tiếng, không khí trên bàn hòa dịu đi chút ít.
Bữa tối ăn thịt lợn rừng Bạch Thi Lan kiếm được lúc ban ngày, trên bàn gần như toàn món mặn, chỉ có một đĩa rau.
Bạch Thi Lan ăn ngấu nghiến rồi tự ăn no căng bụng.
Còn ba người đàn ông trên bàn thì lại không mấy động đũa, chủ yếu là uống rượu.
Bạch Thi Lan liếc mắt, thật sự không hiểu sao rượu kia lại ngon.
Hơn nữa lại còn là rượu đế.
Bạch Thi Lan ngửi mùi rượu thôi đã thấy khó chịu.
Vậy mà Cố Trường Phong ngồi cạnh uống rượu lại không hề có mùi rượu khó chịu.
Ngược lại nàng bị mùi bột giặt trên người hắn thu hút.
Bạch Thi Lan:...
Hình như có chút hơi "tiêu chuẩn kép" thì phải!
Bạch Thi Lan khẽ ho một tiếng, không tự nhiên nghiêng người ra sau, bên tai là giọng nói lười biếng của Cố Trường Phong.
Nghe mà trong lòng nàng xao xuyến.
Bạch Thi Lan vội vàng chuyển mắt đi chỗ khác không dám nhìn vào mặt Cố Trường Phong nữa.
Cẩn thận tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Âm thanh bên tai đột nhiên như chậm lại vô hạn.
Bạch Thi Lan khẽ nhón chân xuống đất, rồi lại hơi nghiêng người ra sau.
Ghế theo đó hơi di chuyển.
Cứ như ăn no không có việc gì làm vậy.
Bạch Thi Ý đang trò chuyện vui vẻ với Cố Trường Phong, Cố Trường Phong gật đầu cười đáp lại.
"Ngọa tào!"
Bạch Thi Lan không thể khống chế được, cả người bỗng ngã ra sau.
Bạch Thi Lan nghĩ phen này mình chắc chắn ngã thảm rồi, không ngờ trong tầm mắt lại xuất hiện gương mặt kinh hoảng của Cố Trường Phong.
Lập tức, Bạch Thi Lan ngơ ngác nhìn Cố Trường Phong.
Bộp một tiếng, băng ghế rơi xuống đất.
Bạch Thi Lan được Cố Trường Phong đỡ lấy, ôm eo, không bị ngã xuống đất.
Nhưng tư thế hai người làm mọi người trong phòng hoảng sợ.
Bạch Thi Ý đảo mắt, sau đó lập tức ho một tiếng.
"Em gái! Mau đứng lên! Cố thanh niên trí thức sắp không chịu nổi nữa rồi! Không biết mình nặng bao nhiêu cân à?"
Bạch Thi Lan: ! ! !
Nàng đâu có nặng! Nàng một chút cũng không nặng được không!
Mặc dù nghĩ vậy, Bạch Thi Lan vẫn nhanh chóng rời khỏi vòng tay Cố Trường Phong.
Những ánh mắt này thực sự quá nóng rực khiến nàng vô cùng khó xử.
Nàng vội vàng dời ánh mắt đi, rồi nhanh chóng đứng sang một bên, tạo khoảng cách với Cố Trường Phong.
"Cảm ơn."
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, khiến Cố Trường Phong kinh ngạc.
Khi hắn đưa tay ra định đỡ, Bạch Thi Lan liền lùi lại mấy bước, tựa hồ sợ Cố Trường Phong bắt được mình.
Cố Trường Phong: "Cúc áo của ngươi lệch rồi."
Bạch Thi Lan giật mình, cúi đầu nhìn khuy áo trên tay, ngượng ngùng ho khan.
"Cái kia, cái kia... Ngại quá..."
Nàng cười gượng, nàng còn tưởng hắn định nắm tay mình trước mặt ba mẹ, làm nàng sợ chết khiếp!
Hóa ra là do nàng quá tự luyến!
Bạch Thi Lan ngượng ngùng sờ tóc.
"Ngồi trên băng ghế cũng có thể ngã được! Cái mông này có phải cứ vậy mà không chịu ngồi yên không! Cứ phải ăn mấy trận đòn mới được?"
Bạch Thi Lan: ...
Hai má bỗng đỏ ửng, cả người không được tự nhiên.
"Mẹ! Mẹ, mẹ đừng nói... " cái mông... Còn có người ngoài ở đây!
Mặt Bạch Thi Lan tái nhợt hoảng sợ, nàng cũng là người có sĩ diện, sao có thể chịu được mẹ nàng nói như vậy.
Bạch Thi Lan không kìm được liếc nhìn về phía Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong hơi nhướn mày, khi Bạch Thi Lan nhìn qua, hắn lập tức nở nụ cười hiền.
Bạch Thi Lan cũng không biết mình xấu hổ cái gì.
Dù sao mặt cũng nóng bừng lên rồi.
Hoàng Xuân Hoa thấy vậy, mày càng nhíu chặt hơn.
"Còn không mau ngồi cho đàng hoàng, không muốn ở đây thì vào bếp dọn dẹp đi!"
Bạch Thi Lan: ...
Thật đúng là không rời đi chuyện này mà!
Bạch Thi Ý lập tức kéo Cố Trường Phong lại.
"Được rồi, ngươi đừng để ý, trong lòng em ấy mạnh mẽ lắm."
Cố Trường Phong chớp mắt nhẹ giọng hỏi: "Eo của ngươi không sao chứ?"
Bạch Thi Lan hơi ngẩn ra, định nói không sao thì bỗng nhiên đôi mắt lóe lên.
Lập tức rên rỉ.
"Mẹ, eo con hình như bị trẹo rồi."
Nghe vậy, Hoàng Xuân Hoa sốt ruột đi tới.
"Sao thế? Eo của con làm sao vậy?"
Bạch Thi Lan tỏ vẻ mặt đau khổ: "Con phải nghỉ ngơi chút đã."
Nói rồi, Bạch Thi Lan cẩn thận đi về phía phòng ngủ.
Rồi đóng cửa lại, chặn ánh mắt của những người đang muốn dòm vào.
Bạch Thi Ý cười như không cười nhìn Cố Trường Phong: "Ôi chao, tôi nói này em rể à, có phải ngươi chiều em ấy quá không, sau này địa vị của ngươi ở nhà đáng lo đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận