Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 52: Không có (length: 7140)

Nàng yên lặng uống một ngụm nước Cố Trường Phong đưa tới, cổ họng hơi khô khát mới dễ chịu hơn nhiều.
"Cám ơn a!"
Thật đúng là một người tri kỷ.
"Được rồi, không có chuyện gì thì đừng ở trong nhà ta, sẽ cản trở bệnh nhân khác đến khám bệnh."
Bạch Thi Lan ngoan ngoãn đứng lên, "Cám ơn Trương gia gia."
Sau đó được Bạch Thi Ý dìu đi.
Trên đường, Bạch Thi Ý im lặng suốt, không khí yên tĩnh khiến Bạch Thi Lan có chút lo lắng.
"Ngươi sao không nói gì? Vẻ mặt còn nghiêm túc như vậy!"
Bạch Thi Ý ngước mắt, "Ngươi hỏi ta à?"
"Không hỏi ngươi thì hỏi ai, trên đường này chẳng phải chỉ có ngươi với ta sao?"
Nói xong, cổ và thân thể nàng cùng lúc quay sang chỗ khác nhìn thoáng qua, rồi lại quay trở lại.
"Còn có người khác nữa mà!"
Bạch Thi Ý im lặng, thấy Bạch Thi Lan vẫn ngơ ngác không có ý định đánh đố cùng nàng.
"Ngươi vừa có thấy có gì kỳ quái không?"
Bạch Thi Lan kêu lên một tiếng, "Kỳ quái? Chỗ nào kỳ quái, mà ngươi nói nhiều quá đó! Đúng là có chút kỳ quái."
"Đúng không, ta cũng thấy hơi kỳ lạ, không ngờ ngươi thật có bản lĩnh này!"
Bạch Thi Lan lập tức ngắt lời Bạch Thi Ý, "Ca, ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì hết vậy?"
Bạch Thi Ý lập tức dừng lại, "Ngươi không hiểu ý ta, vậy vừa rồi ngươi nói ai kỳ quái?"
Bạch Thi Lan giơ ngón tay có thể cử động tự do lên, chỉ vào Bạch Thi Ý "Đương nhiên là ngươi rồi! Dáng vẻ trầm mặc của ngươi thật sự rất kỳ quái!"
Nàng nói không sai mà!
Bạch Thi Ý: ...
"Ta nói là Cố Trường Phong!"
Mắt Bạch Thi Lan lập tức trừng lớn, tim cũng theo đó nhảy lên cổ họng.
Lắp ba lắp bắp hỏi lại, "Sao? Người ta sao kỳ quái? Chẳng phải rất tốt, một thanh niên tri thức sao?"
Bạch Thi Ý nhíu mày thật chặt, "Không phải ngươi nói hắn đang theo đuổi ngươi sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Nhớ thật kỹ a! Cái nhân thiết này nàng suýt nữa quên béng mất rồi.
"À... Là có chuyện đó, thì sao?"
Bạch Thi Ý hơi bực: "Hai người rốt cuộc quen nhau khi nào?"
"...Sao lại hỏi vậy? Chẳng phải vẫn chưa quen sao? Ta còn chưa có đồng ý mà?"
Nghe vậy, Bạch Thi Ý nhíu mày càng chặt hơn, "Ngươi còn lừa gạt tình cảm người ta?"
Mắt Bạch Thi Lan lập tức trợn tròn lên "Ngươi đừng có oan uổng ta! Ta không có, chuyện này ta không làm!"
Nếu thật sự bị truyền ra ngoài thì nàng sẽ bị người trong thôn chỉ trỏ mất.
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có! Ai da, ca ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy nữa! Ngươi không thấy cổ của ta thành ra thế này rồi à?"
Bạch Thi Ý liếc mắt, "Còn không phải tại ngươi, khóc sướt mướt, nếu ngươi an phận ở nhà thì đã không có chuyện hôm nay rồi."
Môi Bạch Thi Lan run rẩy hai lần, cuối cùng vẫn không nói ra gì.
Sau khi nàng về nhà lần thứ hai, Liễu Mộng Mộng đang cầm chổi quét nhà.
Thấy Bạch Thi Lan cổ cứng đờ thì luống cuống chạy tới.
"Trời ơi, Thi Lan, em bị làm sao vậy! Cổ của em làm sao thế này?"
Liễu Mộng Mộng không dám tùy tiện đụng vào, chỉ lo lắng hỏi.
Sau đó ánh mắt dừng lại ở Bạch Thi Ý, "Anh làm cái gì vậy? Đưa em gái đi ra ngoài, sao lại để em ấy bị thương như vậy?"
Bạch Thi Ý có chút oan ức, giải thích: "Vợ ơi, chuyện này không liên quan gì đến ta hết! Chính cô ấy làm đó!"
Liễu Mộng Mộng có chút bất mãn, "Nói bậy, em gái ngoan như vậy, không phải như anh nói đâu!"
Bạch Thi Lan vô cùng tán đồng gật đầu, làm cho cổ của mình càng thêm đau, biểu cảm cũng méo mó hết cả lên.
"Ai da, em gái, có đau không vậy!"
Bạch Thi Lan mặt khổ sở, "Đau đau đau, đau quá!"
Liễu Mộng Mộng lập tức đứng qua bên cạnh khác dìu nàng, "Các cô đang ngủ trưa, lát nữa nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức."
"Ngủ ở phòng nào?"
Liễu Mộng Mộng bất đắc dĩ, "Phòng của ngươi."
Bạch Thi Lan: ...
"Ta lại phải ngủ phòng khác! Dựa vào cái gì chứ!"
Bạch Thi Ý cảm thấy tai sắp nổi kén, "Làm ồn, làm ồn, không giải quyết được việc gì thì đừng lảm nhảm nữa, lát nữa đừng có làm phiền ba mẹ, không thì ngươi có mà dễ chịu!"
Bạch Thi Lan tủi thân vô cùng, "Ta chỉ muốn ngủ phòng mình thôi."
"Chỉ là một gian phòng thôi mà, đừng có lải nhải nữa, nếu ngươi thật sự muốn ngủ lại phòng của mình, thì tự đi nói với cô cô đi, ngươi thuyết phục được nàng, thì ngươi có thể ngủ phòng của mình."
Nếu mà nàng thuyết phục được thì cần gì đến mức nháo lên như vậy?
Đã sớm tự mình làm rồi!
Đây chẳng phải là không được sao?
"Ca ơi, ngươi thật sự không thể giúp ta sao?"
"Ta không giúp được ngươi."
Bạch Thi Ý nhận chổi từ tay Liễu Mộng Mộng, ra ngoài sân quét nhà.
Chỉ còn Liễu Mộng Mộng đứng bên cạnh nàng, có chút lo lắng.
"Vẫn còn không vui sao?" Liễu Mộng Mộng nói. "Có mà vui nổi không, về nhà một chuyến mà đến cả phòng của mình cũng không có, hừ!"
Liễu Mộng Mộng hốt hoảng nhìn về phía sau, "Em gái, em nói nhỏ thôi, bà đang không vui, tâm trạng cũng không tốt, em mà cãi nhau với cô vào lúc này, bà chắc là sẽ đánh em đấy."
Bạch Thi Lan rụt rè, ngoài miệng lại cố chấp nói, "Việc đó có liên quan gì đến ta, cô có bao giờ vui vẻ đâu!"
"Thôi thôi, đừng nói nữa, lần này cô mang về nhiều thịt đó, tối nay có bữa tiệc lớn để ăn rồi."
Bạch Thi Lan chẳng hề quan tâm, "Đương nhiên là phải mang đồ tốt về rồi, dù sao cũng có một cậu con rể không tệ mà, không mang ít đồ tốt đến khoe khoang thì mục đích tới đây của bà ta chẳng phải không thành rồi sao?"
Liễu Mộng Mộng bất lực, quay người vào bếp lo chuẩn bị đồ ăn.
Cổ Bạch Thi Lan không cử động được, cũng không có ai trò chuyện cùng nên chỉ đành ngồi trên lò bếp trong bếp sưởi ấm.
Hoàng hôn dần buông, Bạch Hoa và Đào Hỉ cũng từ phòng Bạch Thi Lan đi ra.
"Sắp ăn cơm tối rồi à?" Bạch Hoa nhìn vào bếp.
Thấy bóng dáng của hai người, cười nói: "Xem cô con dâu này của con đó, cưới được người tốt ghê, chân tay lanh lợi, đỡ cho con không ít việc đó."
Hoàng Xuân Hoa liếc mắt, "Là lão đại có mắt nhìn, tự mình chọn mà, đúng là người không tệ."
"Có được một câu khen của tẩu tử, xem ra là rất hài lòng với cô con dâu này, mà này, tẩu tử vẫn nên để ý đến Thi Lan một chút, Thi Lan chẳng phải có mấy người theo đuổi à, phải mở to mắt ra xem, đừng để Thi Lan bị mấy người chỉ có vẻ ngoài dụ dỗ đi!"
Hoàng Xuân Hoa giật giật khóe miệng, "Con yên tâm, đại ca con trông chừng, với tính khí của Thi Lan, cũng không đến mức phản nghịch như thế đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận