Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 15: Triệt tiêu (length: 7171)
Bạch Thi Lan ấp úng mãi, cặp mắt hoa đào kia cứ nhìn khiến nàng không dám đối diện.
"Bạch đồng chí, có chuyện gì không?"
Đối phương chờ đã lâu, vẫn không thấy Bạch Thi Lan mở lời, bèn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bạch Thi Lan cũng hơi ngại ngùng, dù sao chuyện này nói ra thật sự rất quá đáng.
Nàng hít sâu một hơi, hai má bất giác ửng hồng, cả người như thể muốn bị nấu chín.
"Ta, ta trở về, nghe nói thứ này rất đắt, cho nên, cho nên, ta..."
Bạch Thi Lan đưa tay chỉ miếng băng dán trên má, rồi lấy ra từ trong túi một nắm tiền lẻ.
Hai tay nắm chặt đưa qua.
Cố Trường Phong rũ mắt nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ra, buồn cười nói: "Không phải thứ gì quý trọng, Bạch đồng chí không cần khách sáo vậy!"
"Sao có thể thế! Ta nghe nói, thứ này đáng giá một góc tiền cơ mà! Đắt lắm!"
Cố Trường Phong nhướng mày, "Nhưng nó ở chỗ ta cũng vô dụng, mà nó lại có thể giúp ngươi ngăn vết thương nhiễm trùng! Hơn nữa, đối với ta mà nói, nó không phải là đồ quý giá."
Bạch Thi Lan: ...
Trời ơi, nàng thật ngưỡng mộ cái giọng điệu này quá!
Nàng cũng muốn nói, một hào tiền thì có gì là quý giá!
Nhưng mà... nàng phải tích góp hơn nửa năm mới có được một hào đó! Nàng không có tư cách nói ra những lời như vậy!
"Vậy, vậy cũng không được, kia, kia là một hào tiền đó! Quý giá lắm!"
Cố Trường Phong nhìn sự kiên quyết trong đáy mắt Bạch Thi Lan, càng không nhịn được cười, nếu thật sự nhận thì e rằng nàng sẽ đỏ mắt trở về mất.
"Thật sự không cần, ca ca ngươi cũng giúp ta nhiều lắm rồi, hơn nữa hình như ta còn nợ hắn một hào! Coi như bù trừ!"
Bạch Thi Lan lập tức kinh ngạc, ánh mắt thoáng vẻ thất vọng "Thật sao?"
Cố Trường Phong khẽ gật đầu, "Đương nhiên là thật, không tin ngươi cứ đi hỏi ca ngươi!"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan liền chắc chắn chuyện này có độ tin cậy lên đến 90%! Tốt quá rồi, cuối cùng nàng cũng có lý do không cần phải đưa tiền của mình nữa!
Tuy nhiên, cũng không nên lộ vẻ vui mừng ra mặt, nếu bây giờ mà cười thì chẳng khác nào mình căn bản không thật lòng muốn trả tiền sao?
Nàng cố nén cảm xúc vui sướng, làm ra vẻ mặt âu sầu.
"Vậy à, vậy ngươi không được gạt ta đó! Ta về sẽ hỏi ca ta!"
Cố Trường Phong khẽ nhướn mày, khẽ hừ một tiếng, giọng vẫn luôn ôn nhu, "Được."
Bạch Thi Lan lập tức quay người đi, đi vài bước, đột nhiên nhớ ra mình chưa chào hỏi, bèn quay đầu lại nhìn.
"Cố thanh niên trí thức!"
Ánh mắt Cố Trường Phong vẫn luôn không rời khỏi, Bạch Thi Lan vừa dừng lại liền bị phát hiện.
Hắn nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng.
Bạch Thi Lan giơ tay lên vẫy với Cố Trường Phong, "Tạm biệt! Còn có cảm ơn ngươi!"
Nói xong, liền không nhịn được chạy đi!
Cố Trường Phong dừng lại một chút, sau đó trong rừng cây vang lên tiếng cười nhẹ nhàng.
Bạch Thi Lan chạy rất xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Cố Trường Phong mới dừng lại, chậm rãi bước đi.
Nàng vỗ vỗ mặt mình, trên mặt đầy vẻ ửng hồng.
Vẻ mặt ngốc nghếch khiến nàng không nhịn được lẩm bẩm.
"Mặt ngươi đỏ cái gì! Người ta có nói gì tình tứ đâu! Không phải chỉ là cuộc trò chuyện bình thường thôi sao! Bạch Thi Lan, sao có thể vì thấy hắn đẹp trai, nói vài câu mà đã ngại ngùng rồi! Thật không có tiền đồ!!!"
Bạch Thi Lan vừa lẩm bẩm vừa về đến nhà đã thấy Bạch Thi Ý đang ngồi ở cửa.
"Ôi, mặt ngươi sao đỏ vậy? Bị phơi nắng à?"
Bạch Thi Ý ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đúng là rất nóng, nhưng mà em gái mình có hơi yếu đuối không?
Mới đi một chút đường mà mặt đã đỏ như vậy?
Bạch Thi Ý vừa định buông tay che mặt thì liền ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, nói một cách hợp lý "Đúng vậy! Trời nóng thế này mà còn bắt ta đi tìm người! Các ngươi làm ta đau lòng quá!"
Khóe miệng Bạch Thi Ý giật giật, "Vậy thì! Đưa đồ cho người ta chưa?"
Mắt Bạch Thi Lan chớp chớp, "Ta đưa rồi! Nhưng mà, người ta không muốn!"
Bạch Thi Ý lập tức nhíu mày, "Cho nên ngươi liền không đưa?"
"Ta thì cũng muốn đưa đó, người ta nói không cần với lại còn nói, hắn nợ ngươi một hào, cho nên coi như huề luôn!"
Nói xong, Bạch Thi Lan nhanh chóng vượt qua Bạch Thi Ý đi vào phòng.
Trong phòng mát hơn bên ngoài rất nhiều!
Cả người đang nóng nực bỗng chốc được làn gió mát thổi bay.
Nàng lười biếng nằm lên chiếc xích đu gỗ, cầm quạt hương bồ quạt phe phẩy.
Ngồi ở ngưỡng cửa Bạch Thi Ý có chút ngơ ngác, Cố Trường Phong nợ mình một hào từ khi nào?
Số tiền không nhỏ như vậy, sao mình không có ấn tượng gì hết nhỉ!
"Có phải ngươi đang gạt ta không?"
Bạch Thi Lan nhướng mày, "Sao lại nói ta gạt ngươi! Ta có phải là người thích nói dối đâu! Ngươi đừng có ăn nói lung tung!"
Đều là nam chính tự nói, đâu có liên quan gì đến mình đâu?
Hơn nữa hắn đã nói, huề rồi! Nàng cũng chỉ biết nghe theo huề thôi chứ sao?
Thấy Bạch Thi Ý có vẻ không tin, nàng hừ lạnh một tiếng, "Không tin, ngươi đi hỏi Cố thanh niên trí thức chẳng phải là xong sao, sao còn nghi ngờ ta vậy?"
Bạch Thi Lan nằm trên ghế cũng không nhúc nhích, vẻ mặt không vui.
Liễu Mộng Mộng bưng đồ ăn đi ra, thấy Bạch Thi Lan không vui thì liền trừng mắt Bạch Thi Ý.
"Sao lại chọc em gái mất hứng vậy? Người ta không phải là đã đi rồi sao! Người ta không muốn thì cứ ép người ta làm gì!"
Bạch Thi Lan tán thành gật đầu, "Đúng đó! Như ta đây mà ép ai bao giờ!"
Bạch Thi Ý: ...
"Ta đâu có ý đó! Ý ta là, ta không biết hắn còn nợ mình, không chừng hắn cố ý nói thế!"
"Hắn cố ý hay không sao ta biết, chuyện này không phải là giữa ngươi và hắn sao? Chuyện của các ngươi lại không nói với bọn ta là phụ nữ! Đúng không, chị dâu!"
Liễu Mộng Mộng gật đầu, "Đúng đó! Chuyện của các ngươi có bao giờ kể cho bọn ta nghe đâu, bọn ta làm sao biết được!"
Bạch Thi Ý nhìn bộ dạng hai người chị em một lòng thế này, khóe miệng không khỏi giật hai cái.
"Được được được, lỗi của ta, lỗi của ta! Lúc đó chẳng qua là lo cho em gái thôi, mẹ đã bảo phải làm rồi mà nó không làm là sẽ bị trách phạt!"
Bạch Thi Lan vừa nghe đến chữ mẹ, cả người đã ngồi bật dậy.
"Ta đã nói ta sẽ không đi lần thứ hai mà! Người ta cũng đã nói, đó không phải đồ quý giá, chỉ có mỗi các ngươi là cứ lải nhải mãi!"
Nếu mà nàng lại đi nữa thì sẽ càng mất mặt!
Nàng không có đi đâu hết!
"Mẹ mà bảo đi thì ngươi cũng không đi?"
"Bạch đồng chí, có chuyện gì không?"
Đối phương chờ đã lâu, vẫn không thấy Bạch Thi Lan mở lời, bèn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bạch Thi Lan cũng hơi ngại ngùng, dù sao chuyện này nói ra thật sự rất quá đáng.
Nàng hít sâu một hơi, hai má bất giác ửng hồng, cả người như thể muốn bị nấu chín.
"Ta, ta trở về, nghe nói thứ này rất đắt, cho nên, cho nên, ta..."
Bạch Thi Lan đưa tay chỉ miếng băng dán trên má, rồi lấy ra từ trong túi một nắm tiền lẻ.
Hai tay nắm chặt đưa qua.
Cố Trường Phong rũ mắt nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ra, buồn cười nói: "Không phải thứ gì quý trọng, Bạch đồng chí không cần khách sáo vậy!"
"Sao có thể thế! Ta nghe nói, thứ này đáng giá một góc tiền cơ mà! Đắt lắm!"
Cố Trường Phong nhướng mày, "Nhưng nó ở chỗ ta cũng vô dụng, mà nó lại có thể giúp ngươi ngăn vết thương nhiễm trùng! Hơn nữa, đối với ta mà nói, nó không phải là đồ quý giá."
Bạch Thi Lan: ...
Trời ơi, nàng thật ngưỡng mộ cái giọng điệu này quá!
Nàng cũng muốn nói, một hào tiền thì có gì là quý giá!
Nhưng mà... nàng phải tích góp hơn nửa năm mới có được một hào đó! Nàng không có tư cách nói ra những lời như vậy!
"Vậy, vậy cũng không được, kia, kia là một hào tiền đó! Quý giá lắm!"
Cố Trường Phong nhìn sự kiên quyết trong đáy mắt Bạch Thi Lan, càng không nhịn được cười, nếu thật sự nhận thì e rằng nàng sẽ đỏ mắt trở về mất.
"Thật sự không cần, ca ca ngươi cũng giúp ta nhiều lắm rồi, hơn nữa hình như ta còn nợ hắn một hào! Coi như bù trừ!"
Bạch Thi Lan lập tức kinh ngạc, ánh mắt thoáng vẻ thất vọng "Thật sao?"
Cố Trường Phong khẽ gật đầu, "Đương nhiên là thật, không tin ngươi cứ đi hỏi ca ngươi!"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan liền chắc chắn chuyện này có độ tin cậy lên đến 90%! Tốt quá rồi, cuối cùng nàng cũng có lý do không cần phải đưa tiền của mình nữa!
Tuy nhiên, cũng không nên lộ vẻ vui mừng ra mặt, nếu bây giờ mà cười thì chẳng khác nào mình căn bản không thật lòng muốn trả tiền sao?
Nàng cố nén cảm xúc vui sướng, làm ra vẻ mặt âu sầu.
"Vậy à, vậy ngươi không được gạt ta đó! Ta về sẽ hỏi ca ta!"
Cố Trường Phong khẽ nhướn mày, khẽ hừ một tiếng, giọng vẫn luôn ôn nhu, "Được."
Bạch Thi Lan lập tức quay người đi, đi vài bước, đột nhiên nhớ ra mình chưa chào hỏi, bèn quay đầu lại nhìn.
"Cố thanh niên trí thức!"
Ánh mắt Cố Trường Phong vẫn luôn không rời khỏi, Bạch Thi Lan vừa dừng lại liền bị phát hiện.
Hắn nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng.
Bạch Thi Lan giơ tay lên vẫy với Cố Trường Phong, "Tạm biệt! Còn có cảm ơn ngươi!"
Nói xong, liền không nhịn được chạy đi!
Cố Trường Phong dừng lại một chút, sau đó trong rừng cây vang lên tiếng cười nhẹ nhàng.
Bạch Thi Lan chạy rất xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Cố Trường Phong mới dừng lại, chậm rãi bước đi.
Nàng vỗ vỗ mặt mình, trên mặt đầy vẻ ửng hồng.
Vẻ mặt ngốc nghếch khiến nàng không nhịn được lẩm bẩm.
"Mặt ngươi đỏ cái gì! Người ta có nói gì tình tứ đâu! Không phải chỉ là cuộc trò chuyện bình thường thôi sao! Bạch Thi Lan, sao có thể vì thấy hắn đẹp trai, nói vài câu mà đã ngại ngùng rồi! Thật không có tiền đồ!!!"
Bạch Thi Lan vừa lẩm bẩm vừa về đến nhà đã thấy Bạch Thi Ý đang ngồi ở cửa.
"Ôi, mặt ngươi sao đỏ vậy? Bị phơi nắng à?"
Bạch Thi Ý ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đúng là rất nóng, nhưng mà em gái mình có hơi yếu đuối không?
Mới đi một chút đường mà mặt đã đỏ như vậy?
Bạch Thi Ý vừa định buông tay che mặt thì liền ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, nói một cách hợp lý "Đúng vậy! Trời nóng thế này mà còn bắt ta đi tìm người! Các ngươi làm ta đau lòng quá!"
Khóe miệng Bạch Thi Ý giật giật, "Vậy thì! Đưa đồ cho người ta chưa?"
Mắt Bạch Thi Lan chớp chớp, "Ta đưa rồi! Nhưng mà, người ta không muốn!"
Bạch Thi Ý lập tức nhíu mày, "Cho nên ngươi liền không đưa?"
"Ta thì cũng muốn đưa đó, người ta nói không cần với lại còn nói, hắn nợ ngươi một hào, cho nên coi như huề luôn!"
Nói xong, Bạch Thi Lan nhanh chóng vượt qua Bạch Thi Ý đi vào phòng.
Trong phòng mát hơn bên ngoài rất nhiều!
Cả người đang nóng nực bỗng chốc được làn gió mát thổi bay.
Nàng lười biếng nằm lên chiếc xích đu gỗ, cầm quạt hương bồ quạt phe phẩy.
Ngồi ở ngưỡng cửa Bạch Thi Ý có chút ngơ ngác, Cố Trường Phong nợ mình một hào từ khi nào?
Số tiền không nhỏ như vậy, sao mình không có ấn tượng gì hết nhỉ!
"Có phải ngươi đang gạt ta không?"
Bạch Thi Lan nhướng mày, "Sao lại nói ta gạt ngươi! Ta có phải là người thích nói dối đâu! Ngươi đừng có ăn nói lung tung!"
Đều là nam chính tự nói, đâu có liên quan gì đến mình đâu?
Hơn nữa hắn đã nói, huề rồi! Nàng cũng chỉ biết nghe theo huề thôi chứ sao?
Thấy Bạch Thi Ý có vẻ không tin, nàng hừ lạnh một tiếng, "Không tin, ngươi đi hỏi Cố thanh niên trí thức chẳng phải là xong sao, sao còn nghi ngờ ta vậy?"
Bạch Thi Lan nằm trên ghế cũng không nhúc nhích, vẻ mặt không vui.
Liễu Mộng Mộng bưng đồ ăn đi ra, thấy Bạch Thi Lan không vui thì liền trừng mắt Bạch Thi Ý.
"Sao lại chọc em gái mất hứng vậy? Người ta không phải là đã đi rồi sao! Người ta không muốn thì cứ ép người ta làm gì!"
Bạch Thi Lan tán thành gật đầu, "Đúng đó! Như ta đây mà ép ai bao giờ!"
Bạch Thi Ý: ...
"Ta đâu có ý đó! Ý ta là, ta không biết hắn còn nợ mình, không chừng hắn cố ý nói thế!"
"Hắn cố ý hay không sao ta biết, chuyện này không phải là giữa ngươi và hắn sao? Chuyện của các ngươi lại không nói với bọn ta là phụ nữ! Đúng không, chị dâu!"
Liễu Mộng Mộng gật đầu, "Đúng đó! Chuyện của các ngươi có bao giờ kể cho bọn ta nghe đâu, bọn ta làm sao biết được!"
Bạch Thi Ý nhìn bộ dạng hai người chị em một lòng thế này, khóe miệng không khỏi giật hai cái.
"Được được được, lỗi của ta, lỗi của ta! Lúc đó chẳng qua là lo cho em gái thôi, mẹ đã bảo phải làm rồi mà nó không làm là sẽ bị trách phạt!"
Bạch Thi Lan vừa nghe đến chữ mẹ, cả người đã ngồi bật dậy.
"Ta đã nói ta sẽ không đi lần thứ hai mà! Người ta cũng đã nói, đó không phải đồ quý giá, chỉ có mỗi các ngươi là cứ lải nhải mãi!"
Nếu mà nàng lại đi nữa thì sẽ càng mất mặt!
Nàng không có đi đâu hết!
"Mẹ mà bảo đi thì ngươi cũng không đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận