Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 70: Truyền đi lời đồn (length: 15038)
Đợi đến khi Bạch Thi Ý trở lại, liền thấy Bạch Thi Lan đứng ở cửa lắc lắc cái mặt.
"Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hả, tiểu muội ngược lại biết ra đón ta."
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, đấm một cái vào vai Bạch Thi Ý.
"Ca, có phải ngươi sau lưng ta ở bên ngoài nói linh tinh không?"
Bạch Thi Ý liếc mắt, không thèm để ý nói: "Cái gì nói linh tinh? Ca của ngươi khi nào nói linh tinh?"
"Ngươi trước mặt người ngoài nói Cố Trường Phong là muội phu của ngươi, có phải lời này ngươi nói không?"
Bạch Thi Ý không hề nghĩ ngợi trực tiếp thừa nhận.
"Đúng vậy, có vấn đề gì? Cố Trường Phong đích thực là muội phu tương lai của ta mà, ngươi không phải dẫn hắn về nhà sao? Mẹ giờ cũng thừa nhận rồi, ba thì khỏi nói, càng hài lòng với Cố Trường Phong hơn! Hai ngươi khẳng định không vấn đề gì rồi, nếu các ngươi không vừa ý thì hắn đã chẳng theo ngươi về nhà ăn cơm, đúng không?"
Bạch Thi Lan: ...
Đúng cái gì mà đúng, chả đúng chút nào!
Nàng khó khăn lắm mới dụ Cố Trường Phong về nhà ăn cơm, là để lừa gạt ba mẹ nàng thôi.
Sao lại cảm giác lừa hơi quá vậy?
"Ca, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta với Cố Trường Phong có khả năng không định kết hôn à?"
Mắt Bạch Thi Ý chợt híp lại, "Sao? Ngươi lại để ý đến người khác rồi hả? Bạch Thi Lan, làm người phải chung thủy, ba lòng hai dạ sẽ bị nhốt lồng heo thả xuống nước đấy!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Thời nào rồi? Bây giờ đâu có ai ép duyên chứ!"
"Ai ép? Chẳng phải chính ngươi muốn xem mặt đó sao? Cái anh thanh niên tri thức họ Cố chẳng phải chính ngươi tự mang về hay sao? Đừng có mà đổ oan cho bọn ta."
Bạch Thi Lan lập tức câm nín, sắc mặt càng tệ.
"Chuyện của ta và anh ấy chưa định mà, ngươi không được nói lung tung! Nhỡ đâu chuyện cưới xin của ta đổ bể thì sao? Lúc đó mất mặt không phải là ngươi à?"
Bạch Thi Ý sờ cằm, đầy nghi ngờ nói: "Ngươi thật tình nói với ca đi, chuyện của ngươi và Cố rốt cuộc là thật hay giả?"
Bạch Thi Lan nuốt nước bọt, chuyện này đương nhiên không dám nói là giả, ca nàng vốn không kín miệng, nếu lỡ nói hớ ra thì nàng không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.
Môi nàng bất giác run rẩy, cuối cùng vẫn phải trả lời, "Đương nhiên là thật, sao ta dám đem chuyện này ra đùa giỡn chứ?"
"Thế thì đúng rồi! Nếu là thật thì ngươi lo gì chứ? Dù sao thì hắn cũng sẽ là muội phu của ta thôi mà?"
"Cái đó, cái đó cũng chưa chắc mà, đời người khó đoán! Biết đâu sẽ có chuyện thay đổi thì sao."
"Thay đổi cái gì?" Bạch Thi Ý nghi hoặc hỏi.
Sao hắn cảm thấy tiểu muội nhà hắn đang giấu giếm gì đó?
Mà lại có liên quan đến Cố Trường Phong.
"Thì, thì..." Đầu Bạch Thi Lan nhanh chóng xoay chuyển, trước ánh mắt ngày càng nghi ngờ của đối phương, "Dù sao thì cũng có nhiều cô thanh niên tri thức thích Cố Trường Phong lắm, ta chỉ là một thôn nữ chẳng biết gì, biết đâu anh ấy cũng chỉ thích nhất thời."
"Hắn dám! Hắn mà dám đối xử với ngươi như thế, ca nhất định đánh gãy hai chân hắn, để hắn đừng hòng đi lăng nhăng, phải ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ ngươi cả đời!"
Đồng tử Bạch Thi Lan run lên dữ dội "Ca, lời này hơi quá đáng rồi đấy."
Nghe như kiểu mấy nhân vật phản diện vậy! Bỗng thấy hơi sợ.
"Đâu có quá đáng? Ta thấy chẳng có gì quá đáng, hắn mà đã thành con rể nhà ta, còn dám lén phén với đàn bà khác thì ca không tha cho đâu!"
Bạch Thi Lan lập tức cảm động muốn chết, anh của nàng vẫn là thương nàng nhất!!
"Ca, anh thật tốt!!"
"Đương nhiên rồi, ngươi là em gái ta, sao ta lại không tốt với ngươi được! Cho nên, rốt cuộc là thật hay giả?"
Bạch Thi Lan: ....
"Đương, đương nhiên là thật rồi!! Chỉ là, chỉ là ta thấy chuyện này vẫn còn sớm thôi, ta chưa muốn lấy chồng nhanh vậy!"
Bạch Thi Ý tặc lưỡi, "Ngốc ạ, có gì sớm chứ, dù sao Cố Trường Phong cũng đâu chạy mất được, sau khi ngươi với hắn kết hôn thì chắc cũng sống trong nhà, không thì ba lại cất một cái phòng bên cạnh chúng ta, nên ngươi hoàn toàn không cần lo sẽ phải ở xa chúng ta!"
Bạch Thi Lan: ...
Nghe thì hay thật đấy, nhưng mà.....Nhưng mà nàng chột dạ!
Nếu chuyện này thành thật thì chắc nàng chết cười mất!
Haizz... Sao mà nói chuyện với Cố Trường Phong đây!
Nàng thật không ngờ lại thành ra thế này mà!!
"Thì là....ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao ta và anh ấy vẫn chưa hiểu nhau sâu! Nhỡ sau này ta không thích thì sao?"
Nói xong, Bạch Thi Lan cẩn thận nhìn Bạch Thi Ý, lời của nàng đủ rõ ràng rồi đó....
"Không thể nào, Cố Trường Phong là người không tệ mà, ta thấy khối cô thanh niên tri thức thèm thuồng đó! Không ngờ ngươi lại nhanh chân hơn!"
Bạch Thi Lan: ....
Được rồi, đây là không hiểu ý nàng gì luôn!
Bạch Thi Lan im lặng thở dài, biết làm sao bây giờ....
"À phải, nếu ngươi đã nói Cố Trường Phong là đối tượng của ngươi rồi thì cũng nên quan tâm người ta một chút, biết không? Mấy anh thanh niên tri thức này, không giống mấy người to cao thô kệch trong làng mình, nên dùng chút tâm tư!"
Bạch Thi Lan bĩu môi, "Vậy thì không được, ta mới là người cần được quan tâm chứ! Sao lại còn phải ta đi quan tâm người khác chứ!"
Bộ dạng nàng rõ không tình nguyện, khiến Bạch Thi Ý cứng cả tay.
"Ha ha, ngươi... ngươi biết tại sao trai làng ta không ai dám cưới ngươi không?"
Bạch Thi Lan vô tội chớp mắt, "Chẳng lẽ không phải do ta không ưng sao?"
Bạch Thi Ý cứng họng, "Ha ha, còn kén chọn nữa! Ngươi không ưng người ta, người ta cũng không ưng ngươi!"
"Thế thì tốt quá rồi còn gì? Hai bên đều không ưng! Ai cũng khỏi phải chê ai!"
Bạch Thi Ý: ....
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao tính tình của mẹ hắn luôn bốc đồng vậy rồi!
Nếu là hắn thì hắn cũng bốc hỏa, không phân biệt giới tính!
"Nói tóm lại là, ngươi cũng nên để ý chút, thể hiện chút quyền sở hữu cái gì đấy!"
Bạch Thi Lan: ?????
"Ca? Anh nói cái gì đấy, còn thể hiện quyền sở hữu? Hắn có phải đồ của ta đâu mà ta thể hiện quyền sở hữu?"
Điên rồi sao? Nàng bây giờ còn trốn còn không kịp, sao còn phải ra mặt thể hiện quyền sở hữu chứ, thể hiện quyền sở hữu không phải sẽ bị hai người họ Tô nhớ mặt sao?
Nàng không đi đâu!
"Ca, anh lo chuyện quá nhiều rồi đấy!! " Mấy chuyện này mà cũng phải dạy một tràng, đúng là hết nói nổi!
"Ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi; Cố Trường Phong ưu tú như vậy, sau này các ngươi sinh con, chắc chắn sẽ di truyền từ Cố Trường Phong!"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật, "Ha ha, ha ha, ha ha, ca, bản thân anh còn chưa có con mà đã lo lắng đến chuyện ta sinh con? Nếu anh thật sự thích con nít thì mau đi kiếm tẩu tử đi!"
Bạch Thi Ý vỗ một cái vào đầu Bạch Thi Lan, "Ăn nói lung tung gì đấy! Ta đang nói ngươi, ngươi lại quay sang nói ta!"
Bạch Thi Lan ôm đầu, "Làm gì thế, anh còn đánh người! Nói không lại liền đánh người!"
"Này! Tóm lại những gì vừa nói, tốt nhất là ngươi hãy nhớ cho kỹ! Cái này có ích cho ngươi đấy!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Có ích gì chứ!
Nếu là người khác cướp mất từ tay ta thì đó là do ta không có duyên phận mà thôi, nếu là thật sự có duyên thì người khác có muốn cướp cũng không cướp được!"
"Ngụy biện! Cái lý lẽ lộn xộn gì thế! Ngươi không đi tranh thủ thì người ta sẽ nghĩ ngươi không quan tâm, có thích đến mấy cũng sẽ nhạt phai thôi!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Anh nói cái gì cũng là đúng thôi!"
Bạch Thi Ý tức muốn chết với thái độ của Bạch Thi Lan, "Ta thấy ngươi không để ý chút nào đến thanh niên tri thức Cố kia cả!"
Chẳng phải là đúng thế còn gì? Nàng thật sự không quan tâm mà!
Nàng có thể quan tâm được sao? Quan tâm không phải chết chắc sao?
"Thanh niên tri thức Cố đúng là mắt mù mới thích ngươi đấy!"
Bạch Thi Lan: ....
"Ta cũng đâu có tệ đến thế?"
Bạch Thi Ý khoanh tay, "Bản thân ngươi như thế nào trong lòng ngươi rõ, ta khó khăn lắm mới giúp ngươi thuyết phục được mẹ ta, ngươi lại đối xử với người ta như vậy à?"
Bạch Thi Lan lập tức mở to mắt, nàng cứ nghĩ, chẳng phải mẹ nàng không thích Cố Trường Phong sao? Thế mà từ khi nàng mang người về lại không có phản ứng gì.
Hóa ra là anh trai nàng nhúng tay vào đấy à!!
"Ca, có vẻ như anh và Cố Trường Phong có mối quan hệ không tệ nhỉ!"
Bạch Thi Ý cười nhạt một tiếng, "Đương nhiên rồi! Anh ấy là giúp ngươi không ít đó!"
Bạch Thi Lan hơi ngạc nhiên, "Giúp ngươi á? Anh ấy giúp anh cái gì chứ? Sao ta không biết là có chuyện đó?"
"Ngươi không biết là tốt rồi, lẽ nào chuyện gì ta cũng phải kể cho ngươi à?"
Bạch Thi Lan: ".... Thì, thì, ta biết một chút cũng đâu có gì sai chứ?"
Thấy Bạch Thi Ý có vẻ không định kể, trong lòng Bạch Thi Lan như mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
"Chuyện còn chưa thành đâu, không tiện nói! Cái miệng của ngươi không giữ được bí mật đâu, chờ sau này ngươi sẽ biết!"
Bạch Thi Lan im lặng giật giật khóe miệng, "Sau này? Thế thì chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao? Không còn gì là lạ nữa rồi!"
Bạch Thi Ý ừ một tiếng, "Không còn gì muốn hỏi à, không có thì ta đi trước nhé!"
Bạch Thi Lan vội kéo Bạch Thi Ý lại, "Anh, anh đừng có mà đi khắp nơi nói lung tung về chuyện quan hệ của em với Cố Trường Phong! Người ta, người ta còn chưa có thừa nhận đâu!"
"Người ta thừa nhận rồi, là em không chịu thừa nhận đó thôi! Anh nói cho em biết, tự em mang người về nhà, nếu như hắn không có phạm sai lầm gì thì thôi đi, nếu em vẫn không nhận, xem mẹ sẽ thu dọn em như thế nào!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Không, không phải... Thật sự... Sao lại thành ra thế này rồi!"
Ăn một bữa cơm đã quyết định rồi sao? Đây là cái đạo lý chết tiệt gì vậy!
Vẻ mặt Bạch Thi Lan lập tức trở nên khó coi, còn có chút hối hận, sớm biết thế, lúc ấy nàng không nên đi tìm Cố Trường Phong! Đáng lẽ nên tìm Án Thù mới phải!
Dù Án Thù có miệng độc, nhưng nói chuyện với hắn, nếu có sai sót thì sẽ không bị nữ chủ để ý tới!
Toàn thân Bạch Thi Lan như người mất hồn, hơi thở cũng nặng nề hơn không ít.
Bạch Thi Ý tự cho là mình đã dọa cho nàng sợ hãi, nên cũng không nói thêm gì, xoay người bước ra ngoài.
Bạch Thi Lan ngồi một mình trong sân, trong đầu không ngừng nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngủ quên mất.
...
"Đi đâu đấy?"
Nhìn Bạch Thi Lan đổi sang chiếc váy đẹp, lo lắng hỏi một câu.
Bạch Thi Lan: "Có người hẹn em, em đi xem có chuyện gì thôi!"
"Hả? Ai hẹn em vậy? Có phải Mộng Đan muội muội không?"
"Không phải, một chị thanh niên trí thức, anh cũng biết, là cái người nhìn được nhất trong đám thanh niên trí thức ấy!"
Liễu Mộng Mộng nghe vậy liền biết ngay là ai, nghi ngờ hỏi: "Em với cô ta có mấy khi tiếp xúc đâu, sao cô ta lại hẹn em vậy?"
Trong lòng Bạch Thi Lan rõ mười mươi, chắc chắn là vì chuyện của Cố Trường Phong mà hẹn mình ra, có lẽ là đến tuyên chiến hoặc uy hiếp mình.
Nàng thầm thở dài một hơi, cố tình, chuyện này trốn không khỏi.
"Em không biết, đi rồi sẽ rõ thôi!"
Liễu Mộng Mộng lo lắng nói: "Vậy em đừng có mà cãi nhau với người ta, mấy cô thanh niên trí thức tính tình thường hay yếu đuối lắm, đừng có mà chọc người ta khóc đấy!"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng mới là người đang muốn khóc đây này!
"Em biết rồi."
Khi Bạch Thi Lan đến nơi, Tô Văn Tuyết và Chu Văn Nguyệt dường như đã chờ sẵn từ lâu.
Chu Văn Nguyệt không nhịn được lên tiếng: "Chẳng phải cô nói là buổi trưa sao?"
"Ai mà lại ra ngoài lúc trời nắng chang chang thế chứ! Mấy người thích phơi thì cứ việc, tôi không có thích!"
Chu Văn Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn, ánh mắt Bạch Thi Lan liền chuyển sang Tô Văn Tuyết.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Văn Tuyết hơi bất ngờ, "Sao cô biết là tôi tìm cô?"
"Vừa nhìn là biết Chu Văn Nguyệt không giống người tìm tôi có chuyện, với lại nếu là Chu Văn Nguyệt tìm tôi, chưa chắc cô đã có mặt ở đây?"
Dù sao Chu Văn Nguyệt cũng là người hầu của Tô Văn Tuyết, Tô Văn Tuyết ở đâu thì Chu Văn Nguyệt ở đó, nhưng Chu Văn Nguyệt ở đâu thì chưa chắc Tô Văn Tuyết đã ở đó.
Dù gì thì cũng là người hầu mà.
"Nghe nói cô và Trường Phong ca ca đã đính hôn?"
Khi Bạch Thi Lan nghe thấy hai chữ "đính hôn", đối phương có vẻ nghiến răng nghiến lợi, nàng làm bộ không hiểu nói: "Đính hôn? Tôi cũng không biết mình đính hôn khi nào nữa."
Nghe vậy, Tô Văn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Vậy có nghĩa là, những lời đồn kia là giả, Trường Phong ca ca và cô không hề có quan hệ gì?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, ừ một tiếng, "Đúng là tạm thời chưa có quan hệ gì."
Lời này của nàng là lời thật, kể cả sau này cũng không có quan hệ gì!
Nàng kiên quyết giữ khoảng cách với nam chính!
Ánh mắt Tô Văn Tuyết lóe lên một cái, "Tôi tin cô, chỉ là không hiểu sao người bên ngoài lại đồn thổi như vậy, tôi hy vọng cô có thể ra mặt giải thích rõ ràng trước mọi người!"
Bạch Thi Lan: ? ? ?
"Tôi, đi giải thích?"
"Đương nhiên rồi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cô mà, Trường Phong ca ca luôn không thích người khác đồn đại lung tung về anh ấy, tôi cũng lo anh ấy sẽ tức giận."
Bạch Thi Lan: ...
Vậy cô đi tìm Cố Trường Phong mà, sao lại tìm đến tôi?
Nhìn nàng có vẻ dễ bắt nạt vậy sao?
"Sao vậy, nhìn cô có vẻ không muốn lắm hả?"
Bạch Thi Lan hắng giọng, "Sao tôi lại phải đi giải thích chứ? Cho dù có giải thích, chẳng lẽ không phải Cố thanh niên trí thức sao, anh ấy chỉ cần lên tiếng một câu, tất cả mọi người sẽ tin anh ấy!"
Dù gì Cố thanh niên trí thức cũng khiến người ta tin hơn so với nàng.
Lời nàng nói ra, người trong thôn chưa chắc đã tin, nhưng lời của Cố Trường Phong thì những người đó nhất định sẽ tin!
"Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hả, tiểu muội ngược lại biết ra đón ta."
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, đấm một cái vào vai Bạch Thi Ý.
"Ca, có phải ngươi sau lưng ta ở bên ngoài nói linh tinh không?"
Bạch Thi Ý liếc mắt, không thèm để ý nói: "Cái gì nói linh tinh? Ca của ngươi khi nào nói linh tinh?"
"Ngươi trước mặt người ngoài nói Cố Trường Phong là muội phu của ngươi, có phải lời này ngươi nói không?"
Bạch Thi Ý không hề nghĩ ngợi trực tiếp thừa nhận.
"Đúng vậy, có vấn đề gì? Cố Trường Phong đích thực là muội phu tương lai của ta mà, ngươi không phải dẫn hắn về nhà sao? Mẹ giờ cũng thừa nhận rồi, ba thì khỏi nói, càng hài lòng với Cố Trường Phong hơn! Hai ngươi khẳng định không vấn đề gì rồi, nếu các ngươi không vừa ý thì hắn đã chẳng theo ngươi về nhà ăn cơm, đúng không?"
Bạch Thi Lan: ...
Đúng cái gì mà đúng, chả đúng chút nào!
Nàng khó khăn lắm mới dụ Cố Trường Phong về nhà ăn cơm, là để lừa gạt ba mẹ nàng thôi.
Sao lại cảm giác lừa hơi quá vậy?
"Ca, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta với Cố Trường Phong có khả năng không định kết hôn à?"
Mắt Bạch Thi Ý chợt híp lại, "Sao? Ngươi lại để ý đến người khác rồi hả? Bạch Thi Lan, làm người phải chung thủy, ba lòng hai dạ sẽ bị nhốt lồng heo thả xuống nước đấy!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Thời nào rồi? Bây giờ đâu có ai ép duyên chứ!"
"Ai ép? Chẳng phải chính ngươi muốn xem mặt đó sao? Cái anh thanh niên tri thức họ Cố chẳng phải chính ngươi tự mang về hay sao? Đừng có mà đổ oan cho bọn ta."
Bạch Thi Lan lập tức câm nín, sắc mặt càng tệ.
"Chuyện của ta và anh ấy chưa định mà, ngươi không được nói lung tung! Nhỡ đâu chuyện cưới xin của ta đổ bể thì sao? Lúc đó mất mặt không phải là ngươi à?"
Bạch Thi Ý sờ cằm, đầy nghi ngờ nói: "Ngươi thật tình nói với ca đi, chuyện của ngươi và Cố rốt cuộc là thật hay giả?"
Bạch Thi Lan nuốt nước bọt, chuyện này đương nhiên không dám nói là giả, ca nàng vốn không kín miệng, nếu lỡ nói hớ ra thì nàng không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.
Môi nàng bất giác run rẩy, cuối cùng vẫn phải trả lời, "Đương nhiên là thật, sao ta dám đem chuyện này ra đùa giỡn chứ?"
"Thế thì đúng rồi! Nếu là thật thì ngươi lo gì chứ? Dù sao thì hắn cũng sẽ là muội phu của ta thôi mà?"
"Cái đó, cái đó cũng chưa chắc mà, đời người khó đoán! Biết đâu sẽ có chuyện thay đổi thì sao."
"Thay đổi cái gì?" Bạch Thi Ý nghi hoặc hỏi.
Sao hắn cảm thấy tiểu muội nhà hắn đang giấu giếm gì đó?
Mà lại có liên quan đến Cố Trường Phong.
"Thì, thì..." Đầu Bạch Thi Lan nhanh chóng xoay chuyển, trước ánh mắt ngày càng nghi ngờ của đối phương, "Dù sao thì cũng có nhiều cô thanh niên tri thức thích Cố Trường Phong lắm, ta chỉ là một thôn nữ chẳng biết gì, biết đâu anh ấy cũng chỉ thích nhất thời."
"Hắn dám! Hắn mà dám đối xử với ngươi như thế, ca nhất định đánh gãy hai chân hắn, để hắn đừng hòng đi lăng nhăng, phải ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ ngươi cả đời!"
Đồng tử Bạch Thi Lan run lên dữ dội "Ca, lời này hơi quá đáng rồi đấy."
Nghe như kiểu mấy nhân vật phản diện vậy! Bỗng thấy hơi sợ.
"Đâu có quá đáng? Ta thấy chẳng có gì quá đáng, hắn mà đã thành con rể nhà ta, còn dám lén phén với đàn bà khác thì ca không tha cho đâu!"
Bạch Thi Lan lập tức cảm động muốn chết, anh của nàng vẫn là thương nàng nhất!!
"Ca, anh thật tốt!!"
"Đương nhiên rồi, ngươi là em gái ta, sao ta lại không tốt với ngươi được! Cho nên, rốt cuộc là thật hay giả?"
Bạch Thi Lan: ....
"Đương, đương nhiên là thật rồi!! Chỉ là, chỉ là ta thấy chuyện này vẫn còn sớm thôi, ta chưa muốn lấy chồng nhanh vậy!"
Bạch Thi Ý tặc lưỡi, "Ngốc ạ, có gì sớm chứ, dù sao Cố Trường Phong cũng đâu chạy mất được, sau khi ngươi với hắn kết hôn thì chắc cũng sống trong nhà, không thì ba lại cất một cái phòng bên cạnh chúng ta, nên ngươi hoàn toàn không cần lo sẽ phải ở xa chúng ta!"
Bạch Thi Lan: ...
Nghe thì hay thật đấy, nhưng mà.....Nhưng mà nàng chột dạ!
Nếu chuyện này thành thật thì chắc nàng chết cười mất!
Haizz... Sao mà nói chuyện với Cố Trường Phong đây!
Nàng thật không ngờ lại thành ra thế này mà!!
"Thì là....ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao ta và anh ấy vẫn chưa hiểu nhau sâu! Nhỡ sau này ta không thích thì sao?"
Nói xong, Bạch Thi Lan cẩn thận nhìn Bạch Thi Ý, lời của nàng đủ rõ ràng rồi đó....
"Không thể nào, Cố Trường Phong là người không tệ mà, ta thấy khối cô thanh niên tri thức thèm thuồng đó! Không ngờ ngươi lại nhanh chân hơn!"
Bạch Thi Lan: ....
Được rồi, đây là không hiểu ý nàng gì luôn!
Bạch Thi Lan im lặng thở dài, biết làm sao bây giờ....
"À phải, nếu ngươi đã nói Cố Trường Phong là đối tượng của ngươi rồi thì cũng nên quan tâm người ta một chút, biết không? Mấy anh thanh niên tri thức này, không giống mấy người to cao thô kệch trong làng mình, nên dùng chút tâm tư!"
Bạch Thi Lan bĩu môi, "Vậy thì không được, ta mới là người cần được quan tâm chứ! Sao lại còn phải ta đi quan tâm người khác chứ!"
Bộ dạng nàng rõ không tình nguyện, khiến Bạch Thi Ý cứng cả tay.
"Ha ha, ngươi... ngươi biết tại sao trai làng ta không ai dám cưới ngươi không?"
Bạch Thi Lan vô tội chớp mắt, "Chẳng lẽ không phải do ta không ưng sao?"
Bạch Thi Ý cứng họng, "Ha ha, còn kén chọn nữa! Ngươi không ưng người ta, người ta cũng không ưng ngươi!"
"Thế thì tốt quá rồi còn gì? Hai bên đều không ưng! Ai cũng khỏi phải chê ai!"
Bạch Thi Ý: ....
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao tính tình của mẹ hắn luôn bốc đồng vậy rồi!
Nếu là hắn thì hắn cũng bốc hỏa, không phân biệt giới tính!
"Nói tóm lại là, ngươi cũng nên để ý chút, thể hiện chút quyền sở hữu cái gì đấy!"
Bạch Thi Lan: ?????
"Ca? Anh nói cái gì đấy, còn thể hiện quyền sở hữu? Hắn có phải đồ của ta đâu mà ta thể hiện quyền sở hữu?"
Điên rồi sao? Nàng bây giờ còn trốn còn không kịp, sao còn phải ra mặt thể hiện quyền sở hữu chứ, thể hiện quyền sở hữu không phải sẽ bị hai người họ Tô nhớ mặt sao?
Nàng không đi đâu!
"Ca, anh lo chuyện quá nhiều rồi đấy!! " Mấy chuyện này mà cũng phải dạy một tràng, đúng là hết nói nổi!
"Ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi; Cố Trường Phong ưu tú như vậy, sau này các ngươi sinh con, chắc chắn sẽ di truyền từ Cố Trường Phong!"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật, "Ha ha, ha ha, ha ha, ca, bản thân anh còn chưa có con mà đã lo lắng đến chuyện ta sinh con? Nếu anh thật sự thích con nít thì mau đi kiếm tẩu tử đi!"
Bạch Thi Ý vỗ một cái vào đầu Bạch Thi Lan, "Ăn nói lung tung gì đấy! Ta đang nói ngươi, ngươi lại quay sang nói ta!"
Bạch Thi Lan ôm đầu, "Làm gì thế, anh còn đánh người! Nói không lại liền đánh người!"
"Này! Tóm lại những gì vừa nói, tốt nhất là ngươi hãy nhớ cho kỹ! Cái này có ích cho ngươi đấy!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Có ích gì chứ!
Nếu là người khác cướp mất từ tay ta thì đó là do ta không có duyên phận mà thôi, nếu là thật sự có duyên thì người khác có muốn cướp cũng không cướp được!"
"Ngụy biện! Cái lý lẽ lộn xộn gì thế! Ngươi không đi tranh thủ thì người ta sẽ nghĩ ngươi không quan tâm, có thích đến mấy cũng sẽ nhạt phai thôi!"
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Anh nói cái gì cũng là đúng thôi!"
Bạch Thi Ý tức muốn chết với thái độ của Bạch Thi Lan, "Ta thấy ngươi không để ý chút nào đến thanh niên tri thức Cố kia cả!"
Chẳng phải là đúng thế còn gì? Nàng thật sự không quan tâm mà!
Nàng có thể quan tâm được sao? Quan tâm không phải chết chắc sao?
"Thanh niên tri thức Cố đúng là mắt mù mới thích ngươi đấy!"
Bạch Thi Lan: ....
"Ta cũng đâu có tệ đến thế?"
Bạch Thi Ý khoanh tay, "Bản thân ngươi như thế nào trong lòng ngươi rõ, ta khó khăn lắm mới giúp ngươi thuyết phục được mẹ ta, ngươi lại đối xử với người ta như vậy à?"
Bạch Thi Lan lập tức mở to mắt, nàng cứ nghĩ, chẳng phải mẹ nàng không thích Cố Trường Phong sao? Thế mà từ khi nàng mang người về lại không có phản ứng gì.
Hóa ra là anh trai nàng nhúng tay vào đấy à!!
"Ca, có vẻ như anh và Cố Trường Phong có mối quan hệ không tệ nhỉ!"
Bạch Thi Ý cười nhạt một tiếng, "Đương nhiên rồi! Anh ấy là giúp ngươi không ít đó!"
Bạch Thi Lan hơi ngạc nhiên, "Giúp ngươi á? Anh ấy giúp anh cái gì chứ? Sao ta không biết là có chuyện đó?"
"Ngươi không biết là tốt rồi, lẽ nào chuyện gì ta cũng phải kể cho ngươi à?"
Bạch Thi Lan: ".... Thì, thì, ta biết một chút cũng đâu có gì sai chứ?"
Thấy Bạch Thi Ý có vẻ không định kể, trong lòng Bạch Thi Lan như mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
"Chuyện còn chưa thành đâu, không tiện nói! Cái miệng của ngươi không giữ được bí mật đâu, chờ sau này ngươi sẽ biết!"
Bạch Thi Lan im lặng giật giật khóe miệng, "Sau này? Thế thì chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao? Không còn gì là lạ nữa rồi!"
Bạch Thi Ý ừ một tiếng, "Không còn gì muốn hỏi à, không có thì ta đi trước nhé!"
Bạch Thi Lan vội kéo Bạch Thi Ý lại, "Anh, anh đừng có mà đi khắp nơi nói lung tung về chuyện quan hệ của em với Cố Trường Phong! Người ta, người ta còn chưa có thừa nhận đâu!"
"Người ta thừa nhận rồi, là em không chịu thừa nhận đó thôi! Anh nói cho em biết, tự em mang người về nhà, nếu như hắn không có phạm sai lầm gì thì thôi đi, nếu em vẫn không nhận, xem mẹ sẽ thu dọn em như thế nào!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Không, không phải... Thật sự... Sao lại thành ra thế này rồi!"
Ăn một bữa cơm đã quyết định rồi sao? Đây là cái đạo lý chết tiệt gì vậy!
Vẻ mặt Bạch Thi Lan lập tức trở nên khó coi, còn có chút hối hận, sớm biết thế, lúc ấy nàng không nên đi tìm Cố Trường Phong! Đáng lẽ nên tìm Án Thù mới phải!
Dù Án Thù có miệng độc, nhưng nói chuyện với hắn, nếu có sai sót thì sẽ không bị nữ chủ để ý tới!
Toàn thân Bạch Thi Lan như người mất hồn, hơi thở cũng nặng nề hơn không ít.
Bạch Thi Ý tự cho là mình đã dọa cho nàng sợ hãi, nên cũng không nói thêm gì, xoay người bước ra ngoài.
Bạch Thi Lan ngồi một mình trong sân, trong đầu không ngừng nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngủ quên mất.
...
"Đi đâu đấy?"
Nhìn Bạch Thi Lan đổi sang chiếc váy đẹp, lo lắng hỏi một câu.
Bạch Thi Lan: "Có người hẹn em, em đi xem có chuyện gì thôi!"
"Hả? Ai hẹn em vậy? Có phải Mộng Đan muội muội không?"
"Không phải, một chị thanh niên trí thức, anh cũng biết, là cái người nhìn được nhất trong đám thanh niên trí thức ấy!"
Liễu Mộng Mộng nghe vậy liền biết ngay là ai, nghi ngờ hỏi: "Em với cô ta có mấy khi tiếp xúc đâu, sao cô ta lại hẹn em vậy?"
Trong lòng Bạch Thi Lan rõ mười mươi, chắc chắn là vì chuyện của Cố Trường Phong mà hẹn mình ra, có lẽ là đến tuyên chiến hoặc uy hiếp mình.
Nàng thầm thở dài một hơi, cố tình, chuyện này trốn không khỏi.
"Em không biết, đi rồi sẽ rõ thôi!"
Liễu Mộng Mộng lo lắng nói: "Vậy em đừng có mà cãi nhau với người ta, mấy cô thanh niên trí thức tính tình thường hay yếu đuối lắm, đừng có mà chọc người ta khóc đấy!"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng mới là người đang muốn khóc đây này!
"Em biết rồi."
Khi Bạch Thi Lan đến nơi, Tô Văn Tuyết và Chu Văn Nguyệt dường như đã chờ sẵn từ lâu.
Chu Văn Nguyệt không nhịn được lên tiếng: "Chẳng phải cô nói là buổi trưa sao?"
"Ai mà lại ra ngoài lúc trời nắng chang chang thế chứ! Mấy người thích phơi thì cứ việc, tôi không có thích!"
Chu Văn Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn, ánh mắt Bạch Thi Lan liền chuyển sang Tô Văn Tuyết.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Văn Tuyết hơi bất ngờ, "Sao cô biết là tôi tìm cô?"
"Vừa nhìn là biết Chu Văn Nguyệt không giống người tìm tôi có chuyện, với lại nếu là Chu Văn Nguyệt tìm tôi, chưa chắc cô đã có mặt ở đây?"
Dù sao Chu Văn Nguyệt cũng là người hầu của Tô Văn Tuyết, Tô Văn Tuyết ở đâu thì Chu Văn Nguyệt ở đó, nhưng Chu Văn Nguyệt ở đâu thì chưa chắc Tô Văn Tuyết đã ở đó.
Dù gì thì cũng là người hầu mà.
"Nghe nói cô và Trường Phong ca ca đã đính hôn?"
Khi Bạch Thi Lan nghe thấy hai chữ "đính hôn", đối phương có vẻ nghiến răng nghiến lợi, nàng làm bộ không hiểu nói: "Đính hôn? Tôi cũng không biết mình đính hôn khi nào nữa."
Nghe vậy, Tô Văn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Vậy có nghĩa là, những lời đồn kia là giả, Trường Phong ca ca và cô không hề có quan hệ gì?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, ừ một tiếng, "Đúng là tạm thời chưa có quan hệ gì."
Lời này của nàng là lời thật, kể cả sau này cũng không có quan hệ gì!
Nàng kiên quyết giữ khoảng cách với nam chính!
Ánh mắt Tô Văn Tuyết lóe lên một cái, "Tôi tin cô, chỉ là không hiểu sao người bên ngoài lại đồn thổi như vậy, tôi hy vọng cô có thể ra mặt giải thích rõ ràng trước mọi người!"
Bạch Thi Lan: ? ? ?
"Tôi, đi giải thích?"
"Đương nhiên rồi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cô mà, Trường Phong ca ca luôn không thích người khác đồn đại lung tung về anh ấy, tôi cũng lo anh ấy sẽ tức giận."
Bạch Thi Lan: ...
Vậy cô đi tìm Cố Trường Phong mà, sao lại tìm đến tôi?
Nhìn nàng có vẻ dễ bắt nạt vậy sao?
"Sao vậy, nhìn cô có vẻ không muốn lắm hả?"
Bạch Thi Lan hắng giọng, "Sao tôi lại phải đi giải thích chứ? Cho dù có giải thích, chẳng lẽ không phải Cố thanh niên trí thức sao, anh ấy chỉ cần lên tiếng một câu, tất cả mọi người sẽ tin anh ấy!"
Dù gì Cố thanh niên trí thức cũng khiến người ta tin hơn so với nàng.
Lời nàng nói ra, người trong thôn chưa chắc đã tin, nhưng lời của Cố Trường Phong thì những người đó nhất định sẽ tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận