Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 237: Cãi nhau (2) (length: 7341)

Nghe những chuyện bát quái đó, Bạch Thi Lan một chút cũng không thấy chán, thậm chí còn mong các nàng nói thêm những chuyện gây sốc hơn nữa.
Bạch Thi Lan đứng phía sau bọn họ nghe một cách thích thú.
Ngày hôm nay, Cố Trường Phong không thể đến nhà nàng, phải đến ngày mai.
Bạch Thi Lan đang nghĩ xem có nên đưa cơm cho hắn không thì lại không quyết định được, sau khi đi tìm Hoàng Xuân Hoa mới biết.
"Không cần đưa, chỗ của hắn sẽ tự lo liệu."
Bạch Thi Ý đứng bên cạnh nghe xong liền tặc lưỡi hai tiếng.
"Bây giờ ngươi ngược lại bắt đầu quan tâm hắn rồi à! Ai nha, thân phận vừa chuyển biến một cái, con người cũng thay đổi theo luôn rồi!!"
Bạch Thi Ý dựa vào khung cửa trêu chọc, mặt Bạch Thi Lan đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn sang!
"Hừ, ca, ngươi cũng không phải giống vậy sao, đều biết quan tâm chị dâu! Mà thôi, cũng một năm rồi, có phải nên cho ta có cháu bồng đi đừng để đến lúc ta có con mà ngươi còn chưa có đấy!"
Bạch Thi Ý nheo mắt, cười nói: "Không ngờ em gái lại thích trẻ con đấy! Vậy em sinh nhiều vào, đến lúc đấy ôm một đứa cho anh chị nuôi! Cũng đỡ cho chị dâu em phải khổ."
Bạch Thi Lan: ...
Mẹ kiếp! !
Nàng mới không muốn sinh con đâu! !
Bạch Thi Lan không nhịn được nuốt nước miếng, nhớ lại mấy hình ảnh sinh con mà cô hay xem, liền cảm thấy toàn thân đau nhức.
"Không không không, cái này cái này, ta vẫn là bỏ đi!"
Không nhất định phải sinh con! !
Bạch Thi Ý hừ khẽ một tiếng: "Vừa rồi không phải còn nói chị dâu ngươi không sinh được à?"
Bạch Thi Lan vội nói: "Ca, ngươi nói bậy bạ gì vậy, sao lại là do chị dâu không được chứ, rõ ràng là ngươi không được mới đúng, chị dâu khỏe mạnh mà, lần trước đi khám bệnh với ta, bác sĩ đã nói chị dâu cơ thể khỏe mạnh vô cùng! Vậy có vấn đề chẳng phải là do ngươi sao?"
Trong bếp, Liễu Mộng Mộng lập tức mặt đỏ như gấc, còn Hoàng Xuân Hoa thì mặt trắng bệch.
"Con trai, con thật sự không được hả!"
Bạch Thi Ý: ...
Hắn im lặng liếc nhìn Bạch Thi Lan, rồi sau đó lại nhìn về hướng Liễu Mộng Mộng, sờ sờ mũi.
"Cũng có thể, ta cảm giác gần đây hữu tâm vô lực."
Mặt Hoàng Xuân Hoa càng trắng hơn, sau đó mắt như dao lập tức nhìn về hướng Bạch Thi Lan.
"Chuyện của anh con, con đừng có đi nói lung tung!"
Bạch Thi Lan chớp mắt, cười hắc hắc một tiếng.
"Biết, tốt khoe xấu che mà! Ta hiểu hết!"
Bạch Thi Ý ho một tiếng: "Ngươi bớt nói lại vài câu đi! Nói ta...." Nắm đấm cũng đã cứng lại rồi!
Bạch Thi Lan đảo mắt, sau đó đi đến bên cạnh Liễu Mộng Mộng, vẻ mặt thành thật nói: "Chị dâu, cho nên chuyện sinh con, chị đừng suy nghĩ nhiều, đợi anh ta khỏe lên, tự nhiên là được thôi."
Liễu Mộng Mộng càng nghe mặt càng đỏ, không dám ngẩng đầu, vội vàng đưa tay bịt miệng Bạch Thi Lan lại.
"Em gái! Trong bếp nhiều khói dầu, đừng để mùi ám lên người! Mau ra ngoài đi!"
Bạch Thi Ý nhìn thoáng qua Liễu Mộng Mộng, mỉm cười một tiếng, trực tiếp đưa tay kéo Bạch Thi Lan rời khỏi bếp.
"Nha nha nha, ngươi đừng kéo ta mà! Nhẹ tay thôi, ta dù gì cũng là em gái như hoa như ngọc của ngươi đó! !"
Bạch Thi Ý vẫn kéo Bạch Thi Lan ra phía sau nhà chính, khoanh tay lại.
"Rốt cuộc là sao thế này?"
Bạch Thi Lan kêu lên: "Cái gì cái gì chuyện gì vậy?"
"Chuyện con cái ấy! Sao tự nhiên ngươi lại nhắc đến chuyện con cái làm gì?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, chẳng phải đột nhiên nhớ lại cốt truyện cũ sao, mặc dù ký ức trong đầu cô ngày càng mờ nhạt nhưng lại thỉnh thoảng xuất hiện chút ít, giống như bị mực nước loang ra vậy.
Chị dâu của nàng là Liễu Mộng Mộng không sinh được con, mẹ nàng lại rất để ý đến chuyện này, biết Liễu Mộng Mộng không sinh được liền bắt đầu làm loạn.
Trực tiếp khiến anh trai nàng và Liễu Mộng Mộng phải rời đi, Liễu Mộng Mộng cũng tự thấy bản thân có lỗi với Bạch Thi Ý không để ý đến sự ngăn cản của Bạch Thi Ý mà rời đi, còn sau cùng như thế nào thì ký ức của nàng bị đứt đoạn mất rồi.
Cũng không biết sau cùng hai người ra sao nữa.
Nhưng nàng đã nghĩ đến thì nhất định phải giải quyết, huống chi Liễu Mộng Mộng, người chị dâu này đối với mình rất tốt, nàng cũng không hy vọng chị dâu thật sự ly hôn với anh trai mình.
Anh của cô có vẻ như không thích chị dâu cho lắm, nhưng bọn thẳng nam muộn tao đều là như vậy, rõ ràng thích mà không muốn nói ra thôi.
"Thì tại ngươi không được mà! Còn hỏi ta vì sao? Ca, uống nhiều thuốc bổ vào đi!"
Nói xong, Bạch Thi Lan liền muốn rời đi lại bị giữ lại chặn ở góc tường.
"Sao ta lại không sinh được con chứ?"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật hai cái: "Ca, ngươi thật sự không sinh được con, ngươi không có cái chức năng đó!"
Nàng lắc lắc đầu, rồi sau đó mắt liếc xung quanh: "Hay là do ngươi không thích chị dâu?"
Bạch Thi Ý chớp mắt hai lần: "Ngươi nói linh tinh gì đấy, ta kết hôn với chị dâu lâu như vậy rồi, thích hay không thì có gì quan trọng chứ."
Bạch Thi Lan cười ha hả hai tiếng: "Dù kết hôn cũng có liên quan đến việc có thích hay không đấy chứ."
"Ngươi còn thích Cố Trường Phong đó thôi."
Bạch Thi Lan không chút do dự thừa nhận: "Đương nhiên, hắn chính là thanh niên tri thức trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất trong thôn chúng ta đấy!"
Bạch Thi Ý: ...
"Ngươi không sợ sau khi người ta về thành phố sẽ bỏ rơi ngươi sao!"
Bạch Thi Lan hơi mím môi, khoanh tay, tự tin nói: "Không thể nào! Hắn không phải người như vậy! Với những thanh niên trí thức khác thì có lẽ mang người nhà rời đi có chút khó khăn, nhưng với hắn thì không có gì khó khăn cả!"
Một nam chính thuần túy không ghét bỏ mình, lại nguyện ý đưa cô cùng rời đi, vậy thì cô nhất định có thể cùng Cố Trường Phong rời đến thủ đô!
Dù sao trên phương diện kinh tế, Cố Trường Phong cũng không hề nghèo, mà về quan niệm, Bạch Thi Lan cảm thấy quan niệm của mình và hắn chắc chắn không khác nhau nhiều!
Vấn đề duy nhất chỉ là vấn đề hộ khẩu mà thôi, nhưng vấn đề này tin tưởng đối với nhà cô mà nói chắc cũng không phải là chuyện lớn gì!
Mọi vấn đề đều không có, tự nhiên là không thể nào bỏ rơi cô!
Đương nhiên nếu bỏ rơi cô thì hắn chính là một tên tra nam!
Cô rất không tán thành cái loại người làm nam chính như thế!
Bạch Thi Ý tặc lưỡi hai tiếng: "Ngươi tin hắn như vậy à?"
"Đây chẳng phải là tin tưởng vào con mắt của ta sao? Mắt nhìn của ta là tốt nhất trong nhà rồi!"
Bạch Thi Ý hơi mím môi, kéo về chủ đề chính: "Rốt cuộc lúc nãy lời ngươi nói là có ý gì, chị dâu của ngươi nàng?"
"Hừ, đã nói là do ngươi không được rồi mà, ngươi cứ kéo chị dâu vào làm gì, ngươi đúng là không phải đàn ông!"
Bạch Thi Lan trực tiếp đẩy Bạch Thi Ý ra, sau đó chạy đi.
Bạch Thi Ý một mình đứng tại chỗ gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Trong bếp, Liễu Mộng Mộng nhìn sắc mặt của mẹ chồng khó coi như vậy, cẩn thận nói: "Mẹ, không sao đâu chắc chắn có thể chữa khỏi, tiểu muội không phải cũng nói chỉ cần bồi bổ là được rồi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận