Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 153: Gà rừng (length: 3629)
"Ngươi tới nơi này làm cái gì?"
Cố phu nhân cau mày nhìn xem Yến Hà Tây.
Yến Hà Tây khẽ cười nói: "Thế nào, ta vẫn không thể tới sao?"
Cố phu nhân mở ra ánh mắt khác, gương mặt không chào đón.
Yến Hà Tây hoàn toàn không thèm để ý, cười nhìn về phía bên cạnh Lý phu nhân, nói ra: "Còn chưa kịp chúc mừng ngươi một tiếng mừng đến tốt họa."
Lý Tú Trân khóe miệng chậm rãi giơ lên đứng lên, "Cám ơn, nếu là muốn nhìn ta họa lời nói, tùy thời tới chỗ của ta đến xem."
Bạch Thi Lan cảm giác được tay áo của mình bị kéo động, cúi đầu nhìn thoáng qua.
? ? ?
Nhạc Hân? Người này làm cái gì?
"Làm gì?"
"Ngươi họa không có trúng tuyển."
Bạch Thi Lan mí mắt giật lên: "Vậy thì thế nào?"
"Ta chỉ là tò mò hỏi một chút, ta nhớ kỹ ngươi họa rất nhanh vẫn là người đầu tiên đưa lên."
Hơn nữa nàng lúc ấy cố ý quan sát người nhận họa kia, vẻ mặt bộ dáng kinh ngạc, như thế nào sẽ không trúng tuyển đâu?
Bạch Thi Lan nhún vai: "Không biết, bản họa của ta hiện tại cũng còn không có trở lại trên tay ta đây."
Chờ cầm về sau, nhìn xem có phải chỗ nào họa không giống, ai.
"Họa gì, ngươi còn biết vẽ tranh? Chẳng lẽ là cái gì báo xã mới làm gần đây về tranh sao?"
Yến Hà Tây mơ hồ nghe được Bạch Thi Lan hai người nói chuyện, trào phúng cười một tiếng, "Ngươi một đứa con gái quê mùa từ thôn quê lên, làm sao mà so được với cô nương trong thành phố, giống như một con sẻ muốn đổi xiêm y liền có thể biến thành Phượng Hoàng vậy."
Bạch Thi Lan lặng lẽ liếc Cố phu nhân, sắc mặt khó coi đến dọa người.
"Ngươi có ý gì! Yến Hà Tây, muốn nói cái gì liền trực tiếp nói, ở chỗ này bóng gió cái gì!"
Yến Hà Tây khoanh tay, khẽ hừ một tiếng, "Bóng gió? Ta chỉ là đang nhắc nhở tiểu cô nương này đừng có tự rước lấy nhục mà thôi, dù sao gà rừng làm sao so được với Phượng Hoàng!"
"Vậy để ngươi thất vọng, gà rừng trong miệng ngươi vẽ ra bức họa lại khiến cho người trong báo xã không nhịn được mà trộm vẽ, ngươi cảm thấy nàng còn không sánh bằng những người khác sao?"
Yến Hà Tây mày lập tức nhíu lại: "Sao có thể! Ngươi muốn nói xạo cũng phải chú ý sự thật chứ, hơn nữa Nhạc Hân không phải cũng có mặt sao? Lời nói dối của ngươi bị phơi bày ngay, biết ngươi sĩ diện, nhưng không cần như vậy."
Lý Tú Trân tặc lưỡi: "Cố phu nhân, ngươi xem ngươi, cũng không phải nói ngươi, ngươi làm sao kích động hơn cả tiểu cô nương vậy? Không biết còn tưởng là trong lòng ngươi sợ cái gì!"
"Buồn cười! Ta không giống người nào đó thích vỗ mặt làm ra vẻ!"
Cố phu nhân lời nói có ý riêng, Yến Hà Tây sắc mặt cũng lập tức chìm xuống, biểu tình lạnh băng nhìn xem Cố phu nhân.
"A, ngươi đã nói vậy thì cũng nên chứng minh một chút đi, tùy tiện nói một cô nương quê lên vẽ tranh có thể so sánh với những người trong thành học hành bài bản, ha ha."
Yến Hà Tây không nhịn được bật cười.
"Ta biết phụ mẫu ruột của ngươi là người quê mùa, nhưng ngươi dù sao từ nhỏ đã đi theo cha ta bên người, không biết người nông dân rốt cuộc là như thế nào."
Yến Hà Tây cười nói, trong mắt tràn đầy ghen tị.
Chính là nữ nhân này cướp đi nhân sinh của mình, nếu không phải là nữ nhân này! Lúc trước gả cho Cố Cảnh Ngạn chính là mình!
Yến Hà Tây tay nắm chặt lại, từng bước ép sát lên.
"Bạch Thi Lan, Cố phu nhân đều ủng hộ ngươi như vậy có phải ngươi cũng nên nói vài lời không?"
Bạch Thi Lan: ...
Ngọn lửa chiến này rốt cục cũng lan đến người mình rồi!...
Cố phu nhân cau mày nhìn xem Yến Hà Tây.
Yến Hà Tây khẽ cười nói: "Thế nào, ta vẫn không thể tới sao?"
Cố phu nhân mở ra ánh mắt khác, gương mặt không chào đón.
Yến Hà Tây hoàn toàn không thèm để ý, cười nhìn về phía bên cạnh Lý phu nhân, nói ra: "Còn chưa kịp chúc mừng ngươi một tiếng mừng đến tốt họa."
Lý Tú Trân khóe miệng chậm rãi giơ lên đứng lên, "Cám ơn, nếu là muốn nhìn ta họa lời nói, tùy thời tới chỗ của ta đến xem."
Bạch Thi Lan cảm giác được tay áo của mình bị kéo động, cúi đầu nhìn thoáng qua.
? ? ?
Nhạc Hân? Người này làm cái gì?
"Làm gì?"
"Ngươi họa không có trúng tuyển."
Bạch Thi Lan mí mắt giật lên: "Vậy thì thế nào?"
"Ta chỉ là tò mò hỏi một chút, ta nhớ kỹ ngươi họa rất nhanh vẫn là người đầu tiên đưa lên."
Hơn nữa nàng lúc ấy cố ý quan sát người nhận họa kia, vẻ mặt bộ dáng kinh ngạc, như thế nào sẽ không trúng tuyển đâu?
Bạch Thi Lan nhún vai: "Không biết, bản họa của ta hiện tại cũng còn không có trở lại trên tay ta đây."
Chờ cầm về sau, nhìn xem có phải chỗ nào họa không giống, ai.
"Họa gì, ngươi còn biết vẽ tranh? Chẳng lẽ là cái gì báo xã mới làm gần đây về tranh sao?"
Yến Hà Tây mơ hồ nghe được Bạch Thi Lan hai người nói chuyện, trào phúng cười một tiếng, "Ngươi một đứa con gái quê mùa từ thôn quê lên, làm sao mà so được với cô nương trong thành phố, giống như một con sẻ muốn đổi xiêm y liền có thể biến thành Phượng Hoàng vậy."
Bạch Thi Lan lặng lẽ liếc Cố phu nhân, sắc mặt khó coi đến dọa người.
"Ngươi có ý gì! Yến Hà Tây, muốn nói cái gì liền trực tiếp nói, ở chỗ này bóng gió cái gì!"
Yến Hà Tây khoanh tay, khẽ hừ một tiếng, "Bóng gió? Ta chỉ là đang nhắc nhở tiểu cô nương này đừng có tự rước lấy nhục mà thôi, dù sao gà rừng làm sao so được với Phượng Hoàng!"
"Vậy để ngươi thất vọng, gà rừng trong miệng ngươi vẽ ra bức họa lại khiến cho người trong báo xã không nhịn được mà trộm vẽ, ngươi cảm thấy nàng còn không sánh bằng những người khác sao?"
Yến Hà Tây mày lập tức nhíu lại: "Sao có thể! Ngươi muốn nói xạo cũng phải chú ý sự thật chứ, hơn nữa Nhạc Hân không phải cũng có mặt sao? Lời nói dối của ngươi bị phơi bày ngay, biết ngươi sĩ diện, nhưng không cần như vậy."
Lý Tú Trân tặc lưỡi: "Cố phu nhân, ngươi xem ngươi, cũng không phải nói ngươi, ngươi làm sao kích động hơn cả tiểu cô nương vậy? Không biết còn tưởng là trong lòng ngươi sợ cái gì!"
"Buồn cười! Ta không giống người nào đó thích vỗ mặt làm ra vẻ!"
Cố phu nhân lời nói có ý riêng, Yến Hà Tây sắc mặt cũng lập tức chìm xuống, biểu tình lạnh băng nhìn xem Cố phu nhân.
"A, ngươi đã nói vậy thì cũng nên chứng minh một chút đi, tùy tiện nói một cô nương quê lên vẽ tranh có thể so sánh với những người trong thành học hành bài bản, ha ha."
Yến Hà Tây không nhịn được bật cười.
"Ta biết phụ mẫu ruột của ngươi là người quê mùa, nhưng ngươi dù sao từ nhỏ đã đi theo cha ta bên người, không biết người nông dân rốt cuộc là như thế nào."
Yến Hà Tây cười nói, trong mắt tràn đầy ghen tị.
Chính là nữ nhân này cướp đi nhân sinh của mình, nếu không phải là nữ nhân này! Lúc trước gả cho Cố Cảnh Ngạn chính là mình!
Yến Hà Tây tay nắm chặt lại, từng bước ép sát lên.
"Bạch Thi Lan, Cố phu nhân đều ủng hộ ngươi như vậy có phải ngươi cũng nên nói vài lời không?"
Bạch Thi Lan: ...
Ngọn lửa chiến này rốt cục cũng lan đến người mình rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận