Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 226: Tái giá (length: 3785)
Nàng rõ ràng chỉ không nói một lời nào, thế mà vẫn cứ lôi nàng vào cuộc!
"Cái gì chứ, ta không kỳ thị, chỉ cần đẹp trai là được!"
Bạch Thi Lan nở nụ cười tươi rói, "Về mấy thứ tốt gỗ hơn tốt nước sơn gì đó ta không quan tâm, mặc kệ có phải nông dân hay không."
"Ngươi sao lại nói vậy được? Đẹp trai thì có ăn được đâu."
Bạch Thi Lan hừ lạnh một tiếng: "Vậy không được, ở chỗ ta, đẹp trai có thể giúp ta ăn thêm vài bát cơm đấy! Rất đáng!"
"Cháu gái của Thất cô bà có phải vẫn chưa tìm đối tượng không nhỉ? Có muốn tìm một người ở chỗ chúng ta không, con trai trong thôn mình cũng nhiều người giỏi lắm."
Sắc mặt Thất cô bà lập tức tối sầm lại, "Nó còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện đó đâu."
Bạch Thi Lan liếc mắt một cái, nàng ta có còn bé gì đâu? Cũng gần bằng tuổi mình rồi.
"Thất cô bà nói vậy, chẳng phải ta cũng là người bé nhỏ sao? Ta tuổi còn nhỏ đã muốn cưới xin, Tiểu Kỳ muội muội lớn vậy rồi, đến đối tượng cũng chưa có, Thất cô bà không nóng lòng à?"
Thất cô bà tức giận đỏ mặt trước lời Bạch Thi Lan, thấy Hoàng Xuân Hoa đến, vội vàng mách: "Xuân Hoa, con xem con gái con nói lời gì kìa, chẳng tôn trọng người lớn như ta gì cả!"
Hoàng Xuân Hoa nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan ngồi ngay ngắn, đối diện ánh mắt nghiêm nghị của Hoàng Xuân Hoa, cười nhạt.
"Mẹ, Thất cô bà nói đùa với mẹ thôi mà, sao con không tôn trọng bà được chứ, mẹ không tin thì hỏi các cô chú khác xem, con nào có không tôn trọng, con đâu có ăn nói thô tục."
"Con vừa nói với bà mấy câu ngon ngọt, bà liền nói chuyện hôn sự của Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ cũng là muội muội của bà, sao bà lại có thể nói con bé như vậy chứ!"
Hoàng Xuân Hoa lập tức nhìn về phía Bạch Thi Lan, "Con lôi Tiểu Kỳ vào làm gì?"
"Thất cô bà nhắc tới hôn sự của con thì con chẳng phải tiện miệng nhắc tới Tiểu Kỳ sao, Tiểu Kỳ đến giờ vẫn chưa có đối tượng, con có thể giới thiệu cho nó mà."
Thất cô bà hừ lạnh một tiếng: "Nó có lòng giới thiệu gì đâu, nó chỉ muốn giới thiệu người quê mùa cho Tiểu Kỳ thôi! Đúng là có ý đồ!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Thất cô bà, lời này của bà sai rồi, sao lại nói vậy chứ? Người quê mùa thì sao? Chẳng phải chúng ta đều lớn lên ở thôn quê sao? Sao đến chỗ bà lại thành ra kỳ thị thế này?"
"Sao bà không gả cho người quê mùa? Nhất định phải tìm thanh niên trí thức, chẳng phải là ghét bỏ người ta sao!"
Bạch Thi Lan vô tội nói: "Vừa nãy chẳng phải con đã nói rồi sao, con chỉ muốn tìm người đẹp trai, không quan trọng thân phận của người ta, ở thôn mình chẳng lẽ không có ai đẹp trai à?"
Cố Trường Phong khẽ mỉm cười, im lặng làm nền, không hề ảnh hưởng đến sự phát huy của Bạch Thi Lan.
Ngay cả Đào Hỉ và Diệp Kha đứng bên cạnh cũng ngoan ngoãn như chim cút.
Bạch Thi Lan cười hắc hắc rồi hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi từng thấy người nào đẹp trai hơn hắn à, nếu có thì ta cũng chẳng ngại tái giá đâu!"
Cố Trường Phong: ? ? ?
Hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Thi Lan, mắt híp lại, mơ hồ tỏa ra hàn khí.
Mấy bà cô, bà bác nghe câu này xong, liền nhìn Cố Trường Phong rồi cười ha hả.
"Con bé này nói bậy nói bạ gì thế? Sắp kết hôn rồi, còn đổi chồng gì nữa, con vứt thanh niên trí thức người ta vào đâu vậy."
"Mọi người đừng để ý nó, nó thích nói đùa vậy thôi, đều là lời nói cho vui, con bé này trong lòng là có cậu đấy."
Cố Trường Phong giật giật khóe miệng, con ngươi cụp xuống.
"Đợi khi ta xấu xí, nàng sẽ không thích nữa."
"Cái gì chứ, ta không kỳ thị, chỉ cần đẹp trai là được!"
Bạch Thi Lan nở nụ cười tươi rói, "Về mấy thứ tốt gỗ hơn tốt nước sơn gì đó ta không quan tâm, mặc kệ có phải nông dân hay không."
"Ngươi sao lại nói vậy được? Đẹp trai thì có ăn được đâu."
Bạch Thi Lan hừ lạnh một tiếng: "Vậy không được, ở chỗ ta, đẹp trai có thể giúp ta ăn thêm vài bát cơm đấy! Rất đáng!"
"Cháu gái của Thất cô bà có phải vẫn chưa tìm đối tượng không nhỉ? Có muốn tìm một người ở chỗ chúng ta không, con trai trong thôn mình cũng nhiều người giỏi lắm."
Sắc mặt Thất cô bà lập tức tối sầm lại, "Nó còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện đó đâu."
Bạch Thi Lan liếc mắt một cái, nàng ta có còn bé gì đâu? Cũng gần bằng tuổi mình rồi.
"Thất cô bà nói vậy, chẳng phải ta cũng là người bé nhỏ sao? Ta tuổi còn nhỏ đã muốn cưới xin, Tiểu Kỳ muội muội lớn vậy rồi, đến đối tượng cũng chưa có, Thất cô bà không nóng lòng à?"
Thất cô bà tức giận đỏ mặt trước lời Bạch Thi Lan, thấy Hoàng Xuân Hoa đến, vội vàng mách: "Xuân Hoa, con xem con gái con nói lời gì kìa, chẳng tôn trọng người lớn như ta gì cả!"
Hoàng Xuân Hoa nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan ngồi ngay ngắn, đối diện ánh mắt nghiêm nghị của Hoàng Xuân Hoa, cười nhạt.
"Mẹ, Thất cô bà nói đùa với mẹ thôi mà, sao con không tôn trọng bà được chứ, mẹ không tin thì hỏi các cô chú khác xem, con nào có không tôn trọng, con đâu có ăn nói thô tục."
"Con vừa nói với bà mấy câu ngon ngọt, bà liền nói chuyện hôn sự của Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ cũng là muội muội của bà, sao bà lại có thể nói con bé như vậy chứ!"
Hoàng Xuân Hoa lập tức nhìn về phía Bạch Thi Lan, "Con lôi Tiểu Kỳ vào làm gì?"
"Thất cô bà nhắc tới hôn sự của con thì con chẳng phải tiện miệng nhắc tới Tiểu Kỳ sao, Tiểu Kỳ đến giờ vẫn chưa có đối tượng, con có thể giới thiệu cho nó mà."
Thất cô bà hừ lạnh một tiếng: "Nó có lòng giới thiệu gì đâu, nó chỉ muốn giới thiệu người quê mùa cho Tiểu Kỳ thôi! Đúng là có ý đồ!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Thất cô bà, lời này của bà sai rồi, sao lại nói vậy chứ? Người quê mùa thì sao? Chẳng phải chúng ta đều lớn lên ở thôn quê sao? Sao đến chỗ bà lại thành ra kỳ thị thế này?"
"Sao bà không gả cho người quê mùa? Nhất định phải tìm thanh niên trí thức, chẳng phải là ghét bỏ người ta sao!"
Bạch Thi Lan vô tội nói: "Vừa nãy chẳng phải con đã nói rồi sao, con chỉ muốn tìm người đẹp trai, không quan trọng thân phận của người ta, ở thôn mình chẳng lẽ không có ai đẹp trai à?"
Cố Trường Phong khẽ mỉm cười, im lặng làm nền, không hề ảnh hưởng đến sự phát huy của Bạch Thi Lan.
Ngay cả Đào Hỉ và Diệp Kha đứng bên cạnh cũng ngoan ngoãn như chim cút.
Bạch Thi Lan cười hắc hắc rồi hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi từng thấy người nào đẹp trai hơn hắn à, nếu có thì ta cũng chẳng ngại tái giá đâu!"
Cố Trường Phong: ? ? ?
Hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Thi Lan, mắt híp lại, mơ hồ tỏa ra hàn khí.
Mấy bà cô, bà bác nghe câu này xong, liền nhìn Cố Trường Phong rồi cười ha hả.
"Con bé này nói bậy nói bạ gì thế? Sắp kết hôn rồi, còn đổi chồng gì nữa, con vứt thanh niên trí thức người ta vào đâu vậy."
"Mọi người đừng để ý nó, nó thích nói đùa vậy thôi, đều là lời nói cho vui, con bé này trong lòng là có cậu đấy."
Cố Trường Phong giật giật khóe miệng, con ngươi cụp xuống.
"Đợi khi ta xấu xí, nàng sẽ không thích nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận