Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 126: Chán ghét cảm giác (length: 3712)

Oan uổng! Đây là trắng trợn oan uổng!
Nàng làm sao có thể khinh thường khiêu vũ? Đây chính là nghệ sĩ mà.
Nàng có câu nào thể hiện sự coi thường đâu? Chẳng lẽ là giọng nói của nàng có chút vấn đề sao?
"Nhạc tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó."
Nhạc Hân nâng mắt, nhàn nhạt giật giật khóe miệng, "Phải không? Ngươi biểu hiện ra dáng vẻ đúng là có chút cao ngạo khinh thường người khác đấy."
Bạch Thi Lan khóe miệng giật một cái, nàng cảm thấy dáng vẻ người này hình dung đại khái là chính Nhạc Hân đi.
Cũng không biết là ai vênh mặt lên cao một góc 45 độ như vậy đối với người.
Bạch Thi Lan cười hơ hơ một tiếng, "Nhạc tiểu thư, chúng ta hình như không nói cùng một chuyện."
Có thể bỏ qua đề tài này được không? Thật là!
Nam chủ cũng không biết nói vài câu sao? Như là người chết vậy!
Bạch Thi Lan hơi mím môi, nói ra: "Trường Phong ngươi cũng nói vài câu đi chứ!"
Thật sự không nhịn được, liền trực tiếp nói ra, Cố Trường Phong cười cười, nói: "Nhạc Hân, ngươi đừng trêu nàng, nàng tính tình vốn dĩ là vậy, vô tâm, không cần để trong lòng."
Nhạc Hân hơi mím môi, "Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng, dù sao người vô lễ với ta nhiều như vậy, ta nếu mà để bụng hết thì không phải tức chết sao."
Bạch Thi Lan ồ lên một tiếng, người này nghĩ cũng thông suốt đấy chứ!
"Bá bá thân thể người khỏe hơn chút nào không?"
Yến Thanh khẽ gật đầu, hiền hòa nói: "Thân thể ta hồi phục rất tốt, đều nhờ vị đại phu này cả!"
Ánh mắt Nhạc Hân lúc này mới dời đến Tô Bạch Hân, không biết vì sao, vừa nhìn thấy người phụ nữ này, nàng lại sinh ra một cỗ cảm xúc chán ghét.
Bọn họ đáng lẽ là lần đầu gặp mặt mà?
Nhạc Hân tràn đầy kỳ lạ liếc nhìn thêm một cái.
"Ngươi có thể chữa lành chân cho bá bá sao?"
Bệnh viện Kinh Đô được xem là nơi có trình độ chữa bệnh hàng đầu cả nước, ngay cả bác sĩ ở Kinh Đô cũng không có cách nào, người phụ nữ này lấy đâu ra cách vậy?
Nàng không nhịn được nghi ngờ một câu: "Không phải là gặp phải kẻ lừa đảo đấy chứ."
Tuy rằng nàng biết những lời này có thể đắc tội người khác, nhưng xác thật xác suất khá cao.
Yến Thanh lắc đầu, cười ha hả nói: "Đây là Trường Phong đưa tới, chắc chắn không phải, huống chi ta cũng thấy đỡ nhiều rồi."
Nghe vậy, Nhạc Hân không thể không nhìn kỹ Tô Bạch Hân một cái.
"Ngươi tên là gì?"
"Tô Bạch Hân." Nhạc Hân hơi kinh ngạc.
"Ngươi cũng họ Tô à."
Tô Bạch Hân nhướn mày, nhìn Nhạc Hân.
Nhạc Hân giật giật khóe miệng, "Không có gì, chỉ là nghe tên ngươi, ta liền nghĩ đến Tô Văn Tuyết mà thôi."
Bạch Thi Lan mắt bát quái lập tức sáng lên, lấp lánh nhìn chằm chằm Nhạc Hân, hy vọng có thể nghe được thêm chút thông tin từ miệng nàng.
Thế mà, Nhạc Hân tựa hồ không định nói nhiều, nói với Yến Thanh vài câu, đặt quà ở trên tủ sau đó liền rời đi.
Bạch Thi Lan nghi ngờ nhìn bóng lưng đối phương rời đi, nhìn thoáng qua Cố Trường Phong.
"Cái cô Nhạc tiểu thư này với ngươi là quan hệ như thế nào?"
Đôi mắt Cố Trường Phong hơi sáng một chút, giọng điệu ung dung chậm rãi nói: "Quan hệ thế nào à, chuyện này hơi khó nói."
Bạch Thi Lan trong nháy mắt híp mắt, chẳng lẽ bạch nguyệt quang nam chủ thích không phải là người họ Nguyễn mà là người này?
Nhưng mà lúc hai người đối diện cũng không thấy có gì mờ ám cả.
"Có gì mà khó nói, hay là ngươi chột dạ hả?"
Cố Trường Phong khóe miệng hơi cong lên, "Ngươi ghen à?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Nàng ngay lập tức nhìn về phía Tô Bạch Hân, Tô Bạch Hân lập tức cúi đầu làm việc của mình, như là làm như không nghe thấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận