Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 189: Hạn chế cấp (2) (length: 6783)

Bạch Thi Lan khiếp sợ, đây là cái gì thời điểm muốn giết người a! !
A a! ! !
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a! !
Bạch Thi Lan cả người đều hóa đá, không tự chủ toát ra một cỗ dũng khí, trực tiếp từ Cố Trường Phong trong tay đoạt lại bản vẽ của ta.
Mặt đỏ bừng trừng mắt Cố Trường Phong: "Ngươi, ngươi đều nhìn thấy!"
Cố Trường Phong: "Ừ."
Bạch Thi Lan: ... . . . .
Vì sao không giả bộ không biết, lừa gạt ta một chút a! !
Như vậy muốn khiến ta nói tiếp thế nào đây.
"Nếu ngươi đã nhìn thấy, vậy thì quên đi!"
Cố Trường Phong nhướn mày: "Ngươi vẽ cái này làm gì?"
Mặt Bạch Thi Lan lập tức đỏ bừng lên.
Còn có thể làm gì, chẳng lẽ trong đầu không thể có ý tưởng sao?
Bạch Thi Lan càng thêm ngượng ngùng đem Trần Mộng Đan ra khai.
Tuy rằng đúng là Trần Mộng Đan nhờ nàng vẽ nhưng nàng vốn dĩ cũng vẽ cái này.
Như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp chuyện xui xẻo như vậy.
"Này, đây không phải là ta vẽ!"
Cố Trường Phong: "Không phải ngươi vẽ thì là ai vẽ? Đại Phong thôn hình như không có ai biết vẽ tranh, huống chi là gan lớn như vậy."
Bạch Thi Lan mím chặt môi, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng chạy trốn.
Không nói nhiều, liền trực tiếp từ bên cạnh Cố Trường Phong chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, cổ tay đau xót, liền bị người tóm lấy, kéo trở về.
Đập vào ngực Cố Trường Phong.
"Ngươi làm cái gì a! !"
Bạch Thi Lan giật mình, tim đập thình thịch.
"Ngươi muốn đem mấy bản vẽ này mang đi đâu."
Bạch Thi Lan không trả lời, luôn có một cảm giác rằng nếu mình nói ra, sau đó sẽ bị hành hung.
"Này, chuyện này có liên quan gì đến ngươi! Ngươi quản nhiều như vậy làm gì!"
Cố Trường Phong lập tức nhíu chặt mày: "Bạch Thi Lan, ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng không quản, thế nhưng loại chuyện cờ bạc 'hoàng' thì nên tránh xa."
Bạch Thi Lan: ? ? ?
Mặt nàng bị lời Cố Trường Phong nói kích thích đỏ lên: "Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì! Ngươi nói ta liên quan tới 'hoàng'!"
Nàng chẳng qua chỉ là vẽ một chút tranh 'hoàng' nhỏ thôi mà?
Thì có sao chứ!
Lại nói, nàng cũng đâu có đưa cho người khác xem, tự mình xem thì có sao?
Bạch Thi Lan không phục trừng mắt Cố Trường Phong, sau đó giãy dụa muốn bỏ đi.
Cố Trường Phong đương nhiên không thể dễ dàng cho nàng giãy ra được.
Huống chi mấy quyển tranh nhỏ kia càng không thể để cho người khác thấy.
"Đưa đồ đây cho ta."
Bạch Thi Lan dừng một lát: "Đưa cái gì cho ngươi!"
Cố Trường Phong giơ cằm lên, Bạch Thi Lan lập tức ôm chặt bản vẽ trong tay.
"Dựa vào cái gì nha! Đây là đồ của ta, ta không muốn đâu!"
Cố Trường Phong chau mày: "Nếu ngươi không đưa cho ta, ta sẽ đi cáo trạng."
Bạch Thi Lan mở to hai mắt, không thể tin nói ra: "Ngươi, ngươi vô sỉ! Làm sao có thể làm vậy! Ta đâu có làm chuyện gì vi pháp!"
Cố Trường Phong: "Ngươi thì không, nhưng nếu thứ này bị người khác nhìn thấy, nhỡ đâu bị tố cáo thì làm sao?"
Bạch Thi Lan mím môi: "Sẽ không đâu! Ta không có cho người khác xem mà!"
"Ngươi không cho người khác xem, ngươi cầm nó đi ra làm gì?"
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng không tự nhiên ho khan hai tiếng, "Thì, thì... ngươi quản ta làm gì!"
"Ta là vị hôn phu của ngươi, cũng không thể trơ mắt nhìn vị hôn thê của mình làm chuyện sai được chứ."
Bạch Thi Lan lặng lẽ ấn bản vẽ vào ngực mình, "Ta chỉ là tùy tiện vẽ mà thôi."
"Không phải nói không phải ngươi vẽ sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
Vạch trần lời nói dối của ta coi như xong, sao còn cứ nhất định phải nhắc lại chuyện ta vừa mới nói dối chứ.
"Ôi chao, đây đâu phải là chuyện lớn gì, ngươi cũng quá đa nghi rồi đó, cái gì cũng sợ."
Cố Trường Phong thấy Bạch Thi Lan không để chuyện này trong lòng, sắc mặt trầm xuống.
"Nếu là người khác, ta sẽ không quản nhiều một chút như vậy."
Bạch Thi Lan biết Cố Trường Phong đang nói thật, chẳng qua trong lòng vẫn thấy hơi quá, dù sao nàng cũng chỉ là vẽ cho Trần Mộng Đan xem.
Xem xong rồi vẫn là phải trả lại cho mình mà.
"Ta biết rồi, ta cầm lại là được chứ gì."
Đến lúc đó cho Trần Mộng Đan đến nhà của ta xem, để tránh xảy ra tình huống như hôm nay!
Bạch Thi Lan vừa nghĩ đến nội dung trong sách bị người đàn ông này thấy hết, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Nàng vừa định rời đi, bàn tay đang ôm eo cô lại nắm chặt hơn.
Khiến cơ thể nàng bị ép sát vào ngực hắn.
Bạch Thi Lan xấu hổ ngả người ra sau, tránh cho những bộ phận nhạy cảm chạm vào nhau.
Tuy rằng thân hình nàng không có mấy đường cong quyến rũ, nhưng dù sao vẫn là con gái.
Ít nhiều cũng ngại khi dựa quá gần người khác phái như vậy.
"Ngươi, ngươi làm gì a! Đừng để người ngoài thấy, không hay đâu!"
Cố Trường Phong nhẹ nhàng ôm cô, "Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái thôi, vậy mà ngươi cũng đã thẹn thùng, thật không biết rốt cuộc ngươi đã vẽ ra mấy bức tranh táo bạo kia thế nào."
Bạch Thi Lan không cãi lại được, tranh vẽ đâu có giống đời thực.
Vẽ tranh chỉ là đem hình ảnh trong đầu mình vẽ ra thôi, đó chỉ là vật chết.
Thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Bạch Thi Lan thật sự chịu hết nổi, lại giãy giụa vài cái.
"Được rồi, ta, ta phải về đây!"
Bạch Thi Lan nói xong, đột nhiên cảm thấy bản vẽ trong tay bị giật đi.
Lập tức cảm thấy hoang mang.
"Cái này, cứ để ở chỗ ta đi."
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
"Vì sao!"
Cố Trường Phong: "Để ở chỗ ta an toàn hơn chỗ của ngươi nhiều."
"Vậy, vậy cũng không được! !"
Cố Trường Phong nheo mắt: "Vậy, ngươi có ý muốn đưa cái này cho ai xem?"
Bạch Thi Lan không tự giác cảm thấy sau lưng lạnh gáy.
"Không có ai cả! Ngươi mau trả cho ta đi!"
Bạch Thi Lan trong lòng vẫn rất sợ nếu bản vẽ kia thật sự rơi vào tay người khác, nói không chừng thật sự sẽ rước phiền phức vào người.
Nàng vội vàng đưa tay đi đoạt lại.
Cố Trường Phong vóc người tương đối cao, chỉ cần giơ tay lên thôi, Bạch Thi Lan muốn lấy lại thì phải kiễng chân.
Trong mắt nàng chỉ có quyển tranh kia, căn bản không chú ý đến khoảng cách giữa hai người có bao nhiêu thân mật.
Nàng vừa nhảy lên, đoạt được bản vẽ Cố Trường Phong cầm trong tay, một giây sau đã áp Cố Trường Phong xuống.
Ngực lập tức đau nhói, một cỗ hơi nóng phả lên mặt.
Nàng cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống.
Đầu người đàn ông bị nàng đè ở dưới vậy mà đang dán vào ngực của nàng! !
"A! ! ! Đồ lưu manh! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận