Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 47: Đừng độc chết (length: 7462)
"Sao thế, Yên nhi?"
Vẻ mặt hớn hở chạy đi, lại thất thểu trở về.
Cái vẻ mặt ấm ức kia không hề che giấu, Bạch Thi Ý muốn giả vờ không thấy cũng khó.
Là anh trai, hắn cảm thấy mình quả thật ít quan tâm đến Bạch Thi Lan.
Quyết định sẽ làm tròn trách nhiệm anh trai.
"Nói xem nào? Ai bắt nạt ngươi? Nói với anh, anh giúp em đánh lại."
Bạch Thi Lan sụt sịt mũi, vẻ mặt tủi thân nhìn Bạch Thi Ý, "Anh, trên đời này sao lại có người đàn ông không thích em vậy? Em đã ăn nói khép nép như thế rồi mà!"
Bạch Thi Ý: ...
"Em à, em tưởng mình là vàng, ai ai cũng thích à? Sao bị cự tuyệt lại không vui? Cũng đừng quên chính em cũng hay cự tuyệt người khác, người ta buồn bã thế kia, cũng không thấy em đoái hoài gì đâu nha!"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan thấy mình thương cảm có hơi vô lý.
Cô bèn ngượng ngùng hắng giọng.
"Cái đó, cái đó có giống nhau đâu? Với lại bây giờ em đâu còn giống với người kia chứ? Quan trọng là, em không hề tiện tay vứt đồ người ta tốn công làm ra, em rất tôn trọng người ta."
Thế mà cô lại không nhận được chút tôn trọng nào! Cô cực khổ làm bánh bao, lại bị hất xuống đất, dính đầy bùn.
Bạch Thi Ý: ? ? ? ?
"Ý em là cái đồ hôm nay em làm ra ấy hả?"
Bạch Thi Lan cau mày chỉnh lại lời hắn, "Đồ quỷ gì? Đó là bánh bao! Hình như trong nồi còn hai cái, anh đừng có lén ăn hết đấy nhé?"
Bạch Thi Ý: ...
"Thật tình thì, em gái, em không có chút năng khiếu nào trong việc này đâu, hay là dẹp cái ý định này đi!"
Bạch Thi Lan trừng mắt, "Nói bậy! Cố thanh niên tri thức bảo bánh bao của em ngon đấy, hắn ăn hết sạch luôn."
Vẻ mặt Bạch Thi Ý lập tức trở nên phức tạp, "Sao em lại đưa đồ cho Cố thanh niên tri thức ăn? Chẳng phải là cho Án Thù sao?"
Con ngươi Bạch Thi Lan chợt co lại, "Sao anh biết là Án Thù?"
"Anh đâu phải thằng ngốc, không lẽ không biết? Sao hắn lại không tôn trọng thành quả của em như vậy?"
Bạch Thi Lan hừ lạnh một tiếng, "Hắn không xứng! Bà cô đây không thèm, mình đẹp vậy, đâu cần mỗi hắn, thái độ còn tệ thế nữa!"
Bạch Thi Ý: ...
Hắn còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra là cái này.
Hắn lười biếng tựa vào ghế, xoa vai, thờ ơ nói: "Dù sao nhà người ta gia thế không tồi, lại là dân thành phố, làm công tác văn hóa, em thì có gì mà người ta để ý?"
"Em đẹp mà." Bạch Thi Lan đáp ngay.
"Cái vẻ đẹp của em cũng chỉ là nhất thời, đợi em già rồi thì lại xấu xí, huống hồ người làm văn hóa bao giờ cũng chỉ để ý đến người làm văn hóa, bọn quê mùa như mình người ta có thèm đâu, nếu em thích người làm văn hóa thì nên hạ thấp mình xuống."
Bạch Thi Lan bực bội "Bọn họ cũng bị xuống nông thôn cả rồi, ai biết sau này có về được không, có khi chẳng mấy mà giống như bọn mình ấy chứ."
Tuy rằng đây là chuyện không thể nào, nhưng điều đó không ngăn cản việc cô nói năng tùy tiện.
"Hừ, nghĩ đâu đâu! Anh nghe ba nói, sắp có chính sách mới, đám thanh niên tri thức ở thôn mình chắc là sắp về hết đấy!"
Mắt Bạch Thi Lan mở lớn, "Anh biết hả?"
Bạch Thi Ý lặng lẽ giơ tay làm dấu, "Em đừng có truyền lung tung! Lỡ mà gây xáo trộn, ba lại lôi hai anh em mình ra tính sổ đấy!"
Bạch Thi Lan chớp mắt, lượn lờ tới gần, "Anh lại lẻn vào phòng ba mẹ nghe trộm hả?"
"Cái gì mà nghe trộm? Anh là quang minh chính đại đi ngang qua nên vô tình nghe được."
Bạch Thi Lan tặc lưỡi, "Ồ", "Vậy thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến bọn mình đâu?"
"Với anh thì không liên quan, nhưng với em thì có đấy! Nếu như chính sách thật sự ban hành thì ngày lành của em sắp hết rồi."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Ý gì?"
"Tự hiểu đi, anh nói tới đây thôi!"
Bạch Thi Lan hơi khó hiểu, cô ghét nhất cái kiểu nói nước đôi, bỏ lửng như này!
"Không tính nói thì thôi! Bánh bao của em đâu?"
Bạch Thi Lan chạy vào bếp, mở nắp nồi ra, hai cái bánh bao còn lại thì một cái bị cắn dở.
Lập tức trong bếp vang lên một tiếng giận dữ.
"Bạch Thi Ý! Anh ăn vụng bánh bao của em! Ăn vụng thì thôi đi, anh cắn một miếng rồi bỏ có ý gì hả!!"
Bạch Thi Ý nhún vai, "Em à, anh cũng muốn ăn hết chứ, nhưng thực tế không cho phép, em xem bánh bao của em làm, chua thì thôi đi còn cứng như đá ấy! Cũng phải so được với hòn gạch đấy!"
"Nói bậy! Cố thanh niên tri thức bảo bánh bao làm ngon lắm, người ta hai ba miếng là ăn hết cả rồi."
Bạch Thi Ý sờ mũi, "Anh nói em biết nhé, nếu Cố thanh niên tri thức mà ốm thì em phải chịu trách nhiệm đấy, thế mà vẫn ăn cho hết được, nể mặt em lắm đấy! Khó ăn như vậy cũng ăn hết được!"
Mặt Bạch Thi Lan đỏ bừng vì tức giận, "Mới không có khó ăn đâu, rõ ràng là do anh không có thưởng thức thôi!"
Cô cầm một chiếc bánh bao nguyên vẹn nhét vào miệng, lập tức vẻ mặt đau khổ hiện lên.
"Ôi! Vị gì thế này, hình như không đúng lắm nha!"
Bạch Thi Ý hừ một tiếng, "Thôi đừng có ăn nữa, anh không muốn nửa đêm phải vác em ra trạm xá đâu!"
Sắc mặt Bạch Thi Lan có chút khó coi, pha chút kinh hãi.
"Anh, hay là anh sang bên kia xem sao đi? Cố thanh niên tri thức đừng xảy ra chuyện, cái vị này thế nào hắn lại không nói tiếng nào, chẳng lẽ hắn đói đến mức vị giác cũng có vấn đề rồi?"
Bạch Thi Ý thở dài, "Đương nhiên phải đi xem rồi, anh cũng không ngờ, em lại đưa hết bánh bao cho Cố Trường Phong, mà hắn không chừa lại cái nào cả! Đúng là đàn ông có khác!"
Bạch Thi Lan mím môi, cô cũng đâu biết bánh bao mình làm ra lại có vị kỳ quái; lúc Cố Trường Phong ăn vẻ mặt vẫn rất bình thường, nên cô càng không sinh nghi.
Hơn nữa hình dạng và mùi vị đều rất bình thường, ai mà nghĩ được vị lại có vấn đề cơ chứ?
"Không được, em phải đi xem ngay mới được!"
Bạch Thi Lan trong lòng bấn loạn cả lên, cô mà hại chết nam chính thì kết cục của cô phỏng chừng còn thê thảm hơn cả trong nguyên tác ấy chứ!
"Anh, chúng ta đi ngay thôi!"
Bạch Thi Ý: ...
"Không vội, chút thời gian này chắc chưa tiêu hóa đâu!"
"Chưa tiêu hóa chẳng phải tốt hơn sao? Như thế thì còn ép cho hắn nôn ra được."
Bạch Thi Lan càng thấy điều này có lý, vội vàng kéo Bạch Thi Ý đang ngồi trên ghế đứng lên, lôi một mạch ra cửa.
Bạch Thi Ý đành bó tay, mặc Bạch Thi Lan lôi đi ra khỏi nhà, một đường chạy đến chỗ thanh niên tri thức ở.
Vừa đến cửa, bọn họ thấy ngay một thanh niên trí thức vừa từ ruộng về.
Thanh niên tri thức này không ai khác chính là Cẩu Tìm, người hầu của Án Thù.
"Ơ, sao hai người cũng đến đây? Tìm ai thế?"
Cẩu Tìm nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan lo lắng và Bạch Thi Ý thản nhiên.
Bạch Thi Lan: "Chúng tôi đến xem Cố thanh niên tri thức, hình như anh ấy không khỏe!"
Cẩu Tìm: ? ? ? ?
Vẻ mặt hớn hở chạy đi, lại thất thểu trở về.
Cái vẻ mặt ấm ức kia không hề che giấu, Bạch Thi Ý muốn giả vờ không thấy cũng khó.
Là anh trai, hắn cảm thấy mình quả thật ít quan tâm đến Bạch Thi Lan.
Quyết định sẽ làm tròn trách nhiệm anh trai.
"Nói xem nào? Ai bắt nạt ngươi? Nói với anh, anh giúp em đánh lại."
Bạch Thi Lan sụt sịt mũi, vẻ mặt tủi thân nhìn Bạch Thi Ý, "Anh, trên đời này sao lại có người đàn ông không thích em vậy? Em đã ăn nói khép nép như thế rồi mà!"
Bạch Thi Ý: ...
"Em à, em tưởng mình là vàng, ai ai cũng thích à? Sao bị cự tuyệt lại không vui? Cũng đừng quên chính em cũng hay cự tuyệt người khác, người ta buồn bã thế kia, cũng không thấy em đoái hoài gì đâu nha!"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan thấy mình thương cảm có hơi vô lý.
Cô bèn ngượng ngùng hắng giọng.
"Cái đó, cái đó có giống nhau đâu? Với lại bây giờ em đâu còn giống với người kia chứ? Quan trọng là, em không hề tiện tay vứt đồ người ta tốn công làm ra, em rất tôn trọng người ta."
Thế mà cô lại không nhận được chút tôn trọng nào! Cô cực khổ làm bánh bao, lại bị hất xuống đất, dính đầy bùn.
Bạch Thi Ý: ? ? ? ?
"Ý em là cái đồ hôm nay em làm ra ấy hả?"
Bạch Thi Lan cau mày chỉnh lại lời hắn, "Đồ quỷ gì? Đó là bánh bao! Hình như trong nồi còn hai cái, anh đừng có lén ăn hết đấy nhé?"
Bạch Thi Ý: ...
"Thật tình thì, em gái, em không có chút năng khiếu nào trong việc này đâu, hay là dẹp cái ý định này đi!"
Bạch Thi Lan trừng mắt, "Nói bậy! Cố thanh niên tri thức bảo bánh bao của em ngon đấy, hắn ăn hết sạch luôn."
Vẻ mặt Bạch Thi Ý lập tức trở nên phức tạp, "Sao em lại đưa đồ cho Cố thanh niên tri thức ăn? Chẳng phải là cho Án Thù sao?"
Con ngươi Bạch Thi Lan chợt co lại, "Sao anh biết là Án Thù?"
"Anh đâu phải thằng ngốc, không lẽ không biết? Sao hắn lại không tôn trọng thành quả của em như vậy?"
Bạch Thi Lan hừ lạnh một tiếng, "Hắn không xứng! Bà cô đây không thèm, mình đẹp vậy, đâu cần mỗi hắn, thái độ còn tệ thế nữa!"
Bạch Thi Ý: ...
Hắn còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra là cái này.
Hắn lười biếng tựa vào ghế, xoa vai, thờ ơ nói: "Dù sao nhà người ta gia thế không tồi, lại là dân thành phố, làm công tác văn hóa, em thì có gì mà người ta để ý?"
"Em đẹp mà." Bạch Thi Lan đáp ngay.
"Cái vẻ đẹp của em cũng chỉ là nhất thời, đợi em già rồi thì lại xấu xí, huống hồ người làm văn hóa bao giờ cũng chỉ để ý đến người làm văn hóa, bọn quê mùa như mình người ta có thèm đâu, nếu em thích người làm văn hóa thì nên hạ thấp mình xuống."
Bạch Thi Lan bực bội "Bọn họ cũng bị xuống nông thôn cả rồi, ai biết sau này có về được không, có khi chẳng mấy mà giống như bọn mình ấy chứ."
Tuy rằng đây là chuyện không thể nào, nhưng điều đó không ngăn cản việc cô nói năng tùy tiện.
"Hừ, nghĩ đâu đâu! Anh nghe ba nói, sắp có chính sách mới, đám thanh niên tri thức ở thôn mình chắc là sắp về hết đấy!"
Mắt Bạch Thi Lan mở lớn, "Anh biết hả?"
Bạch Thi Ý lặng lẽ giơ tay làm dấu, "Em đừng có truyền lung tung! Lỡ mà gây xáo trộn, ba lại lôi hai anh em mình ra tính sổ đấy!"
Bạch Thi Lan chớp mắt, lượn lờ tới gần, "Anh lại lẻn vào phòng ba mẹ nghe trộm hả?"
"Cái gì mà nghe trộm? Anh là quang minh chính đại đi ngang qua nên vô tình nghe được."
Bạch Thi Lan tặc lưỡi, "Ồ", "Vậy thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến bọn mình đâu?"
"Với anh thì không liên quan, nhưng với em thì có đấy! Nếu như chính sách thật sự ban hành thì ngày lành của em sắp hết rồi."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Ý gì?"
"Tự hiểu đi, anh nói tới đây thôi!"
Bạch Thi Lan hơi khó hiểu, cô ghét nhất cái kiểu nói nước đôi, bỏ lửng như này!
"Không tính nói thì thôi! Bánh bao của em đâu?"
Bạch Thi Lan chạy vào bếp, mở nắp nồi ra, hai cái bánh bao còn lại thì một cái bị cắn dở.
Lập tức trong bếp vang lên một tiếng giận dữ.
"Bạch Thi Ý! Anh ăn vụng bánh bao của em! Ăn vụng thì thôi đi, anh cắn một miếng rồi bỏ có ý gì hả!!"
Bạch Thi Ý nhún vai, "Em à, anh cũng muốn ăn hết chứ, nhưng thực tế không cho phép, em xem bánh bao của em làm, chua thì thôi đi còn cứng như đá ấy! Cũng phải so được với hòn gạch đấy!"
"Nói bậy! Cố thanh niên tri thức bảo bánh bao làm ngon lắm, người ta hai ba miếng là ăn hết cả rồi."
Bạch Thi Ý sờ mũi, "Anh nói em biết nhé, nếu Cố thanh niên tri thức mà ốm thì em phải chịu trách nhiệm đấy, thế mà vẫn ăn cho hết được, nể mặt em lắm đấy! Khó ăn như vậy cũng ăn hết được!"
Mặt Bạch Thi Lan đỏ bừng vì tức giận, "Mới không có khó ăn đâu, rõ ràng là do anh không có thưởng thức thôi!"
Cô cầm một chiếc bánh bao nguyên vẹn nhét vào miệng, lập tức vẻ mặt đau khổ hiện lên.
"Ôi! Vị gì thế này, hình như không đúng lắm nha!"
Bạch Thi Ý hừ một tiếng, "Thôi đừng có ăn nữa, anh không muốn nửa đêm phải vác em ra trạm xá đâu!"
Sắc mặt Bạch Thi Lan có chút khó coi, pha chút kinh hãi.
"Anh, hay là anh sang bên kia xem sao đi? Cố thanh niên tri thức đừng xảy ra chuyện, cái vị này thế nào hắn lại không nói tiếng nào, chẳng lẽ hắn đói đến mức vị giác cũng có vấn đề rồi?"
Bạch Thi Ý thở dài, "Đương nhiên phải đi xem rồi, anh cũng không ngờ, em lại đưa hết bánh bao cho Cố Trường Phong, mà hắn không chừa lại cái nào cả! Đúng là đàn ông có khác!"
Bạch Thi Lan mím môi, cô cũng đâu biết bánh bao mình làm ra lại có vị kỳ quái; lúc Cố Trường Phong ăn vẻ mặt vẫn rất bình thường, nên cô càng không sinh nghi.
Hơn nữa hình dạng và mùi vị đều rất bình thường, ai mà nghĩ được vị lại có vấn đề cơ chứ?
"Không được, em phải đi xem ngay mới được!"
Bạch Thi Lan trong lòng bấn loạn cả lên, cô mà hại chết nam chính thì kết cục của cô phỏng chừng còn thê thảm hơn cả trong nguyên tác ấy chứ!
"Anh, chúng ta đi ngay thôi!"
Bạch Thi Ý: ...
"Không vội, chút thời gian này chắc chưa tiêu hóa đâu!"
"Chưa tiêu hóa chẳng phải tốt hơn sao? Như thế thì còn ép cho hắn nôn ra được."
Bạch Thi Lan càng thấy điều này có lý, vội vàng kéo Bạch Thi Ý đang ngồi trên ghế đứng lên, lôi một mạch ra cửa.
Bạch Thi Ý đành bó tay, mặc Bạch Thi Lan lôi đi ra khỏi nhà, một đường chạy đến chỗ thanh niên tri thức ở.
Vừa đến cửa, bọn họ thấy ngay một thanh niên trí thức vừa từ ruộng về.
Thanh niên tri thức này không ai khác chính là Cẩu Tìm, người hầu của Án Thù.
"Ơ, sao hai người cũng đến đây? Tìm ai thế?"
Cẩu Tìm nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan lo lắng và Bạch Thi Ý thản nhiên.
Bạch Thi Lan: "Chúng tôi đến xem Cố thanh niên tri thức, hình như anh ấy không khỏe!"
Cẩu Tìm: ? ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận