Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 77: Dù sao cũng phải gặp được một mặt (length: 15048)
Nàng vẫn chưa nói hết, Tô Bạch Hân liền nói ra: "Nói như vậy, ngươi là không muốn hỗ trợ?"
Bạch Thi Lan: ...
"Vậy khẳng định không phải. . . ."
Đạo lý đối nhân xử thế nàng vẫn hiểu, về sau nói không chừng còn cần dựa vào Tô Bạch Hân đây.
"Chỉ là, ngươi đều làm không được chuyện, ta xác thật cũng có chút bất lực a. . . . Hy vọng ngươi có thể thông cảm!"
Tô Bạch Hân mím môi thật chặt, sắc mặt không tốt lắm.
"Ta nói, ngươi là đối tượng của hắn, nhất định là không giống nhau, ít nhất điểm này là không thể nghi ngờ, hơn nữa cô nương kia thực sự là đáng thương, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn xem một cái mạng sống động cứ như vậy biến mất sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Giống như vậy chuyện còn có rất nhiều, ngươi cũng không thể mỗi khi gặp được một chuyện liền đi quản a, một mình ngươi thì quản lý sao xuể."
"Chỉ cần ta gặp được, liền không thể làm ngơ!"
Bạch Thi Lan: ... .
Rất tốt, lời nói này làm nàng không còn gì để phản bác.
Nàng lặng lẽ vỗ tay một cái, "Vẫn là ngươi lớn nghĩa hơn, ta chỉ là một người bình thường, quản không xuể nhiều chuyện như vậy, vạn nhất liên lụy đến cha mẹ ta, ta sẽ hối hận ."
Huống chi nàng cũng không phải nữ chính, trên người lại không có những cái đó hào quang bảo hộ, bước sai một bước nói không chừng chính là vạn kiếp bất phục.
Chi bằng cứ an phận làm người bình thường, không quản chuyện bao đồng, không liên lụy đến người bên cạnh, một đời bình thản là đủ rồi.
"Ngươi sao nhát gan vậy, ngươi chỉ cần nhượng Cố Trường Phong đáp ứng giúp ta chuyển cô nương kia đi là được rồi."
Bạch Thi Lan do dự nói: "Nhưng có một vấn đề, nhỡ đâu ngươi đem cô nương kia đưa ra ngoài rồi, cô nương kia lại gặp chuyện gì, trách nhiệm đó thuộc về ai?"
Tô Bạch Hân nheo mắt, "Ta chỉ muốn cho nàng trốn khỏi cái nhà đáng sợ đó, còn sự tình sau này, đó là do nàng quyết định, ta không giúp được."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, nói cách khác, chỉ là giúp người bỏ trốn, còn lại thì mặc kệ.
"Còn có một vấn đề nữa!"
Ở dưới ánh mắt áp bức của Tô Bạch Hân, nàng khô khốc nói ra: "Vì sao nhất định phải tìm Cố Trường Phong a, chẳng lẽ không thể tìm những người khác sao?"
Nếu nam chính không được thì không phải còn những người khác sao? Không lẽ những người khác đều không giúp được à!
Nữ chính xã giao không phải cũng rất tốt sao? Giúp đưa một người đi cũng không có gì lớn.
"Cố thanh niên trí thức giao thiệp rộng, đem nàng đưa đến huyện thành, cũng có người có thể chăm sóc một hai, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Bạch Thi Lan kinh ngạc liếc Tô Bạch Hân một cái, cũng rất chu đáo đấy chứ!
"Vậy được rồi, ta đi thử xem, bất quá, ta cũng không phải giúp không ngươi!"
Tô Bạch Hân: "Ngươi muốn gì?"
Nàng không nói nhảm với Bạch Thi Lan, hai người vốn có qua lại lợi ích, căn bản không có tình bạn gì, huống chi chỉ có lợi ích qua lại mới là bền vững nhất .
"Vậy thì chuyện lần trước ta đã đáp ứng ngươi, coi như bỏ qua đi!"
Tô Bạch Hân ánh mắt lóe lên, "Vì sao?"
Bạch Thi Lan, "Phiền phức thôi, với lại, nhìn ngươi cũng không có hứng thú lắm."
Kỳ thật nàng cũng không muốn nhanh như vậy mà tiết lộ mối quan hệ giữa hai người.
Dù sao chuyện này có liên quan đến cốt truyện gốc, nàng nếu tùy tiện nhúng tay vào, nhỡ tạo hiệu ứng cánh bướm thì sao.
Nếu con bướm này quá lớn thì chẳng phải nàng xong đời rồi.
"Cũng được, bỏ qua thì bỏ qua đi, cho dù ngươi không nói, ta nghĩ chắc ta cũng sẽ biết thôi."
Bạch Thi Lan cười cười, đúng là sẽ biết được, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Sau khi Tô Bạch Hân cùng Bạch Thi Lan bàn bạc xong, Tô Bạch Hân liền rời đi, Bạch Thi Lan còn chưa kịp hỏi cô nương kia bây giờ đang ở đâu.
Cũng không thể giấu trong nhà Tô Bạch Hân đấy chứ?
Ba mẹ Tô Bạch Hân keo kiệt như vậy, tuyệt đối không thể cho thêm một cái miệng ăn!
"Nàng nói gì đó?"
Đào Hỉ lúc đi ra thì Tô Bạch Hân đã đi rồi, tràn đầy nghi hoặc hỏi.
"Chuyện của cô dâu mới kia."
Đào Hỉ nháy mắt đã hiểu, "À, không phải nàng đã đi cầu người rồi sao? Không thành công hả?"
Bạch Thi Lan lắc đầu, "Hình như là bị từ chối!"
Kỳ quặc thật. . . .
Đào Hỉ ha ha cười, "Vậy mới bình thường nha! Chuyện này, người ta sao có thể đáp ứng, đáp ứng mới lạ đấy!"
Bạch Thi Lan, liếc một cái, "Vì sao?"
"Đây đâu phải là chuyện nhỏ! Sao có thể là chuyện dễ dàng đã có thể đồng ý được, nàng chẳng phải cầu tới chỗ ngươi đó à?"
Bạch Thi Lan kinh ngạc vỗ tay, "Thật thông minh a! Sao ngươi biết rõ vậy!"
"Đó là! Nếu Cố thanh niên trí thức không có đồng ý, thì nàng nhất định sẽ tìm đến ngươi, đối tượng của hắn! Ai cũng nghĩ ra được mà!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng cũng không nghĩ ra, lẽ nào nàng không phải là người sao? Quá đáng rồi! Sao lại còn công kích cá nhân vậy! !
Nàng hít sâu một hơi, "Được! Ta không muốn bàn tiếp chuyện này với ngươi nữa!"
Câm miệng!
Đào Hỉ nhếch lông mày, "Vậy, ngươi có đồng ý không?"
"Đồng ý, dù sao thì cũng là việc tốt mà, ta chắc chắn sẽ đồng ý !"
Đào Hỉ biểu tình lập tức sụp xuống, "Ngươi đồng ý cái này làm gì? Có liên quan gì tới ngươi đâu!"
Bạch Thi Lan tặc lưỡi, "Ngươi không hiểu!"
"Ta không hiểu? Ta còn không hiểu ngươi ấy! Cứ muốn đi nhúng vào chỗ nước đục kia! Người yêu của ngươi thì thông minh đó, không có đồng ý!"
"Ta chỉ đồng ý truyền lời thôi mà!"
Nàng có đảm bảo gì đâu!
"Vậy ngươi đi truyền lời, Cố thanh niên trí thức có thể không đồng ý sao? Ngươi xem ta là người ngốc à?"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật, "Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó cũng không chắc chắn sẽ đồng ý đâu!"
Cố thanh niên trí thức có thể giúp nàng chuyện này đã rất tốt rồi, nàng lại còn muốn yêu cầu hắn đi giúp chuyện của người khác nữa, nàng cũng không có tự cao đến vậy. . . .
"Ta không tin ngươi, khuyên ngươi không nghe, đến lúc thiệt thì đừng trách!"
Bạch Thi Lan ừ nhạt một tiếng, nàng không có chịu thiệt đâu!
Buổi chiều ngủ một lúc, thừa dịp gió mát đi ra ngoài.
Nàng vừa đến viện của thanh niên trí thức, liền gặp phải cẩu tìm.
"Là ngươi à, ngươi đến tìm Cố Trường Phong đúng không? Ta đi gọi cho ngươi!"
Bạch Thi Lan vừa đưa tay ra chào hỏi, người trước mặt đã chạy vào trong rồi.
Nàng ngượng ngùng rụt tay về, "Ta, ta cũng không vội mà. . . ."
Khiến nàng cũng thấy khẩn trương theo.
Bạch Thi Lan lặng lẽ ngó nghiêng xung quanh, hầu như không có ai.
"Thi Lan muội muội."
Cố Trường Phong mặc áo sơ mi trắng và quần dài quân đội xanh.
"Cố thanh niên trí thức. ."
Thần sắc Cố Trường Phong hơi trầm xuống, nhỏ giọng hỏi dò: "Thi Lan muội muội đến thăm ta sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
Thăm ngươi làm gì, ta rảnh đến vậy sao?
"Đúng rồi! Đã lâu không gặp nên ta cũng nên gặp ngươi một chút chứ."
"Ta còn tưởng gần đây Thi Lan muội muội không muốn gặp ta nữa, nếu không sao cứ trốn tránh ta."
Bạch Thi Lan lập tức luống cuống, nụ cười trên mặt cứng đờ, "Không, không có. . . Chỉ là gần đây có nhiều việc quá. . ."
Cố Trường Phong khẽ nhếch mày, "Vậy bây giờ ngươi hết bận rồi sao?"
Bạch Thi Lan: ... .
Câu này, nàng nên trả lời thế nào đây. . . Đáng ghét, làm nàng cũng thấy có chút ngượng khi truyền lời!
"Sao vậy, lẽ nào bây giờ ngươi vẫn còn rất nhiều việc phải bận à?"
Bạch Thi Lan mí mắt giật giật, cười khan hai tiếng, "Vậy, cũng không bận lắm, lần này đến tìm ngươi, ta là đến thăm ngươi một chút, tiện thể nói với ngươi chuyện này!"
Ánh mắt Cố Trường Phong sâu thẳm, Bạch Thi Lan có chút không dám ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen kia.
"Là đến thăm ta trước, hay là đến nói chuyện trước?"
Bạch Thi Lan im lặng một lúc, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Vậy thì khẳng định là tới thăm ngươi rồi! Ta sao có thể vì chuyện khác mà đến thăm ngươi, sao lại nhìn ngươi như kiểu người nào cũng phải có mục đích chứ! Vậy thật là không nên người!"
Cố Trường Phong khẽ cười một tiếng, giọng cười trầm ấm làm Bạch Thi Lan mất tự nhiên sờ tai, rồi lại quay sang chỗ khác.
"Ngươi cười cái gì?"
Nàng nói lời chột dạ, vừa nghe thấy tiếng cười đó cũng cảm thấy lời nói dối của mình bị vạch trần rồi, vừa chột dạ lại vừa khẩn trương.
"Không có gì, ta chỉ đột nhiên cảm thấy rất thú vị."
Bạch Thi Lan nhíu mặt, không hiểu ra sao, chỗ nào có gì thú vị chứ.
"Muốn đi dạo không?"
Bạch Thi Lan giật mình, mím chặt môi, sợ thốt ra lời thật.
"Đi, đi? Ngươi, hiện tại không vội sao?"
"Công việc ngoài đồng đã làm xong rồi, nên tạm thời không vội."
Lời nàng nói đâu phải vậy! Ai nói việc đồng áng cơ chứ! ! Nàng rõ ràng đang nói cái khác!
"Nếu ngươi còn bận việc, thì cũng không cần phải đi cùng ta, bọn họ cũng không biết. . ."
Bạch Thi Lan nghĩ rằng Cố Trường Phong nói như vậy là do đang phối hợp lời nàng nói lúc trước.
Cố Trường Phong nghiêng đầu, dường như nghi ngờ, "Ngươi đang nói gì vậy? Không phải vừa nãy ta đã nói, ta vẫn còn rất rảnh đó sao?"
Bạch Thi Lan nghẹn họng, ngượng ngùng há hốc miệng, "Ta chỉ là không muốn làm khó ngươi! . . . Đúng! Ta không muốn ngươi quá miễn cưỡng bản thân mình!"
Cùng đi dạo, lại bị nhiều người nhìn thấy thôi! Đến lúc đó tin giả thành thật, nàng còn ăn nói với Cố Trường Phong kiểu gì chứ! !
Tô Bạch Hân bây giờ hình như cũng nhanh hiểu lầm rồi!
Nàng thật sự rất bất đắc dĩ mà!
"Ta không có miễn cưỡng, nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép."
Bạch Thi Lan lập tức cảm thấy mình dường như có hơi quá, người ta đã giúp mình nhiều như vậy rồi, chỉ là cùng nhau tản bộ thôi, cũng không làm gì cả, sao lại còn từ chối như vậy chứ?
"Không có!
"Ta, ta chỉ là lo lắng chuyện này đối với thanh danh của ngươi có thể không tốt lắm?"
Cố Trường Phong nhướng mày, "Ngươi đang vì ta suy nghĩ sao?"
"Đương nhiên, ngươi giúp ta một tay lớn như vậy, ta cũng không thể để thanh danh của ngươi bị hỏng được!"
Cố Trường Phong khẽ cười, "Sao lại có thể xấu được?"
Bạch Thi Lan vừa định trả lời thì đối diện với gương mặt ôn nhu kia, liền cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, "Cái gì, không phải ngươi muốn đi dạo sao? Đi thôi!"
Tính toán, đến lúc thì đẩy cái sai về phía mình vậy.
Hai người đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, Bạch Thi Lan trong lòng đã có dự định, tự hỏi nên mở miệng thế nào.
Chuyện này thật có chút khó xử nàng!
Gió nhẹ thổi tới, từ trên gương mặt Bạch Thi Lan lướt qua, nhấc lên mấy sợi tóc bên má.
"Cố thanh niên trí thức, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, vẫn là nói ra.
Cố Trường Phong ừ một tiếng, "Gọi Cố thanh niên trí thức nghe xa lạ quá, Thi Lan muội muội."
Bạch Thi Lan ngớ ra, "Cố ca ca?"
Cố Trường Phong đôi mắt hơi cúi xuống, "Muốn nói với ta chuyện gì?"
Bạch Thi Lan cân nhắc giọng điệu của Cố Trường Phong một chút, chậm rãi nói: "Không biết Tô Bạch Hân có đến tìm ngươi hay không."
"Mong muốn của ngươi giống như của nàng sao?"
Bạch Thi Lan nháy mắt hai cái, "Ta chỉ là truyền lời! Nếu chuyện này có thể ảnh hưởng đến ngươi thì không cần thiết phải đáp ứng."
Cố Trường Phong im lặng một chút, "Nếu là điều ngươi muốn thì ta có thể giúp."
Lời này của Bạch Thi Lan có chút khó nói, có một số việc không phải là nàng muốn hay không, nàng vốn không muốn quản những chuyện này, dù sao nếu liên lụy đến người khác, nàng cũng sẽ băn khoăn.
"Ta không nghĩ, không nghĩ gì cả, chỉ là đã hứa với Tô Bạch Hân giúp nàng hỏi một chút thôi, có đáp ứng hay không cũng là chuyện của chính ngươi, ta cũng không muốn ngươi vì ta mà đáp ứng, ta lại càng không muốn trong thời gian này phát sinh chuyện gì khác!"
Cố Trường Phong cười, "Nghe ra, ngươi hình như không được tình nguyện lắm."
Bạch Thi Lan hơi mím môi, "Cũng không phải không tình nguyện, chỉ là bản thân ta cũng không có bản lĩnh gì, làm sao giúp được người khác chứ."
Nàng cũng không phải loại người không biết điều.
Cố Trường Phong: "Ngươi nghĩ nhiều quá, cô nương kia, chuyện của Tô Bạch Hân đồng chí đã từng nói với ta, ta sở dĩ cự tuyệt là vì có những cân nhắc khác, thực ra biện pháp tốt nhất vẫn là đi báo lên cấp trên, chỉ là nếu trốn đi thì không đáng tin, trốn đến huyện cũng không xa lắm, nhà nàng ta chắc cũng không ít người đâu, nếu gặp phải, sau này còn không bị bắt về, đến lúc đó e còn thảm hơn."
Bạch Thi Lan nghĩ đến tình huống này cũng có chút khó thở, cơ thể run lên một cái.
"Vậy nếu đi xa một chút thì sao?"
"Nàng là con gái, có thể đi đâu? Đến bên ngoài, thì nghỉ ở đâu? Người không có một xu, cho dù chúng ta đưa cho nàng ít tiền, nhưng tiêu xài ở bên ngoài cũng không ít, giải quyết xong ăn, mặc, ở, đi lại thì sao?"
Bạch Thi Lan bị mấy vấn đề này làm đau đầu, "Cũng không thể cuối cùng vẫn là phải gả chồng à?"
Cố Trường Phong không nói gì, "Ngoài cách đó, các ngươi còn có cách khác sao?"
Bạch Thi Lan lắc đầu, "Ta nghĩ không ra cách khác, còn ngươi? Có cách khác không?"
Nếu có cách khác, Tô Bạch Hân đã không cầu đến chỗ mình rồi, nàng đúng là lương thiện, cái thứ phiền toái bỏng tay này cũng nhận lấy.
"Những biện pháp kia, đối với một cô bé không biết gì cũng không có mấy tác dụng, bên ngoài nguy hiểm cũng rất lớn."
Bạch Thi Lan lập tức hiểu được, nói cách khác, nàng chỉ có con đường gả chồng, bất quá nếu nàng không muốn gả cho lão già kia thì có thể gả cho người khác mà.
Bạch Thi Lan sờ sờ cằm, bắt đầu suy tính.
"Vậy ý của ngươi là, từ chối sao?"
Cố Trường Phong nhướng mày nhẹ, "Sao lại nói vậy?"
"Chẳng phải ngươi nói không có biện pháp đặc biệt nào sao? Cho dù đưa đi cũng sẽ bị bắt lại."
Từ chối thì nàng cũng có thể trả lời Tô Bạch Hân.
Cố Trường Phong đang định trả lời thì một giọng nói trong trẻo từ phía sau lưng bọn họ vọng đến.
"Trường Phong!"
Bạch Thi Lan vừa quay đầu đã thấy Tô Văn Tuyết lo lắng chạy tới.
Bạch Thi Lan lặng lẽ nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi nhanh chóng di chuyển hai bước.
Cố Trường Phong nghiêng đầu, sau đó bước chân nhảy sang một bên.
Vừa cố gắng kéo dài khoảng cách, Bạch Thi Lan trơ mắt nhìn khoảng cách liền biến mất...
Bạch Thi Lan: ...
"Vậy khẳng định không phải. . . ."
Đạo lý đối nhân xử thế nàng vẫn hiểu, về sau nói không chừng còn cần dựa vào Tô Bạch Hân đây.
"Chỉ là, ngươi đều làm không được chuyện, ta xác thật cũng có chút bất lực a. . . . Hy vọng ngươi có thể thông cảm!"
Tô Bạch Hân mím môi thật chặt, sắc mặt không tốt lắm.
"Ta nói, ngươi là đối tượng của hắn, nhất định là không giống nhau, ít nhất điểm này là không thể nghi ngờ, hơn nữa cô nương kia thực sự là đáng thương, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn xem một cái mạng sống động cứ như vậy biến mất sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Giống như vậy chuyện còn có rất nhiều, ngươi cũng không thể mỗi khi gặp được một chuyện liền đi quản a, một mình ngươi thì quản lý sao xuể."
"Chỉ cần ta gặp được, liền không thể làm ngơ!"
Bạch Thi Lan: ... .
Rất tốt, lời nói này làm nàng không còn gì để phản bác.
Nàng lặng lẽ vỗ tay một cái, "Vẫn là ngươi lớn nghĩa hơn, ta chỉ là một người bình thường, quản không xuể nhiều chuyện như vậy, vạn nhất liên lụy đến cha mẹ ta, ta sẽ hối hận ."
Huống chi nàng cũng không phải nữ chính, trên người lại không có những cái đó hào quang bảo hộ, bước sai một bước nói không chừng chính là vạn kiếp bất phục.
Chi bằng cứ an phận làm người bình thường, không quản chuyện bao đồng, không liên lụy đến người bên cạnh, một đời bình thản là đủ rồi.
"Ngươi sao nhát gan vậy, ngươi chỉ cần nhượng Cố Trường Phong đáp ứng giúp ta chuyển cô nương kia đi là được rồi."
Bạch Thi Lan do dự nói: "Nhưng có một vấn đề, nhỡ đâu ngươi đem cô nương kia đưa ra ngoài rồi, cô nương kia lại gặp chuyện gì, trách nhiệm đó thuộc về ai?"
Tô Bạch Hân nheo mắt, "Ta chỉ muốn cho nàng trốn khỏi cái nhà đáng sợ đó, còn sự tình sau này, đó là do nàng quyết định, ta không giúp được."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, nói cách khác, chỉ là giúp người bỏ trốn, còn lại thì mặc kệ.
"Còn có một vấn đề nữa!"
Ở dưới ánh mắt áp bức của Tô Bạch Hân, nàng khô khốc nói ra: "Vì sao nhất định phải tìm Cố Trường Phong a, chẳng lẽ không thể tìm những người khác sao?"
Nếu nam chính không được thì không phải còn những người khác sao? Không lẽ những người khác đều không giúp được à!
Nữ chính xã giao không phải cũng rất tốt sao? Giúp đưa một người đi cũng không có gì lớn.
"Cố thanh niên trí thức giao thiệp rộng, đem nàng đưa đến huyện thành, cũng có người có thể chăm sóc một hai, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Bạch Thi Lan kinh ngạc liếc Tô Bạch Hân một cái, cũng rất chu đáo đấy chứ!
"Vậy được rồi, ta đi thử xem, bất quá, ta cũng không phải giúp không ngươi!"
Tô Bạch Hân: "Ngươi muốn gì?"
Nàng không nói nhảm với Bạch Thi Lan, hai người vốn có qua lại lợi ích, căn bản không có tình bạn gì, huống chi chỉ có lợi ích qua lại mới là bền vững nhất .
"Vậy thì chuyện lần trước ta đã đáp ứng ngươi, coi như bỏ qua đi!"
Tô Bạch Hân ánh mắt lóe lên, "Vì sao?"
Bạch Thi Lan, "Phiền phức thôi, với lại, nhìn ngươi cũng không có hứng thú lắm."
Kỳ thật nàng cũng không muốn nhanh như vậy mà tiết lộ mối quan hệ giữa hai người.
Dù sao chuyện này có liên quan đến cốt truyện gốc, nàng nếu tùy tiện nhúng tay vào, nhỡ tạo hiệu ứng cánh bướm thì sao.
Nếu con bướm này quá lớn thì chẳng phải nàng xong đời rồi.
"Cũng được, bỏ qua thì bỏ qua đi, cho dù ngươi không nói, ta nghĩ chắc ta cũng sẽ biết thôi."
Bạch Thi Lan cười cười, đúng là sẽ biết được, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Sau khi Tô Bạch Hân cùng Bạch Thi Lan bàn bạc xong, Tô Bạch Hân liền rời đi, Bạch Thi Lan còn chưa kịp hỏi cô nương kia bây giờ đang ở đâu.
Cũng không thể giấu trong nhà Tô Bạch Hân đấy chứ?
Ba mẹ Tô Bạch Hân keo kiệt như vậy, tuyệt đối không thể cho thêm một cái miệng ăn!
"Nàng nói gì đó?"
Đào Hỉ lúc đi ra thì Tô Bạch Hân đã đi rồi, tràn đầy nghi hoặc hỏi.
"Chuyện của cô dâu mới kia."
Đào Hỉ nháy mắt đã hiểu, "À, không phải nàng đã đi cầu người rồi sao? Không thành công hả?"
Bạch Thi Lan lắc đầu, "Hình như là bị từ chối!"
Kỳ quặc thật. . . .
Đào Hỉ ha ha cười, "Vậy mới bình thường nha! Chuyện này, người ta sao có thể đáp ứng, đáp ứng mới lạ đấy!"
Bạch Thi Lan, liếc một cái, "Vì sao?"
"Đây đâu phải là chuyện nhỏ! Sao có thể là chuyện dễ dàng đã có thể đồng ý được, nàng chẳng phải cầu tới chỗ ngươi đó à?"
Bạch Thi Lan kinh ngạc vỗ tay, "Thật thông minh a! Sao ngươi biết rõ vậy!"
"Đó là! Nếu Cố thanh niên trí thức không có đồng ý, thì nàng nhất định sẽ tìm đến ngươi, đối tượng của hắn! Ai cũng nghĩ ra được mà!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng cũng không nghĩ ra, lẽ nào nàng không phải là người sao? Quá đáng rồi! Sao lại còn công kích cá nhân vậy! !
Nàng hít sâu một hơi, "Được! Ta không muốn bàn tiếp chuyện này với ngươi nữa!"
Câm miệng!
Đào Hỉ nhếch lông mày, "Vậy, ngươi có đồng ý không?"
"Đồng ý, dù sao thì cũng là việc tốt mà, ta chắc chắn sẽ đồng ý !"
Đào Hỉ biểu tình lập tức sụp xuống, "Ngươi đồng ý cái này làm gì? Có liên quan gì tới ngươi đâu!"
Bạch Thi Lan tặc lưỡi, "Ngươi không hiểu!"
"Ta không hiểu? Ta còn không hiểu ngươi ấy! Cứ muốn đi nhúng vào chỗ nước đục kia! Người yêu của ngươi thì thông minh đó, không có đồng ý!"
"Ta chỉ đồng ý truyền lời thôi mà!"
Nàng có đảm bảo gì đâu!
"Vậy ngươi đi truyền lời, Cố thanh niên trí thức có thể không đồng ý sao? Ngươi xem ta là người ngốc à?"
Khóe miệng Bạch Thi Lan giật giật, "Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó cũng không chắc chắn sẽ đồng ý đâu!"
Cố thanh niên trí thức có thể giúp nàng chuyện này đã rất tốt rồi, nàng lại còn muốn yêu cầu hắn đi giúp chuyện của người khác nữa, nàng cũng không có tự cao đến vậy. . . .
"Ta không tin ngươi, khuyên ngươi không nghe, đến lúc thiệt thì đừng trách!"
Bạch Thi Lan ừ nhạt một tiếng, nàng không có chịu thiệt đâu!
Buổi chiều ngủ một lúc, thừa dịp gió mát đi ra ngoài.
Nàng vừa đến viện của thanh niên trí thức, liền gặp phải cẩu tìm.
"Là ngươi à, ngươi đến tìm Cố Trường Phong đúng không? Ta đi gọi cho ngươi!"
Bạch Thi Lan vừa đưa tay ra chào hỏi, người trước mặt đã chạy vào trong rồi.
Nàng ngượng ngùng rụt tay về, "Ta, ta cũng không vội mà. . . ."
Khiến nàng cũng thấy khẩn trương theo.
Bạch Thi Lan lặng lẽ ngó nghiêng xung quanh, hầu như không có ai.
"Thi Lan muội muội."
Cố Trường Phong mặc áo sơ mi trắng và quần dài quân đội xanh.
"Cố thanh niên trí thức. ."
Thần sắc Cố Trường Phong hơi trầm xuống, nhỏ giọng hỏi dò: "Thi Lan muội muội đến thăm ta sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
Thăm ngươi làm gì, ta rảnh đến vậy sao?
"Đúng rồi! Đã lâu không gặp nên ta cũng nên gặp ngươi một chút chứ."
"Ta còn tưởng gần đây Thi Lan muội muội không muốn gặp ta nữa, nếu không sao cứ trốn tránh ta."
Bạch Thi Lan lập tức luống cuống, nụ cười trên mặt cứng đờ, "Không, không có. . . Chỉ là gần đây có nhiều việc quá. . ."
Cố Trường Phong khẽ nhếch mày, "Vậy bây giờ ngươi hết bận rồi sao?"
Bạch Thi Lan: ... .
Câu này, nàng nên trả lời thế nào đây. . . Đáng ghét, làm nàng cũng thấy có chút ngượng khi truyền lời!
"Sao vậy, lẽ nào bây giờ ngươi vẫn còn rất nhiều việc phải bận à?"
Bạch Thi Lan mí mắt giật giật, cười khan hai tiếng, "Vậy, cũng không bận lắm, lần này đến tìm ngươi, ta là đến thăm ngươi một chút, tiện thể nói với ngươi chuyện này!"
Ánh mắt Cố Trường Phong sâu thẳm, Bạch Thi Lan có chút không dám ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen kia.
"Là đến thăm ta trước, hay là đến nói chuyện trước?"
Bạch Thi Lan im lặng một lúc, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Vậy thì khẳng định là tới thăm ngươi rồi! Ta sao có thể vì chuyện khác mà đến thăm ngươi, sao lại nhìn ngươi như kiểu người nào cũng phải có mục đích chứ! Vậy thật là không nên người!"
Cố Trường Phong khẽ cười một tiếng, giọng cười trầm ấm làm Bạch Thi Lan mất tự nhiên sờ tai, rồi lại quay sang chỗ khác.
"Ngươi cười cái gì?"
Nàng nói lời chột dạ, vừa nghe thấy tiếng cười đó cũng cảm thấy lời nói dối của mình bị vạch trần rồi, vừa chột dạ lại vừa khẩn trương.
"Không có gì, ta chỉ đột nhiên cảm thấy rất thú vị."
Bạch Thi Lan nhíu mặt, không hiểu ra sao, chỗ nào có gì thú vị chứ.
"Muốn đi dạo không?"
Bạch Thi Lan giật mình, mím chặt môi, sợ thốt ra lời thật.
"Đi, đi? Ngươi, hiện tại không vội sao?"
"Công việc ngoài đồng đã làm xong rồi, nên tạm thời không vội."
Lời nàng nói đâu phải vậy! Ai nói việc đồng áng cơ chứ! ! Nàng rõ ràng đang nói cái khác!
"Nếu ngươi còn bận việc, thì cũng không cần phải đi cùng ta, bọn họ cũng không biết. . ."
Bạch Thi Lan nghĩ rằng Cố Trường Phong nói như vậy là do đang phối hợp lời nàng nói lúc trước.
Cố Trường Phong nghiêng đầu, dường như nghi ngờ, "Ngươi đang nói gì vậy? Không phải vừa nãy ta đã nói, ta vẫn còn rất rảnh đó sao?"
Bạch Thi Lan nghẹn họng, ngượng ngùng há hốc miệng, "Ta chỉ là không muốn làm khó ngươi! . . . Đúng! Ta không muốn ngươi quá miễn cưỡng bản thân mình!"
Cùng đi dạo, lại bị nhiều người nhìn thấy thôi! Đến lúc đó tin giả thành thật, nàng còn ăn nói với Cố Trường Phong kiểu gì chứ! !
Tô Bạch Hân bây giờ hình như cũng nhanh hiểu lầm rồi!
Nàng thật sự rất bất đắc dĩ mà!
"Ta không có miễn cưỡng, nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép."
Bạch Thi Lan lập tức cảm thấy mình dường như có hơi quá, người ta đã giúp mình nhiều như vậy rồi, chỉ là cùng nhau tản bộ thôi, cũng không làm gì cả, sao lại còn từ chối như vậy chứ?
"Không có!
"Ta, ta chỉ là lo lắng chuyện này đối với thanh danh của ngươi có thể không tốt lắm?"
Cố Trường Phong nhướng mày, "Ngươi đang vì ta suy nghĩ sao?"
"Đương nhiên, ngươi giúp ta một tay lớn như vậy, ta cũng không thể để thanh danh của ngươi bị hỏng được!"
Cố Trường Phong khẽ cười, "Sao lại có thể xấu được?"
Bạch Thi Lan vừa định trả lời thì đối diện với gương mặt ôn nhu kia, liền cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, "Cái gì, không phải ngươi muốn đi dạo sao? Đi thôi!"
Tính toán, đến lúc thì đẩy cái sai về phía mình vậy.
Hai người đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, Bạch Thi Lan trong lòng đã có dự định, tự hỏi nên mở miệng thế nào.
Chuyện này thật có chút khó xử nàng!
Gió nhẹ thổi tới, từ trên gương mặt Bạch Thi Lan lướt qua, nhấc lên mấy sợi tóc bên má.
"Cố thanh niên trí thức, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, vẫn là nói ra.
Cố Trường Phong ừ một tiếng, "Gọi Cố thanh niên trí thức nghe xa lạ quá, Thi Lan muội muội."
Bạch Thi Lan ngớ ra, "Cố ca ca?"
Cố Trường Phong đôi mắt hơi cúi xuống, "Muốn nói với ta chuyện gì?"
Bạch Thi Lan cân nhắc giọng điệu của Cố Trường Phong một chút, chậm rãi nói: "Không biết Tô Bạch Hân có đến tìm ngươi hay không."
"Mong muốn của ngươi giống như của nàng sao?"
Bạch Thi Lan nháy mắt hai cái, "Ta chỉ là truyền lời! Nếu chuyện này có thể ảnh hưởng đến ngươi thì không cần thiết phải đáp ứng."
Cố Trường Phong im lặng một chút, "Nếu là điều ngươi muốn thì ta có thể giúp."
Lời này của Bạch Thi Lan có chút khó nói, có một số việc không phải là nàng muốn hay không, nàng vốn không muốn quản những chuyện này, dù sao nếu liên lụy đến người khác, nàng cũng sẽ băn khoăn.
"Ta không nghĩ, không nghĩ gì cả, chỉ là đã hứa với Tô Bạch Hân giúp nàng hỏi một chút thôi, có đáp ứng hay không cũng là chuyện của chính ngươi, ta cũng không muốn ngươi vì ta mà đáp ứng, ta lại càng không muốn trong thời gian này phát sinh chuyện gì khác!"
Cố Trường Phong cười, "Nghe ra, ngươi hình như không được tình nguyện lắm."
Bạch Thi Lan hơi mím môi, "Cũng không phải không tình nguyện, chỉ là bản thân ta cũng không có bản lĩnh gì, làm sao giúp được người khác chứ."
Nàng cũng không phải loại người không biết điều.
Cố Trường Phong: "Ngươi nghĩ nhiều quá, cô nương kia, chuyện của Tô Bạch Hân đồng chí đã từng nói với ta, ta sở dĩ cự tuyệt là vì có những cân nhắc khác, thực ra biện pháp tốt nhất vẫn là đi báo lên cấp trên, chỉ là nếu trốn đi thì không đáng tin, trốn đến huyện cũng không xa lắm, nhà nàng ta chắc cũng không ít người đâu, nếu gặp phải, sau này còn không bị bắt về, đến lúc đó e còn thảm hơn."
Bạch Thi Lan nghĩ đến tình huống này cũng có chút khó thở, cơ thể run lên một cái.
"Vậy nếu đi xa một chút thì sao?"
"Nàng là con gái, có thể đi đâu? Đến bên ngoài, thì nghỉ ở đâu? Người không có một xu, cho dù chúng ta đưa cho nàng ít tiền, nhưng tiêu xài ở bên ngoài cũng không ít, giải quyết xong ăn, mặc, ở, đi lại thì sao?"
Bạch Thi Lan bị mấy vấn đề này làm đau đầu, "Cũng không thể cuối cùng vẫn là phải gả chồng à?"
Cố Trường Phong không nói gì, "Ngoài cách đó, các ngươi còn có cách khác sao?"
Bạch Thi Lan lắc đầu, "Ta nghĩ không ra cách khác, còn ngươi? Có cách khác không?"
Nếu có cách khác, Tô Bạch Hân đã không cầu đến chỗ mình rồi, nàng đúng là lương thiện, cái thứ phiền toái bỏng tay này cũng nhận lấy.
"Những biện pháp kia, đối với một cô bé không biết gì cũng không có mấy tác dụng, bên ngoài nguy hiểm cũng rất lớn."
Bạch Thi Lan lập tức hiểu được, nói cách khác, nàng chỉ có con đường gả chồng, bất quá nếu nàng không muốn gả cho lão già kia thì có thể gả cho người khác mà.
Bạch Thi Lan sờ sờ cằm, bắt đầu suy tính.
"Vậy ý của ngươi là, từ chối sao?"
Cố Trường Phong nhướng mày nhẹ, "Sao lại nói vậy?"
"Chẳng phải ngươi nói không có biện pháp đặc biệt nào sao? Cho dù đưa đi cũng sẽ bị bắt lại."
Từ chối thì nàng cũng có thể trả lời Tô Bạch Hân.
Cố Trường Phong đang định trả lời thì một giọng nói trong trẻo từ phía sau lưng bọn họ vọng đến.
"Trường Phong!"
Bạch Thi Lan vừa quay đầu đã thấy Tô Văn Tuyết lo lắng chạy tới.
Bạch Thi Lan lặng lẽ nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi nhanh chóng di chuyển hai bước.
Cố Trường Phong nghiêng đầu, sau đó bước chân nhảy sang một bên.
Vừa cố gắng kéo dài khoảng cách, Bạch Thi Lan trơ mắt nhìn khoảng cách liền biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận