Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 202: (2) (length: 7382)
"Ta thấy không phải bọn họ nhiều chuyện, mà là ngươi cố ý tránh mặt, ngươi và Cố thanh niên trí thức rốt cuộc là thế nào?"
Hoàng Xuân Hoa liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt, Bạch Thi Lan xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Chột dạ nói: "Vậy, cũng đâu có gì, mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, bọn con rất tốt!"
Hoàng Xuân Hoa tuy là phụ nữ nông thôn, nhưng vẫn rất hiểu chuyện, chuyện tình cảm nam nữ này, sao nàng không biết, dù sao nàng cũng từng trải qua tuổi trẻ.
"Hừ, ta thấy ngươi và Cố thanh niên trí thức không thân thiết mấy, sao, đi một chuyến Kinh Đô về, liền hối hận rồi?"
Bạch Thi Lan: ...
"Nếu, ta nói hối hận thì, vậy có phải có thể hủy hôn không?"
Hoàng Xuân Hoa sắc mặt ngay khi nàng dứt lời liền đen sầm lại.
"Tốt! Bạch Thi Lan, ngươi gan lớn đấy! Còn muốn hủy hôn!"
Bạch Thi Lan chột dạ cười, thấy vẻ mặt mụ nàng không đúng, lập tức đổi giọng: "Không, không có, con chỉ nói lỡ miệng thôi!"
Hoàng Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất là ngươi đừng có ý nghĩ khác, hôn sự này là do chính ngươi muốn, người ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, hủy hôn là không thể! Ngươi mà đòi từ hôn, nhà ta còn mặt mũi nào nữa!"
Bạch Thi Lan mím môi, mặt mày khó chịu.
"Chẳng lẽ hạnh phúc của con gái còn không quan trọng bằng mặt mũi của mẹ sao?"
Hoàng Xuân Hoa: "Chuyện tự ngươi làm thì tự mình chịu trách nhiệm!"
Bạch Thi Lan biết muốn hủy hôn là không thể, trừ phi mình bỏ nhà trốn đi, nhưng vấn đề là, bỏ nhà đi, nàng có thể đi đâu.
Huống chi, từ nhỏ đến lớn nàng đều sống ở đây cùng người nhà, đó đều là tình thân ruột thịt, không thể nào thật sự rời nhà bỏ đi được.
Hơn nữa nàng căn bản không đi được...
"Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, nếu đến lúc ta và hắn chia tay, mẹ không được mắng con đâu đấy!"
Bạch Thi Lan trong lòng vẫn không chắc chắn, nói không chừng bây giờ nam chính chỉ là chưa phát hiện tình cảm với nữ chính, một khi phát hiện ra thì sẽ cuồng nhiệt chia tay với ta.
Chỉ là đến lúc đó, ta sẽ mang tiếng gái hai đời, nghe thật khó chịu.
"Con nói cái gì vớ vẩn đấy, kết hôn rồi thì lo mà sống cho tốt! Đừng có nghĩ đông nghĩ tây!"
Liễu Mộng Mộng thấy bà bà nổi giận, vội vàng nói: "Chắc tiểu muội chỉ đang lo lắng cuộc sống sau hôn nhân thôi, nghe Đào Hỉ muội muội nói, cái này gọi là bệnh sợ kết hôn."
Bạch Thi Lan giật giật mí mắt: "Đào Hỉ còn nói với chị chuyện này sao?"
Liễu Mộng Mộng ừ một tiếng: "Vì lúc trước Đào Hỉ muội muội cũng nói rằng mình có chút bệnh sợ kết hôn."
Bạch Thi Lan không tin mở to mắt: "Không thể nào đâu, cả ngày trước mặt chúng ta khoe khoang vị hôn phu tốt thế nào, mà nàng lại còn sợ kết hôn á?"
Liễu Mộng Mộng suy tư một chút rồi nói: "Nghe nói, do vị hôn phu tương lai quá ưu tú nên nàng sợ có người tranh giành với mình."
Bạch Thi Lan: ...
Bệnh thần kinh à!
Chỉ có một thằng đàn ông, còn tranh giành!
Thôi được rồi, cũng không phải không thể, dù sao đàn ông có tiền thì xác thật dễ bị người khác để ý.
Nàng có chút tò mò không biết vị hôn phu của Đào Hỉ rốt cuộc trông thế nào, mà có thể khiến Đào Hỉ mê mẩn đến thế.
"Chị dâu, tiệc cưới của Đào Hỉ, chị muốn đi cùng em không?"
Liễu Mộng Mộng lập tức nhìn về phía Hoàng Xuân Hoa, Đào Hỉ là người trong thành, mà gia đình vị hôn phu của nàng cũng có chút của ăn của để, có điều nơi đó cũng hơi xa nơi bọn họ ở.
Đi dự tiệc của nàng chắc phải đi sớm trước hai ba ngày, đi xa nhà chuyện này, mụ nàng chắc chắn không đồng ý.
"Nhìn ta làm gì?"
Bạch Thi Lan kéo tay Hoàng Xuân Hoa: "Mẹ, làm chị em tốt của Đào Hỉ và chị dâu, mình đều phải đến đông đủ đúng không?"
Hoàng Xuân Hoa không nói gì, Bạch Thi Lan cũng có chút hoảng sợ, khẽ chạm tay Hoàng Xuân Hoa: "Mẹ, mẹ nghĩ sao? Có cho đi không?"
Hoàng Xuân Hoa lườm một cái: "Tụi mình đi hết rồi, nhà thì sao? Ai nấu cơm? Ai làm việc?"
Bạch Thi Lan: ...
Không phải chỉ vài ngày thôi sao, vài ngày không làm cũng có chết đói đâu!
Bạch Thi Lan không nhịn được liếc mắt một cái, rồi chậm rãi nói: "Thì, mẹ, mình đi thì vẫn còn ba và anh trai ở nhà mà? Chẳng lẽ họ chết đói được sao, đừng có nghĩ mình quan trọng quá nha."
Liễu Mộng Mộng vội kéo Bạch Thi Lan, ý bảo nàng đừng nói nữa, đây không phải cố ý chọc giận bà bà sao?
Bạch Thi Lan cảm thấy mình nói có lý, ai rảnh thì người đó làm việc nhà, mắc gì cứ nhất định phải đổ lên đầu phụ nữ.
Phụ nữ đi, thì việc nhà cũng mặc kệ, cơm cũng không ăn được chắc?
Bạch Thi Lan giật giật khóe môi, nàng không tin có người để mình chết đói đâu.
"Mày bớt xàm xí lại cho tao, trong nhà không thể thiếu phụ nữ!"
Bạch Thi Lan giật giật khóe miệng, hừ lạnh một tiếng.
"Đàn ông trong nhà chẳng lẽ là đồ bỏ đi, nhất định phải có phụ nữ!"
Nói xong, Bạch Thi Lan liền lập tức chạy đi, nàng không dám ở trong bếp lâu, không thì mụ nàng nhất định sẽ trừng trị nàng.
"Ha, bị mắng rồi à?"
Bạch Thi Lan vừa chạy ra liền nghe Bạch Thi Ý cười nhạo.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thi Ý.
"Hừ, đồ bỏ đi!"
Bạch Thi Ý: ? ? ? ?
"Ngươi bị mắng, liền xả lên người ta?"
Bạch Thi Lan liếc một cái, rồi xoay người về phòng mình.
Cánh cửa bị ném "bịch" một tiếng rất lớn.
Bạch Thi Ý kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đập đến rung cả vách tường, nhịn không được mà nói: "Tính khí nóng nảy này thật sự di truyền từ mẹ rồi!"
Hắn quay sang nhìn Cố Trường Phong đứng cạnh, vẻ mặt đồng cảm: "Thật là khổ cho ngươi!"
Cố Trường Phong: ...
"Thật ra tính tình của nàng rất tốt."
Bạch Thi Ý cười ha ha một tiếng: "Ngươi kể chuyện cười gì thế, tính tình của cô ta mà tốt á?"
Bạch Thi Ý lắc đầu, vẻ mặt không tin, "Đợi sau này khi tiếp xúc gần gũi, ngươi sẽ rõ thôi."
Cố Trường Phong khẽ cười, ánh mắt từ cánh cửa khép chặt chậm rãi rời đi.
Nhỏ giọng một câu "Sẽ không đâu."
Bạch Thi Lan về phòng, lập tức lấy bút vẽ mẹ nàng thành hình tượng ác ma lên giấy.
"Suốt ngày nói ra nói vào, trong nhà không có phụ nữ thì làm sao! Không có phụ nữ nhà liền sụp à? Phụ nữ là cái gì chứ, chẳng lẽ chỉ là bảo mẫu trong nhà thôi sao!"
Bạch Thi Lan vẽ xong thì trong lòng bực dọc cũng vơi đi chút ít.
Chẳng qua biểu cảm trên mặt vẫn không tốt lắm.
Phanh phanh phanh, cửa phòng bị gõ vang.
"Ăn cơm ăn cơm mau ra đây, sao ngươi cứ thích ở trong phòng thế hả!"
Bạch Thi Lan bĩu môi, đây còn không phải là vì phòng của mình mới có không gian riêng, muốn làm gì cũng không sợ bị người khác nhìn chằm chằm hay sao.
"Ra liền đây!"
Bạch Thi Lan giấu kỹ truyện tranh rồi mới đi ra.
Vừa bước ra khỏi phòng liền thấy đàn ông trong nhà, trừ Cố Trường Phong, ai cũng ngồi đấy cả.
Không một ai giúp một tay, đến cả việc mang đồ ăn cũng một tay chị dâu lo liệu ...
Hoàng Xuân Hoa liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt, Bạch Thi Lan xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Chột dạ nói: "Vậy, cũng đâu có gì, mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, bọn con rất tốt!"
Hoàng Xuân Hoa tuy là phụ nữ nông thôn, nhưng vẫn rất hiểu chuyện, chuyện tình cảm nam nữ này, sao nàng không biết, dù sao nàng cũng từng trải qua tuổi trẻ.
"Hừ, ta thấy ngươi và Cố thanh niên trí thức không thân thiết mấy, sao, đi một chuyến Kinh Đô về, liền hối hận rồi?"
Bạch Thi Lan: ...
"Nếu, ta nói hối hận thì, vậy có phải có thể hủy hôn không?"
Hoàng Xuân Hoa sắc mặt ngay khi nàng dứt lời liền đen sầm lại.
"Tốt! Bạch Thi Lan, ngươi gan lớn đấy! Còn muốn hủy hôn!"
Bạch Thi Lan chột dạ cười, thấy vẻ mặt mụ nàng không đúng, lập tức đổi giọng: "Không, không có, con chỉ nói lỡ miệng thôi!"
Hoàng Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất là ngươi đừng có ý nghĩ khác, hôn sự này là do chính ngươi muốn, người ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, hủy hôn là không thể! Ngươi mà đòi từ hôn, nhà ta còn mặt mũi nào nữa!"
Bạch Thi Lan mím môi, mặt mày khó chịu.
"Chẳng lẽ hạnh phúc của con gái còn không quan trọng bằng mặt mũi của mẹ sao?"
Hoàng Xuân Hoa: "Chuyện tự ngươi làm thì tự mình chịu trách nhiệm!"
Bạch Thi Lan biết muốn hủy hôn là không thể, trừ phi mình bỏ nhà trốn đi, nhưng vấn đề là, bỏ nhà đi, nàng có thể đi đâu.
Huống chi, từ nhỏ đến lớn nàng đều sống ở đây cùng người nhà, đó đều là tình thân ruột thịt, không thể nào thật sự rời nhà bỏ đi được.
Hơn nữa nàng căn bản không đi được...
"Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, nếu đến lúc ta và hắn chia tay, mẹ không được mắng con đâu đấy!"
Bạch Thi Lan trong lòng vẫn không chắc chắn, nói không chừng bây giờ nam chính chỉ là chưa phát hiện tình cảm với nữ chính, một khi phát hiện ra thì sẽ cuồng nhiệt chia tay với ta.
Chỉ là đến lúc đó, ta sẽ mang tiếng gái hai đời, nghe thật khó chịu.
"Con nói cái gì vớ vẩn đấy, kết hôn rồi thì lo mà sống cho tốt! Đừng có nghĩ đông nghĩ tây!"
Liễu Mộng Mộng thấy bà bà nổi giận, vội vàng nói: "Chắc tiểu muội chỉ đang lo lắng cuộc sống sau hôn nhân thôi, nghe Đào Hỉ muội muội nói, cái này gọi là bệnh sợ kết hôn."
Bạch Thi Lan giật giật mí mắt: "Đào Hỉ còn nói với chị chuyện này sao?"
Liễu Mộng Mộng ừ một tiếng: "Vì lúc trước Đào Hỉ muội muội cũng nói rằng mình có chút bệnh sợ kết hôn."
Bạch Thi Lan không tin mở to mắt: "Không thể nào đâu, cả ngày trước mặt chúng ta khoe khoang vị hôn phu tốt thế nào, mà nàng lại còn sợ kết hôn á?"
Liễu Mộng Mộng suy tư một chút rồi nói: "Nghe nói, do vị hôn phu tương lai quá ưu tú nên nàng sợ có người tranh giành với mình."
Bạch Thi Lan: ...
Bệnh thần kinh à!
Chỉ có một thằng đàn ông, còn tranh giành!
Thôi được rồi, cũng không phải không thể, dù sao đàn ông có tiền thì xác thật dễ bị người khác để ý.
Nàng có chút tò mò không biết vị hôn phu của Đào Hỉ rốt cuộc trông thế nào, mà có thể khiến Đào Hỉ mê mẩn đến thế.
"Chị dâu, tiệc cưới của Đào Hỉ, chị muốn đi cùng em không?"
Liễu Mộng Mộng lập tức nhìn về phía Hoàng Xuân Hoa, Đào Hỉ là người trong thành, mà gia đình vị hôn phu của nàng cũng có chút của ăn của để, có điều nơi đó cũng hơi xa nơi bọn họ ở.
Đi dự tiệc của nàng chắc phải đi sớm trước hai ba ngày, đi xa nhà chuyện này, mụ nàng chắc chắn không đồng ý.
"Nhìn ta làm gì?"
Bạch Thi Lan kéo tay Hoàng Xuân Hoa: "Mẹ, làm chị em tốt của Đào Hỉ và chị dâu, mình đều phải đến đông đủ đúng không?"
Hoàng Xuân Hoa không nói gì, Bạch Thi Lan cũng có chút hoảng sợ, khẽ chạm tay Hoàng Xuân Hoa: "Mẹ, mẹ nghĩ sao? Có cho đi không?"
Hoàng Xuân Hoa lườm một cái: "Tụi mình đi hết rồi, nhà thì sao? Ai nấu cơm? Ai làm việc?"
Bạch Thi Lan: ...
Không phải chỉ vài ngày thôi sao, vài ngày không làm cũng có chết đói đâu!
Bạch Thi Lan không nhịn được liếc mắt một cái, rồi chậm rãi nói: "Thì, mẹ, mình đi thì vẫn còn ba và anh trai ở nhà mà? Chẳng lẽ họ chết đói được sao, đừng có nghĩ mình quan trọng quá nha."
Liễu Mộng Mộng vội kéo Bạch Thi Lan, ý bảo nàng đừng nói nữa, đây không phải cố ý chọc giận bà bà sao?
Bạch Thi Lan cảm thấy mình nói có lý, ai rảnh thì người đó làm việc nhà, mắc gì cứ nhất định phải đổ lên đầu phụ nữ.
Phụ nữ đi, thì việc nhà cũng mặc kệ, cơm cũng không ăn được chắc?
Bạch Thi Lan giật giật khóe môi, nàng không tin có người để mình chết đói đâu.
"Mày bớt xàm xí lại cho tao, trong nhà không thể thiếu phụ nữ!"
Bạch Thi Lan giật giật khóe miệng, hừ lạnh một tiếng.
"Đàn ông trong nhà chẳng lẽ là đồ bỏ đi, nhất định phải có phụ nữ!"
Nói xong, Bạch Thi Lan liền lập tức chạy đi, nàng không dám ở trong bếp lâu, không thì mụ nàng nhất định sẽ trừng trị nàng.
"Ha, bị mắng rồi à?"
Bạch Thi Lan vừa chạy ra liền nghe Bạch Thi Ý cười nhạo.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thi Ý.
"Hừ, đồ bỏ đi!"
Bạch Thi Ý: ? ? ? ?
"Ngươi bị mắng, liền xả lên người ta?"
Bạch Thi Lan liếc một cái, rồi xoay người về phòng mình.
Cánh cửa bị ném "bịch" một tiếng rất lớn.
Bạch Thi Ý kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đập đến rung cả vách tường, nhịn không được mà nói: "Tính khí nóng nảy này thật sự di truyền từ mẹ rồi!"
Hắn quay sang nhìn Cố Trường Phong đứng cạnh, vẻ mặt đồng cảm: "Thật là khổ cho ngươi!"
Cố Trường Phong: ...
"Thật ra tính tình của nàng rất tốt."
Bạch Thi Ý cười ha ha một tiếng: "Ngươi kể chuyện cười gì thế, tính tình của cô ta mà tốt á?"
Bạch Thi Ý lắc đầu, vẻ mặt không tin, "Đợi sau này khi tiếp xúc gần gũi, ngươi sẽ rõ thôi."
Cố Trường Phong khẽ cười, ánh mắt từ cánh cửa khép chặt chậm rãi rời đi.
Nhỏ giọng một câu "Sẽ không đâu."
Bạch Thi Lan về phòng, lập tức lấy bút vẽ mẹ nàng thành hình tượng ác ma lên giấy.
"Suốt ngày nói ra nói vào, trong nhà không có phụ nữ thì làm sao! Không có phụ nữ nhà liền sụp à? Phụ nữ là cái gì chứ, chẳng lẽ chỉ là bảo mẫu trong nhà thôi sao!"
Bạch Thi Lan vẽ xong thì trong lòng bực dọc cũng vơi đi chút ít.
Chẳng qua biểu cảm trên mặt vẫn không tốt lắm.
Phanh phanh phanh, cửa phòng bị gõ vang.
"Ăn cơm ăn cơm mau ra đây, sao ngươi cứ thích ở trong phòng thế hả!"
Bạch Thi Lan bĩu môi, đây còn không phải là vì phòng của mình mới có không gian riêng, muốn làm gì cũng không sợ bị người khác nhìn chằm chằm hay sao.
"Ra liền đây!"
Bạch Thi Lan giấu kỹ truyện tranh rồi mới đi ra.
Vừa bước ra khỏi phòng liền thấy đàn ông trong nhà, trừ Cố Trường Phong, ai cũng ngồi đấy cả.
Không một ai giúp một tay, đến cả việc mang đồ ăn cũng một tay chị dâu lo liệu ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận