Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 04: Yêu đương (2) (length: 7186)
Bạch Thi Lan nháy mắt hai lần, trước ánh mắt nghi hoặc của đối phương, nàng hắng giọng một cái, "Ngươi muốn đến nhà Bạch đội trưởng sao?"
Cố Trường Phong sững sờ, biểu tình có chút phức tạp, vẫn gật đầu.
Liễu Mộng Mộng bên cạnh nhíu mày, lo lắng hỏi: "Cổ họng ngươi bị sao vậy? Sao nói chuyện kỳ quái vậy?"
Mặt Bạch Thi Lan cứng đờ, hờn dỗi trừng mắt Liễu Mộng Mộng, "Ghét quá đi ~ người ta nói chuyện vốn là cái giọng này mà ~"
Liễu Mộng Mộng: ...
Hơi bị nổi da gà à! !
Cố Trường Phong lập tức bật cười, nụ cười tươi như gió xuân càng làm trái tim thiếu nữ của Bạch Thi Lan rung động.
Đây chính là oppa của nàng ~ Nàng cuối cùng cũng tìm được! ! !
"Chúng ta vừa hay cũng muốn đến nhà Bạch đội trưởng, ngươi đi cùng chúng ta là được ~"
"Cám ơn."
Bạch Thi Lan cười hắc hắc, "Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, tiện tay thôi mà, không đáng nhắc đến!"
Cố Trường Phong kinh ngạc nhìn nàng, nghi ngờ hỏi, "Ngươi từng đọc sách à?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, đưa tay vén tóc ra sau tai, ngượng ngùng cúi đầu, "Hơi biết chút ít!"
Cố Trường Phong thấy thế thì có hứng thú, "Ngươi đã đọc những sách nào?"
Nụ cười của Bạch Thi Lan bắt đầu gượng gạo, nàng đương nhiên là đã học qua chín năm giáo dục phổ cập rồi! !
Bất quá vào thời đại này Bạch Thi Lan quả thực chưa từng đọc sách, chẳng qua là có chút ký ức nên mới được tính là biết chút chữ thôi.
"Ha ha ha, sách của ta đọc không giống của ngươi, ta chỉ mới học tiểu học thôi."
Nàng cười ha hả, che giấu sự chột dạ.
Cố Trường Phong gật đầu, "Đọc sách là tốt, đọc nhiều sách, tăng thêm kiến thức, đối với ngươi chỉ có lợi không có hại."
Bạch Thi Lan gật đầu lấy lệ, ánh mắt sáng quắc rơi trên mặt hắn.
"Ngươi đến nhà Bạch đội trưởng tìm ai vậy?"
Tìm cha hắn hay tìm anh hắn? Lúc này chắc họ còn đang ngoài đồng chưa về đâu nhỉ?
"Ta đến tìm Bạch Thi Ý, có một đồ vật của hắn bị rơi ở chỗ ta."
Nghe vậy, tâm trạng Bạch Thi Lan càng tốt lên không ít, "Vậy ngươi là hảo huynh đệ của anh ấy?"
Hảo huynh đệ của anh trai mình, chẳng phải là mình sẽ có cơ hội tiếp cận sao!
Anh trai nàng kết bạn được những người giỏi thật! Sao toàn là những chàng trai chất lượng tốt không thế này! ! !
Về sau nàng sẽ không than vãn về anh trai nữa! !
Anh trai của nàng đáng được đối xử tốt hơn! !
Rất nhanh mấy người đã đến nhà Bạch đội trưởng, cũng chính là nhà Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan không kịp chờ đợi đẩy cửa, đi vào trong tìm người.
Nàng nghĩ người còn đang ở ngoài đồng vậy mà đã ngồi trong phòng rồi.
"Anh, hôm nay anh về sớm thế!"
Bạch Thi Ý ngẩng đầu liếc Bạch Thi Lan, hờ hững ừ một tiếng, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
Bạch Thi Lan ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng, "Có một đồng chí tìm anh này! Đang ở ngoài cửa, anh ơi, trình độ giao hữu của anh cao quá đi! Có thể giới thiệu cho em vài người không?"
Bạch Thi Ý nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan, "Em đang nói cái gì vậy? Sao anh chẳng hiểu gì cả, bạn bè đồng chí gì chứ?"
Hắn đứng lên, đi theo lời của Bạch Thi Lan ra ngoài, vừa nhìn liền thấy một nam tử đang nói chuyện với vợ mình.
Ánh mắt khựng lại, bước chân dưới chân nhanh thêm mấy phần.
"Thanh niên trí thức Cố!"
Cố Trường Phong vội từ trong quyển sách, đưa ra một lá thư.
"Đây là thư của anh."
Đôi mắt Bạch Thi Ý lập tức sáng lên, "Cám ơn, cám ơn! ! Thật cám ơn anh!"
"Không cần cảm ơn, tiện tay thôi."
Bạch Thi Lan thấy Bạch Thi Ý có vẻ đang đắm chìm trong sự phấn khích không thể kiềm chế, hoàn toàn quên chuyện trước đó cô nói.
Cô cẩn thận tiến lại gần Bạch Thi Ý, sau đó nhẹ nhàng lấy tay chạm vào anh.
Mím môi, dùng giọng điệu nhắc nhở.
"Nhanh, anh, mau giới thiệu đi!"
Bạch Thi Lan sắp sửa gấp đến độ cau mày rồi! Nhìn thấy Cố đồng chí làm cô động lòng sắp rời đi, cô càng tăng thêm lực kéo tay anh.
Khuôn mặt Bạch Thi Ý méo mó hai lần, sau đó bất đắc dĩ giới thiệu: "Vị này là thanh niên trí thức Cố Trường Phong mà anh quen, Trường Phong, đây là em gái anh Bạch Thi Lan."
Vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Thi Lan sau khi nghe tên Cố Trường Phong, lập tức biến mất.
Cô mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Cố Trường Phong, "Anh, anh tên Cố Trường Phong! !"
Vẻ mặt kinh ngạc khiến Cố Trường Phong không khỏi lùi lại một bước, "Đúng, tôi tên đó, có vấn đề gì sao?"
"Ha ha, không, không có vấn đề gì. . ."
Vấn đề lớn đấy! !
Ô ô ô, mình khó khăn lắm mới có cảm tình với một người, sao người đó lại là nam chính vậy! !
Vậy là mình vừa đụng độ nam chính à?
Không, không! Mình muốn trân trọng sinh mạng, tránh xa nam chính!
Thiên hạ rộng lớn, nhất định còn có người đàn ông ưu tú hơn Cố Trường Phong! !
Biểu tình của Bạch Thi Lan thay đổi quá nhanh, khiến Cố Trường Phong không khỏi nhìn thêm vài lần.
Trên mặt hắn có gì sao? Sao thái độ cô thay đổi lớn vậy.
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, rồi quay người đi vào nhà, chẳng còn vẻ thẹn thùng khi nãy nữa.
Bạch Thi Ý nghi ngờ nhìn sang vợ mình, Liễu Mộng Mộng lắc đầu, nàng cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Trên đường về rõ ràng còn rất hưng phấn mà.
"Ngại quá! Em gái tôi chắc là đang không vui thôi."
"Không sao, em ấy đáng yêu mà."
Bạch Thi Ý cũng có chút ngượng ngùng, "Vào trong ngồi chút nhé?"
"Thôi, tôi còn có việc khác chưa làm."
"Vậy thôi vậy, anh không giữ cậu nữa!"
Đợi đến khi Cố Trường Phong đi rồi, Bạch Thi Ý nói với Bạch Thi Lan: "Anh nói cho em biết, Cố Trường Phong chỉ cần em gặp rồi thì nhất định sẽ thích!"
Bạch Thi Lan đảo mắt, chẳng phải đang nói nhảm sao?
Dù sao cũng là nam chính, các phương diện đều tốt!
So sánh điều kiện thì đương nhiên là nam chính càng xuất sắc rồi.
Nhưng vấn đề là, người ta có mối định sẵn rồi, còn mình thì lại là pháo hôi!
Haiz, thôi bỏ đi, vẫn nên tiếp tục tìm đối tượng khác vậy!
"Nếu em có chút ý đó thì anh giúp em!"
Bạch Thi Lan lườm một cái, "Không cần! Anh ta không phải là kiểu em thích!"
Liễu Mộng Mộng sững sờ, "Tiểu muội, trên đường về không phải em còn thích lắm sao? Sao mới đó đã không thích rồi?"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ một tiếng, "Em không thích cái tên của anh ta, nên em không thích anh ta! Với cả, người ta có khi nào thích em đâu!"
Nói xong, Bạch Thi Lan quay mặt đi, tự giận mình.
Sớm biết thế lúc nãy phải hỏi tên trước! Làm hại cô còn mừng hụt một hồi!
"Ha ha, em nói gì vậy, em xinh đẹp thế này cơ mà! Đàn ông ai chẳng háo sắc! Chỉ cần em thích anh ta, anh tin chắc anh ta sẽ mắc câu!"
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng.
"Vậy sao? Em thấy thôi vậy! Em với anh ta không có duyên!"
Cố Trường Phong sững sờ, biểu tình có chút phức tạp, vẫn gật đầu.
Liễu Mộng Mộng bên cạnh nhíu mày, lo lắng hỏi: "Cổ họng ngươi bị sao vậy? Sao nói chuyện kỳ quái vậy?"
Mặt Bạch Thi Lan cứng đờ, hờn dỗi trừng mắt Liễu Mộng Mộng, "Ghét quá đi ~ người ta nói chuyện vốn là cái giọng này mà ~"
Liễu Mộng Mộng: ...
Hơi bị nổi da gà à! !
Cố Trường Phong lập tức bật cười, nụ cười tươi như gió xuân càng làm trái tim thiếu nữ của Bạch Thi Lan rung động.
Đây chính là oppa của nàng ~ Nàng cuối cùng cũng tìm được! ! !
"Chúng ta vừa hay cũng muốn đến nhà Bạch đội trưởng, ngươi đi cùng chúng ta là được ~"
"Cám ơn."
Bạch Thi Lan cười hắc hắc, "Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, tiện tay thôi mà, không đáng nhắc đến!"
Cố Trường Phong kinh ngạc nhìn nàng, nghi ngờ hỏi, "Ngươi từng đọc sách à?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, đưa tay vén tóc ra sau tai, ngượng ngùng cúi đầu, "Hơi biết chút ít!"
Cố Trường Phong thấy thế thì có hứng thú, "Ngươi đã đọc những sách nào?"
Nụ cười của Bạch Thi Lan bắt đầu gượng gạo, nàng đương nhiên là đã học qua chín năm giáo dục phổ cập rồi! !
Bất quá vào thời đại này Bạch Thi Lan quả thực chưa từng đọc sách, chẳng qua là có chút ký ức nên mới được tính là biết chút chữ thôi.
"Ha ha ha, sách của ta đọc không giống của ngươi, ta chỉ mới học tiểu học thôi."
Nàng cười ha hả, che giấu sự chột dạ.
Cố Trường Phong gật đầu, "Đọc sách là tốt, đọc nhiều sách, tăng thêm kiến thức, đối với ngươi chỉ có lợi không có hại."
Bạch Thi Lan gật đầu lấy lệ, ánh mắt sáng quắc rơi trên mặt hắn.
"Ngươi đến nhà Bạch đội trưởng tìm ai vậy?"
Tìm cha hắn hay tìm anh hắn? Lúc này chắc họ còn đang ngoài đồng chưa về đâu nhỉ?
"Ta đến tìm Bạch Thi Ý, có một đồ vật của hắn bị rơi ở chỗ ta."
Nghe vậy, tâm trạng Bạch Thi Lan càng tốt lên không ít, "Vậy ngươi là hảo huynh đệ của anh ấy?"
Hảo huynh đệ của anh trai mình, chẳng phải là mình sẽ có cơ hội tiếp cận sao!
Anh trai nàng kết bạn được những người giỏi thật! Sao toàn là những chàng trai chất lượng tốt không thế này! ! !
Về sau nàng sẽ không than vãn về anh trai nữa! !
Anh trai của nàng đáng được đối xử tốt hơn! !
Rất nhanh mấy người đã đến nhà Bạch đội trưởng, cũng chính là nhà Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan không kịp chờ đợi đẩy cửa, đi vào trong tìm người.
Nàng nghĩ người còn đang ở ngoài đồng vậy mà đã ngồi trong phòng rồi.
"Anh, hôm nay anh về sớm thế!"
Bạch Thi Ý ngẩng đầu liếc Bạch Thi Lan, hờ hững ừ một tiếng, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
Bạch Thi Lan ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng, "Có một đồng chí tìm anh này! Đang ở ngoài cửa, anh ơi, trình độ giao hữu của anh cao quá đi! Có thể giới thiệu cho em vài người không?"
Bạch Thi Ý nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan, "Em đang nói cái gì vậy? Sao anh chẳng hiểu gì cả, bạn bè đồng chí gì chứ?"
Hắn đứng lên, đi theo lời của Bạch Thi Lan ra ngoài, vừa nhìn liền thấy một nam tử đang nói chuyện với vợ mình.
Ánh mắt khựng lại, bước chân dưới chân nhanh thêm mấy phần.
"Thanh niên trí thức Cố!"
Cố Trường Phong vội từ trong quyển sách, đưa ra một lá thư.
"Đây là thư của anh."
Đôi mắt Bạch Thi Ý lập tức sáng lên, "Cám ơn, cám ơn! ! Thật cám ơn anh!"
"Không cần cảm ơn, tiện tay thôi."
Bạch Thi Lan thấy Bạch Thi Ý có vẻ đang đắm chìm trong sự phấn khích không thể kiềm chế, hoàn toàn quên chuyện trước đó cô nói.
Cô cẩn thận tiến lại gần Bạch Thi Ý, sau đó nhẹ nhàng lấy tay chạm vào anh.
Mím môi, dùng giọng điệu nhắc nhở.
"Nhanh, anh, mau giới thiệu đi!"
Bạch Thi Lan sắp sửa gấp đến độ cau mày rồi! Nhìn thấy Cố đồng chí làm cô động lòng sắp rời đi, cô càng tăng thêm lực kéo tay anh.
Khuôn mặt Bạch Thi Ý méo mó hai lần, sau đó bất đắc dĩ giới thiệu: "Vị này là thanh niên trí thức Cố Trường Phong mà anh quen, Trường Phong, đây là em gái anh Bạch Thi Lan."
Vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Thi Lan sau khi nghe tên Cố Trường Phong, lập tức biến mất.
Cô mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Cố Trường Phong, "Anh, anh tên Cố Trường Phong! !"
Vẻ mặt kinh ngạc khiến Cố Trường Phong không khỏi lùi lại một bước, "Đúng, tôi tên đó, có vấn đề gì sao?"
"Ha ha, không, không có vấn đề gì. . ."
Vấn đề lớn đấy! !
Ô ô ô, mình khó khăn lắm mới có cảm tình với một người, sao người đó lại là nam chính vậy! !
Vậy là mình vừa đụng độ nam chính à?
Không, không! Mình muốn trân trọng sinh mạng, tránh xa nam chính!
Thiên hạ rộng lớn, nhất định còn có người đàn ông ưu tú hơn Cố Trường Phong! !
Biểu tình của Bạch Thi Lan thay đổi quá nhanh, khiến Cố Trường Phong không khỏi nhìn thêm vài lần.
Trên mặt hắn có gì sao? Sao thái độ cô thay đổi lớn vậy.
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng, rồi quay người đi vào nhà, chẳng còn vẻ thẹn thùng khi nãy nữa.
Bạch Thi Ý nghi ngờ nhìn sang vợ mình, Liễu Mộng Mộng lắc đầu, nàng cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Trên đường về rõ ràng còn rất hưng phấn mà.
"Ngại quá! Em gái tôi chắc là đang không vui thôi."
"Không sao, em ấy đáng yêu mà."
Bạch Thi Ý cũng có chút ngượng ngùng, "Vào trong ngồi chút nhé?"
"Thôi, tôi còn có việc khác chưa làm."
"Vậy thôi vậy, anh không giữ cậu nữa!"
Đợi đến khi Cố Trường Phong đi rồi, Bạch Thi Ý nói với Bạch Thi Lan: "Anh nói cho em biết, Cố Trường Phong chỉ cần em gặp rồi thì nhất định sẽ thích!"
Bạch Thi Lan đảo mắt, chẳng phải đang nói nhảm sao?
Dù sao cũng là nam chính, các phương diện đều tốt!
So sánh điều kiện thì đương nhiên là nam chính càng xuất sắc rồi.
Nhưng vấn đề là, người ta có mối định sẵn rồi, còn mình thì lại là pháo hôi!
Haiz, thôi bỏ đi, vẫn nên tiếp tục tìm đối tượng khác vậy!
"Nếu em có chút ý đó thì anh giúp em!"
Bạch Thi Lan lườm một cái, "Không cần! Anh ta không phải là kiểu em thích!"
Liễu Mộng Mộng sững sờ, "Tiểu muội, trên đường về không phải em còn thích lắm sao? Sao mới đó đã không thích rồi?"
Bạch Thi Lan hừ nhẹ một tiếng, "Em không thích cái tên của anh ta, nên em không thích anh ta! Với cả, người ta có khi nào thích em đâu!"
Nói xong, Bạch Thi Lan quay mặt đi, tự giận mình.
Sớm biết thế lúc nãy phải hỏi tên trước! Làm hại cô còn mừng hụt một hồi!
"Ha ha, em nói gì vậy, em xinh đẹp thế này cơ mà! Đàn ông ai chẳng háo sắc! Chỉ cần em thích anh ta, anh tin chắc anh ta sẽ mắc câu!"
Bạch Thi Lan cười ha ha hai tiếng.
"Vậy sao? Em thấy thôi vậy! Em với anh ta không có duyên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận