Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 162: Đến cùng là ai lại đi nội dung cốt truyện (length: 7323)

Bạch Thi Lan chỉ cảm thấy trái tim mình thình thịch nhảy lên, nàng không nhịn được ấn xuống nơi nhịp tim đang rung động, hai má không nhịn được ửng hồng.
Tên nam nhân này đáng chết thật biết trêu ngươi a!
Lời nói này có bao nhiêu ý vị a! Ô ô, nếu về sau gặp phải nam nhân cũng là như vậy, vậy nàng khẳng định sẽ giữ chặt mặt hắn!
Chỉ tiếc người này là nam chủ, nàng cũng còn không chắc nếu thật có quan hệ với nam chủ, mạng của mình có thể có vấn đề hay không.
So với tình yêu, vẫn là thấy mạng quan trọng hơn!
Nàng cố gắng áp chế tim đập nhanh, chậm rãi nhếch miệng cười một nụ cười, "Vậy, xem ra là ta quá lo lắng."
Nói xong, Bạch Thi Lan bước chân không ngừng lùi về phía sau, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên cổ tay nàng bị kéo lại, Bạch Thi Lan kinh ngạc nhìn Cố Trường Phong.
"Sao, làm sao vậy?"
"Ngươi khoan hãy đi, ta có một đồ vật còn chưa cho ngươi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, trong lòng có một suy đoán.
Đây là lại muốn đưa mình quà tặng?
Một giây sau, Bạch Thi Lan liền thấy trong tay đối phương dường như đang cầm một thứ tiến đến phía mình.
Bạch Thi Lan còn chưa nghĩ xong cách cự tuyệt, cũng cảm thấy cổ tay chợt lạnh.
Nghi hoặc ân một tiếng.
Một chiếc vòng tay trong suốt màu lục nhạt.
Lần trước vòng tay không phải đã cự tuyệt rồi sao, sao lại có thêm một cái nữa.
Dường như nhìn thấu sắc mặt nghi hoặc của Bạch Thi Lan, vội vàng nói: "Lần trước cho ngươi là đồ gia truyền của nhà ta, ngươi cảm thấy quá mức trân quý, đây là của ta, không liên quan đến nhà ta, ngươi có thể nhận lấy."
Nghe vậy, Bạch Thi Lan cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng tay lạnh lẽo trên cổ tay.
Chiếc vòng tay làm cho Bạch Thi Lan lòng tràn đầy vui vẻ.
Chiếc vòng tay này thật là đẹp a!
Bạch Thi Lan không tự chủ được đưa tay vuốt ve hai lần, sau đó nói ra: "Thật sự tặng cho ta sao?"
Nàng thật sự không muốn tham lam a!
Nhưng là hắn chủ động tặng cho ta a! !
Vậy... Nếu ta không chấp nhận hắn khẳng định sẽ buồn!
Ta cũng là vì muốn hắn vui vẻ nên mới tiếp nhận!
"Thích không?"
Đương nhiên thích a! Vòng tay đẹp như vậy! Đeo ở trên tay còn làm tôn da tay nàng trắng hơn không ít.
Bạch Thi Lan lập tức nở nụ cười tươi, "Thích a!"
Nàng rất thích! !
Bất quá hẳn là không có chuyện gì a, nàng chỉ là nhận một cái vòng tay thôi mà.
Nghe vậy, khóe miệng Cố Trường Phong cũng chậm rãi cong lên.
"Thích là tốt."
Bạch Thi Lan liếc một cái nụ cười trên mặt đối phương, lập tức mất tự nhiên, không khỏi ho khan một tiếng.
"Cám ơn! Lễ vật của ngươi ta rất thích, bất quá, cái này, có phải hay không quá quý giá rồi."
Cảm giác này như thế nào có thể sờ không ra, rõ ràng không phải một món đồ vật bình thường.
Chắc là tốn không ít tiền.
Tuy rằng Bạch Thi Lan cũng biết nhà nam chủ không thiếu tiền nhưng... Bọn họ đây không phải là cũng chưa có gì quan hệ sao?
Đột nhiên, Bạch Thi Lan liền chột dạ.
Tuy rằng rất chột dạ, nhưng lại không muốn đem chiếc vòng tay trên tay trả lại.
"Đây là tâm ý của ta đối với ngươi, chỉ cần ngươi thích là đủ rồi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, càng thêm cảm thấy sức nặng trên cổ tay dường như nặng thêm vài phần.
Nàng không khỏi nuốt nước miếng một cái, nụ cười cũng có chút cứng đờ.
Cái này... Thật sự khiến nàng có chút không dám nhận a!
"Ta rất thích!"
Bạch Thi Lan cũng thực sự không thể nói ra lời lạnh lùng vào lúc này được.
Huống chi chiếc vòng tay này thật sự quá đẹp đối với nàng.
Với một tấm lòng như vậy, nàng nỡ lòng nào nói ra những lời lạnh lùng làm tổn thương hắn chứ.
Cố Trường Phong thấy Bạch Thi Lan thật lòng vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm chân thật, khóe miệng càng cao hơn.
Tô Bạch Hân trở về, Bạch Thi Lan liền lập tức tiến tới trước mặt Tô Bạch Hân, đưa tay có chiếc vòng tay ra.
"Ai da, không biết chuyện gì xảy ra, tay ta tự nhiên nặng hơn một chút!"
Ánh mắt Tô Bạch Hân rơi vào cổ tay Bạch Thi Lan, trên cổ tay trắng nõn tinh tế có một chiếc vòng tay tựa bạch ngọc.
"Trông rất đẹp."
Khóe miệng Bạch Thi Lan chậm rãi cong lên.
"Đẹp a? Ta cũng cảm thấy vô cùng đẹp, ngươi đoán xem nó từ đâu ra?"
Tô Bạch Hân có chút buồn cười: "Dù sao không phải ngươi mua."
Bạch Thi Lan: ? ? ?
Nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.
"Ngươi, ngươi làm sao đoán không phải ta mua?"
"Không phải ngươi mới mua sữa bột sao? Tiền riêng của ngươi chắc đã tiêu hết rồi."
Bạch Thi Lan: ...
Đáng ghét! Sao nữ nhân này lại rõ ràng tiền bạc của mình đến vậy a! !
"Ha ha, ngươi thật là hiểu rõ a."
"Chiếc vòng tay này chất lượng rất tốt, lần trước ta thấy Cố Trường Phong đi đánh cược đá, nghĩ có phải là để làm chiếc vòng ngọc cho ngươi không."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Giờ phút này Bạch Thi Lan đột nhiên ngơ ngác.
Rõ ràng từng chữ nàng đều nhận ra, tại sao nói ra lại lạ lùng như vậy chứ?
Đánh cược đá?
Bạch Thi Lan đem hai chữ này không ngừng nhai trong miệng.
Chuyện này không nên xảy ra trên người nam chủ chứ?
Tô Bạch Hân thu hết vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ của Bạch Thi Lan vào mắt, nhưng không giải thích gì.
Ánh mắt Bạch Thi Lan nhìn Tô Bạch Hân, thất vọng khi thấy đối phương vẫn là vẻ mặt bình thản.
Căn bản là không quan tâm đến việc vòng tay trên tay nàng là do nam chủ tặng.
Nàng liền không rõ, cốt truyện này rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Nữ chủ sao không ghen, sao không phát sinh liên hệ với nam chủ.
Dù cho có chút hảo cảm thôi cũng được a!
Đáng tiếc, đến một chút hảo cảm cũng không thể sinh ra, nàng thật không biết phải nói sao nữa.
"Đúng, đúng a, ta cũng không biết là mua hay là cố tình chế tác cho ta, bất quá ta rất thích!"
Bạch Thi Lan lặng lẽ nói một câu như vậy, sau đó ánh mắt liền chăm chú nhìn chằm chằm Tô Bạch Hân.
Tô Bạch Hân ừ một tiếng, "Vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng có một thứ làm ngươi vừa ý."
Bạch Thi Lan: ...
"Chẳng lẽ ta còn có thứ không thích sao?"
Tô Bạch Hân không đáp lại nàng, xoay người về phòng.
Bạch Thi Lan đứng trên cầu thang, một mình nhìn người đã đóng cửa lại.
A! Cái cốt truyện này rốt cuộc là đi đâu rồi vậy a! !
Bạch Thi Lan thu hồi ánh mắt giận dữ dậm chân, hít một hơi thật sâu, cũng về phòng.
Nhìn sữa bột trên bàn, Bạch Thi Lan trầm mặc hồi lâu.
Nàng không thích uống sữa bột lắm, thế nhưng từ khi xuyên việt đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy sữa bột.
Cũng không biết sữa bột này có gì khác biệt so với sữa bột thế kỷ 20 không.
Bạch Thi Lan tâm thần khẽ động, liền rót ngay cho mình một ly.
Sữa bột ngọt ngào ngay lập tức làm Bạch Thi Lan suýt xoa.
Thật ngọt! Ngon!
Bạch Thi Lan uống liền ba ly, cho mình ăn no, còn ợ một tiếng no nê.
Lúc Bạch Thi Lan muốn đậy sữa bột lại, thì cửa phòng nàng đột nhiên bị đẩy ra.
Một tên mập chạy đến, liếc mắt liền thấy sữa bột trên bàn.
Lập tức la lên.
"Tên trộm! Có tên trộm trộm sữa bột của đại bảo! !"
Âm thanh chói tai làm Bạch Thi Lan giật mình, quăng luôn chiếc cốc trong tay ra ngoài.
Bịch một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận