Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 211: Người một nhà thôi (length: 7533)
Bạch Thi Lan có chút không được tự nhiên khi bị ánh mắt trực diện kia nhìn chằm chằm.
"Gì đó, ngươi về từ khi nào vậy?"
Cố Trường Phong chớp mắt: "Vừa đến huyện thành, mua đồ cần mua."
Bạch Thi Lan: "Đồ cần mua gì, cho nên, ngươi đi ăn cưới đồng thời, là đến mua đồ?"
"Tiện thể mua đồ."
Bạch Thi Lan: "Vậy ngươi muốn mua gì?"
"Ngươi muốn cái gì, thì mua cái đó."
Bạch Thi Lan lập tức giật mình, khô khốc chớp mắt: "Mua đồ giúp ta?"
Nàng không có gì muốn mua a.
Đương nhiên là vẫn muốn mua nhiều đồ lắm nhưng tiêu tiền cũng rất nhiều, còn cần phiếu nữa.
Tiết kiệm chút đã, người nàng nhưng không có tiền mà càng không có phiếu.
"Ừm, bánh kẹo cưới còn chưa mua, vừa tiện ra đây, mua chút bánh kẹo cưới ngươi thích mang về."
Bạch Thi Lan khựng lại, lúc này mới nhớ tới mình cũng sắp kết hôn rồi.
Đến bây giờ nàng vẫn chưa có cảm giác muốn kết hôn.
Luôn cảm thấy mình với Cố Trường Phong rất khó kết hôn, bọn họ nhất định sẽ gặp chuyện gì đó vào ngày cưới, nên không thành hôn được!
"Bánh kẹo cưới à, ta thấy không cần đi mua đâu."
Nghe vậy, Cố Trường Phong nhíu mày một chút, có vẻ không hiểu.
"Không phát bánh kẹo cưới thì người Đại Phong thôn sợ sẽ nghĩ khác, hơn nữa đời người chỉ kết hôn một lần, bánh kẹo cưới là thứ nhất định phải có để truyền phúc khí."
Bạch Thi Lan: … Nàng chỉ là cảm thấy không cần phí tiền thôi, nhỡ bọn họ thật sự không kết được thì phí tiền không lấy lại được.
"Đi thôi, hiện giờ ngươi cũng không có việc gì."
Bạch Thi Lan hiện tại thật sự không có gì làm, cũng không muốn ngồi nói chuyện phiếm với thân thích nhà trai của Đào Hỉ, nàng không phải người hoạt bát.
"Ta đi nói với mẹ một tiếng, tránh lát nữa không thấy ta, lúc đó chắc chắn sẽ mắng ta."
Cố Trường Phong: "Không cần, lúc nãy ta đã nói với mẹ rồi, nếu không thấy chúng ta, thì biết chúng ta đi thương trường."
Bạch Thi Lan nhướng mày: "Cho nên, ngươi sớm đã nói với mẹ ta rồi?"
Cố Trường Phong ừ một tiếng: "Vốn mẹ chuẩn bị, nhưng ta nghĩ, chọn bánh kẹo cưới theo khẩu vị của ngươi, nên thứ này để chúng ta tự đi mua."
"Những thứ khác cũng đã mua xong?"
"Mua xong rồi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, gần đây hình như nàng không để ý đến mẹ nàng lắm, sao nhiều việc như vậy, mà nàng lại không hay biết gì?
Mình thành người cái gì cũng không biết rồi!
Bạch Thi Lan lặng lẽ khép miệng đang kinh ngạc há to lại.
"Được rồi, đi thôi, thật ra ta thấy bánh kẹo cưới, mua đại là được rồi, đâu cần đến ta đi."
"Mua loại đường ngươi thích."
Bạch Thi Lan im lặng một chút, nàng thích đường nhưng là đường sô-cô-la, giờ chắc không có rồi, mà cho dù có đi nữa, thì cũng đắt lắm.
Bánh kẹo cưới đâu phải để mỗi mình mình ăn, không cần đắt đến vậy.
Mấy loại đường bình thường ăn ngon là được rồi.
Trong lòng dù nghĩ vậy, nhưng sau khi đến thương trường, ánh mắt lại rơi vào đám đường kia.
"A, giờ lại có đường sô-cô-la à."
Ánh mắt Bạch Thi Lan nhìn vào bảng giá, nụ cười trên môi nhạt dần.
Đắt quá!
Hay là mua về cho mình ăn vậy, cho người khác ăn thì xa xỉ quá!
"Mua loại đường nào."
Ánh mắt Cố Trường Phong rơi vào kẹo thỏ trắng, kẹo thỏ trắng quả thật cũng rất ngon.
Nhưng giá cũng không rẻ.
Tuy rằng so với kẹo nhân sô-cô-la thì rẻ hơn không ít, nhưng cũng làm người xót của!
"Hay là mình mua loại đường của Đào Hỉ đi."
Ăn cũng không tệ, đường mà, ngọt là được rồi, đâu cần phải đắt thế!
Cố Trường Phong: "Cũng được."
Bạch Thi Lan tìm một vòng, cuối cùng tìm được loại bánh kẹo cưới giống của Đào Hỉ, vừa nhìn giá liền tê cả da đầu.
Sao lại không có loại nào rẻ vậy trời!
Đào Hỉ với cô vậy mà dám mua loại đường đắt như vậy.
Cố Trường Phong bắt đầu kêu người bán hàng cân, đồng tử Bạch Thi Lan co rụt lại, vội vàng kéo tay hắn lại.
"Chờ một chút!"
Cố Trường Phong nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan: "Sao vậy?"
"Ta thấy, mình vẫn nên mua loại kẹo khác đi, loại này đắt quá!"
Cố Trường Phong: "Ta mang đủ tiền, không sao cả, bánh kẹo cưới chỉ có một lần, đắt chút cũng không sao, không cần lo lắng."
Bạch Thi Lan chỉ là đau lòng thôi!
Tuy rằng tiền của Cố Trường Phong không phải tiền của mình, nhưng tiền lại không dùng cho mình, vẫn khiến người ta xót hết sức!
Nếu nàng và Cố Trường Phong thật sự thành, tiền của Cố Trường Phong chính là tiền của nàng!
Tuyệt đối không muốn tiêu tiền vào thứ đắt đỏ như thế!
"Ai nha, không sao đâu, chỉ là bánh kẹo cưới mà thôi."
"Thân thích nhiều như vậy, mà người ta cũng sẽ đem ra so sánh với nhau đấy, hơn nữa thời gian kết hôn cũng trước sau, khó tránh khỏi bị mang ra so sánh, ngươi thật sự muốn loại đường khác sao?"
Bạch Thi Lan: … Đáng ghét, nàng không muốn bị coi thường!
Không đúng, nàng cũng chưa chắc sẽ kết hôn được với Cố Trường Phong!
Nhỡ như cốt truyện đột nhiên thay đổi bình thường thì sao.
Vậy chẳng phải nàng sẽ chẳng liên quan gì đến Cố Trường Phong sao?
"Mua mỗi loại một chút đi, bánh kẹo cưới cũng không nhất thiết phải phát hết, chừa lại chút ít cho ngươi ăn ngọt."
Bạch Thi Lan bị thuyết phục "Vậy, được rồi."
"Ôi, Thi Lan, mua đồ đó à, đến chỗ ta mua đi!"
Bạch Thi Lan vừa đáp thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Nàng quay người nhìn.
"Ta dựa, sao lại đụng phải người thân thích vậy!" Bạch Thi Lan nhỏ giọng lẩm bẩm. Một người bán hàng tươi cười đứng trước mặt Bạch Thi Lan và Cố Trường Phong.
"Hai cháu muốn mua gì, cứ nói với cô, cô tìm cho thứ nào rẻ!"
Bạch Thi Lan hơi nhíu mày, "Dì, tụi cháu đến mua bánh kẹo cưới ạ."
"Bánh kẹo cưới? Còn chưa mua bánh kẹo cưới à, ôi chà, vậy phải nhanh lên mới được, dì với người phụ trách bên này cũng khá quen, các cháu muốn mua loại nào?"
Bạch Thi Lan không muốn làm phiền dì, đã là phiền phức rồi thì lại thêm nợ ân tình, hơn nữa cũng chỉ mua đường mà thôi, nếu Cố Trường Phong đã mang đủ tiền với phiếu, vậy cũng không cần thiết.
"Không cần đâu dì, tụi cháu chọn xong rồi ạ!"
Dì vội nói: "Ôi dào, các cháu khách sáo với dì làm gì, cứ mua chỗ dì, được rẻ hơn nhiều đấy! Thôi được rồi, cháu cứ nói muốn mua loại nào, dì đi nói cho, giống như công nhân viên nhà dì mua sẽ được giảm giá."
Bạch Thi Lan: !!!!
Tuy rằng nàng không muốn làm phiền dì, nhưng lại muốn gật đầu … Bạch Thi Lan ho khan một tiếng, hơi ngại ngùng nói: "Như vậy có phiền phức quá không ạ, nếu phiền quá thì thôi."
"Không phiền, không phiền, người một nhà, phiền cái gì, mà hồi trước Đào Hỉ mua bánh kẹo cưới cũng từ chỗ dì đây còn gì."
Trong lòng Bạch Thi Lan lập tức hết do dự, nếu Đào Hỉ cũng đã mua chỗ dì thì nàng mua lại chắc cũng không sao!
"Vậy, làm phiền dì ạ!"
"Không phiền, không phiền, người một nhà thôi."
"Gì đó, ngươi về từ khi nào vậy?"
Cố Trường Phong chớp mắt: "Vừa đến huyện thành, mua đồ cần mua."
Bạch Thi Lan: "Đồ cần mua gì, cho nên, ngươi đi ăn cưới đồng thời, là đến mua đồ?"
"Tiện thể mua đồ."
Bạch Thi Lan: "Vậy ngươi muốn mua gì?"
"Ngươi muốn cái gì, thì mua cái đó."
Bạch Thi Lan lập tức giật mình, khô khốc chớp mắt: "Mua đồ giúp ta?"
Nàng không có gì muốn mua a.
Đương nhiên là vẫn muốn mua nhiều đồ lắm nhưng tiêu tiền cũng rất nhiều, còn cần phiếu nữa.
Tiết kiệm chút đã, người nàng nhưng không có tiền mà càng không có phiếu.
"Ừm, bánh kẹo cưới còn chưa mua, vừa tiện ra đây, mua chút bánh kẹo cưới ngươi thích mang về."
Bạch Thi Lan khựng lại, lúc này mới nhớ tới mình cũng sắp kết hôn rồi.
Đến bây giờ nàng vẫn chưa có cảm giác muốn kết hôn.
Luôn cảm thấy mình với Cố Trường Phong rất khó kết hôn, bọn họ nhất định sẽ gặp chuyện gì đó vào ngày cưới, nên không thành hôn được!
"Bánh kẹo cưới à, ta thấy không cần đi mua đâu."
Nghe vậy, Cố Trường Phong nhíu mày một chút, có vẻ không hiểu.
"Không phát bánh kẹo cưới thì người Đại Phong thôn sợ sẽ nghĩ khác, hơn nữa đời người chỉ kết hôn một lần, bánh kẹo cưới là thứ nhất định phải có để truyền phúc khí."
Bạch Thi Lan: … Nàng chỉ là cảm thấy không cần phí tiền thôi, nhỡ bọn họ thật sự không kết được thì phí tiền không lấy lại được.
"Đi thôi, hiện giờ ngươi cũng không có việc gì."
Bạch Thi Lan hiện tại thật sự không có gì làm, cũng không muốn ngồi nói chuyện phiếm với thân thích nhà trai của Đào Hỉ, nàng không phải người hoạt bát.
"Ta đi nói với mẹ một tiếng, tránh lát nữa không thấy ta, lúc đó chắc chắn sẽ mắng ta."
Cố Trường Phong: "Không cần, lúc nãy ta đã nói với mẹ rồi, nếu không thấy chúng ta, thì biết chúng ta đi thương trường."
Bạch Thi Lan nhướng mày: "Cho nên, ngươi sớm đã nói với mẹ ta rồi?"
Cố Trường Phong ừ một tiếng: "Vốn mẹ chuẩn bị, nhưng ta nghĩ, chọn bánh kẹo cưới theo khẩu vị của ngươi, nên thứ này để chúng ta tự đi mua."
"Những thứ khác cũng đã mua xong?"
"Mua xong rồi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, gần đây hình như nàng không để ý đến mẹ nàng lắm, sao nhiều việc như vậy, mà nàng lại không hay biết gì?
Mình thành người cái gì cũng không biết rồi!
Bạch Thi Lan lặng lẽ khép miệng đang kinh ngạc há to lại.
"Được rồi, đi thôi, thật ra ta thấy bánh kẹo cưới, mua đại là được rồi, đâu cần đến ta đi."
"Mua loại đường ngươi thích."
Bạch Thi Lan im lặng một chút, nàng thích đường nhưng là đường sô-cô-la, giờ chắc không có rồi, mà cho dù có đi nữa, thì cũng đắt lắm.
Bánh kẹo cưới đâu phải để mỗi mình mình ăn, không cần đắt đến vậy.
Mấy loại đường bình thường ăn ngon là được rồi.
Trong lòng dù nghĩ vậy, nhưng sau khi đến thương trường, ánh mắt lại rơi vào đám đường kia.
"A, giờ lại có đường sô-cô-la à."
Ánh mắt Bạch Thi Lan nhìn vào bảng giá, nụ cười trên môi nhạt dần.
Đắt quá!
Hay là mua về cho mình ăn vậy, cho người khác ăn thì xa xỉ quá!
"Mua loại đường nào."
Ánh mắt Cố Trường Phong rơi vào kẹo thỏ trắng, kẹo thỏ trắng quả thật cũng rất ngon.
Nhưng giá cũng không rẻ.
Tuy rằng so với kẹo nhân sô-cô-la thì rẻ hơn không ít, nhưng cũng làm người xót của!
"Hay là mình mua loại đường của Đào Hỉ đi."
Ăn cũng không tệ, đường mà, ngọt là được rồi, đâu cần phải đắt thế!
Cố Trường Phong: "Cũng được."
Bạch Thi Lan tìm một vòng, cuối cùng tìm được loại bánh kẹo cưới giống của Đào Hỉ, vừa nhìn giá liền tê cả da đầu.
Sao lại không có loại nào rẻ vậy trời!
Đào Hỉ với cô vậy mà dám mua loại đường đắt như vậy.
Cố Trường Phong bắt đầu kêu người bán hàng cân, đồng tử Bạch Thi Lan co rụt lại, vội vàng kéo tay hắn lại.
"Chờ một chút!"
Cố Trường Phong nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan: "Sao vậy?"
"Ta thấy, mình vẫn nên mua loại kẹo khác đi, loại này đắt quá!"
Cố Trường Phong: "Ta mang đủ tiền, không sao cả, bánh kẹo cưới chỉ có một lần, đắt chút cũng không sao, không cần lo lắng."
Bạch Thi Lan chỉ là đau lòng thôi!
Tuy rằng tiền của Cố Trường Phong không phải tiền của mình, nhưng tiền lại không dùng cho mình, vẫn khiến người ta xót hết sức!
Nếu nàng và Cố Trường Phong thật sự thành, tiền của Cố Trường Phong chính là tiền của nàng!
Tuyệt đối không muốn tiêu tiền vào thứ đắt đỏ như thế!
"Ai nha, không sao đâu, chỉ là bánh kẹo cưới mà thôi."
"Thân thích nhiều như vậy, mà người ta cũng sẽ đem ra so sánh với nhau đấy, hơn nữa thời gian kết hôn cũng trước sau, khó tránh khỏi bị mang ra so sánh, ngươi thật sự muốn loại đường khác sao?"
Bạch Thi Lan: … Đáng ghét, nàng không muốn bị coi thường!
Không đúng, nàng cũng chưa chắc sẽ kết hôn được với Cố Trường Phong!
Nhỡ như cốt truyện đột nhiên thay đổi bình thường thì sao.
Vậy chẳng phải nàng sẽ chẳng liên quan gì đến Cố Trường Phong sao?
"Mua mỗi loại một chút đi, bánh kẹo cưới cũng không nhất thiết phải phát hết, chừa lại chút ít cho ngươi ăn ngọt."
Bạch Thi Lan bị thuyết phục "Vậy, được rồi."
"Ôi, Thi Lan, mua đồ đó à, đến chỗ ta mua đi!"
Bạch Thi Lan vừa đáp thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Nàng quay người nhìn.
"Ta dựa, sao lại đụng phải người thân thích vậy!" Bạch Thi Lan nhỏ giọng lẩm bẩm. Một người bán hàng tươi cười đứng trước mặt Bạch Thi Lan và Cố Trường Phong.
"Hai cháu muốn mua gì, cứ nói với cô, cô tìm cho thứ nào rẻ!"
Bạch Thi Lan hơi nhíu mày, "Dì, tụi cháu đến mua bánh kẹo cưới ạ."
"Bánh kẹo cưới? Còn chưa mua bánh kẹo cưới à, ôi chà, vậy phải nhanh lên mới được, dì với người phụ trách bên này cũng khá quen, các cháu muốn mua loại nào?"
Bạch Thi Lan không muốn làm phiền dì, đã là phiền phức rồi thì lại thêm nợ ân tình, hơn nữa cũng chỉ mua đường mà thôi, nếu Cố Trường Phong đã mang đủ tiền với phiếu, vậy cũng không cần thiết.
"Không cần đâu dì, tụi cháu chọn xong rồi ạ!"
Dì vội nói: "Ôi dào, các cháu khách sáo với dì làm gì, cứ mua chỗ dì, được rẻ hơn nhiều đấy! Thôi được rồi, cháu cứ nói muốn mua loại nào, dì đi nói cho, giống như công nhân viên nhà dì mua sẽ được giảm giá."
Bạch Thi Lan: !!!!
Tuy rằng nàng không muốn làm phiền dì, nhưng lại muốn gật đầu … Bạch Thi Lan ho khan một tiếng, hơi ngại ngùng nói: "Như vậy có phiền phức quá không ạ, nếu phiền quá thì thôi."
"Không phiền, không phiền, người một nhà, phiền cái gì, mà hồi trước Đào Hỉ mua bánh kẹo cưới cũng từ chỗ dì đây còn gì."
Trong lòng Bạch Thi Lan lập tức hết do dự, nếu Đào Hỉ cũng đã mua chỗ dì thì nàng mua lại chắc cũng không sao!
"Vậy, làm phiền dì ạ!"
"Không phiền, không phiền, người một nhà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận