Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 138: Chờ ngươi (length: 4650)

"Tô Bạch Hân?"
Bạch Thi Lan ở bên ngoài nằm ép trên cửa nghe ngóng hồi lâu, bên trong tựa hồ có tiếng động nhỏ vụn.
Nàng nheo mắt, dán chặt tai vào cửa.
Đột nhiên "chít chít" một tiếng, Bạch Thi Lan mất trọng tâm, ngã phịch xuống đất.
Đau đến Bạch Thi Lan nhe răng trợn mắt.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân.
Nàng xấu hổ ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt không cảm xúc của Tô Bạch Hân, mất tự nhiên cười gượng.
"Cái đó, cái đó... Ta vừa định gõ cửa thôi, ngươi mở ra nhanh quá nên nhất thời không đứng vững."
Bạch Thi Lan vội vàng giải thích, biến hành vi nghe lén thành sự lo lắng.
Tô Bạch Hân đưa tay ra, Bạch Thi Lan sững sờ một chút, sau đó cười tươi đặt tay vào tay nàng.
Nàng lập tức được kéo lên.
"Nha, sức ngươi khỏe ghê!"
Tô Bạch Hân giật giật khóe miệng, "Vào đi."
Bạch Thi Lan lập tức theo vào.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Trong đại viện nhà họ Cố này, mỗi phòng dường như đều có một bàn học và một chiếc ghế dựa, nàng thấy mấy phòng đều bày biện như vậy.
Kéo ghế ngồi xuống.
"Trông ngươi, hình như tâm trạng không tốt lắm? Ngươi sao thế, có gì phiền muộn cứ nói với ta, yên tâm đi, ta kín miệng lắm."
Tô Bạch Hân nhìn Bạch Thi Lan có vẻ hơi sốt sắng, không biết qua bao lâu, mới bật cười.
Phản ứng đó làm Bạch Thi Lan không biết nên nói gì cho phải.
Cái cung phản xạ này có chậm quá không vậy?
Mà rốt cuộc nàng ấy cười cái gì chứ?
Bạch Thi Lan khó hiểu nhìn nụ cười trên mặt Tô Bạch Hân, Tô Bạch Hân cười một lát thì từ từ ngừng lại.
"Ta đọc một quyển tiểu thuyết."
Bạch Thi Lan nhướng mày, ồ một tiếng, nàng cũng không phải chưa từng đọc? Nàng là một người rất mê tiểu thuyết đó.
"Đọc được một đề tài rất hay, người từ tương lai trở về quá khứ, người chết sống lại lần nữa."
Bạch Thi Lan giật mình, nhìn ánh mắt của Tô Bạch Hân có thêm chút gì đó khác lạ.
Chẳng lẽ nữ chính này cũng là trọng sinh?
Hai nữ chính trọng sinh? Vậy thì... Ai mới là con gái ruột được ông trời yêu thương đây!
Bạch Thi Lan khó khăn khống chế nét mặt, không để Tô Bạch Hân nghi ngờ.
"Thể loại này cũng thú vị đấy, trở về quá khứ thay đổi tương lai!"
Tô Bạch Hân ngồi trên giường, lẩm bẩm nói: "Thay đổi tương lai? Nhưng người trọng sinh đã bắt đầu thay đổi rồi."
Bạch Thi Lan ừ một tiếng, không nói gì thêm, nhưng vẫn hơi kinh ngạc, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
"Ngươi đọc quyển tiểu thuyết nào vậy? Để ta tìm đọc thử xem, ta cũng có chút hứng thú với đề tài này!"
Tô Bạch Hân ừ một tiếng, "Ta không nhớ rõ đã đọc quyển nào nữa."
Bạch Thi Lan lập tức nheo mắt, không nhịn được hỏi: "Ngươi thực sự không biết mình đã đọc quyển nào sao? Ngươi không phải mới đọc gần đây thôi sao?"
Hay là, cố ý lấy đề tài này để thử dò xét mình?
Nhưng trên người mình có thông tin gì cần dò hỏi sao?
Không có mà!
Cho nên... Thật là đọc tiểu thuyết mà ra à?
Nhưng cảm xúc này đáng ra nên chia sẻ với Tô Văn Tuyết, dù sao Tô Văn Tuyết mới là người trọng sinh chính hiệu!
"Mới đọc gần đây thôi nhưng là trước khi đến kinh đô."
Bạch Thi Lan: ...
"Vậy cũng lâu rồi, sao ngươi đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
Tô Bạch Hân xoa cánh tay, nói: "Đột nhiên có người nhắc tới nên mới nhớ đến."
A? Ai nhắc tới? Lại còn là nhắc trước mặt Tô Bạch Hân.
Nhưng đa phần người quen của Tô Bạch Hân đều là trưởng bối, mấy người đó có vẻ không hứng thú lắm với chuyện này, chắc không ai dám nói bậy bạ trước mặt Tô Bạch Hân chứ?
Nói là trưởng bối nói mấy chuyện này, chi bằng nói là do Tô Văn Tuyết đi!
Bạch Thi Lan đầu óc căng ra, Tô Văn Tuyết?
Đúng đó, có khi Tô Văn Tuyết đúng là hay nói thị phi mấy chuyện vớ vẩn, chọc ngoáy làm tổn thương người khác ấy chứ, nhưng người mạnh mẽ như Tô Bạch Hân cũng bị mấy câu trẻ con của con nhà người ta làm tổn thương sao?
Bạch Thi Lan có chút không tin.
"A, chỉ là một câu chuyện thôi mà, có gì đâu mà phải nghĩ, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."
Tô Bạch Hân chống tay xuống giường, như vô tình hỏi: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu trong tiểu thuyết đều viết như vậy, có phải đại diện cho việc thật sự có người từ tương lai trở về hiện tại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận