Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 236: Cãi nhau (length: 3715)

Bạch Thi Lan gượng gạo cười, "Đồ cưới à, các ngươi ngày mai, ta mặc lên người cho ngươi xem."
"Bây giờ làm sao lại không thể nhìn? Dì cả đời này hiếm thấy qua, ngươi liền thỏa mãn một chút lòng hiếu kì của dì đi!"
Bạch Thi Lan tròng mắt không ngừng chuyển động, "Dì, không phải ta không muốn cho ngươi xem, chỉ là, trong này có một tập tục, cho nên chờ ta ngày mai mặc vào rồi thì ngươi có thể ngắm nghía cho thỏa thích!"
Nực cười, nếu mà thật cho dì xem, nàng ta lại đưa tay sờ soạng, mà sức của dì lớn một chút, làm rách áo thì ngày mai nàng mặc cái gì?
Tuy rằng khả năng này có lẽ là mình nghĩ nhiều, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, thì cứ để qua một ngày mà thôi.
"Không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao? Thế nào còn vin vào tập tục không muốn cho dì xem, dì không nhìn thì thôi, bày vẽ làm gì."
Sắc mặt dì bà hơi đổi, Bạch Thi Lan ở một bên cười nịnh.
"Thật sự không có mà! Ngươi nếu không tin ta, ngươi đi hỏi Đào Hỉ thử xem! Đào Hỉ cũng biết chuyện này!"
Nghe vậy Đào Hỉ lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, dì ơi, thật là vậy đó! Ngươi cứ đợi ngày mai rồi nhìn đi, kỳ thực cũng thế thôi!"
Dì bà hơi nghi hoặc, "Người ở thành này quy củ nhiều thật đấy! Vậy, ngươi nói dì nghe xem, bộ y phục kia có phải giống bộ ngươi mặc lần trước cưới chồng không?"
Đào Hỉ chớp mắt, lắc đầu nói: "Đâu có phải, cái của ta là dương khí! So được với của ta sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Bảo nó nói chuyện, không giúp được gì lại còn đi kéo người ta xuống!
"Ngươi nói lung tung gì đấy! Rõ ràng là hai kiểu hỉ phục khác nhau mà thôi, chưa nói tới cái nào đẹp hơn, chỉ là do sở thích của ngươi với ta khác nhau."
Đào Hỉ khẽ hừ một tiếng: "Thì đó, ta thấy của ta đẹp hơn, hơn nữa còn rất đắt nữa đấy!"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Ngươi không thấy vậy sao?"
Bạch Thi Lan cười ha ha cho qua, không muốn tiếp tục tranh luận về đề tài này nữa, nhưng Đào Hỉ rõ ràng không nghĩ vậy.
Hình như nhất quyết muốn tranh cãi cho ra lẽ.
Bạch Thi Lan bị lôi kéo vào, không hiểu sao liền cãi nhau, dì bà nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thấy hai người mặt mày đều đỏ bừng.
Liền vội vàng kéo hai người ra.
"Hai đứa này, có chuyện gì vậy, tỷ muội với nhau, sao còn cứ so đo hơn thua, đều là người một nhà mà!"
Bạch Thi Lan và Đào Hỉ khoanh tay mỗi người quay về một phía.
"Thôi, thôi, tỷ muội đừng có ầm ĩ, với lại Thi Lan, ngày mai sẽ cưới rồi, mặc kệ ai đẹp hơn, ngày mai người được chú ý nhất là Thi Lan thôi!"
Bạch Thi Lan đưa một ánh mắt biết điều, Đào Hỉ khóe miệng co giật hai cái, cuối cùng vẻ mặt mất hứng gật đầu.
"Vẫn là nể mặt dì đấy, ta đây thừa nhận đồ cưới của nàng là đẹp nhất được chưa."
Nói xong, Đào Hỉ lập tức quay người chạy đi.
Bạch Thi Lan vẻ mặt không vui nói: "Dì, dì xem nó đó, chuyện gì cũng thích tranh hơn thua với ta, còn may là không có so nam nhân."
"Thôi được rồi, được rồi, ta không nhìn nữa là được chứ gì, đều tại cái miệng này của ta! Sớm biết vậy thì không nói tới chuyện đó."
Dì bà sợ còn nói ra cái gì đó nữa, lại ngồi xuống ghế, cùng mấy thúc thúc thẩm thẩm trò chuyện.
Mấy thúc thúc thẩm thẩm đều khen lấy khen để bà, dù sao dì bà bối phận lớn, bọn họ ở trước mặt bà cũng chỉ là con cháu thôi.
Con cháu tự nhiên phải tôn trọng người lớn tuổi hơn.
Có mấy người này ở trước mặt cản trở, một lát sau liền không có ai chú ý đến Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan lập tức giảm thấp cảm giác tồn tại của mình, im lặng đứng ở một bên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận