Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 05: Toái hoa váy (length: 7196)
"Ngươi cùng Cố Trường Phong là chuyện gì xảy ra đây?"
Hoàng Xuân Hoa từ trong ruộng quay lại, vừa đến đã hỏi Bạch Thi Lan đang đứng cạnh đó.
Bạch Thi Lan đầy mặt nghi hoặc, "A, ta cùng Cố Trường Phong? Chuyện gì xảy ra? Ta lại không có gì quan hệ với hắn!"
"Nếu không có quan hệ, sao ngoài kia mọi người đều đang đồn ngươi cùng thanh niên trí thức Cố có tư tình?"
Bạch Thi Lan vẻ mặt oan ức, "Lão mẹ! Ngươi quá đáng a, sao có thể nghe gió là gió nghe mưa là mưa! Hơn nữa tẩu tử còn ở bên cạnh nữa! Không tin ngươi hỏi nàng!"
Hoàng Xuân Hoa liếc một cái, "Ngươi tốt nhất là như vậy!"
Bạch Thi Lan nhẹ a một tiếng, "Lão mẹ, ta thấy Cố thanh niên trí thức đó trông cũng không tệ a, hơn nữa lại còn là người làm văn hóa nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn ta gả cho người làm văn hóa sao?"
"Người làm văn hóa? Ta ngược lại là muốn để ngươi gả, nhưng đầu óc ngươi thế này sợ là gả vào chưa bao lâu đã bị trả về!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Mẹ, ngươi nhưng là mẹ ruột của ta a! ! Ngươi, ngươi sao có thể nói vậy về ta đây! ! Ta còn có phải con gái của ngươi không!"
"Chính vì ngươi là con gái ta, ta mới hiểu rõ ngươi! Đầu óc không có thì đừng có mà tơ tưởng!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Chẳng phải là đang mắng mình ngốc sao?
Nàng có ngốc đến thế sao?
Cho dù ngốc, chẳng lẽ nàng không có nhan sắc để bù đắp sao?
Gả cho người biết chuyện vẫn là nàng hạ thấp tiêu chuẩn đấy!
Nàng khẽ hừ một tiếng, đầy mặt không phục giận dỗi ngồi ở trước cửa viện kéo cỏ dưới đất.
Con Vượng Tài vẫn luôn nằm ở cửa hình như thấy Bạch Thi Lan không vui, cố ý chạy tới trước mặt nàng.
Cái đuôi vẫy rất vui vẻ.
Mặt chó tiến sát mặt Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan nhìn cái mặt chó cười tươi như hoa kia, trong lòng liền bực mình.
"Cười? Ngươi một con chó cười vui thế làm gì! Có phải cố ý tới cười nhạo ta không! !"
Bạch Thi Lan vung tay tóm chặt lấy mặt Vượng Tài, cái miệng nhọn bị đè lại, mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, cái đuôi càng vẫy mạnh hơn.
Hình như cho rằng Bạch Thi Lan đang chơi đùa với nó vậy.
Buổi tối ăn cơm, Bạch Thi Lan thấy trên bàn có thịt hai mắt lập tức sáng lên.
"Hôm nay có đại sự gì à? Sao lại nhiều món mặn vậy!"
Hoàng Xuân Hoa khó được lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Là ca ca ngươi có việc vui!"
Bạch Thi Lan mắt chớp chớp, vội vàng nhìn về phía Bạch Thi Ý.
"Ca, anh lén em làm chuyện tốt gì thế? Sao không nói cho muội một tiếng? Anh xem muội như không có gì thế hả! !"
Bạch Thi Ý nhe răng cười, "À, ca lần này làm một cú lớn! Nếu mà thành, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn, biết đâu cả nhà còn chuyển lên thành phố lớn ở được đấy!"
Hai mắt Bạch Thi Lan nháy mắt trừng lớn, "Ca, anh không đùa đấy chứ! Thật vậy sao! ! !"
Nàng còn chưa từng thấy thành phố lớn những năm năm mươi, sáu mươi trông thế nào đấy!
Suốt ngày đều ở cái nông thôn này, ngẩng đầu lên trời cúi đầu nhìn đất, không có gì ngon ăn, không có gì vui, thật là chán muốn chết.
"Đương nhiên! Cứ chờ xem!"
Hoàng Xuân Hoa nghe được Bạch Thi Ý nói xong thì nghi hoặc hỏi: "Con đang làm gì vậy, đừng có làm chuyện trộm gà bắt chó đấy!"
"Con biết! Mẹ, mẹ quá không tin con đấy! Sao con có thể làm những chuyện đó được, con đang làm chuyện đàng hoàng, hơn nữa còn nhờ thanh niên trí thức Cố giúp đỡ nữa!"
Nghe tới tên thanh niên trí thức Cố Hoàng Xuân Hoa mới yên tâm, "Trong thôn nhiều chuyện quá, mẹ lúc nào chẳng phải lo!"
Bạch Thi Lan nghi hoặc nhìn hai người bọn họ một hồi, sau đó lẳng lặng chuyển tới bên cạnh Liễu Mộng Mộng.
"Tẩu tử! Tẩu có biết ca đang làm gì không?"
Liễu Mộng Mộng lắc đầu, "Không biết! Chàng có nói gì với ta đâu."
Bạch Thi Lan kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin, "Cái gì! ! Ca vậy mà còn giấu tẩu! ! Tẩu tử! ! Chuyện này sao nhịn được! !"
Nói thế, Liễu Mộng Mộng đột nhiên thấy đây đúng là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể nhịn!
Biểu tình trên mặt nàng nháy mắt thay đổi.
Nhưng dù sao bà bà vẫn còn ở đó, nàng không dám làm càn trước mặt bà bà, đợi về phòng nàng sẽ xử lý thật tốt!
Vô tình gây ra mâu thuẫn vợ chồng, Bạch Thi Lan hắc hắc cười hai tiếng, nàng làm vậy cũng là vì lo cho ca của mình, nhỡ anh nàng làm chuyện ngu xuẩn thì sao?
Đây là nam nhân duy nhất của nhà bọn họ đấy! !
Bạch Thi Ý đột nhiên thấy sau lưng lạnh sống lưng, nghi hoặc nhìn xung quanh trái phải, không thấy có gì không đúng cả.
Lúc này mới quay đầu lại tiếp tục giải thích.
"Bạch Thi Lan! ! ! Bạch Thi Lan! ! !"
Bạch Thi Lan nghe thấy có người gọi tên mình liền nhanh chóng đi ra cửa, nhìn ra ngoài.
"Ơi! Trần Mộng Đan! Sao ngươi tới đây?"
Nàng đi về phía cô gái, Trần Mộng Đan mặc một bộ váy hoa nhỏ, ngón tay véo góc váy, xoay một vòng tròn cho Bạch Thi Lan xem.
"Sao? Đẹp không?"
Bạch Thi Lan nhìn bộ váy hoa nhỏ, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn giơ tay vỗ vỗ.
"Ừ, cũng được."
Trần Mộng Đan nhíu mày, "Gạt ta đấy à? Chẳng lẽ xấu lắm sao? Lúc ta đi tìm ngươi, dọc đường không ít người đều nhìn ta đấy!"
Bạch Thi Lan: ... . . . . .
"Dù sao, rất đặc biệt nha!"
Khóe miệng Trần Mộng Đan đột nhiên nhếch lên, xoay một vòng nữa, "Đương nhiên đặc biệt rồi, anh trai ta bảo, đây là kiểu váy phổ biến nhất trong huyện đấy! Cả thôn chỉ có mình ta có!"
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Thế thì đúng là lợi hại nha ! Nhưng mà, ngươi có chắc là chỉ có một mình ngươi có không? Sao ta nhớ có vẻ như có một người cũng có mà."
Nữ chính hình như cũng có một cái váy, vì Trần Mộng Đan mặc váy giống y hệt vậy đi khoe một vòng khắp thôn, sau khi nữ chính mặc vào thì bị đem ra so sánh, kết quả đương nhiên nữ chính càng đẹp hơn, sau đó lại có tin đồn Trần Mộng Đan là đồ học đòi, là vịt con xấu xí mà lại muốn mặc đồ của thiên nga.
Nói thật khó nghe! Cuối cùng Trần Mộng Đan chịu không nổi những lời ác độc kia, cả nhà liền chuyển đi khỏi thôn Đại Phong.
"Tô Bạch Hân? Nàng có sao? Sao ta không biết?"
Bạch Thi Lan nhún vai, "Dù sao thì ta đã thấy!"
Biểu tình trên mặt Trần Mộng Đan nháy mắt thay đổi, "Quá xui rồi! Ta không muốn mặc cùng một chiếc váy với nàng đâu!"
Nói rồi, ánh mắt của nàng nhìn vào trong nhà Bạch Thi Lan, "Không được, ta phải đi thay váy! Đi, mở tủ quần áo của ngươi cho ta chọn một bộ mà mặc! !"
Bạch Thi Lan: ... . . . . .
"Ha ha, nhà ngươi gần thế này, không về nhà mình thay đi à!"
"Không được! Ta mà về sẽ bị người khác thấy mất! Nhỡ Tô Bạch Hân kia cũng mặc chiếc váy giống ta thì làm sao bây giờ! Chẳng phải ta thành vịt con xấu xí sao!"
Oa, câu này đúng thật!..
Hoàng Xuân Hoa từ trong ruộng quay lại, vừa đến đã hỏi Bạch Thi Lan đang đứng cạnh đó.
Bạch Thi Lan đầy mặt nghi hoặc, "A, ta cùng Cố Trường Phong? Chuyện gì xảy ra? Ta lại không có gì quan hệ với hắn!"
"Nếu không có quan hệ, sao ngoài kia mọi người đều đang đồn ngươi cùng thanh niên trí thức Cố có tư tình?"
Bạch Thi Lan vẻ mặt oan ức, "Lão mẹ! Ngươi quá đáng a, sao có thể nghe gió là gió nghe mưa là mưa! Hơn nữa tẩu tử còn ở bên cạnh nữa! Không tin ngươi hỏi nàng!"
Hoàng Xuân Hoa liếc một cái, "Ngươi tốt nhất là như vậy!"
Bạch Thi Lan nhẹ a một tiếng, "Lão mẹ, ta thấy Cố thanh niên trí thức đó trông cũng không tệ a, hơn nữa lại còn là người làm văn hóa nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn ta gả cho người làm văn hóa sao?"
"Người làm văn hóa? Ta ngược lại là muốn để ngươi gả, nhưng đầu óc ngươi thế này sợ là gả vào chưa bao lâu đã bị trả về!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Mẹ, ngươi nhưng là mẹ ruột của ta a! ! Ngươi, ngươi sao có thể nói vậy về ta đây! ! Ta còn có phải con gái của ngươi không!"
"Chính vì ngươi là con gái ta, ta mới hiểu rõ ngươi! Đầu óc không có thì đừng có mà tơ tưởng!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Chẳng phải là đang mắng mình ngốc sao?
Nàng có ngốc đến thế sao?
Cho dù ngốc, chẳng lẽ nàng không có nhan sắc để bù đắp sao?
Gả cho người biết chuyện vẫn là nàng hạ thấp tiêu chuẩn đấy!
Nàng khẽ hừ một tiếng, đầy mặt không phục giận dỗi ngồi ở trước cửa viện kéo cỏ dưới đất.
Con Vượng Tài vẫn luôn nằm ở cửa hình như thấy Bạch Thi Lan không vui, cố ý chạy tới trước mặt nàng.
Cái đuôi vẫy rất vui vẻ.
Mặt chó tiến sát mặt Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan nhìn cái mặt chó cười tươi như hoa kia, trong lòng liền bực mình.
"Cười? Ngươi một con chó cười vui thế làm gì! Có phải cố ý tới cười nhạo ta không! !"
Bạch Thi Lan vung tay tóm chặt lấy mặt Vượng Tài, cái miệng nhọn bị đè lại, mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, cái đuôi càng vẫy mạnh hơn.
Hình như cho rằng Bạch Thi Lan đang chơi đùa với nó vậy.
Buổi tối ăn cơm, Bạch Thi Lan thấy trên bàn có thịt hai mắt lập tức sáng lên.
"Hôm nay có đại sự gì à? Sao lại nhiều món mặn vậy!"
Hoàng Xuân Hoa khó được lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Là ca ca ngươi có việc vui!"
Bạch Thi Lan mắt chớp chớp, vội vàng nhìn về phía Bạch Thi Ý.
"Ca, anh lén em làm chuyện tốt gì thế? Sao không nói cho muội một tiếng? Anh xem muội như không có gì thế hả! !"
Bạch Thi Ý nhe răng cười, "À, ca lần này làm một cú lớn! Nếu mà thành, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn, biết đâu cả nhà còn chuyển lên thành phố lớn ở được đấy!"
Hai mắt Bạch Thi Lan nháy mắt trừng lớn, "Ca, anh không đùa đấy chứ! Thật vậy sao! ! !"
Nàng còn chưa từng thấy thành phố lớn những năm năm mươi, sáu mươi trông thế nào đấy!
Suốt ngày đều ở cái nông thôn này, ngẩng đầu lên trời cúi đầu nhìn đất, không có gì ngon ăn, không có gì vui, thật là chán muốn chết.
"Đương nhiên! Cứ chờ xem!"
Hoàng Xuân Hoa nghe được Bạch Thi Ý nói xong thì nghi hoặc hỏi: "Con đang làm gì vậy, đừng có làm chuyện trộm gà bắt chó đấy!"
"Con biết! Mẹ, mẹ quá không tin con đấy! Sao con có thể làm những chuyện đó được, con đang làm chuyện đàng hoàng, hơn nữa còn nhờ thanh niên trí thức Cố giúp đỡ nữa!"
Nghe tới tên thanh niên trí thức Cố Hoàng Xuân Hoa mới yên tâm, "Trong thôn nhiều chuyện quá, mẹ lúc nào chẳng phải lo!"
Bạch Thi Lan nghi hoặc nhìn hai người bọn họ một hồi, sau đó lẳng lặng chuyển tới bên cạnh Liễu Mộng Mộng.
"Tẩu tử! Tẩu có biết ca đang làm gì không?"
Liễu Mộng Mộng lắc đầu, "Không biết! Chàng có nói gì với ta đâu."
Bạch Thi Lan kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin, "Cái gì! ! Ca vậy mà còn giấu tẩu! ! Tẩu tử! ! Chuyện này sao nhịn được! !"
Nói thế, Liễu Mộng Mộng đột nhiên thấy đây đúng là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể nhịn!
Biểu tình trên mặt nàng nháy mắt thay đổi.
Nhưng dù sao bà bà vẫn còn ở đó, nàng không dám làm càn trước mặt bà bà, đợi về phòng nàng sẽ xử lý thật tốt!
Vô tình gây ra mâu thuẫn vợ chồng, Bạch Thi Lan hắc hắc cười hai tiếng, nàng làm vậy cũng là vì lo cho ca của mình, nhỡ anh nàng làm chuyện ngu xuẩn thì sao?
Đây là nam nhân duy nhất của nhà bọn họ đấy! !
Bạch Thi Ý đột nhiên thấy sau lưng lạnh sống lưng, nghi hoặc nhìn xung quanh trái phải, không thấy có gì không đúng cả.
Lúc này mới quay đầu lại tiếp tục giải thích.
"Bạch Thi Lan! ! ! Bạch Thi Lan! ! !"
Bạch Thi Lan nghe thấy có người gọi tên mình liền nhanh chóng đi ra cửa, nhìn ra ngoài.
"Ơi! Trần Mộng Đan! Sao ngươi tới đây?"
Nàng đi về phía cô gái, Trần Mộng Đan mặc một bộ váy hoa nhỏ, ngón tay véo góc váy, xoay một vòng tròn cho Bạch Thi Lan xem.
"Sao? Đẹp không?"
Bạch Thi Lan nhìn bộ váy hoa nhỏ, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn giơ tay vỗ vỗ.
"Ừ, cũng được."
Trần Mộng Đan nhíu mày, "Gạt ta đấy à? Chẳng lẽ xấu lắm sao? Lúc ta đi tìm ngươi, dọc đường không ít người đều nhìn ta đấy!"
Bạch Thi Lan: ... . . . . .
"Dù sao, rất đặc biệt nha!"
Khóe miệng Trần Mộng Đan đột nhiên nhếch lên, xoay một vòng nữa, "Đương nhiên đặc biệt rồi, anh trai ta bảo, đây là kiểu váy phổ biến nhất trong huyện đấy! Cả thôn chỉ có mình ta có!"
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Thế thì đúng là lợi hại nha ! Nhưng mà, ngươi có chắc là chỉ có một mình ngươi có không? Sao ta nhớ có vẻ như có một người cũng có mà."
Nữ chính hình như cũng có một cái váy, vì Trần Mộng Đan mặc váy giống y hệt vậy đi khoe một vòng khắp thôn, sau khi nữ chính mặc vào thì bị đem ra so sánh, kết quả đương nhiên nữ chính càng đẹp hơn, sau đó lại có tin đồn Trần Mộng Đan là đồ học đòi, là vịt con xấu xí mà lại muốn mặc đồ của thiên nga.
Nói thật khó nghe! Cuối cùng Trần Mộng Đan chịu không nổi những lời ác độc kia, cả nhà liền chuyển đi khỏi thôn Đại Phong.
"Tô Bạch Hân? Nàng có sao? Sao ta không biết?"
Bạch Thi Lan nhún vai, "Dù sao thì ta đã thấy!"
Biểu tình trên mặt Trần Mộng Đan nháy mắt thay đổi, "Quá xui rồi! Ta không muốn mặc cùng một chiếc váy với nàng đâu!"
Nói rồi, ánh mắt của nàng nhìn vào trong nhà Bạch Thi Lan, "Không được, ta phải đi thay váy! Đi, mở tủ quần áo của ngươi cho ta chọn một bộ mà mặc! !"
Bạch Thi Lan: ... . . . . .
"Ha ha, nhà ngươi gần thế này, không về nhà mình thay đi à!"
"Không được! Ta mà về sẽ bị người khác thấy mất! Nhỡ Tô Bạch Hân kia cũng mặc chiếc váy giống ta thì làm sao bây giờ! Chẳng phải ta thành vịt con xấu xí sao!"
Oa, câu này đúng thật!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận