Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 214: Mang tập tranh (length: 3502)
Xem một hồi thì cũng có chút chán.
Hơn nữa, chờ ở nhà mình ngủ trên giường của mình thoải mái hơn chứ! Ở bên ngoài vẫn là không được tự nhiên. "Ngươi khi nào đi?"
Cố Trường Phong: "Ngươi đang đuổi ta đi?"
"Không, ta là định nói, lúc ngươi đi thì mang ta theo với, quá chán!"
Cũng không có cái điện thoại di động gì, nàng muốn chơi chút gì cũng không có.
Haizz, đột nhiên muốn ăn cay.
Bạch Thi Lan ngồi trên ghế xoay hai vòng.
Cố Trường Phong đột nhiên nhìn về phía nàng, "Không thoải mái sao?"
Bạch Thi Lan giật mình, chậm rãi lắc đầu, "Không phải."
Cố Trường Phong nghi ngờ nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan đột nhiên trở nên lúng túng.
Nàng có thể nói mình không hiểu sao tự nhiên muốn ăn lạt điều sao?
Ở trung tâm thương mại lúc đó sao không có nghĩ như vậy, vừa về đến nhà thì tự dưng lại thèm quá mức!
Bạch Thi Lan liếm khóe miệng, trong miệng tiết ra không ít nước miếng, khiến nàng càng thêm thèm.
"Muốn ăn đồ vật?"
Bạch Thi Lan mắt chớp hai cái, "Sao ngươi biết hay vậy?"
Nàng còn chưa kịp mở miệng đâu! Sao lại biết được?
Cố Trường Phong bất đắc dĩ cười một tiếng, "Muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi."
Bạch Thi Lan cười gượng: "Ta, ta muốn ăn lạt điều miếng!"
Cố Trường Phong ừ một tiếng, "Muốn ăn cay."
"Ta không phải đơn thuần muốn ăn cay, ta chỉ muốn ăn lạt điều! Cay khác không được."
Cố Trường Phong không khỏi bật cười, "Thèm dữ vậy sao?"
Ánh mắt Bạch Thi Lan đảo quanh trên mặt Cố Trường Phong, thấy hắn không có vẻ mặt gì khác lạ thì mới nói ra: "Chỉ là đột nhiên muốn ăn, được không?"
Cố Trường Phong đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Thi Lan: "Đương nhiên được, thỉnh thoảng ăn một hai lần cũng không sao."
Khóe miệng Bạch Thi Lan lập tức cong lên.
Cố Trường Phong đứng lên: "Ta đi mua cho ngươi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, vội vàng đuổi theo: "Ta đi cùng ngươi nha."
"Không cần, hôm nay đi nhiều đường vậy rồi, ngươi có thể ở nhà chờ ta."
Bạch Thi Lan còn muốn nói gì đó thì Cố Trường Phong đã rời đi.
Nàng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đối phương rời đi.
Tay vô thức siết chặt một chút.
"Nha, em đứng ngẩn người ở đây làm gì vậy!"
Đào Hỉ thấy Bạch Thi Lan một mình đứng ở đây, nghi ngờ tiến đến hỏi một câu.
Bạch Thi Lan hoàn hồn, nhìn Đào Hỉ một cái, "Muội muội, ngươi, ngươi bây giờ tâm trạng thế nào?"
Đào Hỉ: ? ? ? ?
"Tâm trạng gì, sao tự dưng ta nghe không hiểu ngươi nói gì?"
Bạch Thi Lan ho khan một tiếng, "Chính là nói, muội phu đã mua cho ngươi lạt điều chưa?"
Đào Hỉ ngẩn ra một lát, rồi vẫn là thật thà lắc đầu.
"Chưa, cái loại đó, chồng ta không ưa."
Biểu tình Bạch Thi Lan lập tức trở nên không tốt, "Cái gì không ưa, nói vậy thì coi như ngươi chưa từng ăn luôn á?"
Đào Hỉ khẽ hừ một tiếng, "Ăn thì cũng đã ăn rồi, đó là chuyện trước kia thôi, hiện tại ta không ăn những thứ đồ ăn vặt đó!"
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng: "Nhớ kỹ những lời ngươi nói đó!"
Đào Hỉ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Bạch Thi Lan.
"Ngươi không mang quà về cho ta sao? Lần trước không phải ta gửi thư cho ngươi sao, ngươi không trả lời ta."
Nàng cười lạnh một tiếng, "Cái thư đó của ngươi, ta cũng không dám trả lời."
Đào Hỉ nghi ngờ hỏi: "Sao lại nói thế, ta có viết gì quá đáng ở trên đó đâu, chẳng phải là nhờ ngươi mang quyển tập tranh đó về cho ta sao?"
Hơn nữa, chờ ở nhà mình ngủ trên giường của mình thoải mái hơn chứ! Ở bên ngoài vẫn là không được tự nhiên. "Ngươi khi nào đi?"
Cố Trường Phong: "Ngươi đang đuổi ta đi?"
"Không, ta là định nói, lúc ngươi đi thì mang ta theo với, quá chán!"
Cũng không có cái điện thoại di động gì, nàng muốn chơi chút gì cũng không có.
Haizz, đột nhiên muốn ăn cay.
Bạch Thi Lan ngồi trên ghế xoay hai vòng.
Cố Trường Phong đột nhiên nhìn về phía nàng, "Không thoải mái sao?"
Bạch Thi Lan giật mình, chậm rãi lắc đầu, "Không phải."
Cố Trường Phong nghi ngờ nhìn Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan đột nhiên trở nên lúng túng.
Nàng có thể nói mình không hiểu sao tự nhiên muốn ăn lạt điều sao?
Ở trung tâm thương mại lúc đó sao không có nghĩ như vậy, vừa về đến nhà thì tự dưng lại thèm quá mức!
Bạch Thi Lan liếm khóe miệng, trong miệng tiết ra không ít nước miếng, khiến nàng càng thêm thèm.
"Muốn ăn đồ vật?"
Bạch Thi Lan mắt chớp hai cái, "Sao ngươi biết hay vậy?"
Nàng còn chưa kịp mở miệng đâu! Sao lại biết được?
Cố Trường Phong bất đắc dĩ cười một tiếng, "Muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi."
Bạch Thi Lan cười gượng: "Ta, ta muốn ăn lạt điều miếng!"
Cố Trường Phong ừ một tiếng, "Muốn ăn cay."
"Ta không phải đơn thuần muốn ăn cay, ta chỉ muốn ăn lạt điều! Cay khác không được."
Cố Trường Phong không khỏi bật cười, "Thèm dữ vậy sao?"
Ánh mắt Bạch Thi Lan đảo quanh trên mặt Cố Trường Phong, thấy hắn không có vẻ mặt gì khác lạ thì mới nói ra: "Chỉ là đột nhiên muốn ăn, được không?"
Cố Trường Phong đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Thi Lan: "Đương nhiên được, thỉnh thoảng ăn một hai lần cũng không sao."
Khóe miệng Bạch Thi Lan lập tức cong lên.
Cố Trường Phong đứng lên: "Ta đi mua cho ngươi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, vội vàng đuổi theo: "Ta đi cùng ngươi nha."
"Không cần, hôm nay đi nhiều đường vậy rồi, ngươi có thể ở nhà chờ ta."
Bạch Thi Lan còn muốn nói gì đó thì Cố Trường Phong đã rời đi.
Nàng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đối phương rời đi.
Tay vô thức siết chặt một chút.
"Nha, em đứng ngẩn người ở đây làm gì vậy!"
Đào Hỉ thấy Bạch Thi Lan một mình đứng ở đây, nghi ngờ tiến đến hỏi một câu.
Bạch Thi Lan hoàn hồn, nhìn Đào Hỉ một cái, "Muội muội, ngươi, ngươi bây giờ tâm trạng thế nào?"
Đào Hỉ: ? ? ? ?
"Tâm trạng gì, sao tự dưng ta nghe không hiểu ngươi nói gì?"
Bạch Thi Lan ho khan một tiếng, "Chính là nói, muội phu đã mua cho ngươi lạt điều chưa?"
Đào Hỉ ngẩn ra một lát, rồi vẫn là thật thà lắc đầu.
"Chưa, cái loại đó, chồng ta không ưa."
Biểu tình Bạch Thi Lan lập tức trở nên không tốt, "Cái gì không ưa, nói vậy thì coi như ngươi chưa từng ăn luôn á?"
Đào Hỉ khẽ hừ một tiếng, "Ăn thì cũng đã ăn rồi, đó là chuyện trước kia thôi, hiện tại ta không ăn những thứ đồ ăn vặt đó!"
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng: "Nhớ kỹ những lời ngươi nói đó!"
Đào Hỉ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Bạch Thi Lan.
"Ngươi không mang quà về cho ta sao? Lần trước không phải ta gửi thư cho ngươi sao, ngươi không trả lời ta."
Nàng cười lạnh một tiếng, "Cái thư đó của ngươi, ta cũng không dám trả lời."
Đào Hỉ nghi ngờ hỏi: "Sao lại nói thế, ta có viết gì quá đáng ở trên đó đâu, chẳng phải là nhờ ngươi mang quyển tập tranh đó về cho ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận