Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 71: Bị khi dễ (length: 7229)
Tô Văn Tuyết mắt híp lại, "Ngươi không muốn đi giải thích, chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ? Là đang dối gạt ta?"
Bạch Thi Lan cười ha hả, "Ta lừa ngươi hay không, chính ngươi chẳng lẽ không phải so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng sao? Lại nói, thanh danh của nữ nhân quan trọng hơn!"
Nếu nàng mà đi ra giải thích, không phải là tự vả mặt người nhà nàng sao?
Đến lúc đó ba mẹ nàng nhất định sẽ tìm nàng tính sổ!
Chi bằng nghĩ cách để Cố Trường Phong đi giải thích, hoặc là, tạm thời để mối quan hệ này không rõ ràng, qua một thời gian ngắn lại tìm cơ hội giải quyết là được.
"Ngươi đây là đang hại Trường Phong ca ca! Ngươi có biết lời đồn sẽ giết người không hả!!"
Bạch Thi Lan: ". . . . . Cố thanh niên trí thức cũng chưa có gấp, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Nếu như vì chuyện này, ta đây với ngươi không có gì để nói!"
Bạch Thi Lan xoay người muốn đi, Chu Văn Nguyệt nhận được ánh mắt ra hiệu của Tô Văn Tuyết, liền lập tức ngăn cản Bạch Thi Lan.
"Lời còn chưa nói xong, ngươi gấp gáp đi làm gì?"
Ánh mắt Bạch Thi Lan đảo quanh hai người, "Hai người các ngươi còn muốn chặn đường ta? Không phải là muốn ép buộc ta sao?"
Chu Văn Nguyệt khinh thường bĩu môi, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi là con gái thôn trưởng, chúng ta nào dám, biết đâu ngươi sẽ mách cha ngươi gây khó dễ cho chúng ta thì sao!"
Bạch Thi Lan lập tức trừng lớn mắt, rồi sau đó ôm hai tay, "Biết vậy là tốt! Vậy các ngươi còn dám tìm ta ra đây! Cũng không sợ ta đi mách tội à?"
Chu Văn Nguyệt cứng đờ, lập tức khẩn trương, vội vàng nhìn về phía Tô Văn Tuyết.
Tô Văn Tuyết hơi mím môi, sau đó từ trên cổ tay bản thân tháo một cái vòng tay, đưa cho Bạch Thi Lan.
"Nếu, ngươi đáp ứng ta, thì vòng tay vàng này sẽ là của ngươi!"
Bạch Thi Lan nhìn chằm chằm vào cái vòng tay trên tay Tô Văn Tuyết, vàng vào thời điểm này thì xem như là vàng thật đấy!
Gia cảnh Tô Văn Tuyết cũng không tệ, hình như mỗi tháng người nhà cô ta đều gửi cho cô ta rất nhiều vật tư!
Tiền và phiếu thì chưa thiếu, không thì sao Chu Văn Nguyệt lại đi làm tay sai của cô ta được chứ?
Thấy Bạch Thi Lan nhìn, khóe miệng Tô Văn Tuyết chậm rãi nhếch lên.
"Sao?"
Bạch Thi Lan hơi mím môi, cuối cùng vẫn khó khăn lắm mới dời mắt đi.
"Ta thì muốn đấy, nhưng ta thật sự không thể làm, ta vẫn nói câu đó, ngươi chỉ cần đừng xem nó là chuyện gì to tát không phải được sao? Biết đâu qua một thời gian ngắn nữa cũng không còn chuyện gì."
Tô Văn Tuyết ngón tay siết chặt chiếc vòng tay, ngón tay đã trắng bệch.
"Vì sao ngươi không chịu?"
Bạch Thi Lan giật giật khóe miệng, "Vì sao ta phải chịu? Ta đâu phải là kẻ hám tiền, mà nói đi, chuyện này ta không được làm rõ!"
Nói xong, Bạch Thi Lan định bỏ chạy!
Tô Văn Tuyết cắn chặt môi, sau đó như đã quyết định, nói một câu.
"Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể nói cho ngươi một bí mật!"
Bạch Thi Lan nghi ngờ nhìn Tô Văn Tuyết, "Bí mật? Chẳng lẽ còn có bí mật gì ta không biết à?"
"Là liên quan đến ngươi!" Tô Văn Tuyết Lông mi Bạch Thi Lan run rẩy, rồi sau đó bật cười, "Ta? Nếu là bí mật của ta, thì sao ta lại không biết? Ngươi đừng có gạt ta!"
"Ngươi đương nhiên không biết, ta có thể nói cho ngươi, mấy ngày nữa ngươi sẽ gặp chuyện không may!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Ta thật sự không biết Tô thanh niên trí thức bắt đầu bói toán từ bao giờ!"
"Có tin hay không là chuyện của ngươi, qua vài ngày nữa ngươi sẽ biết ta nói có đúng hay không!"
Thấy cô ta thần bí, Bạch Thi Lan bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ, Tô Văn Tuyết còn thuê người muốn gây bất lợi cho mình? Cô ta cũng không thể ác độc đến thế chứ?
Bạch Thi Lan nhíu chặt mày, nhất thời không đoán được ý tứ trong lời đối phương.
Nàng về đến nhà, liếc nhìn lịch trên tường, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia hình ảnh.
Mày không khỏi cau chặt.
Cái quái gì vậy?
Nàng gỡ lịch xuống, ngón tay dừng ở ngày hôm nay, ngón tay trượt về phía sau hai lần, đến số 16. . . .
Ngày này, hình như là có chút nguy hiểm thì phải!
Bạch Thi Lan đột nhiên cảm thấy trí nhớ của mình có chút mơ hồ.
Ngày này có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không? Vì sao nhịp tim của nàng lại nhanh như vậy?
Bạch Thi Lan mắt híp lại, không khỏi đưa tay che vị trí tim mình, mặt mày đầy vẻ phức tạp.
"Em gái, em cầm lịch làm gì đấy?"
Liễu Mộng Mộng giặt đồ xong, đi tới, thấy Bạch Thi Lan thất thần.
Bạch Thi Lan rũ mắt vẫn nhìn số 16.
"Chị dâu, ngày 16 nhà mình định làm gì thế?"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, "Định làm gì? Không có làm gì hết á, dạo này cũng đâu có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô của em có vẻ muốn đi rồi! Điều này em chắc phải vui chứ!"
Bạch Thi Lan: ! ! !
"Thật sao? Khi nào đi?"
"Có thể là một hai ngày tới, chị cũng không rõ, nhưng em đừng tỏ ra quá rõ ràng, không thì bị bà nội thấy được thì lại bị dạy dỗ!"
Bạch Thi Lan cười hắc hắc, "Không sao! Mẹ em biết cũng không nói gì! Biết đâu mẹ còn mong hơn cả em ấy chứ!"
Nàng và cô cô là không ưa nhau nhất mà!
Liễu Mộng Mộng không khỏi bật cười, Bạch Thi Lan đột nhiên phát hiện cô cô và Đào Hỉ hình như cũng không có ở đây.
"Hai người họ đi đâu rồi?"
"Cô đi sang thôn bên cạnh còn Đào Hỉ cũng đi, là đi ăn cưới!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Nhà họ đi ăn cưới, vì sao nhà mình lại không đi?"
"Đó là người nhà của người yêu Đào Hỉ mời, vừa lúc nhà mình ở gần đấy, nên cô ấy đi."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, "Thảo nào hôm nay yên tĩnh như vậy! Thì ra là đi ăn cưới!"
"Đúng vậy, hình như là nhân dịp giải quyết việc hỉ này, vừa hay cho Đào Hỉ đến ngắm nghía luôn!"
Bạch Thi Lan chậm rãi ngả ra ghế, "Ngắm nghía? Ai, xem ra nàng rất hài lòng với người kia thì phải! Mỗi ngày đều nhắc đến, nói thật, ta rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào!"
Đào Hỉ này rất kiêu ngạo! Được cô cô nuôi dưỡng nên mắt cũng cao ngút trời.
Tuyệt đối không đời nào kiếm người không ra gì.
"Chị cũng tò mò, nhưng chắc chúng ta có cơ hội thấy thôi!"
Bạch Thi Lan thở dài, "Đúng vậy, kiểu gì nàng cũng dẫn người đến khoe khoang trước mặt ta cho xem!"
Nàng đều có thể nghĩ đến hình ảnh lúc đó rồi!
Tối đến, Đào Hỉ và Bạch Hoa đều chưa về, bên kia lại có tin xấu truyền tới.
Hoàng Xuân Hoa cũng đêm hôm đi ra ngoài.
Bạch Thi Lan vừa chuẩn bị ngủ cũng bị đánh thức.
"Sao vậy?"
Bạch Thi Lan đôi mắt mệt mỏi nhìn Liễu Mộng Mộng.
"Cô với Đào Hỉ bị bắt nạt ở bên đó, chúng ta phải qua xem sao!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Bạch Thi Lan cười ha hả, "Ta lừa ngươi hay không, chính ngươi chẳng lẽ không phải so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng sao? Lại nói, thanh danh của nữ nhân quan trọng hơn!"
Nếu nàng mà đi ra giải thích, không phải là tự vả mặt người nhà nàng sao?
Đến lúc đó ba mẹ nàng nhất định sẽ tìm nàng tính sổ!
Chi bằng nghĩ cách để Cố Trường Phong đi giải thích, hoặc là, tạm thời để mối quan hệ này không rõ ràng, qua một thời gian ngắn lại tìm cơ hội giải quyết là được.
"Ngươi đây là đang hại Trường Phong ca ca! Ngươi có biết lời đồn sẽ giết người không hả!!"
Bạch Thi Lan: ". . . . . Cố thanh niên trí thức cũng chưa có gấp, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Nếu như vì chuyện này, ta đây với ngươi không có gì để nói!"
Bạch Thi Lan xoay người muốn đi, Chu Văn Nguyệt nhận được ánh mắt ra hiệu của Tô Văn Tuyết, liền lập tức ngăn cản Bạch Thi Lan.
"Lời còn chưa nói xong, ngươi gấp gáp đi làm gì?"
Ánh mắt Bạch Thi Lan đảo quanh hai người, "Hai người các ngươi còn muốn chặn đường ta? Không phải là muốn ép buộc ta sao?"
Chu Văn Nguyệt khinh thường bĩu môi, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi là con gái thôn trưởng, chúng ta nào dám, biết đâu ngươi sẽ mách cha ngươi gây khó dễ cho chúng ta thì sao!"
Bạch Thi Lan lập tức trừng lớn mắt, rồi sau đó ôm hai tay, "Biết vậy là tốt! Vậy các ngươi còn dám tìm ta ra đây! Cũng không sợ ta đi mách tội à?"
Chu Văn Nguyệt cứng đờ, lập tức khẩn trương, vội vàng nhìn về phía Tô Văn Tuyết.
Tô Văn Tuyết hơi mím môi, sau đó từ trên cổ tay bản thân tháo một cái vòng tay, đưa cho Bạch Thi Lan.
"Nếu, ngươi đáp ứng ta, thì vòng tay vàng này sẽ là của ngươi!"
Bạch Thi Lan nhìn chằm chằm vào cái vòng tay trên tay Tô Văn Tuyết, vàng vào thời điểm này thì xem như là vàng thật đấy!
Gia cảnh Tô Văn Tuyết cũng không tệ, hình như mỗi tháng người nhà cô ta đều gửi cho cô ta rất nhiều vật tư!
Tiền và phiếu thì chưa thiếu, không thì sao Chu Văn Nguyệt lại đi làm tay sai của cô ta được chứ?
Thấy Bạch Thi Lan nhìn, khóe miệng Tô Văn Tuyết chậm rãi nhếch lên.
"Sao?"
Bạch Thi Lan hơi mím môi, cuối cùng vẫn khó khăn lắm mới dời mắt đi.
"Ta thì muốn đấy, nhưng ta thật sự không thể làm, ta vẫn nói câu đó, ngươi chỉ cần đừng xem nó là chuyện gì to tát không phải được sao? Biết đâu qua một thời gian ngắn nữa cũng không còn chuyện gì."
Tô Văn Tuyết ngón tay siết chặt chiếc vòng tay, ngón tay đã trắng bệch.
"Vì sao ngươi không chịu?"
Bạch Thi Lan giật giật khóe miệng, "Vì sao ta phải chịu? Ta đâu phải là kẻ hám tiền, mà nói đi, chuyện này ta không được làm rõ!"
Nói xong, Bạch Thi Lan định bỏ chạy!
Tô Văn Tuyết cắn chặt môi, sau đó như đã quyết định, nói một câu.
"Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể nói cho ngươi một bí mật!"
Bạch Thi Lan nghi ngờ nhìn Tô Văn Tuyết, "Bí mật? Chẳng lẽ còn có bí mật gì ta không biết à?"
"Là liên quan đến ngươi!" Tô Văn Tuyết Lông mi Bạch Thi Lan run rẩy, rồi sau đó bật cười, "Ta? Nếu là bí mật của ta, thì sao ta lại không biết? Ngươi đừng có gạt ta!"
"Ngươi đương nhiên không biết, ta có thể nói cho ngươi, mấy ngày nữa ngươi sẽ gặp chuyện không may!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Ta thật sự không biết Tô thanh niên trí thức bắt đầu bói toán từ bao giờ!"
"Có tin hay không là chuyện của ngươi, qua vài ngày nữa ngươi sẽ biết ta nói có đúng hay không!"
Thấy cô ta thần bí, Bạch Thi Lan bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ, Tô Văn Tuyết còn thuê người muốn gây bất lợi cho mình? Cô ta cũng không thể ác độc đến thế chứ?
Bạch Thi Lan nhíu chặt mày, nhất thời không đoán được ý tứ trong lời đối phương.
Nàng về đến nhà, liếc nhìn lịch trên tường, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia hình ảnh.
Mày không khỏi cau chặt.
Cái quái gì vậy?
Nàng gỡ lịch xuống, ngón tay dừng ở ngày hôm nay, ngón tay trượt về phía sau hai lần, đến số 16. . . .
Ngày này, hình như là có chút nguy hiểm thì phải!
Bạch Thi Lan đột nhiên cảm thấy trí nhớ của mình có chút mơ hồ.
Ngày này có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không? Vì sao nhịp tim của nàng lại nhanh như vậy?
Bạch Thi Lan mắt híp lại, không khỏi đưa tay che vị trí tim mình, mặt mày đầy vẻ phức tạp.
"Em gái, em cầm lịch làm gì đấy?"
Liễu Mộng Mộng giặt đồ xong, đi tới, thấy Bạch Thi Lan thất thần.
Bạch Thi Lan rũ mắt vẫn nhìn số 16.
"Chị dâu, ngày 16 nhà mình định làm gì thế?"
Liễu Mộng Mộng chớp mắt, "Định làm gì? Không có làm gì hết á, dạo này cũng đâu có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô của em có vẻ muốn đi rồi! Điều này em chắc phải vui chứ!"
Bạch Thi Lan: ! ! !
"Thật sao? Khi nào đi?"
"Có thể là một hai ngày tới, chị cũng không rõ, nhưng em đừng tỏ ra quá rõ ràng, không thì bị bà nội thấy được thì lại bị dạy dỗ!"
Bạch Thi Lan cười hắc hắc, "Không sao! Mẹ em biết cũng không nói gì! Biết đâu mẹ còn mong hơn cả em ấy chứ!"
Nàng và cô cô là không ưa nhau nhất mà!
Liễu Mộng Mộng không khỏi bật cười, Bạch Thi Lan đột nhiên phát hiện cô cô và Đào Hỉ hình như cũng không có ở đây.
"Hai người họ đi đâu rồi?"
"Cô đi sang thôn bên cạnh còn Đào Hỉ cũng đi, là đi ăn cưới!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Nhà họ đi ăn cưới, vì sao nhà mình lại không đi?"
"Đó là người nhà của người yêu Đào Hỉ mời, vừa lúc nhà mình ở gần đấy, nên cô ấy đi."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, "Thảo nào hôm nay yên tĩnh như vậy! Thì ra là đi ăn cưới!"
"Đúng vậy, hình như là nhân dịp giải quyết việc hỉ này, vừa hay cho Đào Hỉ đến ngắm nghía luôn!"
Bạch Thi Lan chậm rãi ngả ra ghế, "Ngắm nghía? Ai, xem ra nàng rất hài lòng với người kia thì phải! Mỗi ngày đều nhắc đến, nói thật, ta rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào!"
Đào Hỉ này rất kiêu ngạo! Được cô cô nuôi dưỡng nên mắt cũng cao ngút trời.
Tuyệt đối không đời nào kiếm người không ra gì.
"Chị cũng tò mò, nhưng chắc chúng ta có cơ hội thấy thôi!"
Bạch Thi Lan thở dài, "Đúng vậy, kiểu gì nàng cũng dẫn người đến khoe khoang trước mặt ta cho xem!"
Nàng đều có thể nghĩ đến hình ảnh lúc đó rồi!
Tối đến, Đào Hỉ và Bạch Hoa đều chưa về, bên kia lại có tin xấu truyền tới.
Hoàng Xuân Hoa cũng đêm hôm đi ra ngoài.
Bạch Thi Lan vừa chuẩn bị ngủ cũng bị đánh thức.
"Sao vậy?"
Bạch Thi Lan đôi mắt mệt mỏi nhìn Liễu Mộng Mộng.
"Cô với Đào Hỉ bị bắt nạt ở bên đó, chúng ta phải qua xem sao!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận