Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 201: (length: 7410)

Hai má Bạch Thi Lan ửng hồng.
"Mẹ, mẹ, mẹ nói gì vậy! !"
Nàng cẩn thận liếc nhìn về hướng Cố Trường Phong.
Rõ ràng là hắn gây họa, sao mình lại có cảm giác như người không quen biết thế này?
Bạch Thi Lan hắng giọng, thẳng lưng, lý lẽ rõ ràng nhìn mẹ nàng.
Hoàng Xuân Hoa liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, dời xuống Cố Trường Phong.
"Tối nay ăn cơm ở đây đi."
Bạch Thi Lan giật mình, nàng vội vàng trở về như vậy, không phải là vì không muốn nhìn thấy gương mặt này sao!
Kết quả là thế này!
Bạch Thi Lan lẳng lặng đi về phòng, trước khi ăn cơm, ta hẳn là có thể có một mình một chút không gian chứ?
"Đi đâu đấy?"
Bạch Thi Lan khựng lại một cái, quay đầu nhìn người vừa nói.
"Ngươi nhìn ta đi hướng nào là biết ta đi đâu, đương nhiên là về phòng nghỉ ngơi rồi."
"Thanh niên trí thức họ Cố đến nhà, ngươi liền định ở trong phòng nghỉ ngơi sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đến thì cứ đến thôi, chẳng lẽ ta phải đi theo hay sao?
"Ta chỉ là hơi mệt thôi, muốn lên giường nằm một lát."
Mắt Hoàng Xuân Hoa lập tức nheo lại, Bạch Thi Lan cảm thấy sát khí sau lưng.
Bạch Thi Lan cười gượng hai tiếng, "Vậy, vậy ta cũng tiếp khách, không thì làm sao được."
Cố Trường Phong đứng một bên, không hề phản ứng.
Bạch Thi Lan không nhịn được trừng mắt nhìn hắn, sao không biết nói đỡ cho mình một tiếng?
Cố Trường Phong nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng.
Bạch Thi Lan lập tức quay mặt đi, nhìn chỗ khác.
"Được rồi, thanh niên trí thức họ Cố, ngươi cứ ngồi với Thi Lan một chút, ta đi vào bếp nấu cơm."
"Phiền thẩm nương rồi!"
"Không phiền, dù sao cũng phải làm thôi."
Khi Hoàng Xuân Hoa nhìn Bạch Thi Lan, nụ cười trên mặt liền biến mất ngay.
"Tiếp đãi cho tốt!"
Bạch Thi Lan: ...
Tiếp đãi thì tiếp đãi thôi, nàng có phải người không biết tiếp khách đâu.
Đợi Hoàng Xuân Hoa vào bếp rồi, chỉ còn Bạch Thi Lan và Cố Trường Phong đứng bên ngoài.
Bạch Thi Lan cảm thấy ngượng ngùng không tả xiết, khẽ ho một tiếng.
"Vậy, vậy...anh có muốn ngồi một lát không?"
Nói rồi, Bạch Thi Lan liền lấy một chiếc ghế đặt trước mặt Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong khẽ cười nói: "Ngươi không phải mệt sao?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, đúng là nàng buồn ngủ thật, nhưng nguyên nhân chính không phải nàng buồn ngủ, mà vì nàng không muốn gặp lại Cố Trường Phong!
"Sao vậy? Anh cũng biết hôm nay em có chút nhiều việc, nên khó tránh khỏi hơi mệt thôi!"
Cố Trường Phong: "Không sao, ngươi cứ ngủ một lát."
Bạch Thi Lan cười khan, nàng cũng không dám ngủ thật vì mẹ nàng vừa mới cảnh cáo rồi.
Nàng chưa có gan đó.
"Vậy không được, nếu em ngủ thì không phải anh không có ai nói chuyện sao?"
Anh nàng chưa về, nếu anh nàng về thì nàng thật sự có thể đi ngủ ngay vì anh nàng với Cố Trường Phong cũng khá hợp nhau!
Bạch Thi Lan kéo ghế đến trước thềm lớn, rồi trong nháy mắt nằm ườn ra như cá muối.
Sau đó, nàng giơ tay vẫy vẫy.
"Lại đây ngồi đi."
Cố Trường Phong khẽ nhướn mày, ngồi cạnh Bạch Thi Lan.
"Ngủ đi, đến giờ ăn cơm, ta sẽ gọi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Ha ha, em không có buồn ngủ lắm."
"Thật không?"
Trong mắt Cố Trường Phong có chút nghi ngờ, nụ cười trên mặt Bạch Thi Lan sắp cứng lại, cũng không thể nói cho hắn biết, thật ra mình cố tình nói thế đi.
Nhỡ đâu mách mẹ thì sao.
"Có thể nắm tay ngươi không?"
Bạch Thi Lan giật mình, vành tai liền đỏ lên, ngượng ngùng "à" một tiếng, "Anh, anh nói gì?"
"Nắm tay."
Bạch Thi Lan: ...
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình đang đặt trên thành ghế, liếc mắt nhìn Cố Trường Phong.
Ánh mắt Cố Trường Phong dường như chưa từng rời đi.
Bạch Thi Lan ngượng ngùng dời mắt, nhìn sang chỗ khác.
Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, có thể nắm không."
Bạch Thi Lan: ...
"Cái đó, không tiện lắm, còn có người ở nhà nữa."
Cố Trường Phong lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy tay Bạch Thi Lan.
Bạch Thi Lan nhìn, thần sắc không rõ nói: "Vậy anh còn hỏi làm gì?"
Cố Trường Phong: "Chẳng phải phải được ngươi cho phép sao?"
Bạch Thi Lan lại cúi đầu nhìn tay mình đang bị nắm, lòng bàn tay nóng lên, cảm thấy chỉ một lát nữa thôi là sắp đổ mồ hôi ra mất.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Bạch Thi Ý làm việc xong trở về, nhìn hai người quang minh chính đại ngồi trên thềm lớn, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Ngày nào cũng mắt qua mày lại chướng mắt!"
Bạch Thi Lan lườm một cái, không biết ai lúc ở nhà ngày nào cũng mắt qua mày lại với chị dâu mà còn không biết xấu hổ nói ta!
Nhưng...
Bạch Thi Lan giãy giụa hai lần, rút tay mình ra khỏi tay đối phương.
"Anh, anh về rồi! Vất vả rồi!"
Bạch Thi Lan đón anh, giơ nắm đấm nhỏ nhẹ nhàng đấm hai cái vào lưng anh.
Bạch Thi Ý biểu cảm phức tạp nói: "Đây là lần đầu tiên em hoan nghênh anh thế đấy, ha... mặt em ai cắn thế?"
Bạch Thi Lan: !!!!
Nàng lập tức ôm mặt, sao vẫn chưa hết đỏ vậy!
Không đúng mà! Đã một lúc rồi!
Bạch Thi Lan có chút không nhịn được muốn lấy gương ra xem.
"Anh..."
Bạch Thi Ý ngẩng đầu nhìn Cố Trường Phong: "Sách, gọi thân thiết thật."
Sách. Bạch Thi Lan: ...
Bạch Thi Ý đi đến, vỗ một cái lên vai Cố Trường Phong.
"Cậu em giỏi thật! Anh còn chưa cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc em gái anh đấy."
"Không cần cảm ơn, chăm sóc vợ mình là chuyện đương nhiên."
Bạch Thi Ý bị lời lẽ phải lẽ của Cố Trường Phong làm cho kinh ngạc, "Quả nhiên là người có học, ăn nói khéo léo!"
Nói rồi, hắn khoác vai Cố Trường Phong, chiếm lấy vị trí của Bạch Thi Lan.
"Tối nay chúng ta phải uống một trận ra trò."
"Được, với anh không say không về!"
Bạch Thi Ý lập tức cười tươi, "Ha ha, tốt!"
Bạch Thi Lan thấy Cố Trường Phong đã có người rồi, liền quay đầu đi vào nhà.
Vừa vào phòng đã nghe thấy mùi thịt thơm nức, làm nàng suýt nữa chảy cả nước miếng.
Nàng đi đến bếp, "Mẹ, chị dâu, các người làm món gì ngon thế! Thơm quá!"
Liễu Mộng Mộng vui vẻ nói: "Đang làm món thịt heo rừng em mang về đấy! Thịt heo rừng này làm món nào cũng ngon hết!"
Bạch Thi Lan nhìn vào nồi, hương ớt xộc thẳng vào mặt, khiến nàng không nhịn được hắt xì.
"Tối nay đúng là đại tiệc!"
Hoàng Xuân Hoa liếc nhìn Bạch Thi Lan: "Sao không đi cùng thanh niên trí thức họ Cố?"
"Anh trai về rồi, có anh ấy rồi! Đàn ông bọn họ có chuyện riêng, em đi làm gì cho vướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận