Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 125: Làm ruộng khinh thường khiêu vũ (length: 3719)
Không phải, ngươi giọng điệu này là có ý gì?
Cái gì gọi là quả thật làm cho người bất ngờ?
Thật bất ngờ sao? Nàng là một cái kẻ ngoài ý muốn sao?
Nàng chẳng lẽ không xứng làm Cố Trường Phong vị hôn thê sao?
Bạch Thi Lan khịt một tiếng, tuy rằng nàng nhìn qua xác thật rất phục trang đẹp đẽ!
Khiến người vừa thấy liền không thể rời mắt!
Bất quá cho dù như vậy, nàng còn không phải vẫn chiếm vị trí vị hôn thê này.
Có bản lĩnh thì đến đoạt a!
Bạch Thi Lan thấy rõ ràng, trong mắt người này tràn đầy khiêu khích với nàng.
Hừ, đáng tiếc Nhạc Hân này cũng không phải nữ chính, nàng cũng sẽ không nhượng bộ chút nào!
"Nhạc tiểu thư là bất ngờ vị hôn thê của Trường Phong lớn lên đẹp mắt sao?"
Bạch Thi Lan khẽ cười một tiếng, âm thầm cũng nâng lên khuôn mặt kia của nàng.
Nhạc Hân nheo mắt, nở nụ cười, "Không, ta chỉ là bất ngờ nàng vậy mà lại thích một người không có chút gì đặc sắc."
Bạch Thi Lan thật sự cảm thấy trên người mình bị cắm một nhát dao chí mạng.
Môi nàng run rẩy hai lần, không thể tin nhìn Nhạc Hân.
Nàng? Không có chút đặc điểm nào?
"Nói như vậy, Nhạc tiểu thư dường như đang nói chính mình đặc biệt có đặc điểm sao?"
Nhạc Hân nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía nàng.
"Chẳng lẽ ta không có điểm gì đặc sắc sao?"
Nàng đưa tay ra, cố ý cho Bạch Thi Lan nhìn thoáng qua.
Bạch Thi Lan xem mà cả người đều cứng đờ.
Ừm. . . . Xác thật rất có đặc sắc, người này là ai vậy! Vì cái gì lại có tiền như vậy! !
Bạch Thi Lan ho khan một cái, im lặng trốn sau lưng Cố Trường Phong.
Nhạc Hân giật giật khóe miệng, dịu dàng nói: "Yến bá bá, Trường Phong định khi nào kết hôn? A di đã quyết định chưa ạ?"
Yến Thanh cười cười, nói: "Còn phải xem hai đứa nó."
Nghe vậy, Nhạc Hân lần nữa quay đầu, nhìn về phía hai người Bạch Thi Lan.
"Trường Phong ca, anh quyết định khi nào cho nàng một danh phận? Nếu không anh đi đâu, nàng cũng sẽ không yên tâm."
Bạch Thi Lan ha ha hai tiếng, nàng có cái gì mà không yên tâm, nàng rất yên tâm!
Nàng không yên lòng nhất vẫn là tình cảm của nam nữ chính.
Tại sao lại mãi không có tiến triển vậy!
"Cũng không nhất định nha, ta dáng vẻ đẹp như vậy, nói không chừng là hắn không yên tâm đấy chứ!"
Nhạc Hân nhướng mày, hỏi: "Ngươi làm gì?"
Bạch Thi Lan lập tức cứng đờ, đột nhiên giống một người không công việc gì bị hỏi làm công việc gì vậy, loại cảm giác tự ti sinh ra khi không có việc làm khiến Bạch Thi Lan không biết trả lời thế nào.
Nhạc Hân nhướng mày: "Tại sao không nói gì, ngươi không có công việc sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Trời ạ, đúng là người thành phố lớn, mở miệng ngậm miệng đều là công việc.
"Ta, làm ruộng! Làm ruộng chính là công việc của ta!"
Nhạc Hân "phụt" một tiếng bật cười, "Làm ruộng? Thì ra là nông dân à, ngươi nói như vậy cũng không có lý."
Bạch Thi Lan: ...
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, dựa vào cái gì pháo hôi như mình lại bị khinh thường.
"Ngươi thì làm cái gì?"
Nhạc Hân nhún vai, không chút để ý nói: "Ta là đoàn văn công trong quân đội."
Bạch Thi Lan lần nữa bị đả kích, lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Được rồi, nàng so không bằng thì thôi vậy, nhưng Tô Bạch Hân nhất định có thể thắng!
"A, vậy chính là khiêu vũ nha! Chỗ chúng ta không phải còn có một bác sĩ sao? Rất lợi hại đó!"
Đã đến lúc đề cử nữ chính rồi! Đây là so kè giữa nữ chính và nữ phụ!
Không liên quan gì đến nàng!
Nhạc Hân thờ ơ liếc một cái, liền thu hồi ánh mắt, "Sao, ngươi một người làm ruộng khinh thường khiêu vũ sao?"
Cái gì gọi là quả thật làm cho người bất ngờ?
Thật bất ngờ sao? Nàng là một cái kẻ ngoài ý muốn sao?
Nàng chẳng lẽ không xứng làm Cố Trường Phong vị hôn thê sao?
Bạch Thi Lan khịt một tiếng, tuy rằng nàng nhìn qua xác thật rất phục trang đẹp đẽ!
Khiến người vừa thấy liền không thể rời mắt!
Bất quá cho dù như vậy, nàng còn không phải vẫn chiếm vị trí vị hôn thê này.
Có bản lĩnh thì đến đoạt a!
Bạch Thi Lan thấy rõ ràng, trong mắt người này tràn đầy khiêu khích với nàng.
Hừ, đáng tiếc Nhạc Hân này cũng không phải nữ chính, nàng cũng sẽ không nhượng bộ chút nào!
"Nhạc tiểu thư là bất ngờ vị hôn thê của Trường Phong lớn lên đẹp mắt sao?"
Bạch Thi Lan khẽ cười một tiếng, âm thầm cũng nâng lên khuôn mặt kia của nàng.
Nhạc Hân nheo mắt, nở nụ cười, "Không, ta chỉ là bất ngờ nàng vậy mà lại thích một người không có chút gì đặc sắc."
Bạch Thi Lan thật sự cảm thấy trên người mình bị cắm một nhát dao chí mạng.
Môi nàng run rẩy hai lần, không thể tin nhìn Nhạc Hân.
Nàng? Không có chút đặc điểm nào?
"Nói như vậy, Nhạc tiểu thư dường như đang nói chính mình đặc biệt có đặc điểm sao?"
Nhạc Hân nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía nàng.
"Chẳng lẽ ta không có điểm gì đặc sắc sao?"
Nàng đưa tay ra, cố ý cho Bạch Thi Lan nhìn thoáng qua.
Bạch Thi Lan xem mà cả người đều cứng đờ.
Ừm. . . . Xác thật rất có đặc sắc, người này là ai vậy! Vì cái gì lại có tiền như vậy! !
Bạch Thi Lan ho khan một cái, im lặng trốn sau lưng Cố Trường Phong.
Nhạc Hân giật giật khóe miệng, dịu dàng nói: "Yến bá bá, Trường Phong định khi nào kết hôn? A di đã quyết định chưa ạ?"
Yến Thanh cười cười, nói: "Còn phải xem hai đứa nó."
Nghe vậy, Nhạc Hân lần nữa quay đầu, nhìn về phía hai người Bạch Thi Lan.
"Trường Phong ca, anh quyết định khi nào cho nàng một danh phận? Nếu không anh đi đâu, nàng cũng sẽ không yên tâm."
Bạch Thi Lan ha ha hai tiếng, nàng có cái gì mà không yên tâm, nàng rất yên tâm!
Nàng không yên lòng nhất vẫn là tình cảm của nam nữ chính.
Tại sao lại mãi không có tiến triển vậy!
"Cũng không nhất định nha, ta dáng vẻ đẹp như vậy, nói không chừng là hắn không yên tâm đấy chứ!"
Nhạc Hân nhướng mày, hỏi: "Ngươi làm gì?"
Bạch Thi Lan lập tức cứng đờ, đột nhiên giống một người không công việc gì bị hỏi làm công việc gì vậy, loại cảm giác tự ti sinh ra khi không có việc làm khiến Bạch Thi Lan không biết trả lời thế nào.
Nhạc Hân nhướng mày: "Tại sao không nói gì, ngươi không có công việc sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Trời ạ, đúng là người thành phố lớn, mở miệng ngậm miệng đều là công việc.
"Ta, làm ruộng! Làm ruộng chính là công việc của ta!"
Nhạc Hân "phụt" một tiếng bật cười, "Làm ruộng? Thì ra là nông dân à, ngươi nói như vậy cũng không có lý."
Bạch Thi Lan: ...
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, dựa vào cái gì pháo hôi như mình lại bị khinh thường.
"Ngươi thì làm cái gì?"
Nhạc Hân nhún vai, không chút để ý nói: "Ta là đoàn văn công trong quân đội."
Bạch Thi Lan lần nữa bị đả kích, lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Được rồi, nàng so không bằng thì thôi vậy, nhưng Tô Bạch Hân nhất định có thể thắng!
"A, vậy chính là khiêu vũ nha! Chỗ chúng ta không phải còn có một bác sĩ sao? Rất lợi hại đó!"
Đã đến lúc đề cử nữ chính rồi! Đây là so kè giữa nữ chính và nữ phụ!
Không liên quan gì đến nàng!
Nhạc Hân thờ ơ liếc một cái, liền thu hồi ánh mắt, "Sao, ngươi một người làm ruộng khinh thường khiêu vũ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận