Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 32: Vỡ lở ra (length: 15014)

Ba người đến trung tâm thương mại, Hoàng Xuân Hoa cùng Trương di hưng phấn ngó nghiêng, Bạch Thi Lan thản nhiên theo sau lưng.
Nàng vẫn cảm thấy những bộ đồ được bày biện kia, váy vóc, không có gì đặc sắc.
Nàng đã quyết định tự tay thiết kế, váy do nàng thiết kế chắc chắn đẹp mắt hơn nhiều so với ở trung tâm thương mại.
Cho nên, nàng hoàn toàn không có hứng thú nhìn thêm.
"Cô nương, ta có thể thử bộ đồ này không?"
Cô nhân viên bán hàng liếc Hoàng Xuân Hoa, thờ ơ đáp: "Xin lỗi, quần áo không được thử, cũng không được chạm vào, cô nếu ưng thì cứ mua."
"Ta còn chưa thử đã biết có vừa hay không? Nhỡ mua về không hợp thì sao?" Hoàng Xuân Hoa nhíu mày ngay lập tức.
"Thực sự xin lỗi, ở đây quần áo không cho thử, lỡ cô thử rồi làm dơ mà không mua thì sao? Thế thì không công bằng cho khách khác muốn mua sau này."
Cô nhân viên cũng nhăn mặt, vẻ mặt khó coi, ánh mắt nhìn Hoàng Xuân Hoa mang theo chút ghét bỏ.
"Người này sao nói chuyện kỳ cục vậy? Cô bán quần áo mà không cho người ta thử đã đòi người ta nhắm mắt mua, sao có người không biết buôn bán như cô."
Nhân viên kia cười khẩy hai tiếng, "Cô muốn mua thì mua, không mua thì đừng có chắn người khác xem."
Hoàng Xuân Hoa tức giận đỏ mặt, "Cô có ý gì hả? Ý cô là ta không có tiền mua bộ này."
Nhân viên bán hàng trợn ngược mắt, rõ ràng xem thường một thân ăn mặc nông dân của Hoàng Xuân Hoa.
"Tôi đâu có nói, cô nếu mua được thì cứ mua, thích thì mua thôi, dù sao tuổi cũng lớn thế rồi mà còn không mua nổi đồ mình thích, đúng là có chút đáng thương."
"Cô nói ai đáng thương hả?" Hoàng Xuân Hoa lần đầu tiên nghe có người bảo mình đáng thương.
Mà còn là một con bé tuổi đời còn trẻ.
"Đáng thương à? Cô đứng ở đây làm việc còn không phải phục vụ những người đáng thương như bọn ta sao, có điều cô là nhân viên bán hàng mà thái độ không tốt thế này, có lẽ không thích hợp với công việc này nhỉ?"
Bạch Thi Lan khoanh tay, nhìn cô ả mặt hếch lên trời kia.
"Mẹ, đừng xem nữa, đồ đẹp hơn nữa mà không mua được, với cái thái độ này của cô ta thì chắc chả ai mua đồ ở chỗ cô ta đâu."
"Không mua được thì đừng có mà lượn lờ ở đây, nhỡ tay chạm vào làm bẩn đồ của ta thì cô cũng chẳng có tiền đền đâu."
Bạch Thi Lan hờ hững đáp một tiếng, "Sao cô biết là bọn ta không có tiền? Cô là giấy bạc trong ví bọn ta à? Rành quá vậy, chẳng lẽ áo thủng của cô là bảo vật vô giá sao? Không được sờ, không được chạm, vậy cô cứ việc mang về nhà mà cất, bày ở đây làm gì?"
Cô nhân viên giận quá mà cười, "Không có tiền mua còn đứng đây xem trò cười gì? Đã nói là không được thử đồ, nhỡ cô mặc hỏng thì cô cũng không có khả năng đền nổi đâu."
"Không thử thì sao biết có vừa không? Lẽ nào mắt cô là thước à? Nhìn một cái là biết vừa luôn?"
Nhân viên kia im thin thít, dường như không thèm phản ứng mấy người Bạch Thi Lan.
"Cô tên gì?"
Cô nhân viên vừa nghe liền cảnh giác nhìn Bạch Thi Lan, "Cô định làm gì?"
Bạch Thi Lan nhún vai, "Tôi chỉ cảm thấy một nhân viên bán hàng mà cái mắt cao quá đỉnh đầu, có chút không xứng với vị trí này, muốn báo lại với cấp trên của cô."
Nhân viên kia luống cuống ngay, "Sao tôi không xứng chứ? Tôi có nói sai đâu? Tôi cũng chỉ sợ cô làm hỏng đồ, lỡ hỏng thì cô đền không nổi thôi! Chẳng phải tôi cũng vì cô mà nghĩ sao."
"Vậy đúng là cảm ơn cô quá ha."
Bạch Thi Lan lườm một cái rồi thu ánh mắt lại, "Mẹ, đi thôi."
Hoàng Xuân Hoa tiếc nuối dời mắt khỏi chiếc sườn xám kia.
"Thím, Thi Lan muội muội."
Giọng nói quen thuộc từ sau tai bọn họ vang lên, Bạch Thi Lan quay lại thì thấy Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong cũng hơi ngạc nhiên, vội bước tới trước mặt hai người.
"Cố thanh niên tri thức, anh xong việc rồi à?"
Cố Trường Phong gật đầu, "Đúng vậy, đã xong, vốn định mua chút đồ về ai ngờ nhanh thế lại gặp thím, Thi Lan muội muội."
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: "Thi Lan muội muội muốn mua quần áo?"
"Anh đoán sai rồi, người muốn mua đồ không phải là ta, ta chả thèm ngó mấy cái đồ xấu xí kia."
Cố Trường Phong khựng lại, ánh mắt từ từ dừng trên người Hoàng Xuân Hoa.
"Thím thích cái nào hả? Sao lại không mua?"
Bạch Thi Lan hất cằm, "Chẳng phải ở đó sao? Nhân viên bán hàng không cho thử, sợ bọn ta làm hỏng đồ của cô ta."
Nàng nhẹ hừ một tiếng, nói: "Mua đồ còn không cho người ta mặc thử, cái tiệm này sớm muộn gì cũng dẹp tiệm thôi."
Cố Trường Phong nhíu mày, "Thím, chờ chút, ta đi hỏi thử xem, mua đồ đương nhiên phải mua cái vừa người, không thể để mình mặc đồ không thoải mái được."
Hoàng Xuân Hoa vô cùng tán thành lời của Cố Trường Phong, chiếc áo đó quả thật nàng rất thích, nhưng sợ chỉ nhìn thì đẹp mà thôi, mặc vào không thoải mái thì chẳng phải phí tiền của nàng sao?
Nhân viên kia thấy Cố Trường Phong đi về phía mình thì hai má đỏ bừng.
Còn tưởng rằng mình sắp được bắt chuyện.
"Xin gọi cấp trên của các cô ra, nói Cố Trường Phong có việc muốn tìm ông ấy."
Nhân viên bán hàng giật mình, "Anh muốn nói gì với cấp trên chúng tôi?"
Cặp mắt hẹp dài của Cố Trường Phong hơi liếc một cái, cái khí thế lạnh lùng kia dường như mang theo chút áp bức bên trong.
Cô nhân viên bị dọa đến mức không nói nên lời.
Lúng búng đáp: "Cấp trên của chúng tôi bận lắm, sẽ không dễ dàng gặp ai."
"Cô chỉ cần chuyển lời, ông ấy sẽ ra gặp tôi."
Cô nhân viên hơi khó xử, trong lòng càng không muốn.
Cô ta mới không muốn đi tìm cấp trên, vừa rồi cô ta thấy rõ ràng, người đàn ông tri thức này là đi cùng một đôi mẹ con nhà quê kia.
Chắc chắn là muốn bênh hai người đó, có điều cô ta không làm gì sai, vốn dĩ quy định là như thế.
Cho dù cấp trên đến thì cũng không bắt bẻ được cô ta.
"Xin lỗi nha, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, không có quyền gặp lãnh đạo."
Cô ta vừa dứt lời, một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng họ.
"Trường Phong? Trường Phong, thật là con à!"
Cố Trường Phong xoay người, nhẹ gật đầu với người đàn ông trung niên mập mạp đi về phía mình.
"Dương thúc, đã lâu không gặp, hôm nay đến thăm, trong tay cũng không mang chút quà cáp gì, thất lễ."
"Đến thăm chú thì cần gì quà cáp? Chú chẳng thiếu gì, con không cần tốn công."
Người đàn ông trung niên được gọi là Dương thúc thấy hắn đứng trước mặt một cô nhân viên bán hàng, liền hỏi: "Sao vậy, con cũng muốn mua đồ à?"
"Không phải con mua, là thím đây muốn mua, chỉ là đồ kia hình như không cho người ta thử, thím cũng không biết có vừa với mình hay không, mặc có thoải mái không, cho nên rất lưỡng lự."
Người kia nhìn sang cô nhân viên bán hàng, ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không cho người ta thử một chút?"
Nhân viên bán hàng cuống quýt đáp: "Đồ này quý lắm, nhỡ làm dơ thì sẽ không bán được!!"
Cô ta run rẩy, nói chuyện lắp bắp.
"Nhưng không cho người ta thử đồ thì người ta làm sao biết vừa hay không, đồ là để người ta mặc chứ không phải để trưng ở đây! Cô là người bán đồ thì phải đảm bảo khách mua đồ mặc vừa, chứ không phải mua về mà mặc không vừa."
Cô nhân viên hiểu cấp trên đang ám chỉ mình, gượng gạo đáp:
"Vâng, vâng."
Sau đó người đàn ông kia nhìn về phía Hoàng Xuân Hoa, "Vị đồng chí này còn muốn thử đồ không?"
Mấy người đồng loạt nhìn sang Hoàng Xuân Hoa, bà có hơi lưỡng lự.
Bạch Thi Lan ngạc nhiên, "Sao? Mẹ, nếu muốn thử thì cứ thử đi, đừng ngại! Có con ở đây!"
Hoàng Xuân Hoa: ...
Một tiếng cười khẽ vang lên, Bạch Thi Lan cùng Hoàng Xuân Hoa cùng nhìn sang, tiếng cười của Cố Trường Phong bỗng tắt ngấm.
"Xin lỗi, con chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi."
Bạch Thi Lan không nghi ngờ Cố Trường Phong, nhưng có chút tò mò, "Rốt cuộc là chuyện gì buồn cười vậy?"
Nam chính này đúng là một tên ngoài miệng niệm Phật trong lòng một bồ dao găm mà, đột nhiên cười lên một tiếng thế này, chắc là thật sự rất buồn cười đi.
Cũng không biết có phải là chuyện liên quan tới nữ chính không.
Nhưng mà lúc này, nam chính với nữ chính cũng có chút liên hệ rồi nhỉ?
Tô Văn Tuyết hẳn là cũng đã nhận ra rồi à? Không biết Tô Văn Tuyết có ra tay với Tô Bạch Hân không nữa.
Haizzz, tự dưng muốn trở về xem tình hình thế nào rồi!
"Hay là sẽ không hợp nhỉ!"
Hoàng Xuân Hoa nói ra lo lắng của mình, Bạch Thi Lan lấy lại tinh thần, thấy Hoàng Xuân Hoa còn đang do dự liền nói: "Không thử thì thôi vậy, con đói rồi, mua cho con chút đồ ăn đi!"
Đi một chuyến ra đây, kiểu gì cũng phải cho bà già móc túi tí chút!
Chuyến này của cô trừ nam chính cho chút đường, thì có gì đâu chứ!
Hoàng Xuân Hoa vẻ mặt do dự liền xụ xuống, "Bạch Thi Lan, con thấy mẹ con không hợp với sườn xám à?"
Bạch Thi Lan lặng lẽ quan sát một chút, "Cũng không thể nói không hợp a, chỉ là khí chất của ngươi có chút không hợp!"
Chiếc sườn xám màu sắc còn khá tươi sáng, đối với một người phụ nữ trung niên quanh năm làm việc ở nông thôn mà nói, cùng lắm chỉ mặc vài lần, hơn nữa ở nông thôn mà mặc sườn xám, e là sẽ bị người dị nghị.
"Khí chất của ta chỗ nào không hợp? Có phải ngươi ghét bỏ ta lớn tuổi, không nên mặc sườn xám đẹp?"
Lời vừa nói ra liền chụp mũ cho mình, khiến nàng sợ hãi.
Nhất là khi thấy khóe mắt lão mẹ ửng hồng, lập tức liền tự trách.
"Mẹ, con đâu có nói vậy, con chỉ cảm thấy, bây giờ mẹ còn do dự nên mới làm cho chiếc sườn xám vốn hợp với mẹ, trở nên không xứng với mẹ thôi, mẹ chỉ cần mang khí thế bình thường ra, vậy thì có thể hoàn mỹ chế ngự chiếc sườn xám tao nhã này."
Dì Trương cũng phụ họa, "Đúng đó Xuân Hoa, cô đâu có không hợp, đây quả thực là đo ni đóng giày cho cô!"
Người này một câu, người kia một lời, rốt cuộc đã khơi dậy sự tự tin của Hoàng Xuân Hoa.
"Vậy được, ta sẽ thử một chút xem sao!"
Nhân viên bán hàng lúc này cũng không dám từ chối, lãnh đạo của cô ta đang đứng bên cạnh, hiển nhiên cũng biết những người này.
Dù không quen những người nông dân này, nhưng thanh niên trí thức có khí chất kia chắc chắn có quan hệ với lãnh đạo của bọn họ!
Cô ta cũng không biết lát nữa khi họ rời đi, lãnh đạo có trừ lương của mình không.
Hoàng Xuân Hoa sau khi thay xong, khiến ai nấy đều sáng mắt.
Bạch Thi Lan mắt cũng mở lớn, "Mụ mụ! Người là mụ mụ của con sao? Người đẹp quá đi mất!"
Nàng đi vòng quanh Hoàng Xuân Hoa một vòng, không chút keo kiệt mà vỗ tay, "Tuyệt mỹ!"
Khóe miệng Hoàng Xuân Hoa khẽ nhếch lên, "Thật vậy à?"
Bạch Thi Lan "ừm" một tiếng, "Đương nhiên, con có thể lừa người sao? Thật sự rất tuyệt mỹ!"
Sau đó nhìn sang nam chính Cố Trường Phong, Cố Trường Phong nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không tiếc lời khen ngợi.
"Thím, bộ này rất hợp với thím, một cái liền tôn khí chất của thím lên rất nhiều!"
Nụ cười trên mặt Hoàng Xuân Hoa chưa từng tắt, "Con thật biết nói, ta đâu có được như con nói chứ!"
"Người ta cũng nói thật thôi mà! Mẹ, trông rất hợp mà, mua đi!"
Hoàng Xuân Hoa thật sự động tâm, nhưng nghĩ đến sau khi về nhà cũng không chắc sẽ mặc, cảm thấy càng do dự hơn.
"Ta có thể mua sao?"
Bạch Thi Lan nghi hoặc nhìn Hoàng Xuân Hoa, "Ý của người là gì? Người cũng đâu phải không có tiền, sao lại không thể mua?"
"Ta không phải có ý đó, mua về rồi cũng không mặc, thường ngày làm nông quá nhiều."
Bạch Thi Lan thở dài, "Vậy thì lúc người không làm mặc đi, chẳng lẽ một năm 365 ngày, ngày nào cũng làm việc không nghỉ hay sao."
Quả đúng là như vậy, cô con gái này nhất định là muốn tặng mình phần thưởng rồi!
"Vậy, ta mua nhé?"
Bạch Thi Lan không có ý kiến gì, "Mua đi, mua thứ mình thích, sẽ không ai nói ra nói vào nữa, người không muốn mặc cho cha xem sao? Để cha lóa mắt lên!"
Hoàng Xuân Hoa bị Bạch Thi Lan trêu chọc có chút ngại ngùng, sau đó trừng mắt, "Cái con bé này nói bậy bạ gì vậy!"
Bạch Thi Lan âm thầm lườm một cái, rõ ràng trong lòng chính là nghĩ vậy mà, sao còn không cho mình nói.
Nàng cũng có ý gì khác đâu?
Hoàng Xuân Hoa vừa quyết định xong chuẩn bị trả tiền thì thấy Cố Trường Phong đưa một tờ phiếu qua.
Cô nhân viên bán hàng cũng không do dự mà nhận lấy.
"Hả? Cố thanh niên trí thức, ngươi, sao ngươi lại đưa, tôi có mà, sao có thể phiền đến cậu?"
Cố Trường Phong cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Thím, tấm phiếu vải trong tay tôi cũng không dùng đến, mua được thứ thím thích cũng coi như đáng giá."
Hoàng Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, đã bị Bạch Thi Lan kéo lại.
"Cảm ơn Cố thanh niên trí thức!"
Bạch Thi Lan liếc nhìn người đàn ông có vẻ là lãnh đạo rõ ràng vẫn đứng ở đó không đi, mà Cố Trường Phong cũng đứng ở đó, lập tức hiểu ra.
"Cố thanh niên trí thức, hôm nay cậu muốn về à?"
Cố Trường Phong khẽ gật đầu, "Muốn về."
"Vậy được, đến lúc đó chúng ta sẽ đợi cậu ở nhà ga!"
Khóe miệng Cố Trường Phong hơi nhếch lên, "Được."
Nói xong, Bạch Thi Lan liền kéo Hoàng Xuân Hoa và dì Trương đi ra.
"Ta còn chưa trả tiền đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận