Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ
Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 31: Điều kiện (length: 14695)
Bạch Thi Lan tràn đầy nghi hoặc nhìn Hoàng Xuân Hoa, "Ngươi thật sự biết sao? Ngươi biết, như thế nào còn nói người ta nói xấu à?"
Hoàng Xuân Hoa tức giận trừng mắt một cái, "Ta khi nào nói người ta nói xấu? Sao lại chỉ nghe một tai?"
Bạch Thi Lan vô tội chớp mắt, "Hai tai đều nghe thấy được! Lần trước mẹ không phải nói cậu thanh niên trí thức sao? Ngươi phản ứng lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là có ý kiến với người ta, hoặc là người kia nhân phẩm không được đây."
Hoàng Xuân Hoa hơi mím môi, "Chuyện khác nhớ không rõ ràng, chỉ mỗi việc này, ngươi nhớ rõ nhất!"
Bạch Thi Lan ho nhẹ hai tiếng, "Này, không phải là bởi vì hắn đẹp trai không? Đối với người đẹp, ta vốn dĩ nhớ tương đối rõ ràng mà?"
Cái này còn có thể trách nàng sao?
Hoàng Xuân Hoa sầm mặt lại, Bạch Thi Lan lập tức ngậm miệng, nhợt nhạt cười hai lần.
"Vào đi thôi, đừng làm người ta sốt ruột chờ."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, nhu thuận cùng sau lưng Hoàng Xuân Hoa đi vào.
Hoàng Xuân Hoa mang theo nàng đi vào tiệm cơm bên trong.
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy Trương di, cùng với người đàn ông mặc quân trang ngồi bên cạnh Trương di.
Người đàn ông kia mày rậm mắt to, có một khuôn mặt vuông chữ điền, chỉ nhìn vẻ ngoài, liền cảm giác người này ngày thường hẳn là cực kỳ nghiêm túc.
Bạch Thi Lan không quá thích những người đặc biệt nghiêm túc, bởi vì nàng biết mình chính là một cái tính tình không đàng hoàng, nếu ở cùng một người lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm túc, còn không phải sẽ bị bức phát điên.
"Xuân Hoa, Thi Lan các ngươi đã tới."
Trương di đứng lên, chào hỏi một tiếng, sau đó ánh mắt liền rơi vào Bạch Thi Lan.
"Ôi, cô nương này mới đó đã lớn thế này rồi, đẹp quá đi thôi."
Trương di là thật tâm khen ngợi, nàng cùng Hoàng Xuân Hoa quan hệ rất tốt, xem như khuê mật từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Lần này nghe Hoàng Xuân Hoa muốn tìm đối tượng cho con gái mình, liền đem người có điều kiện tốt nhất trong tay kéo đến xem mặt.
Trương di vội vàng giới thiệu người đàn ông bên cạnh, "Đây là Lý Lỗi, là bộ đội, gần đây xin mấy ngày phép về nhà thăm người thân, vừa vặn có thời gian làm quen với Thi Lan."
Lý Lỗi mặt vốn nghiêm túc có vẻ ngượng ngùng, khô khan nói: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Hoàng Xuân Hoa ánh mắt rơi vào người đàn ông kia, từ trên xuống dưới liếc nhìn một lượt, tỏ ý vừa lòng mà gật đầu nhẹ.
"Đúng đó, tất cả ngồi xuống đi, các ngươi từ Đại Phong thôn chạy đến cũng mệt, chúng ta ngồi nói."
Hoàng Xuân Hoa đẩy đẩy Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan liền ngồi xuống bên trong.
Thấy Bạch Thi Lan không nói gì, Hoàng Xuân Hoa cười nói: "Đây là con gái ta, Bạch Thi Lan, nhà ta điều kiện thế nào chắc Trương di đã nói cho ngươi rồi?"
Lý Lỗi vội vàng gật đầu, "Vâng, đã nói."
"Vậy sau khi nhìn thấy con gái ta, ngươi có suy nghĩ gì khác không?"
Lý Lỗi cẩn thận liếc nhìn Bạch Thi Lan có vẻ hiền thục, người phụ nữ trước mắt so với tưởng tượng của hắn còn dễ nhìn hơn.
Thậm chí so với hoa khôi trong đội văn nghệ còn xinh đẹp hơn.
"Tôi không có ý kiến gì, nhưng có hợp nhau không, vẫn phải ở chung xem thử mới biết."
Nghe vậy, Trương di cùng Hoàng Xuân Hoa lập tức vui mừng ra mặt.
"Đúng đúng đúng, vẫn là phải ở chung mới biết có hợp hay không."
Vài người vừa nói chuyện có vẻ đã quyết định mọi việc.
Bạch Thi Lan trầm mặc cúi đầu, nhìn vào cốc nước trà.
Trong lòng nàng không nhịn được lẩm bẩm, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính chứ? Nàng một câu cũng còn chưa nói, có thể cho nàng chút cơ hội được không?
Không cùng nhau, ít nhất có thể hỏi xem nàng có thích không chứ?
"Hay là các ngươi nói chuyện riêng đi?"
Bạch Thi Lan nháy mắt tim liền đập thình thịch, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu, ho nhẹ một tiếng.
"Trương di nói đúng, chuyện của hai chúng ta, tự nhiên vẫn phải nói rõ ràng một chút mới tốt."
Lý Lỗi nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan, "Còn có gì cần bổ sung sao?"
"Đương nhiên là có chứ, chắc là họ chưa nói cho ngươi biết ta là kiểu người như thế nào đúng không?"
Lý Lỗi dừng một lát, nhìn khuôn mặt tinh xảo kia, hắn đột nhiên cảm thấy đối phương dù có chút tính tình cũng không hề làm mất đi vẻ đẹp.
Dù sao người xinh đẹp, có quyền được có chút tính tình mà.
"Chỉ cần hai người bao dung lẫn nhau, tôi nghĩ chắc không có chuyện gì không giải quyết được."
Bạch Thi Lan cười cười, "Vậy cũng không nhất định mọi chuyện ngươi đều bao dung được."
"Sao lại thế? Chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng, tôi thấy những chuyện đó đều là chuyện nhỏ."
Bạch Thi Lan chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói là, ta gả cho ngươi sau này, có thể cái gì cũng không cần làm sao? Không cần giặt đồ, không cần nấu cơm, cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng."
Vẻ mặt Lý Lỗi lập tức cứng lại, trong đó có cả chút không thể tin được.
"Chẳng phải đó là điều cơ bản nhất của phụ nữ sao? Nếu như ngay cả điều đó cũng không làm được, chẳng phải chỉ là một cái bình hoa đẹp thôi sao?"
Nụ cười của Bạch Thi Lan nhạt đi, ôm hai tay, không chút để ý nói: "Đúng rồi, ta chính là một cái bình hoa đẹp, chỉ có thể đặt trong nhà cho ngươi thêm vẻ vang, còn chuyện cơm nước việc nhà gì đó, đừng mong chờ vào ta, dù mấy việc đó ta không làm, ngươi vẫn phải gửi sinh hoạt phí hàng tháng cho ta!"
Lý Lỗi: ...
Tuy hắn xác thật rất thích phụ nữ đẹp, nhưng nếu tính tình như vậy, thì đây không phải là cưới vợ, mà là rước tổ tông về để cung phụng.
Lý Lỗi im lặng không nói, nhìn Trương di.
Khóe miệng Trương di giật giật, có vẻ như đã hiểu ra ý của Lý Lỗi, sau đó hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Thi Lan à, gả chồng là gả đến nhà người ta làm vợ, đàn ông ở ngoài vất vả làm lụng, phụ nữ thì phải lo toan việc nhà; con nhìn mẹ con có phải cũng như vậy không?"
"Cho nên mẹ sống rất khổ sở đấy, con xem mẹ con trước kia có phải rất đẹp không, nhìn xem bây giờ sau bao nhiêu năm thì đã mệt mỏi đến mức nào? Con cũng không thể giống mẹ được!"
Trương di: ...
Hoàng Xuân Hoa: ...
"Thật là ngại quá, con bé này bị tôi nuông chiều thành ra hư, có lời nào mạo phạm, xin bỏ qua nhé."
"Đâu phải là mạo phạm? Tôi chẳng qua nói ra yêu cầu của mình mà thôi, để người ta không nghĩ là mình bị lừa!"
Hoàng Xuân Hoa nheo mắt, thấp giọng quát: "Câm miệng!"
Bạch Thi Lan vờ như không biết, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi chấp nhận, thì ta cảm thấy có thể thử ở chung, nếu ngươi không chấp nhận, vậy không cần phí thời gian của nhau."
Lý Lỗi cứng họng, "Xin lỗi, cô xác thật rất xinh đẹp, tôi nghĩ tôi quả thực không xứng với cô, những gì cô nói chỉ sợ tôi không thể nào chấp nhận được, nhà tôi còn có cha mẹ cần chăm sóc, cũng không thể bỏ mặc họ được."
"Đó là cha mẹ ngươi mà, chẳng lẽ ta gả qua đó thì ngươi mới biết cha mẹ mình cần chăm sóc sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi không biết chăm sóc à?"
Lời này khiến vẻ mặt Lý Lỗi trầm xuống, đen như sắp nhỏ mực.
Khí thế quân nhân trên người vốn đã khiến người ta chùn bước, người này lại ở trong quân doanh lâu như vậy, khí thế trên người lại càng nặng nề hơn người bình thường nhiều.
Hắn trầm mặt xuống, Trương di và Hoàng Xuân Hoa lập tức căng thẳng.
Chỉ có Bạch Thi Lan không hề để ý, nhìn móng tay mình.
"Ta nói có gì sai sao?"
Lý Lỗi mím môi thật chặt, "Làm con cái, tôi xác thật không hiếu thảo, không thể ở cạnh cha mẹ chăm sóc báo hiếu, nhưng tôi vẫn luôn gửi tiền lương của mình về cho họ, để bù đắp những thiếu sót của tôi."
Bạch Thi Lan ngạc nhiên nhướng mày, "Ồ, vậy ngươi cảm thấy như thế là vẫn còn chút hiếu thảo hả?"
"Tôi tìm vợ, cũng là hy vọng khi tôi không có ở nhà, có người giúp tôi chăm sóc cha mẹ."
Bạch Thi Lan gật đầu, "Cũng chính là tìm người hầu hạ cha mẹ ngươi hả!"
Thần sắc Lý Lỗi cứng đờ, nói: "Vị đồng chí này, xin cô đừng xuyên tạc ý của tôi!"
"Nhưng ngươi nói đi nói lại không phải là ý đó sao, ngươi cưới vợ là để chăm sóc cha mẹ, nói cách khác, nếu không phải vì cha mẹ, ngươi sẽ không cưới vợ!"
Lý Lỗi đúng là nghĩ vậy, hắn đối với chuyện tình yêu nam nữ không có ý kiến gì, nhưng cha mẹ hắn đã lớn tuổi.
Còn muốn có cháu bồng, vẫn luôn thúc giục hắn, hắn cũng không còn cách nào, lúc này mới nhận lời xem mặt, mục đích đúng là muốn để nhị lão an tâm, cũng để họ có thể sớm có cháu bồng.
"Cô không muốn thì thôi, chúng ta cũng không có gì để nói!"
Bạch Thi Lan cười hì hì hai tiếng, sau đó nhìn Trương di, dịu dàng nói: "Trương di, cô nói xem, yêu cầu của con có phải quá đáng không?"
Trương di cười gượng, nàng cũng không biết phải nói sao, lén liếc sang Hoàng Xuân Hoa sắc mặt không tốt bên cạnh, liền vội vàng gật đầu, "Không quá đáng, không quá đáng, cháu xinh đẹp thế này, có tư cách đó...."
"Chúng ta không hợp, cám ơn Trương di đã giới thiệu."
Lý Lỗi tuy rằng trong lòng có chút bực, nhưng vẫn cố tỏ vẻ lễ phép, chỉ là mặt tối sầm lại.
Hắn đứng lên, không có ý định ở lại thêm.
"Tôi có việc nên đi trước."
Bạch Thi Lan nhướn mày, "Vội vàng đi thế sao? Có phải bị tôi nói trúng nên chột dạ rồi không?"
Bước chân Lý Lỗi dừng lại, sau đó không chút do dự đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Hoàng Xuân Hoa cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, rồi đặt xuống một tiếng "cộp" mạnh.
"Bạch Thi Lan! Rốt cuộc con muốn làm gì hả?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, vô tội nhún vai, "Mẹ, mẹ chẳng phải cũng nghe hết rồi sao?"
"Hắn chỉ là muốn tìm một người có thể chăm sóc cha mẹ hắn thôi, nếu vậy, ta thà ở nhà chăm sóc các người còn hơn."
Nói rồi, nàng hướng Hoàng Xuân Hoa nở nụ cười đáng yêu.
"Lão mẹ, người thấy con nói có lý không?"
Hoàng Xuân Hoa mím chặt môi, lạnh lùng trừng mắt.
"Ngươi là lấy chồng! Lấy chồng thì hầu hạ cha mẹ chồng không phải chuyện rất bình thường sao?"
Bạch Thi Lan lặng lẽ liếc mắt, "Vậy ý người là muốn con gả đi chịu khổ."
"Bạch Thi Lan, ngươi nhất định muốn đối đầu với ta sao?"
"Con không có nha, người kêu con tới xem mặt con không phải tới rồi sao? Nếu con muốn đối đầu, con đã ở nhà rồi."
Nói xong, Bạch Thi Lan lập tức nhìn sang Trương di, người có vẻ hơi xấu hổ.
"Trương di, người cũng thấy lời con nói quá đáng sao?"
Trương di há miệng, đảo mắt nhìn lướt qua Hoàng Xuân Hoa.
Bất đắc dĩ cười nói: "Lấy chồng ai chẳng thế, dù sao con cũng phải làm quen, mặc kệ con gả cho ai, cuối cùng cũng phải hầu hạ cha mẹ chồng, chúng ta đều là người từng trải."
Bạch Thi Lan trầm mặc gật đầu, "Phải phải phải, con cũng đâu nói không hầu hạ, nếu bà ta không nhấc nổi thì con chắc chắn phải đỡ thôi, hơn nữa, hắn vì người nhà mới muốn cưới vợ, chứ không phải vì thích con."
Hoàng Xuân Hoa mày nhíu chặt lại, "Đúng là vậy, người này cũng chỉ vì cha mẹ mà không cần biết có phải con gái ta hay không, chỉ cần đạt yêu cầu của hắn là có thể được coi trọng."
Điều này càng khiến Trương di lúng túng hơn.
Dù sao bà và Hoàng Xuân Hoa là bạn tốt, kết quả người bà giới thiệu lại gặp vấn đề như vậy, có chút không dám lên tiếng.
"Xuân Hoa à, tôi, tôi cũng không biết là chuyện như vậy, gia cảnh thằng bé kia tốt lắm mà, nó còn làm sĩ quan trong quân đội, nghe nói lương tháng hơn trăm đồng, tôi chỉ nghĩ, thấy rất hợp với Thi Lan. Lương nhiều như vậy, chờ Thi Lan gả qua chẳng phải đều nằm trong tay nó sao?"
Trương di thật lòng muốn tốt cho Bạch Thi Lan, chỉ là không ngờ người ta tìm đối tượng không thật lòng.
"Thôi đi, mẹ biết bà cũng không cố ý, nào thấy ra những điều đó, bất quá thằng bé kia điều kiện đúng là rất tốt, chỉ là tâm tư không được tốt thôi."
Trương di nghe Hoàng Xuân Hoa nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Đâu phải, đó là tôi chọn mãi mới chọn được người có điều kiện tốt nhất đấy, ngoại hình cũng tàm tạm, lương lại cao hơn người bình thường, đâu thua kém mấy người biên chế."
Hoàng Xuân Hoa: "Giờ bà nói cái này có ích gì? Đều làm người ta tức giận bỏ đi rồi, ta chỉ mong nó đừng rêu rao chuyện không hay về Thi Lan thôi."
Trương di ngập ngừng, "Cũng sẽ không đâu? Dù sao nó cũng là lính mà, nếu dám rêu rao mấy chuyện không tốt về Thi Lan, tôi nhất định không bỏ qua cho nó."
Bạch Thi Lan lập tức giơ tay lên, ba~ ba~ vỗ tay, "Trương di, có người ở đây, con rất yên tâm!"
Trương di hiền lành cười, Hoàng Xuân Hoa thở dài, "Đi thôi, hôm nay cũng vẫn làm phiền bà, chúng ta ra ngoài ăn chút gì rồi về."
Trương di gật đầu, "Được, người cũng lâu rồi không đi dạo phố với tôi, vừa lúc hôm nay vẫn còn thời gian, chúng ta nên đi dạo thật tốt, có Thi Lan ở đây, con bé mắt nhìn cũng được, tiện thể chọn đồ cho cả người và tôi luôn."
Hoàng Xuân Hoa hừ nhẹ, "Nó có cái mắt gì chứ? Mắt của nó làm sao mà chúng ta chấp nhận được."
Bạch Thi Lan khẽ tặc lưỡi, "Mẹ à, sao lại nói thế? Mắt nhìn của con khá mà, không như mẹ chỉ thích mấy thứ quê mùa."
Hoàng Xuân Hoa giơ tay lên, Bạch Thi Lan lập tức ôm đầu, trốn sau lưng Trương di.
"Bây giờ không được đánh người!"
Trương di vội kéo tay Hoàng Xuân Hoa, "Thôi được rồi, thôi được rồi, chúng ta đi thôi, đi sớm dạo xong người cũng tiện đi bắt xe."
Ba người quay người rời quán ăn, đang tính tiền thì lại được báo đã có người thanh toán.
"Điểm này còn được, còn biết trả tiền."
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Có kêu món ăn đâu mà, chỉ có mấy ly trà, nếu hắn mà không trả nổi thì thật mất mặt đàn ông."
Hoàng Xuân Hoa tức giận trừng mắt một cái, "Ta khi nào nói người ta nói xấu? Sao lại chỉ nghe một tai?"
Bạch Thi Lan vô tội chớp mắt, "Hai tai đều nghe thấy được! Lần trước mẹ không phải nói cậu thanh niên trí thức sao? Ngươi phản ứng lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là có ý kiến với người ta, hoặc là người kia nhân phẩm không được đây."
Hoàng Xuân Hoa hơi mím môi, "Chuyện khác nhớ không rõ ràng, chỉ mỗi việc này, ngươi nhớ rõ nhất!"
Bạch Thi Lan ho nhẹ hai tiếng, "Này, không phải là bởi vì hắn đẹp trai không? Đối với người đẹp, ta vốn dĩ nhớ tương đối rõ ràng mà?"
Cái này còn có thể trách nàng sao?
Hoàng Xuân Hoa sầm mặt lại, Bạch Thi Lan lập tức ngậm miệng, nhợt nhạt cười hai lần.
"Vào đi thôi, đừng làm người ta sốt ruột chờ."
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, nhu thuận cùng sau lưng Hoàng Xuân Hoa đi vào.
Hoàng Xuân Hoa mang theo nàng đi vào tiệm cơm bên trong.
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy Trương di, cùng với người đàn ông mặc quân trang ngồi bên cạnh Trương di.
Người đàn ông kia mày rậm mắt to, có một khuôn mặt vuông chữ điền, chỉ nhìn vẻ ngoài, liền cảm giác người này ngày thường hẳn là cực kỳ nghiêm túc.
Bạch Thi Lan không quá thích những người đặc biệt nghiêm túc, bởi vì nàng biết mình chính là một cái tính tình không đàng hoàng, nếu ở cùng một người lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm túc, còn không phải sẽ bị bức phát điên.
"Xuân Hoa, Thi Lan các ngươi đã tới."
Trương di đứng lên, chào hỏi một tiếng, sau đó ánh mắt liền rơi vào Bạch Thi Lan.
"Ôi, cô nương này mới đó đã lớn thế này rồi, đẹp quá đi thôi."
Trương di là thật tâm khen ngợi, nàng cùng Hoàng Xuân Hoa quan hệ rất tốt, xem như khuê mật từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Lần này nghe Hoàng Xuân Hoa muốn tìm đối tượng cho con gái mình, liền đem người có điều kiện tốt nhất trong tay kéo đến xem mặt.
Trương di vội vàng giới thiệu người đàn ông bên cạnh, "Đây là Lý Lỗi, là bộ đội, gần đây xin mấy ngày phép về nhà thăm người thân, vừa vặn có thời gian làm quen với Thi Lan."
Lý Lỗi mặt vốn nghiêm túc có vẻ ngượng ngùng, khô khan nói: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Hoàng Xuân Hoa ánh mắt rơi vào người đàn ông kia, từ trên xuống dưới liếc nhìn một lượt, tỏ ý vừa lòng mà gật đầu nhẹ.
"Đúng đó, tất cả ngồi xuống đi, các ngươi từ Đại Phong thôn chạy đến cũng mệt, chúng ta ngồi nói."
Hoàng Xuân Hoa đẩy đẩy Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan liền ngồi xuống bên trong.
Thấy Bạch Thi Lan không nói gì, Hoàng Xuân Hoa cười nói: "Đây là con gái ta, Bạch Thi Lan, nhà ta điều kiện thế nào chắc Trương di đã nói cho ngươi rồi?"
Lý Lỗi vội vàng gật đầu, "Vâng, đã nói."
"Vậy sau khi nhìn thấy con gái ta, ngươi có suy nghĩ gì khác không?"
Lý Lỗi cẩn thận liếc nhìn Bạch Thi Lan có vẻ hiền thục, người phụ nữ trước mắt so với tưởng tượng của hắn còn dễ nhìn hơn.
Thậm chí so với hoa khôi trong đội văn nghệ còn xinh đẹp hơn.
"Tôi không có ý kiến gì, nhưng có hợp nhau không, vẫn phải ở chung xem thử mới biết."
Nghe vậy, Trương di cùng Hoàng Xuân Hoa lập tức vui mừng ra mặt.
"Đúng đúng đúng, vẫn là phải ở chung mới biết có hợp hay không."
Vài người vừa nói chuyện có vẻ đã quyết định mọi việc.
Bạch Thi Lan trầm mặc cúi đầu, nhìn vào cốc nước trà.
Trong lòng nàng không nhịn được lẩm bẩm, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính chứ? Nàng một câu cũng còn chưa nói, có thể cho nàng chút cơ hội được không?
Không cùng nhau, ít nhất có thể hỏi xem nàng có thích không chứ?
"Hay là các ngươi nói chuyện riêng đi?"
Bạch Thi Lan nháy mắt tim liền đập thình thịch, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu, ho nhẹ một tiếng.
"Trương di nói đúng, chuyện của hai chúng ta, tự nhiên vẫn phải nói rõ ràng một chút mới tốt."
Lý Lỗi nghi hoặc nhìn Bạch Thi Lan, "Còn có gì cần bổ sung sao?"
"Đương nhiên là có chứ, chắc là họ chưa nói cho ngươi biết ta là kiểu người như thế nào đúng không?"
Lý Lỗi dừng một lát, nhìn khuôn mặt tinh xảo kia, hắn đột nhiên cảm thấy đối phương dù có chút tính tình cũng không hề làm mất đi vẻ đẹp.
Dù sao người xinh đẹp, có quyền được có chút tính tình mà.
"Chỉ cần hai người bao dung lẫn nhau, tôi nghĩ chắc không có chuyện gì không giải quyết được."
Bạch Thi Lan cười cười, "Vậy cũng không nhất định mọi chuyện ngươi đều bao dung được."
"Sao lại thế? Chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng, tôi thấy những chuyện đó đều là chuyện nhỏ."
Bạch Thi Lan chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói là, ta gả cho ngươi sau này, có thể cái gì cũng không cần làm sao? Không cần giặt đồ, không cần nấu cơm, cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng."
Vẻ mặt Lý Lỗi lập tức cứng lại, trong đó có cả chút không thể tin được.
"Chẳng phải đó là điều cơ bản nhất của phụ nữ sao? Nếu như ngay cả điều đó cũng không làm được, chẳng phải chỉ là một cái bình hoa đẹp thôi sao?"
Nụ cười của Bạch Thi Lan nhạt đi, ôm hai tay, không chút để ý nói: "Đúng rồi, ta chính là một cái bình hoa đẹp, chỉ có thể đặt trong nhà cho ngươi thêm vẻ vang, còn chuyện cơm nước việc nhà gì đó, đừng mong chờ vào ta, dù mấy việc đó ta không làm, ngươi vẫn phải gửi sinh hoạt phí hàng tháng cho ta!"
Lý Lỗi: ...
Tuy hắn xác thật rất thích phụ nữ đẹp, nhưng nếu tính tình như vậy, thì đây không phải là cưới vợ, mà là rước tổ tông về để cung phụng.
Lý Lỗi im lặng không nói, nhìn Trương di.
Khóe miệng Trương di giật giật, có vẻ như đã hiểu ra ý của Lý Lỗi, sau đó hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Thi Lan à, gả chồng là gả đến nhà người ta làm vợ, đàn ông ở ngoài vất vả làm lụng, phụ nữ thì phải lo toan việc nhà; con nhìn mẹ con có phải cũng như vậy không?"
"Cho nên mẹ sống rất khổ sở đấy, con xem mẹ con trước kia có phải rất đẹp không, nhìn xem bây giờ sau bao nhiêu năm thì đã mệt mỏi đến mức nào? Con cũng không thể giống mẹ được!"
Trương di: ...
Hoàng Xuân Hoa: ...
"Thật là ngại quá, con bé này bị tôi nuông chiều thành ra hư, có lời nào mạo phạm, xin bỏ qua nhé."
"Đâu phải là mạo phạm? Tôi chẳng qua nói ra yêu cầu của mình mà thôi, để người ta không nghĩ là mình bị lừa!"
Hoàng Xuân Hoa nheo mắt, thấp giọng quát: "Câm miệng!"
Bạch Thi Lan vờ như không biết, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi chấp nhận, thì ta cảm thấy có thể thử ở chung, nếu ngươi không chấp nhận, vậy không cần phí thời gian của nhau."
Lý Lỗi cứng họng, "Xin lỗi, cô xác thật rất xinh đẹp, tôi nghĩ tôi quả thực không xứng với cô, những gì cô nói chỉ sợ tôi không thể nào chấp nhận được, nhà tôi còn có cha mẹ cần chăm sóc, cũng không thể bỏ mặc họ được."
"Đó là cha mẹ ngươi mà, chẳng lẽ ta gả qua đó thì ngươi mới biết cha mẹ mình cần chăm sóc sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi không biết chăm sóc à?"
Lời này khiến vẻ mặt Lý Lỗi trầm xuống, đen như sắp nhỏ mực.
Khí thế quân nhân trên người vốn đã khiến người ta chùn bước, người này lại ở trong quân doanh lâu như vậy, khí thế trên người lại càng nặng nề hơn người bình thường nhiều.
Hắn trầm mặt xuống, Trương di và Hoàng Xuân Hoa lập tức căng thẳng.
Chỉ có Bạch Thi Lan không hề để ý, nhìn móng tay mình.
"Ta nói có gì sai sao?"
Lý Lỗi mím môi thật chặt, "Làm con cái, tôi xác thật không hiếu thảo, không thể ở cạnh cha mẹ chăm sóc báo hiếu, nhưng tôi vẫn luôn gửi tiền lương của mình về cho họ, để bù đắp những thiếu sót của tôi."
Bạch Thi Lan ngạc nhiên nhướng mày, "Ồ, vậy ngươi cảm thấy như thế là vẫn còn chút hiếu thảo hả?"
"Tôi tìm vợ, cũng là hy vọng khi tôi không có ở nhà, có người giúp tôi chăm sóc cha mẹ."
Bạch Thi Lan gật đầu, "Cũng chính là tìm người hầu hạ cha mẹ ngươi hả!"
Thần sắc Lý Lỗi cứng đờ, nói: "Vị đồng chí này, xin cô đừng xuyên tạc ý của tôi!"
"Nhưng ngươi nói đi nói lại không phải là ý đó sao, ngươi cưới vợ là để chăm sóc cha mẹ, nói cách khác, nếu không phải vì cha mẹ, ngươi sẽ không cưới vợ!"
Lý Lỗi đúng là nghĩ vậy, hắn đối với chuyện tình yêu nam nữ không có ý kiến gì, nhưng cha mẹ hắn đã lớn tuổi.
Còn muốn có cháu bồng, vẫn luôn thúc giục hắn, hắn cũng không còn cách nào, lúc này mới nhận lời xem mặt, mục đích đúng là muốn để nhị lão an tâm, cũng để họ có thể sớm có cháu bồng.
"Cô không muốn thì thôi, chúng ta cũng không có gì để nói!"
Bạch Thi Lan cười hì hì hai tiếng, sau đó nhìn Trương di, dịu dàng nói: "Trương di, cô nói xem, yêu cầu của con có phải quá đáng không?"
Trương di cười gượng, nàng cũng không biết phải nói sao, lén liếc sang Hoàng Xuân Hoa sắc mặt không tốt bên cạnh, liền vội vàng gật đầu, "Không quá đáng, không quá đáng, cháu xinh đẹp thế này, có tư cách đó...."
"Chúng ta không hợp, cám ơn Trương di đã giới thiệu."
Lý Lỗi tuy rằng trong lòng có chút bực, nhưng vẫn cố tỏ vẻ lễ phép, chỉ là mặt tối sầm lại.
Hắn đứng lên, không có ý định ở lại thêm.
"Tôi có việc nên đi trước."
Bạch Thi Lan nhướn mày, "Vội vàng đi thế sao? Có phải bị tôi nói trúng nên chột dạ rồi không?"
Bước chân Lý Lỗi dừng lại, sau đó không chút do dự đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Hoàng Xuân Hoa cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, rồi đặt xuống một tiếng "cộp" mạnh.
"Bạch Thi Lan! Rốt cuộc con muốn làm gì hả?"
Bạch Thi Lan chớp mắt, vô tội nhún vai, "Mẹ, mẹ chẳng phải cũng nghe hết rồi sao?"
"Hắn chỉ là muốn tìm một người có thể chăm sóc cha mẹ hắn thôi, nếu vậy, ta thà ở nhà chăm sóc các người còn hơn."
Nói rồi, nàng hướng Hoàng Xuân Hoa nở nụ cười đáng yêu.
"Lão mẹ, người thấy con nói có lý không?"
Hoàng Xuân Hoa mím chặt môi, lạnh lùng trừng mắt.
"Ngươi là lấy chồng! Lấy chồng thì hầu hạ cha mẹ chồng không phải chuyện rất bình thường sao?"
Bạch Thi Lan lặng lẽ liếc mắt, "Vậy ý người là muốn con gả đi chịu khổ."
"Bạch Thi Lan, ngươi nhất định muốn đối đầu với ta sao?"
"Con không có nha, người kêu con tới xem mặt con không phải tới rồi sao? Nếu con muốn đối đầu, con đã ở nhà rồi."
Nói xong, Bạch Thi Lan lập tức nhìn sang Trương di, người có vẻ hơi xấu hổ.
"Trương di, người cũng thấy lời con nói quá đáng sao?"
Trương di há miệng, đảo mắt nhìn lướt qua Hoàng Xuân Hoa.
Bất đắc dĩ cười nói: "Lấy chồng ai chẳng thế, dù sao con cũng phải làm quen, mặc kệ con gả cho ai, cuối cùng cũng phải hầu hạ cha mẹ chồng, chúng ta đều là người từng trải."
Bạch Thi Lan trầm mặc gật đầu, "Phải phải phải, con cũng đâu nói không hầu hạ, nếu bà ta không nhấc nổi thì con chắc chắn phải đỡ thôi, hơn nữa, hắn vì người nhà mới muốn cưới vợ, chứ không phải vì thích con."
Hoàng Xuân Hoa mày nhíu chặt lại, "Đúng là vậy, người này cũng chỉ vì cha mẹ mà không cần biết có phải con gái ta hay không, chỉ cần đạt yêu cầu của hắn là có thể được coi trọng."
Điều này càng khiến Trương di lúng túng hơn.
Dù sao bà và Hoàng Xuân Hoa là bạn tốt, kết quả người bà giới thiệu lại gặp vấn đề như vậy, có chút không dám lên tiếng.
"Xuân Hoa à, tôi, tôi cũng không biết là chuyện như vậy, gia cảnh thằng bé kia tốt lắm mà, nó còn làm sĩ quan trong quân đội, nghe nói lương tháng hơn trăm đồng, tôi chỉ nghĩ, thấy rất hợp với Thi Lan. Lương nhiều như vậy, chờ Thi Lan gả qua chẳng phải đều nằm trong tay nó sao?"
Trương di thật lòng muốn tốt cho Bạch Thi Lan, chỉ là không ngờ người ta tìm đối tượng không thật lòng.
"Thôi đi, mẹ biết bà cũng không cố ý, nào thấy ra những điều đó, bất quá thằng bé kia điều kiện đúng là rất tốt, chỉ là tâm tư không được tốt thôi."
Trương di nghe Hoàng Xuân Hoa nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Đâu phải, đó là tôi chọn mãi mới chọn được người có điều kiện tốt nhất đấy, ngoại hình cũng tàm tạm, lương lại cao hơn người bình thường, đâu thua kém mấy người biên chế."
Hoàng Xuân Hoa: "Giờ bà nói cái này có ích gì? Đều làm người ta tức giận bỏ đi rồi, ta chỉ mong nó đừng rêu rao chuyện không hay về Thi Lan thôi."
Trương di ngập ngừng, "Cũng sẽ không đâu? Dù sao nó cũng là lính mà, nếu dám rêu rao mấy chuyện không tốt về Thi Lan, tôi nhất định không bỏ qua cho nó."
Bạch Thi Lan lập tức giơ tay lên, ba~ ba~ vỗ tay, "Trương di, có người ở đây, con rất yên tâm!"
Trương di hiền lành cười, Hoàng Xuân Hoa thở dài, "Đi thôi, hôm nay cũng vẫn làm phiền bà, chúng ta ra ngoài ăn chút gì rồi về."
Trương di gật đầu, "Được, người cũng lâu rồi không đi dạo phố với tôi, vừa lúc hôm nay vẫn còn thời gian, chúng ta nên đi dạo thật tốt, có Thi Lan ở đây, con bé mắt nhìn cũng được, tiện thể chọn đồ cho cả người và tôi luôn."
Hoàng Xuân Hoa hừ nhẹ, "Nó có cái mắt gì chứ? Mắt của nó làm sao mà chúng ta chấp nhận được."
Bạch Thi Lan khẽ tặc lưỡi, "Mẹ à, sao lại nói thế? Mắt nhìn của con khá mà, không như mẹ chỉ thích mấy thứ quê mùa."
Hoàng Xuân Hoa giơ tay lên, Bạch Thi Lan lập tức ôm đầu, trốn sau lưng Trương di.
"Bây giờ không được đánh người!"
Trương di vội kéo tay Hoàng Xuân Hoa, "Thôi được rồi, thôi được rồi, chúng ta đi thôi, đi sớm dạo xong người cũng tiện đi bắt xe."
Ba người quay người rời quán ăn, đang tính tiền thì lại được báo đã có người thanh toán.
"Điểm này còn được, còn biết trả tiền."
Bạch Thi Lan trợn mắt, "Có kêu món ăn đâu mà, chỉ có mấy ly trà, nếu hắn mà không trả nổi thì thật mất mặt đàn ông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận