Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 51: Chiếm lấy (length: 14363)

Bạch Thi Lan tim đập nhanh hơn, lập tức đứng dậy, có cảm giác muốn nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Mẹ nó, quả nhiên người không thể nói dối, vừa nói dối, liền lập tức muốn bị vạch trần!
Có thể cho nàng chút mặt mũi không vậy! !
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Cái anh thanh niên trí thức kia hình như muốn đi rồi, tỷ không đi chào hỏi sao?"
Bạch Thi Lan giật mình, đang nhắm mắt lập tức mở ra.
"Chào hỏi gì, xấu hổ chết được, ta có đồng ý chuyện gì với hắn đâu?"
Đào Hỉ nghi ngờ nhìn chằm chằm Bạch Thi Lan, "Tỷ tỷ chẳng lẽ chột dạ à, hoặc là nói, hắn thật ra không phải người theo đuổi tỷ!"
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
"Cố thanh niên trí thức!"
Bạch Thi Lan đột nhiên hô một tiếng, Cố Trường Phong ở dưới nghe được thanh âm, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy là Bạch Thi Lan thì chậm rãi mỉm cười.
"Thi Lan muội muội."
Bạch Thi Lan chớp mắt, hai má bất giác đỏ lên, ngượng ngùng lên tiếng.
Đào Hỉ thấy rõ gương mặt kia của đối phương, có chút kinh ngạc.
Khi tầm mắt của đối phương dừng trên người nàng, Đào Hỉ cảm giác tim mình như ngừng một nhịp, ngượng ngùng cúi mắt, nhìn sang chỗ khác.
Bạch Thi Lan không chú ý tới phản ứng của Đào Hỉ, trong đầu chỉ nghĩ muốn để đối phương nhanh rời đi.
Bây giờ nàng đang sợ Đào Hỉ đột nhiên lôi Cố Trường Phong ra hỏi han!
Chỉ cần không hỏi gì, thì lời nói dối này nàng vẫn có thể tiếp tục duy trì được!
Là ở chỗ mụ nàng vẫn có thể giấu!
Duy nhất là không thể ầm ĩ đến chính chủ! Đối phương cũng sẽ không giúp mình lừa gạt người!
Cũng không thể để người khác biết! Nhất là nữ chính.
Nghĩ vậy, Bạch Thi Lan cảm thấy mình thật khó khăn! Sớm biết vậy thì không nói dối!
Rõ ràng có nhiều lý do để chọn như vậy, sao lại nhất định chọn cái lý do dễ bị vạch trần nhất chứ!
Đối phương nếu biết nàng nghĩ vậy, khẽ cười một tiếng, liền xoay người rời đi.
Thấy vậy, Bạch Thi Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tốt rồi! Còn hai ngày, chịu đựng qua hai ngày này là đủ rồi!
Chỉ cần cho Đào Hỉ và cô cô đi khuất mắt, thì những ngày tháng an nhàn của nàng sẽ lại trở về!
"Lần này thì ngươi không có nói sai, đúng là rất đẹp trai!"
Bạch Thi Lan giật mình, nghi ngờ nhìn về phía Đào Hỉ, thấy trên mặt nàng lộ vẻ ngượng ngùng thì khóe miệng không khỏi co giật một chút.
"Không phải ngươi nói, vị hôn phu của ngươi là đẹp nhất sao? Mãi mãi sẽ không thay lòng đổi dạ sao?"
Nụ cười của Đào Hỉ cứng lại, ho nhẹ một tiếng, "Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta không có thay lòng đổi dạ."
Bạch Thi Lan không vạch trần, dù sao nam chính lớn lên đúng là có chút nghịch thiên.
Rốt cuộc lễ tế bái cũng xong, Bạch Thi Lan vừa về đến nhà, liền đi về phòng mình.
Một giây sau, cửa phòng nàng liền bị đẩy ra.
Bạch Hoa vẻ mặt ghét bỏ đánh giá căn phòng, "Thi Lan, con gái con đứa, sao phòng ở lại bừa bộn như thế này!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Có chút lễ phép không vậy, vào cửa không biết gõ cửa sao! ! !
Nàng cười hề hề hai tiếng, "Cô cô, có chuyện gì cần dặn dò ạ?"
Bạch Hoa lắc lắc đầu, "Mau dọn dẹp phòng đi! Cái giường lớn như vậy, đặt ở phòng con thật lãng phí!"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Không phải, giường nhà mình ai cũng đều rất lớn mà!"
Bạch Hoa chau mày lại, "Ta nói một câu con cũng không được, nói cái gì con cũng muốn cãi lại với ta!"
Ánh mắt Bạch Thi Lan lóe lên, nói: "Sao có thể chứ ạ! Người là cô cô con mà, cô cũng biết con luôn thẳng thắn, có sao nói vậy thôi, cô đừng giận!"
Bạch Hoa hừ lạnh một tiếng, "Mau thu dọn đi! Tối nay ta với Đào Hỉ ngủ ở phòng này."
Bạch Thi Lan: ? ? ?
"Vậy con ngủ ở đâu?"
Bạch Thi Lan không biết nói gì nữa, sao lại còn nhắm vào phòng nàng vậy?
Chẳng lẽ không có phòng cho bọn họ ở sao?
"Không phải còn một phòng sao? Con đi ngủ ở đó!"
Bạch Thi Lan im lặng nhìn Bạch Hoa, "Nhưng đó là phòng của con! Con có quyền quyết định!"
"Con không thích ngủ chung với người khác mà! Cái giường kia nhỏ xíu, ta với Đào Hỉ đâu có ngủ vừa! Con nếu chịu ngủ chung với người khác, thì cũng được thôi."
Bạch Thi Lan: ... .
Không, nàng cực kỳ không muốn ngủ chung với người khác!
Đương nhiên nàng cũng không muốn ngủ phòng khác! !
Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình! !
Bạch Thi Lan lại không dám thực sự nói lời phản bác với Bạch Hoa, dù sao đối phương là cô cô ruột của mình!
Dù nàng có quá đáng đến đâu, trong lòng nàng cũng không dám bất kính với người lớn, nhiều nhất là oán giận vài câu thôi.
"Mụ! ! !"
Nói không lại cô cô, chỉ có thể đi tìm mụ mụ Hoàng Xuân Hoa vừa thấy Bạch Thi Lan tìm tới cửa thì cũng có chút đau đầu, "Con lại sao thế!"
"Cô cô muốn ngủ phòng con! !"
"Vậy con nhường chút đi, chỉ có hai ngày thôi, chịu thiệt một chút."
"Con không! Con chỉ muốn ngủ giường của con thôi, con không nhường nàng!"
Hoàng Xuân Hoa hơi mím môi, "Vậy thì đi tìm ba con đi! Đó là em gái của ổng, ta không quản được!"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Giường nhà mình chẳng phải đều bằng nhau sao? Dựa vào cái gì đều bằng nhau rồi mà vẫn còn muốn ngủ giường con chứ! ! Nàng là bắt nạt con!"
Hoàng Xuân Hoa vẫy tay, "Chuyện này đi tìm ba con! Ta không làm chủ được!"
Nói xong, đột nhiên hỏi: "Thi Lan, Cố thanh niên trí thức có thật sự đang theo đuổi con không?"
Bạch Thi Lan giật mình một cái, "À, là, là có chuyện đó ạ."
Hoàng Xuân Hoa nheo mắt lại, "Con không có gạt ta chứ?"
"Đâu có, sao có thể ạ? Con khi nào lừa mẹ chứ?" Bạch Thi Lan cười gượng hai tiếng.
Thấy biểu tình của Hoàng Xuân Hoa càng thêm nghiêm túc, nàng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nói ra: "Con, con đi tìm ba nói chuyện một chút!"
Vội vàng trốn khỏi ánh mắt của Hoàng Xuân Hoa.
Sau khi Bạch Quốc Cường tế bái xong, thì lại đi làm việc, Bạch Thi Lan chỉ có thể đứng ở cửa nhà ngóng trông.
Bạch Thi Ý cầm lấy cái cuốc chuẩn bị đi làm, "Đi không?"
Bạch Thi Lan liếc Bạch Thi Ý một cái, "Ta đến phòng mình cũng không giữ được, ta còn có tâm tư gì để đi chứ!"
Bạch Thi Ý sờ sờ mũi, "Không phải chỉ là phòng thôi sao? Có gì mà làm quá vậy, cũng là đêm nay để cô cô họ ngủ hai ngày thôi, hai ngày sau, con không phải có thể về ổ của mình sao?"
"Không được! Con không chịu! Chẳng lẽ không có phòng ở! Nếu như không có thì ta cũng không có gì để nói, nhưng chẳng phải có đó sao? Ba còn cố tình giữ lại cho cô ấy! Sớm biết rằng cô ấy khó ưa như vậy, thì lúc đầu đã không nên giữ!"
Bạch Thi Ý vội vàng bịt miệng Bạch Thi Lan, "Sao con nói gì cũng dám nói vậy! Để cô cô nghe thấy được, mách ba, thì phen này con ăn đòn không ít!"
Bạch Thi Lan rụt rè rùng mình một cái, khẩn trương nhìn xung quanh.
Thanh âm không tự chủ nhỏ xuống, "Chẳng phải không ai nghe thấy sao?"
"Lỡ đâu thì sao! Cô cô nói không chừng giây sau liền xuất hiện sau lưng con đó!"
Bạch Thi Lan: ". . . . . Thật là chuyện ma!"
Bạch Thi Ý nhướng mày, "Không nói với con nữa, ý nghĩ này của con à, ba sẽ không đồng ý đâu!"
Nói xong, hắn liền xách cuốc đi ra ngoài.
Bạch Thi Lan vội vàng đi theo, "Sao lại không được, mỗi lần tới đều muốn con dọn phòng! Con đã muốn phiền chết rồi! Bắt con dọn phòng còn chưa tính, còn bắt chính con phải thu dọn! !"
Bạch Thi Ý nhẹ nhàng nhướng mày, "Bắt con tự thu dọn phòng con thì có vấn đề gì à? Phòng con đúng là rất bừa bộn mà!"
Bạch Thi Lan: ... . .
"Ta không có nói phòng ta không bừa bộn mà, ý của ta là, phòng ta cho dù có bừa bộn thế nào, thì đó cũng là phòng ta, ta muốn bày bừa thế nào thì tùy ý ta, nhưng nếu cô muốn ngủ giường của ta, thì dựa vào cái gì mà lại bắt ta thu dọn!"
Bạch Thi Ý: ... .
"Muội à! Con nói với anh vô ích thôi! Ba bênh cô cô mà! Con vẫn là nên thành thật dọn dẹp xong phòng mình đi, sau đó nhường cho cô cô với các nàng ở đi!"
Bạch Thi Lan tức giận cắn răng, "Con thật hết nói nổi rồi, dựa vào cái gì mà cô lại chê bai phòng của con!"
Bạch Thi Ý có chút xấu hổ, ha ha cười, "Nam nữ khác biệt mà! Lại còn có em họ nữa! Cô cô cũng sẽ không để cho nàng ngủ phòng của đàn ông, hơn nữa bây giờ anh lại còn là người đã kết hôn, càng không có khả năng cho con gái chưa gả ngủ giường vợ chồng."
Khuôn mặt của Bạch Thi Lan đột nhiên sụp xuống, "Ta không thể bảo vệ được một thứ thuộc về mình một lần sao?"
"Ừm, ý nghĩ thì rất hay, nhưng mà không thể!"
Bạch Thi Lan tức giận dậm chân, "Ca ca, anh giúp em đi! !"
"Con thế nào mà làm bộ làm tịch thế hả! Không phải chỉ là một gian phòng thôi sao? Có chút chuyện đó thôi mà! Với lại cô cô của con cũng chỉ ở hai ngày thôi! Nhịn chút là qua mà!"
"Nhịn không được! Lần nào tới cũng lục lọi phòng con! Còn có Đào Hỉ còn mặc quần áo của con! Ta còn chưa có đồng ý! !"
Bạch Thi Ý không hiểu chuyện này có gì đáng giận, "Mặc thì mặc thôi, quần áo của con nhiều như vậy, nàng cũng có mang đồ để thay đâu! Với lại đó là em họ! Chúng ta nên là một nhà hòa thuận!"
Bạch Thi Lan thật muốn đổi thân phận cho Bạch Thi Ý, xem thử lúc đó hắn còn nói ra được những lời nhẹ nhàng như vậy hay không!
"Sao anh không để nàng mặc đồ anh đi!"
"Ha ha, anh thì để cũng có được sao, người ta con gái nhà ai lại mặc đồ anh? Còn không phải bị cười chết sao?"
Bạch Thi Lan: ... . .
Bạch Thi Lan vẻ mặt tủi thân đi theo Bạch Thi Ý, cho đến khi gặp được Bạch Quốc Cường trong ruộng.
"Ba!"
Bạch Quốc Cường ngẩng đầu lên, Bạch Thi Lan nhanh chóng chạy tới bên cạnh Bạch Quốc Cường, lập tức kể lại những hành vi của cô cô, đồng thời tỏ vẻ bất mãn của mình.
Sau khi Bạch Quốc Cường nghe xong thì nói: "Chẳng phải con cũng đã nhường nhiều lần rồi sao, lần này nhường nữa thì sao nào?"
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Đều nhường nhiều lần như vậy rồi! ! Chẳng lẽ không thể theo con một lần sao! ! !"
Bạch Thi Lan cảm thấy mình tủi thân vô cùng, không biết làm sao mà bật khóc.
Bạch Thi Ý, Bạch Quốc Cường: ? ? ? ?
"Muội, con khóc cái gì vậy! ! Muốn khóc thì cũng vào phòng mà khóc đi chứ! !"
"Ngươi lại khóc lớn tiếng một chút, để người khác đều chú ý tới a!"
"Ô ô, ta mặc kệ, ta, ta chỉ muốn ngủ giường của mình thôi! !"
Bạch Quốc Cường mặt có chút tối sầm, "Bạch Thi Lan!"
Bạch Thi Lan bị tiếng kia dọa tới mức nấc cụt một tiếng.
"Đó là cô cô ngươi! Ngươi nên nhường nàng!"
Bạch Thi Lan càng thêm ấm ức, "Nhưng không phải còn có một cái giường trống sao?"
"Ngươi ngủ chỗ đó, cô cô vất vả lắm mới về nhà một chuyến! Ngươi cũng không biết xót xa chút nào!"
Bạch Thi Lan: ... . . .
Thế thì ai xót thương yêu nàng đây! ! !
Bạch Thi Ý thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi xem, mọi người đều đang nhìn kìa! Không thấy ngại sao?"
"Ta khóc thì sao, ta khóc thì mất mặt à? Dù sao có mất mặt thì cũng là người nhà các ngươi!"
Bạch Thi Ý tức giận bật cười, bất đắc dĩ nói ra: "Ta còn chưa nói chuyện của Cố Trường Phong với ngươi đâu, ngươi đã vội ấm ức rồi."
"Liên quan gì đến hắn? Rõ ràng đang nói chuyện của ta, ngươi cố tình đánh trống lảng!"
Bạch Thi Ý cười nhạt một tiếng, "Không phải ngươi nói Cố Trường Phong đang theo đuổi ngươi sao?"
Lời của Bạch Thi Ý ngay lập tức làm Bạch Thi Lan giật mình, nước mắt ngưng lại, cứng đờ nhìn hắn.
"A. . . . Có, có chuyện như vậy sao?"
"Sao ta không biết có chuyện như vậy nhỉ? Em gái à! Không thể nói bậy được đâu đấy! Em cũng đừng hủy hoại trong sạch của người thanh niên trí thức Cố ta nha!"
Bạch Thi Lan ho khan một tiếng, "Không, không có! Ta, ta chỉ là Thi Lan muội muội của hắn thôi! !"
Bạch Thi Ý im lặng một chút, "Hai người phát triển nhanh như vậy sao? Không phải em đang theo đuổi Án Thù à?"
"Theo đuổi không được, cái tên kia khó gặm quá! Chi bằng chọn người dễ dàng chút!"
Bạch Thi Ý nhướng mày, "Cố Trường Phong cũng không dễ đâu."
Bạch Thi Lan có chút chột dạ, anh trai cô quá hiểu cô, nếu cứ tiếp tục nói, cô đoán chừng sẽ bị vạch trần thôi.
"Thôi đi! Anh, anh không giúp em thì thôi đi, bây giờ anh đang làm gì vậy, không muốn nhìn em gái mình vui vẻ hả? Chắc chỉ có thanh niên trí thức Cố mới hiểu được nỗi đau của em thôi!"
Bạch Thi Ý lập tức nghẹn lời, "Được rồi, không làm việc thì đi mau đi, nói chuyện với cô đi."
"Không! Cướp phòng ta cướp giường ta, bây giờ ta còn đang giận đó, ta về không phải là nói chuyện, rõ ràng chỉ có mình ta bị giáo huấn thôi! !"
Bạch Thi Ý ánh mắt lóe lên một cái, "Vậy thì đi làm đi! Đằng nào cũng đang rảnh, kiếm thêm ít công điểm."
Bạch Thi Lan im lặng từ chối, "Em đã khổ thế này rồi, còn muốn em đi làm?"
Bạch Thi Lan buồn tủi từ tâm, ngẩng đầu định khóc lớn, đôi mắt ướt lệ lại chạm phải khuôn mặt tuấn tú kia.
"Thi Lan muội muội, ngươi, sao lại khóc?"
Bạch Thi Lan hoảng sợ cứng đờ cả cổ, quá dùng sức, khiến cổ bị vẹo.
Cố Trường Phong và Bạch Thi Ý vội vàng đưa Bạch Thi Lan đến trạm xá.
Ở trạm xá nghe xong mọi chuyện, ai cũng cạn lời.
"Thi Lan à, không phải ông Trương nói cháu, làm việc sao lại có thể sơ suất như vậy chứ, cổ mà cũng có thể bị xoay trẹo được!"
Bạch Thi Lan khóc không ra nước mắt: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta đau cổ! !"
Thì ra là đau khóc.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, rồi lại được một tấm khăn mềm mại lau đi.
"Đừng khóc, khóc khó coi quá!" Bạch Thi Ý không nhịn được nói một câu.
Ánh mắt lại rơi vào chiếc khăn trên tay người nọ.
Tiếng khóc của Bạch Thi Lan đột nhiên im bặt một giây, ấm ức nói ra: "Ta khó coi? Ta không khó coi! !"
Một tiếng cười khẽ vang lên từ đỉnh đầu cô.
"Không khó coi, chỉ là khóc như thế, cổ họng sẽ không chịu nổi, uống chút nước rồi tiếp tục."
Bạch Thi Lan cứng đờ, lặng lẽ nhìn người đang đứng sau lưng mình.
Cô vốn tưởng người lau nước mắt cho cô là Bạch Thi Ý, ai ngờ lại là Cố Trường Phong.
Hôm nay tất cả những chuyện xấu hổ đều bị hắn thấy hết rồi.
Cố Trường Phong cầm cốc rót một chén nước, đưa đến bên miệng cô.
"Uống đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận