Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 173: Giày (length: 21899)

Bạch Thi Lan nháy mắt kinh ngạc, không nghĩ đến Tô Bạch Hân vậy mà cũng lo lắng chuyện này.
Không phải, nàng cùng Tô Bạch Hân hiện tại quan hệ vậy mà đã tốt đến mức có thể vay tiền!
Trời ạ! !
Quan hệ giữa bọn họ có phải đã phát triển quá nhanh một chút không?
"Ha ha ha, không cần! Ai nha, vay tiền chỉ là ta mở một trò đùa thôi, ngươi sao lại cứ tưởng thật vậy! Ngươi thấy ta giống thiếu tiền lắm sao?"
Tô Bạch Hân ánh mắt quét lên người Bạch Thi Lan, như đang đánh giá nàng.
Nụ cười trên mặt Bạch Thi Lan lập tức cứng lại, cái quỷ gì vậy! Chẳng lẽ hôm nay nàng ăn mặc trông rất nghèo khổ sao?
Không có mà, mỗi bộ váy nàng mặc đều đẹp cả!
Tô Bạch Hân thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nghe tiếng ừ nhỏ đó, Bạch Thi Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ánh mắt kia của ngươi dọa người chết đi được, ta còn tưởng hôm nay ta mặc trông như người ăn xin đấy!"
Tô Bạch Hân bị giọng điệu của Bạch Thi Lan làm cho buồn cười, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu ngươi thành người ăn xin thì ta thành cái gì?"
Bạch Thi Lan nhướn mày, "Phong cách của hai chúng ta khác nhau mà."
Tô Bạch Hân không đáp lời Bạch Thi Lan, mà nói: "Đi dạo đi."
Bạch Thi Lan không cự tuyệt, đi theo sau nàng, khi ngang qua một tiệm giày, ánh mắt Bạch Thi Lan lập tức dán chặt vào đó.
Oa, đôi giày cao gót đẹp quá!
Trời ơi, kiểu dáng này còn đẹp hơn cả giày cao gót ở thế giới của nàng!
Ai thiết kế vậy trời!
Tô Bạch Hân không nghe tiếng bước chân sau lưng, nghi hoặc nhìn về phía sau, thấy Bạch Thi Lan đang dừng trước một tiệm giày.
"Ngươi đang nhìn gì vậy? Muốn mua giày à?"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng cũng muốn lắm, nhưng trong túi không có tiền mua!
Nhìn đôi giày kia đã biết là đắt rồi!
Bạch Thi Lan cười hắc hắc, "Không, không có gì, ta chỉ xem thôi, ai nha, giày đẹp quá! Ngươi thấy sao?"
Tô Bạch Hân nhìn lướt qua đôi giày, sau đó nói: "Hào nhoáng bên ngoài, chúng ta nên về thôi, ở trong Đại Phong thôn, đôi giày này chẳng có tác dụng gì đâu!"
Bạch Thi Lan lập tức cứng đờ, đương nhiên nàng biết chứ!
Dù sao đường xá ở Đại Phong thôn cũng hơi xấu, nhưng không phải là không đi được.
"Thì, cũng đâu phải không đi được hoàn toàn đâu."
Nghe Bạch Thi Lan nói, mắt Tô Bạch Hân không khỏi mở to.
"Ngươi thật sự muốn mua à?"
Bạch Thi Lan: ...
Đương nhiên là không muốn mua rồi, trong tay không có tiền mà!
Nhưng mà...
Giày đẹp thật, nàng nhận thấy, người Kinh Đô đa số mặc sườn xám, không biết có phải dạo này sườn xám đang thịnh hành không.
Cố phu nhân ngày nào cũng diện sườn xám, quả thật rất đẹp.
"Có thể đi được, nhưng nếu ngươi đi đường ở thôn chúng ta hai lần thì gót giày sẽ hư ngay thôi."
Bạch Thi Lan: ...
"Đâu có đâu! Giày người ta chắc là làm chắc chắn lắm mà!"
Bà chủ quán nghe Tô Bạch Hân nói vậy lập tức không vui.
"Cô nương này ăn nói kỳ vậy, giày của ta làm sao lại đi không được, dù cô ở đâu cũng đi được hết, ta bán giày bao nhiêu năm rồi, có ai kêu giày bị hư đâu!"
Nghe vậy, Bạch Thi Lan liền gật đầu với Tô Bạch Hân.
"Ngươi xem!"
Tô Bạch Hân: ...
Nàng nhàn nhạt ồ một tiếng, rõ ràng là không tin.
Bà chủ quán thấy Tô Bạch Hân không thích thì lại thấy cô gái bên cạnh có vẻ hứng thú, vội vàng mời chào Bạch Thi Lan.
"Cô nương, đôi giày này rất hợp với khí chất của cô, cô có muốn thử không?"
Bạch Thi Lan lập tức động lòng, nhưng nghĩ đến tiền trong túi mình, tâm trạng lại trùng xuống.
"Thôi, thôi bỏ đi, haha, ta, ta không thích thử giày lắm!"
Ô ô ô, nếu thử mà không mua thì ngại quá!
Bà chủ quán đương nhiên không thể bỏ qua người mua tiềm năng này.
Bà liền lấy ra một đôi giày cao gót vô cùng xinh đẹp, khiến Bạch Thi Lan chuẩn bị bỏ đi cũng phải dừng lại.
Bạch Thi Lan hơi há miệng, nàng, thật sự không có tiền mua đâu!
Nhưng mà nó đẹp quá, dù không mua thì ngắm một chút cũng không sao chứ?
Mắt Bạch Thi Lan không khỏi long lanh, khóe miệng từ từ cong lên.
"Thật sự có thể thử sao?"
"Đương nhiên có thể."
Nói rồi, bà chủ quán trực tiếp đặt đôi giày trước chân Bạch Thi Lan.
"Cô thử đi."
Bạch Thi Lan chớp mắt, "Cô không hỏi cỡ chân của tôi à?"
"Ta bán giày bao nhiêu năm nay, mắt ta là thước đó, chỉ cần nhìn chân cô là ta biết cỡ nào, yên tâm đi, đôi giày này vừa chân cô chắc luôn."
Bạch Thi Lan ngạc nhiên nhìn đôi giày dưới chân, liền đổi giày thử.
"Oa, bà chủ, mắt cô tinh thật đó! Vừa khít luôn!"
Bạch Thi Lan đi thử vài bước, sau đó nhìn Tô Bạch Hân, "Thấy sao, mang lên chân ta có phải rất đẹp không?"
Tô Bạch Hân khoanh tay, ánh mắt rơi vào chân nàng, ừ một tiếng.
"Cũng không tệ, rất đẹp, ngươi muốn mua sao?"
Nụ cười trên mặt Bạch Thi Lan lập tức cứng lại.
À, cái này...
Nàng cũng không dám hỏi đôi giày này bao nhiêu tiền.
Bạch Thi Lan vội cởi giày cao gót, nét mặt liền đổi thành không vui.
Bà chủ quán cứ ngỡ đôi giày này hôm nay bán được rồi, vui vẻ xoa tay.
"Cô nương, cô thấy sao, đôi giày này đang thịnh hành lắm đó, nhiều tiểu thư nhà giàu cũng mang kiểu giày cao gót này đấy."
Bạch Thi Lan: ...
À... Dù có như vậy thì ta cũng không có tiền mua!
Bạch Thi Lan vẫn lắc đầu, "Xin lỗi, nhìn thì thấy đẹp đó nhưng mang lâu thấy chân hơi khó chịu."
Bạch Thi Lan đưa giày lại, sau đó kéo Tô Bạch Hân đi ra ngoài.
Rời khỏi tầm mắt của bà chủ quán, Bạch Thi Lan liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
Tô Bạch Hân bị ép đi theo Bạch Thi Lan.
"Được rồi, bà chủ kia không thấy chúng ta đâu."
Bạch Thi Lan bị ép dừng lại, thở hồng hộc.
"Hả, là, vậy sao? Chạy xa vậy rồi hả!"
Bạch Thi Lan nhìn lại phía sau, quả thật không thấy ai nữa mà đã chạy xa thật rồi.
"Vậy là tốt rồi."
"Sao vậy, ngươi sợ bà chủ kia hả?"
Bạch Thi Lan xấu hổ cười hai tiếng, "Sao, sao có thể, ta chỉ là..."
"Nếu ngươi muốn mua thì cũng được, nhưng ta vẫn thấy đôi giày kia không hợp với Đại Phong thôn, nếu ngươi ở lại đây luôn thì có thể mang."
Nhưng nếu về Đại Phong thôn thì đôi giày không trụ được hai ngày.
Bạch Thi Lan mím môi, đầy tiếc nuối.
Nàng đương nhiên không thể ở đây rồi.
Có khi Tô Bạch Hân chẳng mấy chốc sẽ định cư ở Kinh Đô ấy chứ.
Mắt Bạch Thi Lan từ từ nhìn về phía Tô Bạch Hân, Tô Bạch Hân nhướn mày, "Ngươi nhìn ta làm gì vậy? Kỳ quá."
Bạch Thi Lan lập tức thu hồi tầm mắt, "Không có gì, ta chỉ cảm thấy ngươi nói không đúng thôi!"
"Ồ, chỗ nào không đúng?"
"Tuy rằng đôi giày kia có hơi không hợp để mang ở Đại Phong thôn, nhưng thỉnh thoảng mang cũng được mà? Chứ đâu có mang hoài đâu!"
Tô Bạch Hân: "Ồ, vậy ngươi mua đi, ta không có ý ngăn cản ngươi."
Bạch Thi Lan: ...
Đương nhiên nàng không thể mua được.
Cuối cùng, Bạch Thi Lan mệt mỏi trở về Cố gia, vừa ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Liền nghe Cố phu nhân gọi.
"Thi Lan, lại đây một chút."
Mí mắt Bạch Thi Lan liền giật giật, kiểu gọi này nghe thân thiết mà sao có cảm giác có chuyện gì đó.
"Dì ơi, có chuyện gì không?"
Bạch Thi Lan chậm rãi đi qua.
Đến gần mới thấy Cố phu nhân cầm đồ trên tay, có vẻ như là một bộ y phục.
Cái này... Không lẽ là đưa cho mình?
Bạch Thi Lan trong lòng có dự cảm này.
Nhưng sao lại đưa quần áo cho mình, quần áo nàng mang theo cũng nhiều, lần trước cũng mới mua rồi.
Cũng đâu thiếu quần áo, chẳng lẽ chê quần áo của mình xấu sao?
Không nên mà, gu thẩm mỹ của nàng cũng rất gì và này nọ đó chứ.
"Mau lại thử bộ sườn xám này đi, xem có vừa người ngươi không."
Bạch Thi Lan lập tức ngẩn người một chút, đúng là đưa quần áo cho mình mà.
Bạch Thi Lan nhận lấy chiếc sườn xám, nói: "Dì ơi, con có nhiều quần áo rồi, không cần đâu."
"Váy của con đúng là nhiều thật, nhưng sườn xám thì lại không có, sườn xám có thể làm nổi bật khí chất của con đó, nhất định phải có!"
Bạch Thi Lan: ...
Oa, lời này bá đạo thật.
"Cảm ơn dì."
"Ngày mai hãy mặc vào đi."
Bàn tay Bạch Thi Lan khựng lại, đầy nghi hoặc nhìn Cố phu nhân, không hiểu sao tự nhiên lại muốn mai phải mặc.
Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, sao nhất định phải mặc vậy?
Bạch Thi Lan cũng rất thích sườn xám nhưng loại quần áo kiểu Trung Hoa này không dễ mặc đẹp.
Nàng cũng sợ mình mặc không đẹp.
"Con đi thử đi, để ta xem mặc vào thế nào."
Bạch Thi Lan chớp mắt, cũng không thấy mất hứng, nhanh chóng về phòng thay sườn xám.
Nàng soi gương tới lui, mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Hai tay vuốt ve vòng eo thon thả, không nhịn được thốt lên: "Không ngờ mình mặc sườn xám lại đẹp vậy! Kiểu sườn xám nào mình cũng hợp hết!"
Bạch Thi Lan mang theo nụ cười đi đến trước mặt Cố phu nhân, sau đó xoay một vòng.
Yến Thanh đảo mắt một lượt thân thể Bạch Thi Lan, hài lòng gật đầu nhẹ, ánh mắt của nàng quả nhiên không sai.
Bộ sườn xám này mặc trên người nàng quả thực rất hợp khí chất!
Bạch Thi Lan thấy Cố phu nhân mặt tươi cười, tâm tình càng thêm khá hơn, xem ra nàng mặc bộ sườn xám này thật sự rất hợp!
Điều này khiến nàng không muốn cởi ra chút nào, muốn cho mọi người đều thấy dáng vẻ mặc sườn xám của mình.
"Được rồi, đi thay ra đi, ngày mai mặc lại."
Yến Thanh lên tiếng, Bạch Thi Lan dù muốn cho những người khác chưa về nhìn thấy, cũng không thể không đi thay.
Bạch Thi Lan hơi mím môi, cuối cùng vẫn là nhanh chóng về phòng mình thay ra.
Đáng tiếc nàng không có máy ảnh, nếu không liền có thể chụp lại dáng vẻ lúc này của mình.
Cho dù chỉ là ảnh đen trắng.
Bạch Thi Lan thay đồ xong, liền ở trong phòng đợi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Thi Lan đã không thể chờ đợi mà mặc bộ sườn xám đó vào, sau đó liền tìm giày trong rương hành lý.
Tìm nửa ngày cũng không thấy đôi giày nào thích hợp để phối hợp.
Bạch Thi Lan: ...
Hôm qua sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ!
Ánh mắt của nàng chỉ chú ý đến sườn xám, giày phối, tóc tai, trang sức một cái cũng không nghĩ đến!
Bạch Thi Lan lập tức cạn lời.
Nhưng mà nhìn người trong gương, Bạch Thi Lan vẫn rất hài lòng, chỉ là thiếu một đôi giày thích hợp, nhìn tuy không có gì quá kỳ quặc, nhưng vẫn có chút không được hoàn mỹ.
Bạch Thi Lan bĩu môi, nghĩ ngợi một chút, vẫn là lấy đôi giày vải của mình ra.
Đôi giày vải đó là mẹ nàng tự làm, nàng còn chưa từng đi lần nào.
Bạch Thi Lan vừa xỏ giày vải vào, soi gương một chút, mặt vẫn có vài phần không hài lòng.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên.
"Thi Lan, dậy chưa?"
Bạch Thi Lan lập tức trả lời: "Dậy rồi! Lập tức đây."
Nàng nhanh chóng ra mở cửa, thấy Cố Trường Phong đứng ở cửa.
"Sao vậy? Mọi người đến đông đủ rồi sao? Sớm vậy à?"
Lúc này mới sáng sớm, điểm tâm còn chưa ăn nữa!
Chẳng lẽ mấy người này muốn đến Cố gia ăn cọ điểm tâm?
Bạch Thi Lan không khỏi có chút nghi ngờ, làm khách cũng không thể đến quá sớm vậy chứ.
Cố Trường Phong nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Bạch Thi Lan, lập tức bật cười.
"Không có, bây giờ mọi người chắc là đều đang ăn điểm tâm ở trong nhà ăn, sao mà nhanh vậy được."
Bạch Thi Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì được."
Nàng cũng không muốn sáng sớm phải nhìn nhiều người như vậy.
Thấy Cố Trường Phong còn cầm đồ vật trong tay, mắt không khỏi xoay hai vòng, nghi ngờ hỏi: "Trong tay ngươi cầm cái gì vậy? Tặng cho ta à?"
Bạch Thi Lan cũng không phải là muốn đồ trong tay hắn, chỉ là người này chỉ cần đến tìm nàng, trong tay cứ có đồ vật thì chắc chắn là đưa cho nàng.
Cho nên tự nhiên mà thành thói quen.
"Chẳng phải mẹ đột nhiên làm cho ngươi một bộ sườn xám sao? Mẹ nghĩ ngươi không có giày phù hợp, nên đã cố ý nhờ người đi mua một đôi, ngươi xem có thích không."
Mắt Bạch Thi Lan lập tức trợn to, đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Cố Trường Phong.
"Mẹ ngươi bỏ tiền?"
Không phải chứ, Cố phu nhân này sao đột nhiên tốt với mình như vậy vậy? Chẳng lẽ thật sự là ưng mình rồi?
Không thể nào?
Nàng có mị lực lớn đến vậy sao?
Cố Trường Phong: "Đúng vậy, nhanh thử xem đi."
Cố Trường Phong đưa hộp giày cho nàng, Bạch Thi Lan làm sao có thể kìm nén lòng hiếu kỳ được, liền mở ra ngay trước mặt Cố Trường Phong.
Bên trong là một đôi giày cao gót trông rất đẹp.
Miệng Bạch Thi Lan hơi há ra một chút, "Giày này có gót, nàng không sợ ta không quen đi sao?"
"Không sao, thật ra thì ngươi mặc như vậy cũng rất đẹp, nhưng mà đây là tấm lòng của mẹ, nhận lấy là tốt rồi, mặc hay không không quan trọng."
Bạch Thi Lan: ...
Người ta đã tặng quà, nàng sao có thể không đi chứ!
Nếu không đi, chẳng phải sẽ làm Cố phu nhân không vui, dù gì thì cũng coi như là lấy lòng.
Cũng không biết mục đích của bà ấy khi làm như vậy rốt cuộc là gì.
Thật sự là ưng mình rồi sao?
Bạch Thi Lan nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, trong lòng vẫn mơ hồ không tin lắm.
"Vậy thử xem."
Giày cao gót, hồi trước lúc còn học đại học, nàng đã từng nói, đợi tốt nghiệp nhất định sẽ mua cho mình một đôi giày cao gót.
Chỉ là sau này dù vẫn rất thích giày cao gót nhưng đi trên đường thực sự rất mệt, nên mua về cũng để trong tủ giày mốc meo.
Không ngờ ở cái thời đại này nàng lại có đôi giày cao gót đầu tiên trong đời.
Cảm giác sờ vào thật tốt, đây là da thật mà!
Bạch Thi Lan không nhịn được ồ một tiếng.
Không chút do dự cởi đôi giày vải đang đi ra, bàn chân trần hiện ra trước mặt Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong còn chưa kịp nhắm mắt, vội vàng xoay người, tiện thể đóng cửa lại.
Rầm một tiếng.
Bạch Thi Lan vừa mới chuẩn bị đi vào, đã giật mình vì tiếng động đó.
Nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín.
Hắn làm sao vậy? Đóng cửa mạnh tay thế, chẳng lẽ là giận?
Bạch Thi Lan không nghĩ nhiều vậy, đi đôi giày cao gót vào rồi đứng lên, đi thử hai bước.
Sau đó hài lòng gật đầu nhẹ.
Quả nhiên sườn xám vẫn là phải đi cùng giày cao gót trông đẹp hơn nhiều.
Mở cửa, chậm rãi đi xuống.
Mỗi một bước đều rất cố ý đi.
Yến Thanh nhìn thấy, nói: "Ngươi đi như cương thi vậy, không cần phải căng thẳng vậy, đi bình thường không tốt sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Như cương thi?
Nàng đi đường như cương thi?
Này, này quá vũ nhục người khác rồi!
Nàng làm gì giống cương thi chứ!!
Ô ô ô!!
Bạch Thi Lan mím chặt môi, hai mắt đầy tức giận.
Nàng rõ ràng chỉ là hơi chú ý một chút dáng đi mà thôi, vậy mà lại bị nói thành cương thi!
Cố phu nhân quả nhiên vẫn là ghét mình!
Như thế này mới là bình thường! Còn tưởng rằng bà ấy thật sự ưng mình chứ!
Tô Bạch Hân hôm nay cũng ăn mặc như thường ngày, không có nhiều thay đổi, vẫn là hai bím tóc trước ngực, áo dài váy dài.
Người Cố gia không để ý đến cách ăn mặc của Tô Bạch Hân, nhưng vì nàng đã chữa khỏi chân cho Yến lão gia tử, Yến Thanh quan tâm nàng hơn một chút.
"Thi Lan, hôm nay cô đẹp quá!"
Tô Bạch Hân không hề keo kiệt khen một câu, khóe miệng Bạch Thi Lan liền nhếch lên.
Nàng đương nhiên biết mình đẹp rồi! Nàng đã soi gương rất lâu, còn tự làm kiểu tóc mới nữa!
"Cám ơn."
Yến Thanh nhìn dáng điệu của Bạch Thi Lan, vẫn có chút không hài lòng, xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ là dáng vẻ không được tốt cho lắm.
Đợi khi nàng về làm dâu, nhất định phải sửa lại dáng vẻ cho nha đầu này!
Vợ của nhà Cố cũng không thể mất mặt được!
Bạch Thi Lan vẫn chưa biết ý nghĩ trong lòng Yến Thanh, trên mặt đầy tự tin, ngồi xuống ghế.
Thường ngày có một cái sofa, nàng liền nằm xuống.
Hôm nay mặc sườn xám, muốn nằm kiểu cá ươn cũng khó khăn.
Hơn nữa có vẻ như mặc sườn xám mà nằm kiểu cá ươn làm nàng có cảm giác không được nhã nhặn cho lắm.
Bởi vậy, Bạch Thi Lan vừa ngồi xuống, liền duy trì trạng thái lưng thẳng eo thẳng.
Cố Trường Phong: "Không mệt à?"
Bạch Thi Lan nhìn thẳng phía trước, nghiến răng, "Anh đoán xem!"
Cố Trường Phong lập tức cười, "Không sao, bình thường cô thế nào thì cứ vậy đi, làm gì mà phải gượng ép mình vậy?"
Bạch Thi Lan: ...
Gượng ép mình sao? Nàng cũng đâu có muốn gượng ép, nhưng mà cố tình không muốn người khác dùng ánh mắt khác lạ nhìn chằm chằm mình mà thôi.
"Nằm đi, mẹ sẽ không nói gì đâu, không phải còn có anh sao? Hơn nữa mọi người cũng còn chưa tới, bây giờ mà đã làm mình mệt đợi lát nữa sẽ hết tinh thần."
Bạch Thi Lan vừa nghe, thân thể lập tức mềm nhũn xuống.
Quả nhiên khí chất thứ này và tư thế của bản thân khác nhau một trời một vực!
Chỉ việc giữ lưng không cong mà đã khiến nàng khó chịu rồi, thật không hiểu mấy người kia rốt cuộc làm sao kiên trì được vậy.
Một chút cũng không mệt sao?
Bạch Thi Lan không rõ, dù sao nàng biết lưng mình rất khó chịu.
Nàng ngược lại cũng muốn giữ lưng thẳng như vậy, chỉ là với tính tình của nàng, chắc là khó mà kiên trì được.
Ánh mắt Tô Bạch Hân dừng lại trên người Bạch Thi Lan, "Cô không ăn điểm tâm sao?"
Bạch Thi Lan: ...
Ngay sau khi bị chê dáng đi, nàng đã không có tâm trạng ăn điểm tâm nữa.
Nhưng biết, cho dù không muốn ăn cũng vẫn phải ăn.
Người lớn còn đang đợi nàng đây.
Bạch Thi Lan lập tức ngồi dậy, cùng Tô Bạch Hân đi tới bàn ăn.
Ánh mắt Yến Thanh từ đầu đến cuối đều ở trên người Bạch Thi Lan, khiến cả người Bạch Thi Lan không được tự nhiên.
Ngồi trên ghế càng như ngồi trên đống lửa.
Sao cứ cau mày nhìn mình vậy, nàng lại làm sai ở đâu à?
Yến Thanh thấy Bạch Thi Lan nhấp nhổm không yên, vẻ mặt lập tức cau có.
"Ngồi trên ghế mà cứ động đậy cái gì? Trên ghế có gai à?"
Bạch Thi Lan: ...
Nàng cười khan hai tiếng, "Không có, không có."
"Ưỡn thẳng lưng, lúc trước ta đã để ý rồi, lúc cô ngồi luôn thích gù lưng, trưa nay trưởng bối đến, cô phải chú ý một chút đấy!"
Bạch Thi Lan: ...
A, vì sao mà hết người nọ tới người kia đều còn phải gặp trưởng bối à!
Bạch Thi Lan trong lòng đầy căm hận, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra, chỉ cười gượng.
"Dạ, dạ."
Cố Trường Phong: "Mẹ! Mẹ nói Thi Lan làm gì, con thấy đẹp vô cùng mà, hơn nữa trang trọng như mẹ nhìn không được tự nhiên tí nào."
Yến Thanh lập tức trừng mắt Cố Trường Phong.
"Đồ tiểu tử thối nhà ngươi, biết cái gì!"
"Ngươi phải biết đợi lát nữa những thân thích kia đến, bọn nàng cũng sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu."
Cố Trường Phong tự nhiên biết điều đó, đừng nói người nông thôn có chuyện tranh cãi miệng lưỡi như vậy, ngay cả những người trí thức kia cũng tương tự.
Thậm chí nói ra còn càng làm người ta tổn thương hơn.
Cố Trường Phong mím môi, ánh mắt lo lắng rơi vào người Bạch Thi Lan.
"Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, không cần phải làm tiệc đưa chân gì cả."
Đồ gây thêm phiền phức.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn chắc? Ta còn không muốn phải ứng phó nhiều người như vậy đâu, nhưng người ta đều đã biết rồi, huống chi..."
Yến Thanh ứ ánh mắt rơi vào người Tô Bạch Hân.
Nha đầu kia y thuật lợi hại, chữa khỏi bệnh cho ba nàng xong thì đã dẫn đến không ít người chú ý.
Những người đó nào có phải đến để tặng quà ai, chẳng qua là tìm cớ để có quan hệ với tiểu nha đầu này.
Dù sao thì bác sĩ y thuật tốt thì nhiều, nhưng bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh mà vốn không thể chữa được thì hiếm.
Y thuật mà tiểu nha đầu này thể hiện ra thật sự làm người kinh ngạc.
Hiện giờ muốn đi những người đó tự nhiên muốn lộ mặt trước tiểu nha đầu này, nếu sau này gặp chuyện gì, nói không chừng còn muốn nhờ cậy một hai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận