Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 210: Cái này xúc cảm không sai (length: 7286)

"Nha, đó là mẹ chồng tương lai của ngươi sao?"
Ánh mắt Bạch Thi Lan dừng lại trên một người phụ nữ mặc sườn xám, tóc tai đều toát lên vẻ tinh tế, cùng với một người đàn ông trung niên mặc âu phục kiểu cách bảo thủ.
Đào Hỉ nhẹ gật đầu: "Mắt ngươi cũng tinh đấy, liếc một cái đã nhận ra!"
Bạch Thi Lan khẽ hừ một tiếng: "Cái này có gì mà không nhận ra, nhìn qua là biết không phải người bên mình rồi, hơn nữa lại còn trông chững chạc như vậy, khuôn mặt có vài phần giống với muội phu của ta."
Quan trọng nhất là, tình huống bàn chuyện này không giống như đến ăn một bữa tiệc bình thường.
"Nha, chẳng phải mấy ngày nữa ngươi cũng kết hôn rồi sao? Vậy mẹ chồng ngươi có đến không?"
Bạch Thi Lan lắc đầu: "Xa quá, hơn nữa cậu mợ của hắn ở đó."
Đào Hỉ "ồ" một tiếng: "Vậy cái này của ta xem ra tốt hơn ngươi rồi, mẹ chồng ta đến đó!"
Bạch Thi Lan cười ha ha một tiếng, "Đến thì đến thôi, mẹ chồng ngươi đến, chẳng phải muốn đi đâu lại tổ chức thêm một lần."
"Thì không giống mà, ở nhà mẹ đẻ của ta là tổ chức lớn, ở bên nhà chồng chỉ là làm nhỏ thôi, chỉ cần mời họ hàng thân thích đến là được, bên ta người nhiều mà."
Bạch Thi Lan: … Được thôi, nàng cảm thấy tổ chức hai lần hôn lễ không khỏi cũng quá phiền phức.
Vất vả nhưng là tân lang cùng tân nương đấy!
Cô nàng kia rốt cuộc là làm thế nào mà cười được vậy chứ.
Có thật là không thấy mệt không vậy?
Bạch Thi Lan không hiểu cho lắm, nhưng thấy Đào Hỉ vui vẻ như vậy, cũng không nói gì mất hứng ra.
Nhìn tân lang tân nương đứng cạnh nhau, Bạch Thi Lan không khỏi có chút hâm mộ.
"Đột nhiên cảm thấy bọn họ hạnh phúc ghê, Đào Hỉ tính ương bướng như vậy, mà cũng có lúc dịu dàng thế."
Trước mặt muội phu của nàng, cái giọng điệu thật là nhẹ nhàng đáng sợ!
"Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc."
Biểu tình đầy ngưỡng mộ của Bạch Thi Lan sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Trường Phong, lập tức cứng đờ.
Lại nói, lần trước thử kia còn khiến nàng có chút mơ hồ đấy.
Nàng vậy mà không có cảm giác đau nhức gì trên người, nói ra thì cũng có chút kỳ lạ.
Mắt Bạch Thi Lan đảo vòng vòng, nghĩ hay là dò xét một phen.
Ánh mắt chậm rãi quét trên mặt Cố Trường Phong.
Một giây sau má nàng bị nắm lấy.
"Đáng yêu thật."
Bị nhéo má, Bạch Thi Lan trừng mắt Cố Trường Phong, giơ tay đè cặp tay đang nghịch ngợm của Cố Trường Phong.
"Ngươi làm gì!"
Bạch Thi Lan gạt tay Cố Trường Phong ra, rồi nhẹ nhàng xoa xoa má mình.
"Hôm nay ta đã trang điểm đấy!"
Nghe vậy, Cố Trường Phong nhìn thoáng qua tay mình, trên đầu ngón tay có dính chút ít.
Cố Trường Phong chớp mắt: "Ra vậy, nếu ngươi không nói thì ta còn không biết đấy."
Bạch Thi Lan khẽ hừ một tiếng: "Dù sao ta đây là thiên sinh lệ chất mà, trang điểm hay không cũng đẹp như nhau, ngươi nhìn không ra cũng là bình thường."
Cố Trường Phong ôn nhu đáp "ừ" một tiếng, rồi áy náy nói: "Xin lỗi, làm hỏng lớp trang điểm của ngươi rồi."
Bạch Thi Lan lập tức lấy ra chiếc gương nhỏ, rồi cẩn thận soi: "Còn tốt, không bị dính, lần sau đừng động vào mặt ta, mặt con gái không thể tùy tiện chạm vào, ngươi biết chưa!"
Cũng may tay Cố Trường Phong không bẩn, không thì lớp trang điểm trên mặt nàng đã hoàn toàn hỏng rồi.
"Biết là xin lỗi rồi, là tại ta có chút không kiềm chế được tay."
Mắt Bạch Thi Lan long lanh hai lần: "Không kiềm chế được?"
Nàng cười lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đưa tay nhéo mạnh má Cố Trường Phong.
"Hừ, má của ngươi nhéo cũng không tệ nhỉ, cảm giác cũng rất dễ chịu đấy, nếu ngươi không kiềm chế được thì cứ đánh lên má ngươi vậy!"
Má mỏng khiến cảm giác xúc giác của nàng hơi trơn.
Rõ ràng đã ở Đại Phong thôn phơi nắng phơi gió lâu như vậy mà cái má này thế nhưng vẫn không quá thô ráp, thật là thần kỳ a!
Nếu là nàng mà phơi nắng phơi gió giống như Cố Trường Phong, mặt nàng sợ là đã sớm sần sùi không thể nhìn nổi rồi.
Cảm giác trên tay khiến Bạch Thi Lan không nhịn được nhéo lại đánh, vốn là một tay, kết quả dùng đến cả hai tay.
"Làm gì, làm cái gì vậy!"
Hoàng Xuân Hoa vừa quay đầu lại liền thấy cảnh khuê nữ nhà mình trêu ghẹo nam nhân, thật không nỡ nhìn!
Thấy thanh niên trí thức họ Cố tùy ý để khuê nữ nhà mình trêu chọc, mà trong lòng thì có chút đáng thương cho hắn.
Bị quát một tiếng, Bạch Thi Lan ngượng ngùng rụt tay lại.
Cười khan: "Mẹ, chúng con đùa thôi mà!"
Hoàng Xuân Hoa trừng mắt Bạch Thi Lan, Bạch Thi Lan chắp tay sau lưng bất đắc dĩ nhún vai.
Chuyện nhỏ giữa đôi tình nhân, bà cũng muốn quản!
Thật là!
Vẻ mặt buồn bực của Bạch Thi Lan quá rõ ràng, thế nên vẻ mặt của Hoàng Xuân Hoa càng khó coi hơn.
"Ôi dào, chị dâu, người ta vợ chồng son khanh khanh ta ta không rất bình thường sao? Chị đừng quấy rầy người ta!"
Nghe vậy, chân mày Hoàng Xuân Hoa nhíu lại có thể kẹp chết một con muỗi.
"Này giữa ban ngày ban mặt! Tiết chế chút đi!"
Bạch Thi Lan liền vội vàng gật đầu: "Ừ ừ, con đâu phải là lưu manh."
Hoàng Xuân Hoa: "Không được bắt nạt thanh niên trí thức họ Cố!"
Bạch Thi Lan: … Nàng nào có bản lãnh đó mà bắt nạt nam chính, chẳng qua là lấy gậy ông đập lưng ông thôi mà!
Phấn trên mặt nàng còn bị cọ rơi hết, làm sao có thể không cho nàng trả lại chứ.
Nàng không chịu thiệt.
Hoàng Xuân Hoa nói vài câu rồi cùng cô cô quay người rời đi.
Cố Trường Phong nghiêng đầu: "Mẹ nói, không được bắt nạt ta."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
"Ngươi là mẹ ai, đó là mẹ ta! Còn nữa, ta nào có bắt nạt ngươi, ngươi đừng có mà oan uổng ta!"
Cố Trường Phong: "Mặt của ta bây giờ còn đang đau đấy!"
Bạch Thi Lan khựng lại một lát, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Trường Phong liền giật mình.
Chỗ mà nàng vừa đánh đã đỏ lên, giống như là được thoa phấn hồng vậy.
Bạch Thi Lan chớp mắt, có chút không tin nổi.
"Không phải, mặt của ngươi sao mà đỏ như vậy a!"
Vừa rồi nàng dùng sức sao? Không phải mà!
Tại sao lại đỏ như vậy, trông đúng là như là bị ta bắt nạt ấy.
Còn quyến rũ muốn cắn nữa.
Cố Trường Phong sờ sờ mặt, vẻ mặt mơ hồ nhìn Bạch Thi Lan.
"Có sao?"
"Ngươi đau không?"
Bạch Thi Lan đột nhiên chột dạ, nàng bỗng không biết mình đã dùng bao nhiêu sức nữa.
Nhưng chắc là không lớn đâu.
Hơn nữa thịt kia lại chắc như vậy, nếu không dùng chút sức, chắc là đánh không nổi.
"Đau a."
Bạch Thi Lan: ! ! ! !
Đột nhiên, Bạch Thi Lan hoảng hốt lên.
"Ta, ta, xin lỗi! Ta, không nghĩ là sức của ta vậy mà lại lớn như vậy, làm ngươi bị thương rồi! Lần sau ta nhất định nhẹ tay."
Sao lại yếu đuối vậy chứ! So với ta còn yếu hơn, rõ ràng đâu có dùng nhiều lực đâu chứ!
Bạch Thi Lan vẫn không cảm thấy mình dùng sức lớn bao nhiêu.
Chẳng phải chỉ là sức bình thường sao?
Nhất định là da thịt của hắn thực sự quá yếu ớt rồi!
Cố Trường Phong: "Tuy là rất đau, nhưng nếu như ngươi muốn sờ thì cho dù có đau thêm ta cũng nguyện ý cho ngươi chạm vào."
Bạch Thi Lan: … Ngạch, lời này… nàng đâu phải là lưu manh gì!
Bạch Thi Lan ho nhẹ một tiếng: "Ta không phải là người như vậy! Ngươi không được oan uổng ta!"
Cố Trường Phong nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận