Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 91: Cuối tháng kết hôn (length: 7146)

Bạch Thi Lan sững sờ, cẩn thận buông tay ra theo sau, "Thật sao? Ngươi không gạt ta chứ?"
Lời muốn đuổi nàng ra khỏi nhà làm gì vậy, sắp hù chết nàng rồi!
Nàng tuyệt đối không thể rời khỏi nhà!
Tuyệt đối không thể!
"Ta và ngươi Trương nương nương bàn bạc một chút, hôn sự của ngươi và Cố Trường Phong sẽ định xuống! Cuối tháng sau liền kết hôn!"
Đồng tử của Bạch Thi Lan đột nhiên co rút, "Không, không phải, các ngươi liền định xuống rồi sao? Cố Trường Phong không phải còn chưa biết sao?"
Trương Di Tuyết lập tức giải thích: "Hắn biết rồi, tối qua ta đã tìm hắn nói chuyện này, mặc kệ giữa các ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng hôn sự này nhất định phải định xuống! Đây là trách nhiệm hắn nên gánh chịu!"
Bạch Thi Lan: ... . .
Nàng không muốn trách nhiệm này a! !
Ai mau cứu nàng với! ! !
Trời ơi! ! Đây, đây chẳng phải là 'Barbie Q' sao! !
Nam chủ, thật xin lỗi, lần này thật là ta có lỗi với ngươi a! !
Bạch Thi Lan muốn khóc vô cùng, sao lại biến thành như vậy, lúc ấy nàng đâu nghĩ đến như vậy a! !
"Tốt, ta biết ngươi cao hứng, cho nên một tháng này ngươi cứ chờ gả cho hắn đi! !"
Bạch Thi Lan: ... . .
Không, ta một chút cũng không cao hứng! Một chút cũng không! !
Môi Bạch Thi Lan nhẹ nhàng giật giật hai lần, dưới tầm mắt của Trương Di Tuyết, chậm rãi gật đầu, "Nương nương nói đúng, ta, ta đúng là rất cao hứng, không nghĩ đến mọi chuyện nhanh như vậy đã định! Quá sức dự liệu của ta!"
Trương Di Tuyết cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Thi Lan, "Đều tại thằng bé kia quá mức sơ ý đại ý! Còn muốn để ngươi xách, nó là đàn ông sao lại có thể để ngươi xách đồ!"
Mí mắt Bạch Thi Lan giật càng thêm lợi hại, "Hắn, nói gì sao?"
"Hắn tự nhiên là sẽ không nói những lời này với ta, ta đoán được thôi, ta thấy hắn bình thường rất để ý đến ngươi, nhất định là có ý với ngươi, xem đấy, ngươi nói đông hắn có bao giờ nói tây."
Vậy mà nàng không nhìn ra được đó!
Cũng không biết Trương nương nương rốt cuộc là nhìn ra ở chỗ nào, dù sao nàng một chút cũng không nhìn ra!
Cố Trường Phong làm sao có thể là một người nghe theo lời nàng nói chứ!
Ngay cả nữ chủ có đôi khi cũng không thể thuyết phục nam chủ muốn làm việc, chuyện nhỏ dễ dàng chứ chuyện lớn thì không thể lên tiếng.
Chậc chậc chậc, đại nam tử chủ nghĩa đâu!
Bạch Thi Lan âm thầm 'thổ tào' một câu trong lòng, rồi sau đó lập tức mỉm cười.
"Ta còn không biết hắn lại nghĩ như vậy đấy."
"Không sao, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, chuyện này nương nương sẽ định liệu cho các ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích với ba mẹ hắn!"
Đồng tử Bạch Thi Lan lần nữa giật mình, nàng quên mất cả ba mẹ của nam chủ! !
Trời ơi! !
Ta không muốn chịu khổ này a! !
Dù trong lòng Bạch Thi Lan có vô số điều muốn 'thổ tào' thì sự việc đã định rồi không còn cơ hội quay đầu.
Sau khi tiễn hai vợ chồng Án gia về, Bạch Quốc Cường cười nói: "Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện hôn sự cho con gái rồi!"
Bạch Thi Lan hơi mím môi, "Ba, ba cứ như vậy muốn gả con đi sao?"
Bạch Quốc Cường phản bác: "Con đã lớn như vậy rồi, cũng nên lập gia đình, chẳng phải đã nói rồi sao? Con cho dù lập gia đình, trong nhà cũng không hề khác gì cả!"
Bạch Thi Lan hừ một tiếng, sao có thể không khác a! ! Sự khác biệt rõ ràng lớn như vậy! !
Trong phòng của nàng sắp sửa có thêm một người! !
Người đó muốn chia sẻ căn phòng với nàng, còn muốn chia sẻ cả đồ đạc của nàng, chẳng lẽ đây không phải là khác biệt rất lớn sao?
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, nỗi lòng không vui viết hết lên mặt.
"Mẹ, vì sao mẹ lại muốn định hôn sự vào cuối tháng sau?"
Bạch Thi Ý nói: "Vì hôn sự của Đào Hỉ vào giữa tháng!"
Bạch Thi Lan:... . . . . .
Nàng tức giận!
"Mẹ, mẹ không thể luôn so sánh với cô cô được a! !"
"Ai thèm so sánh với cô con! Ta không có rảnh hơi thế! Không phải vì cái màn náo loạn của con sao! Tại ta à? Nếu con trễ hơn một chút thì ta thấy con đừng hòng bước ra khỏi cái cửa này!"
Bạch Thi Lan tức giận dậm chân, nàng bây giờ vẫn còn chưa biết ý tưởng thật sự của Cố Trường Phong trong lòng, ngày mai phải tìm cơ hội đi hỏi xem mới được!
Sao lại đính hôn rồi! Cuối tháng liền kết hôn!
Thời gian này cũng quá ngắn rồi đi! Một tháng liền kết hôn.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả yêu đương!
"Con làm cái mặt mày sầu khổ làm gì, có gì phải buồn, gả cho người mình thích, con còn không vui sao? Chẳng lẽ gả cho một ông già hói đầu thì con thích chắc?"
Bạch Thi Lan trừng mắt Bạch Thi Ý, "Mới có người thích ông già hói đầu đó! Ta đương nhiên là vui vì được gả cho người mình thích rồi, ta khi nào không vui!"
"Vẻ mặt kia của con có phải đang vui đâu? Con hỏi chị dâu xem, nụ cười còn khó coi hơn khóc nữa! Hay là Cố Trường Phong làm gì có lỗi với con nên con không muốn lấy chồng?"
Bạch Thi Lan: ... . . .
"Cũng đâu có. . ."
Làm sao có thể nói xấu Cố Trường Phong chứ! Chuyện này vốn dĩ là lỗi của nàng.
"Nếu không có, sao con còn mặt mày sầu não thế? Bây giờ con là tân nương sắp gả đấy! Ngày mai ta tìm Cố Trường Phong uống một chén, không ngờ loại người như vậy vậy mà lại thật sự thành em rể của mình!"
Bạch Thi Lan lườm một cái, "Hắn không uống rượu!"
"Nói bậy! Hắn uống rượu! Sao lại không uống, tửu lượng còn hơn cả ta đấy! Chỉ là con không thấy mà thôi!"
Bạch Thi Lan hơi mím môi, "Vậy sao mà anh biết?"
"Đương nhiên là vì ta uống cùng hắn rồi nên mới biết!"
Bạch Thi Lan còn muốn hỏi, đã uống khi nào, nàng không biết anh mình rốt cuộc là có quan hệ gì với Cố Trường Phong nữa.
Xem ra quan hệ cũng không tệ thì phải.
"Đây không phải chuyện con nên biết, được rồi, ta đi đánh răng rửa mặt ngủ đây, con tự mình vui vẻ một mình đi!"
Bạch Thi Lan: ... . . .
Nàng căn bản không cười nổi, rốt cuộc chỗ nào đáng cho nàng vui vẻ chứ!
Bạch Thi Lan hít sâu một hơi, cũng xoay người về phòng nghỉ ngơi .
"Ngươi thật sự nguyện ý sao? Ngươi nói cho ta biết, ngươi không có bị cưỡng ép đấy chứ! !"
Ngày thứ hai, Bạch Thi Lan liền đụng mặt Cố Trường Phong, nàng lập tức hỏi tình hình.
Cố Trường Phong mắt híp lại, vẻ tươi cười nhạt đi không ít.
"Nếu ta không nguyện ý, không ai có thể ép ta."
Bạch Thi Lan lập tức cứng đờ, nàng có chút không biết nên trả lời thế nào.
"Cái kia, là ta có lỗi với ngươi, ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển tới mức này, ta, ta. . . ."
"Không sao, ngày hôm đó, ta quả thật đã chạm phải, cũng quả thật đã thấy, nên gánh trách nhiệm, ta sẽ không trốn tránh."
Bạch Thi Lan: ? ? ? ?
Trong khoảng thời gian ngắn không hiểu Cố Trường Phong nói cái gì, thấy cái gì, đã sờ cái gì?
Sao nghe không thích hợp thế?
Nàng không phải là bản tôn sao? Nàng không cảm nhận được gì cả a? ?
Chẳng lẽ lại còn là cảm giác của nàng có vấn đề sao?
Không thể nào?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận