Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 100: Lời nói nặng (length: 7472)

Bạch Thi Lan u oán nhìn bóng lưng bận rộn, vừa liếc nhìn chiếc giường đã trải tốt sau đó tràn đầy sự tươi mới.
Ừm, ngủ nhất định sẽ an tâm!
Người đi ngang qua nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán một chút, "Tiểu tử này thật dụng tâm!"
Cố Trường Phong khẽ mỉm cười, không nói gì, Bạch Thi Lan sát bên Tô Bạch Hân.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hành lang xe lửa người đến người đi, ghế dựa bên cửa sổ đã đầy ắp người.
"Phải ngồi bao lâu?"
Tô Bạch Hân: "Hai ngày."
Bạch Thi Lan thở dài một hơi, thật là khó chịu!
"Nha, sau khi xuống xe, ngươi và Cố Trường Phong hẳn không phải cùng một đường đi chứ?"
Bạch Thi Lan không thể không hỏi sớm một câu, nàng có một loại cảm giác không được tốt lắm, cảm giác này làm người sợ hãi...
Tô Bạch Hân cười cười, "Không khéo, ta cùng vị hôn phu của ngươi là cùng một hướng!"
Bạch Thi Lan: ! ! ! ! !
Nàng lúc trước sao lại không hỏi rõ ràng chứ! Nếu là cùng một hướng thì nàng không nên đáp ứng đến mới phải!
Khóe miệng Bạch Thi Lan có chút co quắp một chút, "Các ngươi...rốt cuộc là đi làm gì vậy!"
"Không phải đã nói rồi sao? Chỉ là đi xem bệnh cho một người, bất quá người này là do Cố thanh niên trí thức giới thiệu tin quá nên mới tài giỏi!"
Bạch Thi Lan lập tức không biết nói gì, ngươi tin người ta như vậy thì không nghĩ cho ta chút nào sao!
Nàng khổ sở bộ mặt, nếu không phải vì thứ trong tay Tô Bạch Hân thì nàng thật sự không muốn đến!
"Không thoải mái sao?"
Cố Trường Phong chú ý đến sắc mặt Bạch Thi Lan, lo lắng hỏi một câu, Bạch Thi Lan lắc đầu, "Ta chỉ là đang buồn rầu sau này nên làm cái gì bây giờ thôi!"
Nàng lại muốn đi đối mặt cha mẹ nam chủ! Trời ạ!
Chuyện này thật là khiến người ta hoảng sợ!
"Tâm bình tĩnh là tốt rồi, ta sẽ che chở ngươi."
Tô Bạch Hân hơi nâng mắt, nhìn về phía Cố Trường Phong, đáy mắt lóe qua ánh sáng khó hiểu.
"Trường Phong! Ngươi ở đây à!"
Tô Văn Tuyết và Chu Văn Nguyệt đi tới, nhìn thấy Tô Bạch Hân và Bạch Thi Lan thì nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.
"Không phải đã nói đi cùng nhau sao? Sao ngươi lại biến mất?"
Tô Văn Tuyết không nhịn được oán trách một câu, nàng đã tốn công sức chín trâu hai hổ mới có được cơ hội về nhà lần này, muốn trên đường cùng Cố Trường Phong bồi dưỡng tình cảm.
Lại không ngờ từ đầu đến cuối không thấy người.
Suýt nữa tưởng Cố Trường Phong không định về.
Cố Trường Phong còn chưa mở miệng, Tô Bạch Hân cười nói: "Tự nhiên là vì hắn mang theo vị hôn thê nên đi cùng, sao còn muốn đi cùng ngươi chứ?"
Tô Văn Tuyết nghiến răng, "Bạch Thi Lan muốn cùng Trường Phong về nhà? Sao lại nóng vội muốn gặp nhà chồng thế? Nhưng người nhà Trường Phong ca ca chắc còn chưa biết chuyện của ngươi."
Nàng khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Dù sao cũng nên để họ chuẩn bị tư tưởng trước, không thì chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu mà thôi."
Bạch Thi Lan:...
Cứ như thể nàng muốn đi gặp họ vậy...còn tăng thêm mâu thuẫn?
Ngứa mắt thì đừng xem, ngứa mắt thì đổi là xong chứ sao.
Bạch Thi Lan không quan trọng, dù sao điểm đến cuối cùng của nàng nhất định không phải ở chỗ nam chủ.
"Tô thanh niên trí thức ngược lại là hiểu rõ cha mẹ Cố thanh niên trí thức ghê."
Khóe miệng Tô Văn Tuyết liền giương lên, "Cố a di là nhìn ta lớn lên mà, đương nhiên là ta biết."
"A, vậy ngươi ở trước mặt a di nói giúp Bạch Thi Lan vài lời không phải tốt sao? Có ngươi đỡ lời, a di cũng sẽ không làm khó dễ Bạch Thi Lan."
Tô Văn Tuyết:...
Sao nàng có thể giúp Bạch Thi Lan nói tốt được, lần này về vì chuyện hôn sự của Cố Trường Phong, Cố a di chắc chắn không để Cố Trường Phong cưới một cô gái ở nông thôn đâu!
Lại còn là một người không có văn hóa gì.
Thân phận càng không xứng với Cố Trường Phong.
Đợi đến sau này, nàng lại nói thêm vài câu với Cố a di, Bạch Thi Lan khẳng định sẽ bị ghét bỏ!
Bạch Thi Lan cũng nhìn về phía Tô Văn Tuyết, tuy rằng nàng biết Tô Văn Tuyết chắc chắn sẽ không giúp mình.
"Đúng rồi! Nếu ngươi và nàng quen thuộc, vậy thì ở trước mặt bà ấy nói giúp ta vài câu có được không!"
Nụ cười Tô Văn Tuyết có chút gượng gạo, không tình nguyện gật đầu, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi nói vài lời hay!"
"Vậy là tốt rồi! Chuyện này nhờ vào ngươi nhé!"
Bạch Thi Lan hài lòng cười cười, sau đó hỏi: "Các ngươi ở giường nào?"
Tô Văn Tuyết con ngươi lóe lên, sau đó chỉ vào khoang xe lửa kế bên, "Chúng ta ở bên kia, thấy các ngươi đều ở đây, muốn đi cùng các ngươi, như vậy sẽ an toàn hơn!"
Bạch Thi Lan ồ một tiếng, "Cũng đúng."
Tô Văn Tuyết nhếch mép cười, sau đó nhìn về phía Cố Trường Phong, "Trường Phong, có thể giúp ta không?"
Cố Trường Phong nhàn nhạt nói: "Cẩu tìm đi cùng các ngươi, có hắn trông nom các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa chẳng phải còn có mấy thanh niên trí thức đi cùng khoang xe lửa với các ngươi sao?"
Chu Văn Nguyệt kinh ngạc nói: "Cố thanh niên trí thức, sao ngươi biết rõ như vậy?"
Tô Bạch Hân lạnh lùng liếc một cái, Bạch Thi Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không để ý đến chuyện bên ngoài.
"Cẩu tìm nói với ta."
Tô Văn Tuyết hơi mím môi, đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng.
Tô Bạch Hân nâng mi, "Không thì các ngươi nghĩ sao? Cố ý để ý sao?"
Cố Trường Phong nghe vậy, nhìn về phía Tô Bạch Hân, mày hơi nhíu lại, "Lời này không được nói lung tung, ta đã có vị hôn thê, cho dù là nói đùa cũng không thích hợp."
Tô Bạch Hân nhún vai, trào phúng nhìn Tô Văn Tuyết.
Tô Văn Tuyết tay gắt gao nắm chặt, trên mặt tươi cười vô cùng khó coi.
"Ta đương nhiên không có nghĩ vậy, không hiểu vì sao, ngươi hình như không thích ta, có phải ta đã làm gì không đúng không?"
Tô Bạch Hân vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức chìm xuống.
Bên cạnh Bạch Thi Lan cũng cảm nhận được đối phương nổi giận, yên lặng di chuyển sang bên cạnh một chút.
Chuyện gì xảy ra vậy, tức giận à?
Bình thường chẳng phải tính tình rất tốt sao? Sao một câu nói này liền chọc giận?
"Được rồi! Văn Tuyết, ngươi vẫn nên mau quay lại xe của mình đi, lát nữa Cẩu Tìm không thấy ngươi phỏng chừng sẽ sốt ruột đấy."
Tô Văn Tuyết có chút không cam lòng, vốn muốn đổi vé với Cố Trường Phong để có thể cùng Cố Trường Phong ở một khoang xe lửa, như vậy sẽ càng dễ phát triển tình cảm hơn.
"Trường Phong, thật sự không thể sao?"
"Xin lỗi, không được thích hợp."
Cố Trường Phong ôn hòa từ chối, Tô Văn Tuyết cắn môi tựa như sắp khóc đến nơi.
Chu Văn Nguyệt lên tiếng thay Tô Văn Tuyết: "Cố thanh niên trí thức! Văn Tuyết vì ngươi mới theo xuống nông thôn chịu khổ, chỉ đổi vé một chút thôi mà!"
Cố Trường Phong nheo mắt, "Ta chưa từng biết Tô Văn Tuyết vì ta mà xuống nông thôn, ta cũng không cần người khác vì làm những việc đó, đây không phải là ý muốn của ta, chỉ là một mình ngươi tình nguyện, cũng chỉ tự mình cảm động mà thôi, cảm động người khác làm gì."
Hốc mắt Tô Văn Tuyết lập tức đỏ lên, từ trước đến giờ chưa từng nghe những lời nặng nề như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận