Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ

Niên Đại Văn Pháo Hôi Nữ Phụ - Chương 171: Trêu tức lên (length: 3669)

Bạch Thi Lan rất tự biết rõ mình, dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ từ nông thôn lên, không có thân phận gì.
Tuy rằng ai cũng nói không được kỳ thị người nông thôn, nhưng những người thành phố đó làm sao có thể thật sự không kỳ thị chứ?
Ngay cả thế kỷ 21 cũng vẫn còn tồn tại sự kỳ thị, huống chi là thời điểm hiện tại đây.
Không có chút thân phận nào thì những người đó làm sao có thể để ý đến chuyện nhỏ nhặt này được chứ.
Lòng Bạch Thi Lan nóng lên, môi mím chặt thành một đường thẳng.
"Sao vậy, không vui à?"
Cố Trường Phong nhìn vẻ mặt trầm tư của Bạch Thi Lan, kỳ lạ hỏi một câu.
Bạch Thi Lan dừng lại một chút, tỉnh táo lại, nói: "Không có, tìm lại được tranh của mình đương nhiên là rất vui rồi, cám ơn ngươi!"
Cố Trường Phong hơi nhướng mày, cười nói: "Cám ơn ta làm gì, chẳng qua là tự nàng ta đưa tới mà thôi."
"Ta biết! Ngươi nghĩ ta thật sự ngốc đến vậy sao? Cái gì cũng không biết?"
Bạch Thi Lan bĩu môi, đầu óc nàng rất tỉnh táo đấy, sao có thể không biết chuyện này, dù sao nàng cũng từng học đại học, xem không biết bao nhiêu tiểu thuyết, làm sao có thể cái gì cũng không hiểu được chứ?
Cố Trường Phong cười hai tiếng, "Vui không?"
Bạch Thi Lan không hiểu nhìn Cố Trường Phong, "Ngươi, sẽ không cho rằng sau khi ta mất tranh thì không vui đấy chứ?"
"Ngươi mất nhiều thời gian như vậy mới vẽ xong, tự dưng mất đi, trong lòng thế nào cũng sẽ không thoải mái đi."
Bạch Thi Lan ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Cố Trường Phong, khóe miệng nhịn không được cong lên.
"Ôi, kỳ thật ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng vẫn là cám ơn ngươi, kỳ thật ta cũng đã bỏ cuộc rồi, không ôm hy vọng nữa."
Thế nhưng không hề nghĩ đến sẽ có người để tâm đến chuyện của mình như vậy.
Bạch Thi Lan không nhịn được liếc nhìn Cố Trường Phong, Cố Trường Phong bên cạnh cười nhạt, đôi mắt tràn đầy nhu tình.
Nháy mắt khiến nàng ngượng ngùng.
Yến Thanh ứ đi xuống, kinh ngạc nhìn Cố Trường Phong và Bạch Thi Lan còn đang ngồi ở đó.
Ánh mắt trêu ghẹo đảo qua đảo lại trên người hai người.
"Hôm nay hai người các ngươi thật thú vị, vậy mà ngồi cùng nhau lâu như vậy."
Mí mắt Bạch Thi Lan không khỏi giật giật.
Cái quỷ gì? Chẳng lẽ trước đây nàng không thường ngồi cùng Cố Trường Phong lâu như vậy sao?
Như thế oan uổng cho nàng quá rồi!
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại bất giác ngượng ngùng, cười gượng, càng không dám nhìn vào mặt Cố Trường Phong.
Lúc này Bạch Thi Lan muốn tự tát mình một cái, sao lại cứ sợ sệt thế chứ!
Không phải chỉ là vài câu đùa giỡn thôi sao? Có gì đâu!
Bạch Thi Lan len lén nhìn Cố Trường Phong.
Khóe miệng Cố Trường Phong từ từ cong lên, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu.
Người này lại đang cười cái gì vậy! Cười không đầu không đuôi, chẳng phải cố ý để Cố phu nhân hiểu lầm sao?
Bạch Thi Lan không nhịn được trừng mắt Cố Trường Phong.
Rõ ràng giữa hai người không có gì cả, cố tình cái vẻ mặt kia cứ như là có gì đó vậy.
Tuy rằng trong lòng nàng có chút gian, nhưng nàng vẫn hành sự quang minh chính đại, còn chưa có gì xảy ra đâu!
Bạch Thi Lan ho khan một tiếng, chậm rãi hỏi: "Cố phu nhân, buổi sáng tốt lành."
Yến Thanh ứ cười khẽ một tiếng, "Buổi sáng tốt lành, bất quá cũng không sớm đâu, ta coi như là dậy hơi trễ, còn tưởng rằng các ngươi đều đi rồi chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận